Về Bên Anh - Phần 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
310


Về Bên Anh


Phần 26


Tôi thấy trong ánh sáng mờ mờ bóng dáng cao lớn quen thuộc, cơ thể anh to đến nỗi át luôn cả mấy thằng đầu trọc xăm trổ đứng quanh tôi, và chỉ cần nhìn thấy bóng dáng ấy thôi là tôi đã cảm thấy vô cùng an tâm và sự bảo bọc, chở che xuất hiện bên mình.

Mấy thằng đầu trọc và lão Hùng ngước nhìn người đứng trước mặt, khí khái lạnh lùng và mạnh mẽ của anh làm bọn chúng im bặt, anh đưa mắt nhìn tôi vài giây và dừng ngay vệt máu trên miệng tôi, tôi cảm nhận được sự đau lòng nơi khoé mắt của anh nhưng rồi rất nhanh chóng, anh mở lời :

– Chúng mày đang làm gì ở đây thế ?
– Dm thằng oắt con, mày là thằng nào mà dám lên tiếng.
– Bỏ An ra – Anh gằn giọng.

Ông Hùng thét lớn :

– Ối Dm, mày muốn cứu con nhãi này á, mày đủ bản lĩnh không thằng chó này, hay để bố mày cho mày với con này ăn môt trận cho sáng mắt ra..

Lão Hùng chưa kịp mở miệng nói tiếp thì anh đã nhào đến đấm ngay giữa mặt ông ta, màu mũi máu mồm của ông Hùng trào ra ào ào, chưa dừng lại ở đó, bọn đàn em ông Hùng thấy thế ba bốn thằng lao lại vây quanh anh, cả thằng đang giữ tay tôi cũng bỏ tôi ra mà vây lại anh và hét lớn :

– Mày chán sống rồi à ?

Anh không thèm trả lời mà lao vào xử từng thằng một. Trước giờ tôi không biết rằng Quân thân thủ lại giỏi như vậy, trong một nhoáng đã cho mỗi thằng nằm nhừ tử trền sàn ôm bụng máu mồm máu mũi trào ra, tụi nó im re không nói tiếng nào cả, anh vừa xử lý xong tụi nó thì anh Trường và bảo vệ quán bar kéo tới, anh Trường nhìn Quân cất giọng :

– Sao thế ?
– Chúng nó mấy thằng mà đánh con gái.

Anh Trường liếc qua thấy miệng tôi rớm máu, anh lầm bầm hỏi :
– Nó đánh em à An ?

Tôi đau quá không trả lời được, chớp mặt gật đầu, anh Trường thấy thế ngay lập tức ra lệnh :

– Dm chúng mày tống cổ bọn này ra khỏi bar cho tao, cấm tiệt sự trở lại của chúng nó từ giờ trở về sau.

Anh vừa nói xong thì cái Hạnh vội vã chạy lại ôm chầm lấy tôi :

– Trời An An, mày không sao chứ?

Tôi mấp mé khó khăn trả lời :

– Ổn rồi.

Rồi tôi liếc mắt sang Quân, cúi đầu tỏ ý cảm ơn anh, rồi quay lưng nắm tay Hạnh, nói khẽ :

– Về thôi.

Tôi để ý trên tay Quân rớm máu, chắc nãy lúc đánh nhau với chúng nó nên bị thương, tôi cũng chần chừ có ý muốn hỏi thăm anh nhưng nghĩ rằng không nên quá thân mật vào lúc này nên cũng chỉ liếc qua rồi rời đi. Cái Hạnh nhanh nhảu lên tiếng :

– Anh Quân, anh Trường, em đưa An về trước nhé, hôm nay cảm ơn hai anh nhiều.

Rồi nó nắm tay tôi dắt đi nhưng chưa đi được mấy bước thì Quân đã lên tiếng :

– Để tôi đưa về, bọn bị đánh hồi nãy chắc còn cay cú lắm, nên hai em tự về không an toàn đâu.
– Đúng đấy, vậy Quân đưa hai bạn về giúp tao nhé, tao giải quyết lại hiện trường và dặn dò anh em đã.
– Ừ.

Nói rồi tôi đưa chìa khoá xe cho Quân đi lấy xe, Quân chở Hạnh về nhà trước rồi sau đó chở tôi về nhà vì nhà tôi xa hơn nhà Hạnh. Trên đường đi tôi đau nên cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ có cái Hạnh là cái miệng líu lo nhưng con chim sẻ hỏi đủ thứ chuyện trên đời và nó cũng chưa nghe tôi kể chuyện tôi và Quân cũng đã nói chuyện rõ ràng với nhau trước đó, nó cứ đi một chặp lại lên tiếng :

– Nãy lúc nhảy, tao thấy mày nói chuyện với ai thế ?
– Nam.
– Nam nào? Mày đừng nói là thằng bồ cũ của mày đấy nhé ?

Tôi gật đầu. Còn Hạnh thì hét lớn :

– Dm, nó còn tư cách đến để nói chuyện với mày sao, sao mày không gọi tao để tao xuống chửi cho tiếp một trận nữa.

Tôi mỉm cười, cái con này bao năm tính cách vẫn vậy, nó mà ghét cái gì thì đừng bao giờ để nó gặp lại không thì chỉ có chết với nó thôi, tôi phẩy tay :

– Thôi chuyện qua rồi.
– Thế nó đến nói gì với mày ?
– Xin lỗi và muốn quay lại.
– Thằng khốn này mặt dày thật, thế rồi mày có chửi nó không ?

Tôi lắc đầu. Chán chường nhìn lơ đãng, vì người cũng có chút rượu nên hơi lâng lâng, cộng với việc không không ăn một cái tát đau ơi là đau nữa nên tôi chỉ mấp máy nói với Hạnh :

– Nay tao hơi mệt, sau tao kể mày nghe.

Rồi tôi dựa hẳn vào thành ghế nhìn lơ đãng bên ngoài, Hạnh thấy thế thì im lặng, còn tôi thì ngủ quên trên xe tự lúc nào. Trong cơn mơ màng ấy tôi cảm thấy sự hạnh phúc trào dâng trong tâm hồn mình, tôi cảm nhận được tình yêu của Quân dành cho mình, tôi sung sướng sống trong giấc mơ vì tôi mơ thấy Quân đã nhớ lại mọi thứ, tôi khóc rấm rứt đấm thùm thụp vào người anh và hét lớn :

– Em đánh chết anh luôn, cái tội không nhớ em, cái tội bỏ rơi em.

Rồi tôi cảm nhận được một vòng tay to lớn đang ôm lấy tôi, lặng lẽ vuốt ve bờ má tôi, lặng lẽ lau từng giọt nước mắt của tôi, và thì thầm câu : anh xin lỗi.

Tôi cứ thế mơ màng vừa đấm thùm thụp vào anh, vừa ôm ghị lấy anh, tôi muốn giấc mơ này kéo dài mãi, tôi thực sự không muốn thức dậy nên cứ lẩm bẩm :

– Anh đừng bỏ em như thế…em mệt lắm, em đau lắm, em buồn nữa.

Rồi tôi thấy cơ thể tôi như được siết chặt hơn, còn tiếng nói mơ màng vẫn cứ ấm nóng bên mình :

– Anh vẫn ở đây bên em, ráng chờ anh chút nữa.

Rồi tôi còn cảm nhận được bờ môi ấm nóng của anh phủ lên môi tôi, xoa dịu lên vết thương đã khô cứng trên khoé miệng, tôi cứ thế mê man một lúc mãi cho đến khi tôi thấy có người gọi tên mình :

– An, dậy thôi, về tới nhà rồi.

Tôi mở mắt ra thì thấy Quân vẫn ngồi ở ghế lái, tôi thì nằm co ro ngay ghế sau, choàng dậy thì mới thấy mình nãy giờ ngủ quên và chìm vào giấc mơ nhưng sao cảm giác lại vô cùng chân thực. Tôi thu về vẻ lãnh đạm :

– Cảm ơn anh. Em ngủ quên mất.

Anh cười không nói gì, xuống xe đưa tôi chìa khoá kèm theo một bịch trắng trắng :

– Đây là thuốc bôi em bôi vào cho vết thương mau lành lại.

Thấy tôi trừng mắt nhìn nhìn thì anh bổ sung thêm :

– Nãy tiện đường ngang qua hiệu thuốc nên anh mua cho em luôn, thôi lên nhà ngủ sớm đi nhé, anh về đã.

Tôi cảm thấy âm ấm trong lòng, bấc giác khi anh vừa quay đi, đưa cánh tay kéo lấy vạt áo thun của anh :

– Em cảm ơn anh vì hôm nay nhé, em thấy tay anh bị thương, anh về xử lý nhé, cảm ơn anh đã giúp em.

Anh quay lại nhìn tôi thoáng ngạc nhiên, rồi lấy tay xoa đầu tôi mỉm cười :

– Anh về đã.

Cái xoa đầu quen thuộc, nụ cười quen thuộc, sự quan tâm tinh tế quen thuộc, là Quân chứ không ai khác, nhưng mà anh của bây giờ, sao xa xôi với tôi quá …

Hihi nay ngọt quá hong mọi ngừi, cho em 1 like iu thương nhé ạ, em cảm ơnnn ❤️

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN