Về Bên Anh - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
304


Về Bên Anh


Phần 23


Truyền thông tiếp tục bủa vây lấy tôi mỗi ngày, tôi vẫn can trường vượt qua và từ chối mọi cuộc hội họp nếu không phải là công việc, cho đến khoảng thời gian 2 tháng sau khi Quân được xuất viện, thì hình ảnh anh đang được một cô gái lạ ôm lấy đỡ xuống xe được xuất hiện khắp các mặt báo với tựa đề : “ TGĐ Việt Quân công khai bạn gái mới sau khi xuất viện, bạn gái cũ Dương Hoàng An từ chối mọi cuộc phỏng vấn, có hay chăng việc hai người chia tay khi Quân xảy ra tai nạn “.

Làm thương trường bao nhiêu năm tôi không phải là gà mờ mà không biết, các tin tức như thế này mà được đăng tải hàng loạt trên các kênh truyền thông chính thức thì không phải ngẫu nhiên mà có sự sắp đặt cả rồi. Chắc chắn có người muốn hãm hại tôi nên mới đưa ra những tin tức không rõ ràng như vậy, một mặt để thông cáo báo chí về bạn gái mới của Quân, mặt còn lại để hạ bệ thương hiệu của tôi và cả của công ty tôi nữa. Mặc dù biết đây là chiêu trò trong thương trường kinh doanh, nhưng tôi cũng không khỏi đau lòng thực sự khi nhìn thấy tấm hình kia của anh và Nga rõ mồn một ở trên các mặt báo lớn nhỏ, Nga đang ôm lấy anh còn anh thì một tay khoác vai Nga, ánh mắt còn lại cúi xuống nhìn Nga trông rất nồng nàn và yêu thương.

Tôi ở đây, nhói lòng…

Trong suốt 2 tháng qua, tôi vẫn đều đặn ghé thăm Quân nhưng tất cả chỉ dừng lại ở cái nhìn xa lạ và những câu xã giao thông thường, tôi hỏi, Quân trả lời, và tất nhiên, mỗi lần tôi đến thăm Quân đều có Nga ở đó túc trực bên anh 24/24, hai người cứ dịu dàng và nồng nàn với nhau như cặp tình nhân đã yêu nhau biết bao nhiêu là kiếp rồi.

Và tôi, cũng đã quen với những tình huống như thế nên tôi cũng chỉ dừng ở mức quan tâm anh từ xa, ghé thăm anh đều đặn mỗi ngày cốt chỉ để quan sát xem hôm nay làn da anh có tươi hơn không, hay anh có mập lên tí nào không, hay râu của anh đã cạo chưa, đôi lúc tôi rất muốn lao đến ngay người đàn ông ấy, ôm anh một cái thôi cũng được, để có được cảm giác tựa vào lồng ngực to lớn kia, giải bày bao nỗi tủi thân, áp lực, mệt mỏi mà trong thời gian qua tôi phải chịu đựng.

Đó là lúc công việc ngày một chồng chất, đối diện với truyền thông bủa vây hàng ngày, là việc không chạm được vào người mình yêu, chỉ có thể đứng từ xa quan sát người ta lo cho anh thế nào, là việc mà tôi cảm thấy lạc lõng vô cùng, đánh mất cả hơi ấm của anh đã bủa vây trong tâm hồn tôi tựa thủa nào…

Cái Hạnh thương tôi nên hàng tuần vào cuối tuần đều qua nhà tôi ngủ và hai đứa nằm tâm sự đủ thứ chuyện với nhau, cũng may là mọi giông bão đến thì tôi còn có nó ở bên, và chính nó cũng đã cho tôi cái nhìn chân thực nhất về chính bản thân mình khi nó vu vơ hỏi tôi vài câu hỏi :

– Sao rồi, mày thấy thế nào, ổn chứ ?
– Tao luôn ổn, mày biết tính tao mà.
– Ờ. Hehe. Thế mày quyết định thế nào về mọi thứ, về KAN, và cả về Quân nữa, điều gì với mày là quan trọng nhất ?
– Tao không biết nữa, tao còn sống trên đời này là để trả thù cho anh hai tao, nhưng mà giờ, tao chẳng muốn làm gì nữa cả, tao sai rồi. Tao cần cả KAN, Cả Quân mày ạ.
– Sau tất cả, người tổn thương nhất vẫn là mày đó An. Tao nghĩ anh hai mày còn sống, cũng sẽ không muốn nhìn thấy mày đau khổ như vậy đâu.
– Nhưng tao ko còn cách nào khác, tao chỉ có mỗi hai động lực đó để sống, mà giờ cả hai đều ko ở bên tao .
– Tao hiểu, không ai tắm hai lần trên một dòng sông, mày đã sai một lân rồi, đừng đâm đầu để sai thêm nữa. Quân còn ở đó, không mất được đâu.
– Nhưng Quân không còn nhớ tao, và cư xử với tao vô cùng lạnh nhạt, và bên cạnh Quân giờ còn có Nga nữa mày ạ.
– Không việc gì phải lo, Quân lúc trước yêu mày được, thì Quân bây giờ cũng sẽ yêu mày thôi, chỉ cần mày là chính mày là được An à.
– Ý mày là sao, tao chưa hiểu lắm ?
– Ý tao là, gác chuyện lợi dụng Quân để trả thù qua một bên đi, tự đi bằng chính con đường mà mày đã tự đi một cách mạnh mẽ trong suốt thời gian qua, kể cả lúc chưa gặp Quân. Mày thử làm theo cách ấy xem.
– Ý mày là …
– À…tao hiểu rồi, ý là tao cứ can trường là chính tao thôi phải không?
– Đúng. Ông Trường có dặn tao chuyển lời với mày, Bs bảo muốn Quân hồi phục nhanh trí nhớ, thì hãy tìm cách khơi gợi lại ấn tượng của mày với anh ta, trong mọi hoàn cảnh.
– Hạnh ơi, tao biết phải làm gì rồi, cảm ơn mày nhé con bạn dấu yêu của tao ❤️.

Và rồi tôi quyết định làm một điều gì đó khác đi. Trước đây có lẽ anh yêu tôi vì tôi là một người con gái mạnh mẽ, độc lập và chăm chỉ, luôn cố gắng phấn đấu và nỗ lực vô cùng, tôi lạnh lùng và hơi ngáo nữa, có lẽ chính vì thế mà khiến cho người như Quân ấn tượng về tôi, còn giờ nhìn lại chính mình tôi gần như thay đổi mọi thứ, cam tâm nhìn anh với người khác quan tâm nhau, uỷ mị và bám víu vào cảm xúc của anh, chờ anh trao cho một ánh nhìn hay chỉ là một nụ cười nhẹ, thế không phải là tôi, ừ, tôi quên mất tôi đã vô tình đánh mất vẻ đẹp duy nhất mà tôi sở hữu, đó là sự vững tin vào những điều tích cực trong cuộc đời này, không bám chấp, không sợ hãi và kỳ vọng quá nhiều nữa.

Tôi có lỗi vì lợi dụng anh, ko quan tâm anh vì mục tiêu trả thù là đúng, nhưng cứ mãi ôm trong mình day dứt về lỗi lầm của bản thân để rồi cam chịu, uỷ mị, thì đó ko phải là con người của tôi rồi.

Ok lần nữa, em sẽ ko theo đuổi anh nữa, mà em sẽ cho phép anh được lần nữa bước chân vào cuộc đời em, Quân à, anh đợi đó !

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN