Ép Gả Cho Anh Chồng
Phần 43
Cỏ hoàn toàn không biết gì về chuyện xấu mà bà Lý đã làm với cô, vậy nên lúc cô nghe tin đồn truyền tới, nói là bà Lý “gian dâm” với một lão thầy bà nào đó bị họ hàng của Lý gia bắt tận tai… cô quả thật vô cùng ngạc nhiên. Bà Lý thì cô không có mấy thiện cảm, lần đó gả về Lý gia toàn bị nhốt, lúc gả về nhà của Tam gia cũng không có qua lại… lâu lắm mới nghe tin… ai ngờ lại là tin dữ.
Mợ Năm Tiên kể chuyện rôm rả, mợ nói:
– Mẹ với mọi người hông biết đâu, con nghe nói hen… ông thầy đó với bà Lý… hai người họ còn chơi chất kích thích nữa đó.
Bà Lệnh nhíu mày, bà tò mò hỏi:
– Chơi… chất kích thích là cái chi?
Cô Hai Trân lúc này mới cười cười giải thích:
– Chất kích thích… nói nôm na là… chất kích dục đó mẹ.
Bà Lệnh sửng sốt, bà thốt lên:
– Ôi là trời! Cái bà Lý này sao mà… mất nết dữ vậy mấy đứa. Già rồi, đã ăn vụng mà còn… mẹ nghe mà thấy quê dùm bả luôn đó chớ.
Mợ Năm Tiên lại nói:
– Thì vậy đó mẹ, bây giờ dân mình đồn nhau bàn tán dữ lắm, phen này bà Lý khỏi lú mặt ra đường luôn.
Cỏ im lặng suốt từ nãy tới giờ, cô thiệt tình không có ý thêm dầu vào lửa, dù gì cũng đã từng mang tiếng là mẹ chồng của cô, tốt xấu gì thì kệ bà ấy, cô cũng ngại nói ra nói vào. Nhưng mà cô không xen vào thì có người vẫn thấy không hài lòng, vậy nên người kia liền nói:
– Mà nghĩ cũng hên ha, xém chút nữa là con Ý về bên đó ở với bà Lý này rồi. Cha chả, tính ra con tốt số lắm đó Ý à, ai có dè được thằng Long vậy mà lại chịu lấy con đâu!
Bà Ba Vân vừa nói vừa cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại nhìn ra được sự xem thường thấy rõ. Cỏ khó chịu chứ, cô biết bà Ba Vân cố ý nói cho cô quê mặt, ác ý của bà ấy làm sao cô không nhận ra. Ấy mà trong lúc cô còn chưa lên tiếng phản bác lại bà Ba Vân thì mẹ chồng cô đã vội vàng bênh vực con dâu, bà nói:
– Thím Ba nói gì nghe kỳ, nói vậy vợ thằng Long nó buồn sao thím?
Bà Ba Vân bĩu môi:
– Chị Hai biết cái tánh của em mà phải hôn, em nghĩ sao nói vậy hà, chớ đâu có ác ý gì đâu…
Nói rồi bà liền quay sang Cỏ, bà cười cười, hỏi:
– Con đâu có để bụng đâu phải hôn Ý?
Cỏ đặt đũa xuống bàn, cô cười tươi tắn, nói rõ ràng từng chữ:
– Dạ con để bụng chớ thím, nhưng con biết thím đâu có ác ý nên con cũng hông có giận.
Câu trả lời này của Cỏ làm cho bà Lệnh phì cười, còn bà Ba Vân thì cứng đờ trong mấy giây. Lúc khôi phục lại tâm trạng, bà tức tối tới cứng họng, sau đó chỉ cười nhạt, hoàn toàn không có nói gì thêm…
Bà Lệnh nhìn em dâu bị ê mặt trước con cháu, bà hả dạ dễ sợ, mà phải vậy mới vừa cái bụng của bà. Bây chừ cũng đâu còn giống trước kia, không có cái chuyện bà chịu nể mặt cô em dâu này nữa đâu. Mà con ruột rồi con dâu của bà, cũng không có đứa nào chịu để cho bà Ba Vân qua mặt ăn hiếp bà như trước. Tới Như Ý bình thường hiền khô mà còn trả lời kiểu đó, coi bộ sau này bà Ba Vân khó lòng mà lên mặt hóng hách như trước kia được nữa rồi nghen!
Thấy bà Ba Vân rời đi trước, bà Lệnh cũng không kiêng dè gì mà nói thẳng với đám con cái đang ngồi trong phòng.
– Thím Ba của mấy đứa tánh tình càng lúc càng lạ lùng, nhiều khi hông nói nó là nó quen thói, thiệt khổ hết sức…
Bà Bà Vân rõ ràng là nghe thấy những lời này của bà Lệnh, chẳng qua là bà không muốn quay lại, mà dầu cho bà có quay lại thì bà cũng không cãi lại một đám ô hợp đang ngồi ở kia. Bà tức lắm chứ, nhưng tình thế bây chừ đổi khác rồi, không còn ông Lệnh chăm chăm bênh vực, tới cả con trai cũng muốn bỏ bà đi… bà chẳng còn gì nữa hết… có muốn gây nhau cũng chỉ tổ rước bực vào người. Cái lũ người nhà họ Cao này sống chó với bà quá, hết thảy là do con quỷ cái kia gây ra. Bà hận, bà hận, bà thiệt sự rất hận!
_________________________
Tam gia thời gian gần đây về rất sớm, tối hôm qua vợ anh bị bệnh, vậy nên hôm nay anh càng về sớm hơn thường khi…
Về chuyện thuốc hoài thai của mụ Lý, Tam gia đã thuê bác sĩ tư vấn về cách tránh thai an toàn nhất để cho vợ anh dùng. Nhưng sau khi nghe tư vấn một hồi lâu, anh lại chọn cách cực đoan nhất là “tránh thai” từ chính bản thân anh. Việc tránh thai cho vợ anh, cô ấy chắc chắn phải không được biết, mà anh lại không yên tâm khi cho cô ấy uống thuốc mỗi ngày. Vậy nên lựa chọn “thắt ống dẫn tinh” là lựa chọn đúng đắn nhất mà anh có thể làm trong lúc này. Thà là anh thiệt thòi một chút chứ anh không thể để vợ anh đau buồn, để vợ anh khổ sở, để vợ anh phải phiền muộn cả đời này!
Lúc Tam gia bước vào phòng, anh thấy Cỏ đang nằm trên giường, thấy anh về, cô nhanh nhẹn bật người ngồi dậy cười với anh. Nhìn thấy nụ cười trìu mến trên gương mặt gắng gượng của cô, anh xót lòng xót dạ, vội vàng đi tới ôm lấy cô, anh lo lắng hỏi:
– Còn mệt lắm hông? Nằm nghỉ đi, chờ anh làm gì?
Cỏ cười cười, giọng cô khàn khàn:
– Nằm từ sáng giờ cũng uể oải, với lại em cũng nhớ anh mà…
Thấy cô nũng nịu trong lòng anh, anh nhịn không được mà phì cười. Trên đời này cũng chỉ có duy nhất một mình cô làm trò với anh, bởi vậy, anh không thương cô là không được.
Ôm chặt lấy cô, mặc cho cô cọ mặt cọ mũi vào người anh, anh vẫn thấy cực kỳ sảng khoái. Lại lo lắng cho sức khỏe của cô, anh khẽ hỏi:
– Hay để anh đưa em đi bệnh viện khám bệnh thử coi sao, em còn trẻ, cũng đừng ỷ y quá.
Cỏ lắc lắc đầu, cô nửa thật nửa giả đáp:
– Không cần đâu anh, em là bị “người âm” theo đó… chớ em không có bệnh gì trong người đâu.
Tam gia sững sốt, anh nghe cô nói mà giật mình, anh vội kéo cô ra hỏi cho rõ ràng.
– Em nói gì nghe ghê vậy? Có chuyện gì rồi phải không?
Cỏ cười hề hề, vì bệnh nên giọng của cô khản đặc nghe rất chi là buồn cười.
– Không có gì nghiêm trọng đâu mà anh lo, em nói thiệt á. Chắc tại vì hôm qua, em quên đeo dây chuyền nên mới bệnh… anh cũng biết em nhạy cảm với mấy vụ tâm linh mà, em mà không đeo dây chuyền thì hay bị quở lắm.
Tam gia vẫn không thấy yên tâm, anh hỏi lại một lần nữa:
– Thật không? Chỉ đơn giản như vậy thôi đúng không?
Cỏ trước là gật gật, sau đó như nhớ ra chuyện gì đó, cô bắt đầu có chút trầm tư suy ngẫm. Thú thực cũng không phải là không có chuyện, về những giấc chiêm bao kia, cô cứ thấy nó là lạ kiểu gì ấy. Nghĩ kỹ một lát, cô quyết định sẽ nói cho Tam gia biết chuyện này, bởi vì cô nghĩ, những giấc chiêm bao mà cô gặp… giống như là có ai đó cố ý về báo mộng cho cô biết vậy. Mà sự báo mộng này rõ ràng là có liên quan tới nhà họ Cao, đặc biệt là liên quan tới chồng cô, liên quan tới Tam gia…
– Anh nè, anh còn nhớ lần trước… lúc tìm được Xuân Hoa… chị ấy có nói cái gì đó lạ lùng… anh nhớ hông?
Tam gia khẽ gật, chuyện này anh vẫn chưa quên, nhưng những gì mà Xuân Hoa nói bữa đó nó cứ đứt đoạn và hỗn loạn làm sao ấy… anh thật lòng không thể hiểu được.
– Anh nhớ…
Biết là Tam gia vẫn nhớ, vậy nên Cỏ liền nói tiếp:
– Ừ thì… khuya hôm qua em có nằm chiêm bao… trong chiêm bao em thấy… một người con gái rất đẹp… mặc dù không thể nhớ rõ được mặt mũi cô ấy ra làm sao nhưng em vẫn cảm giác được là cô ấy rất đẹp…
Tam gia tò mò, anh hỏi:
– Sau đó thế nào?
Cỏ tiếp tục chậm rãi kể lại:
– Em thấy… cô gái ấy cứ ngồi ở bên mộ mà khóc… em có tới hỏi tại sao cô ấy khóc mà cô ấy không có trả lời. Hỏi hoài mà cô ấy vẫn không trả lời, lúc đó em mới đưa mắt nhìn ra xung quanh. Lúc này á, cái vía của em trong chiêm bao giật mình luôn đó anh, tại vì trước mắt em lúc này là một cặp mộ đôi… cô gái ấy là ngồi ở giữa hai ngôi mộ mà khóc… kinh dị lắm!
Tam gia cũng ngạc nhiên theo lời kể của cô, bởi từ xưa tới giờ mỗi lần nhắc tới mộ đôi, người ta thường hay nghĩ là mộ của hai vợ chồng hoặc là mộ của một cặp tình nhân. Nhưng lý do vì sao cô gái kia chỉ khóc mà không nói gì, cô ấy muốn gì ở vợ anh chứ?
Cỏ vẫn chưa kể xong, vậy nên cô lại tiếp tục câu chuyện của mình:
– Em thấy hai ngôi mộ được xây ở dưới chân núi, được xây khang trang lắm, không phải là mộ hoang. Nhưng mà một trong hai ngôi mộ đó thì rõ ràng là có một ngôi mộ bị bao trùm toàn màu đen thôi…
– Bao trùm toàn màu đen là sao?
Cỏ cẩn thận giải thích:
– Em không rõ nữa, để em chờ Dư về, em hỏi thử. Nhưng theo em được biết thì mộ mà có âm khí đen dày đặc kiểu đó là do người chết… một là còn oán khí nặng không muốn siêu thoát, còn hai là do bị một tác động nào đó mà không thể siêu thoát được… Tức là một trong hai ngôi mộ kia, có người đã được siêu thoát đầu thai chuyển kiếp, nhưng người còn lại thì không, vong hồn vẫn còn ở lại dương gian… rất khổ sở.
Dừng vài giây, cô lúc này nhìn thẳng vào Tam gia, cô nghiêm túc nói:
– Thực ra, con người em không thường nằm chiêm bao đâu, mà nếu đã nằm chiêm bao nhìn thấy ai đó thì chắc chắn là người đó cố tình muốn để cho em thấy. Cái sợi dây chuyền em đeo trên cổ nè anh, nó giống như một vật phong ấn âm khí trong người em… chắc là chuyện này em chưa có nói cho anh biết đúng không?
Tam gia quả thực kinh ngạc, anh thừa biết vợ anh là người đặc biệt, nhưng đặc biệt tới mức cần vật trấn áp thì quá là dữ dội rồi!
Biết Tam gia ngạc nhiên, Cỏ cười hì hì xóa tan không khí căng thẳng, cô nói:
– Là sư phụ không có cho em nói chuyện này, tới cả cha má em cũng không biết, chỉ có em, sư phụ với Dư là biết thôi, giờ có thêm anh nữa đó. Nói chung thì ngoài chuyện em là cô gái Ngũ Âm ra, còn lại em vẫn là người bình thường, cũng phải ăn để sống, sống tới thời điểm nào đó thì cũng phải chết. Nhưng mà sư phụ có nói với em, không phải tự dưng mà em có máu ngũ âm trong người… còn lý do vì sao thì sư phụ không có nói, mà em cũng không dám hỏi. Vậy nên đối với những chuyện âm linh tâm linh, em có sự nhạy cảm nhất định… với lại em sinh ra không phù hợp để làm pháp sư… vậy nên sư phụ mới giúp em che giấu đi âm khí trong người, cốt lõi là để bảo vệ em khỏi những chuyện kỳ bí không đáng có trên đời này á anh.
Thở dài một hơi, giọng cô thoáng buồn bã:
– Có thể do em đặc biệt như vậy, có ưu điểm thì sẽ có khuyết điểm… vậy nên em mới không được cha má thương… sống thui thủi có mình mình thôi… hơi đơn độc nhưng mà cũng đáng. Sư phụ dặn em đừng có ghét cha má của mình, bởi vì họ cũng là những người vô tội.
Nhìn thấy mi mắt u buồn của vợ, Tam gia nhịn không được mà ôm cô vào lòng để nâng niu. Anh ôm lấy cô, hôn lên má cô, nhẹ nhàng xoa dịu sự tổn thương của cô. Vợ của anh không đáng phải chịu thiệt thòi, cô rất tốt, rất lương thiện, cô xứng đáng có được cuộc sống hạnh phúc nhất trên đời này.
Tâm trạng đột nhiên vì chuyện cá nhân mà bị trì xuống, xém chút làm cho Cỏ quên luôn chuyện quan trọng cần phải nói. Lúc này nhớ lại, cô vội vàng gấp gáp kể lại với Tam gia, sợ là lát nữa cô lại quên mất…
– À quên quên, chuyện quan trọng là chuyện này, em còn chưa có nói với anh…
Tam gia cười cười bảo cô:
– Từ từ nói, không có gấp.
Cỏ gấp, Tam gia nói là không gấp nhưng cô gấp, tại vì cô sợ cô sẽ quên…
– Để em nói luôn… thực ra là trong giấc mơ hôm qua… cô gái kia không có nói chuyện với em nhưng cô ấy có để lại một thông điệp… giống như là muốn báo danh tính của họ cho em biết vậy… hoặc có khi là muốn nhờ em truyền lời lại với ai đó…
– Thông điệp gì vậy em?
Cỏ lúc này đột nhiên nghiêm túc nhìn anh, ánh nhìn kiên định, giọng của cô chắc nịch:
– Ở dưới đất ngay chỗ cô gái đó ngồi, em thấy rõ ràng có mấy chữ viết nguệch ngoạc kỳ lạ. Em nhìn hoài nhìn hoài, phải khó khăn lắm em mới có thể miễn cưỡng đọc hiểu được. Đại khái ý của cô gái đó ghi là… “Cao Kiều Phương và… Lương… Duy Lâm!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!