Vợ Thuê
Phần 11
Ông bác sĩ già vừa xuất hiện thấy Huy đã ngay lập tức chạy tới nắm lấy tay anh ta, giọng thều thào :
– Huy, cháu làm gì ở đây thế ?
Huy liếc mắt nhìn ông ta chưa đến nửa giây đã vội quay sang đưa mắt nhìn tôi, anh cất giọng :
– Bác xử lý vết thương cho cô gái này giúp cháu, tuyệt đối không được để lại sẹo.
Ông bác sĩ già lúc này mới chầm chậm nhìn sang tôi, gương mặt phúc hậu tròn đầy, ánh mắt toát lên sự hiền hòa, dễ chịu, ông chậm rãi mở lời :
– Cháu bị sao thế ?
– Cháu bị dao lam cứa vào mặt – Tôi vừa nói, vừa cúi đầu ngậm ngùi
Nghe xong, trong ánh mắt ông bác sĩ già phát ra vài tia nhìn phức tạp, ông nhẹ nhàng tiến đến gần tôi, gỡ lớp băng gạc đã dính đậm máu đỏ, rồi ông ra hiệu cho cô y tá mang dụng cụ y tế đến để ông trực tiếp xử lý. Huy lúc này đứng bên cạnh cứ nhìn tôi chằm chằm, đầu mày anh cau lại trông bộ dạng hơi khó chịu, anh khẽ cất giọng trầm trầm :
– Làm nhẹ tay 1 chút.
Ông bác sĩ già gật đầu, rồi nhẹ nhàng vệ sinh vết thương trên má tôi, sau đó ông chậm rãi băng bó lại, rồi quay sang tôi dặn dò :
– Vết thương tuy không sâu nhưng ít nhiều có ảnh hưởng. Da cháu cơ địa lại hơi mỏng nên trong 1 tuần tới phải gìn giữ và chăm sóc kĩ lưỡng, nếu không e là sẽ để lại sẹo đấy nhé.
Huy quát lên :
– Không được để lại sẹo, nhất định không được để lại sẹo, có cách nào đảm bảo không để lại sẹo không ?
Ông bác sĩ già lúc này mới quay sang nhìn Huy lắc đầu :
– Cách duy nhất là chăm sóc theo toa bác kê thật kĩ lưỡng trong 1 tuần sắp tới, bằng không thì sẽ khó có thể tốt hơn.
Huy im lặng không nói gì, quay qua tôi hỏi :
– Còn đau không ?
Tôi nhìn anh lắc đầu. 1 chặp sau y tá mang thuốc bôi, thuốc uống ra đưa cho tôi, bác sĩ già nhìn tôi dặn dò :
– Đơn thuốc đã kê và ghi rõ theo ngày cho cháu cả rồi, cháu nhớ uống thuốc đúng bữa.
Nghe bác dặn, tuyệt đối kiêng thịt bò, trứng, cá biển, hải sản, nếp và đồ cay nóng trong giai đoạn sắp tới nhé, ăn vào là để lại sẹo lồi không cứu vãn được đâu. 1 tuần sau tới đây bác khám lại cho.
Tôi gật đầu cảm ơn bác. Sau đó bác quay sang Huy, nhẹ giọng :
– Sau này có việc gì thì trực tiếp gọi điện cho bác, đây là phòng cấp cứu bệnh viện chứ không phải là nơi đến để la lối như thế, ai nhìn vào họ đánh giá thì sao, thằng nhóc này bác đã bảo bao nhiêu lần rồi, cái tính vẫn không bỏ được.
Huy nhìn bác 1 lượt, rồi bảo :
– Cảm ơn bác, cháu biết rồi.
Rồi anh ta kéo tay tôi đứng lên, cầm luôn bịch thuốc trên tay tôi, cất giọng :
– Về thôi.
Ngồi trên xe tôi mới sực nhớ ra là tôi đang đi cùng anh ta về nhà, cơn tức giận đã nguôi ngoai 1 phần khi nãy được dịp bùng phát lên, tôi nghiến răng ken két với anh ta :
– Anh đưa tôi đi đâu đấy ?
– Về nhà. – Huy trả lời tôi tỉnh rụi.
– Tôi không về, phiền anh đưa tôi về phòng bạn tôi, tôi sẽ ở đó và không bao giờ quay về căn nhà của anh 1 lần nào nữa, quá đủ và quá mệt mỏi với tôi rồi.
Huy nghe xong im lặng, anh vẫn bình thản lái xe, gương mặt tĩnh lặng như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả, anh chép miệng :
– Gì Sáu đã gọi cho cô chưa ?
– Anh..anh nói với bác Sáu ?- Tôi gầm lên
– Không nói gì cả.
Tôi tức tối :
– Bây giờ tôi sẽ gọi cho Bác Sáu và thông báo 1 thể luôn, tôi nghĩ là mình không nhất thiết phải cố gắng ở đây nữa.
– Tôi vừa chuyển tiền chữa bệnh cho gì Sáu, cô trả đủ đi rồi hẵng đi.
– Bao nhiêu ? – Tôi ngước mặt nhìn anh.
– Bữa giờ, tổng là hết 500 triệu rồi.
Tôi mắt tròn mắt dẹt, nói không nên lời :
– 500 Triệu ?
– Ừ.
– Sao tôi có đủ mà trả cho anh ? Anh điên à ?
– Thế thì ở lại làm việc trừ nợ.
– Anh đi mà trừ bác Sáu, tôi không liên quan.
Anh ta nghe tôi nói xong thì nhếch miệng cười, mắt vẫn tập trung vừa lái xe vừa nhìn đường :
– Vậy thì để tôi đi đòi lại, Gì Sáu cô không đủ khả năng trả nợ, thì bán căn nhà dưới quê cũng được. Tốt thôi.
– Không được như thế.
– Sao lại không ?
Tôi nghe anh ta hỏi thì im luôn, không ho he được gì nữa cả. Tôi không ngờ trong giai đoạn qua, tiền chữa trị của anh Long lại nhiều như thế và càng không ngờ hơn là 1 người như Huy lại đứng ra chi trả gần nửa tỉ bạc để giúp đỡ cho 1 người giúp việc không thân không thích. Nhưng như thế thì thật là khó xử cho tôi mất rồi, nếu bây giờ tôi không chịu ở lại thì bác Sáu phải bán căn nhà duy nhất ở quê để trả nợ cho Huy, vậy thì còn mấy anh chị đang tuổi ăn tuổi học, còn thuốc thang cho anh Long, rồi còn nơi để ở, bác đào đâu ra tiền để lo hết cả chứ.
Tôi ngậm ngùi suy nghĩ mãi, tình nghĩa bác đối xử với tôi làm sao tôi có thể quên, nhưng nếu tiếp tục sống trong căn nhà này, đời tôi lại tiếp tục quẩn quanh trong nỗi đau và bế tắc. Nhưng nếu không tiếp tục, thì cuộc đời của những con người trong gia đình Bác Sáu rồi sẽ ra sao. Thấy tôi im lặng cúi đầu, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, Huy mới cất giọng khàn khàn :
– Không việc gì phải khóc. Muốn để vết thương nhiễm trùng luôn hay sao. Nín đi.
– Tôi không có sự lựa chọn nào khác hả Huy ?
Hay là anh cho tôi nợ rồi tôi ra bên ngoài làm việc, mỗi tháng trả dần cho anh, chứ anh bảo gấp quá và với 1 số tiền lớn như vậy thì tôi không thể nào đào ra ngay được.
– Vậy thì ở lại đây.
– Ở Lại, ở lại trong bao lâu mới có thể trừ hết nợ cho anh.
– Cô cứ tính đi, 1 tháng tôi trả cho cô 10 triệu tiền lương, giờ thì cô làm không công, không được nhận lương, cứ như vậy trừ ra thì hết tầm 4 năm 1 tháng, làm tròn là 4 năm đi là cô có thể trả hết nợ.
– 4 năm ?
Huy gật đầu. Tôi bắt đầu ngẫm nghĩ, phải ở trong căn nhà này thêm 4 năm nữa, năm nay tôi 22 tuổi, tức là 4 năm sau tôi tròn 26, mất gần 26 năm thanh xuân luôn rồi, mà mới hiện tại làm việc gần 5 tháng thôi mà tôi đã lê lết thế này, đến tận 4 năm sau tôi không hình dung được tôi sẽ như thế nào luôn. Tôi ngập ngừng :
– Nếu tôi làm việc cho anh 4 năm, anh liệu có đảm bảo cho tôi sẽ an toàn với người yêu anh không.
Huy nghe thế thì liền lái xe chậm lại, anh quay sang nhìn tôi với ánh mắt toát lên 1 chút gì đó khác lạ mà tôi không thể nhìn thấu được, mãi 1 lúc anh mới chậm rãi lên tiếng :
– Được.
Tôi thở dài thườn thượt, cất giọng thủ thỉ với anh ta :
– Anh đối xử với tôi thế nào cũng được, miễn đừng đánh đập tôi, và cũng đừng để cho người xung quanh anh đối xử với tôi theo cách đó. Tôi tuy là giúp việc nhà anh, nhưng cũng là con người, cũng biết đau, cũng biết mệt, nhưng trước giờ tôi luôn cố gắng chu toàn mọi thứ tốt nhất có thể. Trong quá trình làm, có những lúc làm anh phật ý, anh trách mắng nhưng tôi luôn sửa ngay sau đó, anh biết mà đúng không ? Nên tôi hy vọng, tôi được cư xử như 1 con người. Với tôi, vậy là đủ, 18 năm trôi qua tôi đã bị tù đày nhiều rồi.
Tôi nói đến đây, hai viền mắt đỏ hoe. Trực trào nước mắt.
Huy im lặng, không gian trong xe im lặng, cơ hồ chỉ nghe nhịp thở đều đều giữa hai chúng tôi. Tôi cảm thấy hơi thở của Huy trở nên nặng nề hơn, khó khăn hơn, ngắt quãng hơn, anh chậm rãi quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh có điều gì đó khác lạ, tôi không rõ là trong ánh mắt ấy chứa đựng tâm sự gì nữa, chỉ cảm thấy 1 sự xót xa được tỏa ra từ đôi mắt đen sâu ấy. Anh thở hắt ra 1 hơi rồi nhẹ giọng :
– Được rồi, cô an tâm. Tôi sẽ không để ai hành hạ cô như thế này 1 lần nào nữa.
Câu nói của Huy có sức nặng ghê gớm, tôi nghe xong mà thấy trong tim cơ hồ có 1 dòng chảy ấm nóng vừa chạy qua, đây là lần đầu tiên Huy hứa với tôi về 1 điều gì đó, tôi cảm thấy vô cùng xúc động và bồi hồi. Huy nói đơn giản thôi, nhưng tôi cảm nhận như bản thân được cả bầu trời che lấy, chẳng cần phải lo toan, sợ sệt ngày mai sẽ ra sao nữa rồi.
Huy chở tôi về nhà, xách vali lên phòng cho tôi, rồi quay sang dặn tôi :
– Hôm nay mệt rồi, cô nghỉ ngơi đi, không cần phải dọn dẹp. Nhớ uống thuốc vào.
Tôi gật đầu, đóng cửa phòng rồi ngủ 1 giấc đến sáng hôm sau. Mới sáng sớm thì đã nhận được cuộc gọi của Hiếu, giọng anh hồ hởi trong điện thoại :
– Alo, Linh hả, anh tìm ra là ai rồi nhé.
Tôi reo lên sung sướng :
– Vậy hả anh, ôi em cảm ơn anh nhiều lắm, ai vậy anh ?
– Theo thông tin anh kiểm tra thì người gởi email nặc danh là cô Trần Ngọc Hồng Đào, làm ở bộ phận văn thư trong công ty của em luôn đó.
Tôi nghe xong chưng hửng, Đào ư ? Tôi còn chưa nói chuyện với chị ta quá 3 lần, sao chị ta lại ác ý hại tôi như vậy cơ chứ. Thấy tôi im lặng, đầu dây bên kia anh Hiếu lên tiếng :
– Sao thế Linh.
– À, không sao, em hơi bất ngờ xíu thôi.
– Ừ, thông tin đầy đủ anh gởi qua email cá nhân của em rồi nhé, em cứ sao kê toàn bộ thông tin rồi mang lên sếp là Ok.
– Em cảm ơn anh Hiếu nhiều lắm, có gì em mời anh và Hồng 1 chầu ăn để cảm ơn anh nha.
Anh Hiếu bật cười trong điện thoại, anh hớn hở :
– Khách sáo quá đi thôi, cơ mà anh thích đấy nhé. Thôi anh chuẩn bị đi làm đã, hẹn gặp em sau.
– Dạ em biết rồi.
Tôi gọi ngay cho anh Minh sau đó, giọng hồ hởi pha chút căng thẳng :
– Anh ơi, em tìm ra ai rồi.
– Ai, ai vậy em – giọng anh Minh cũng hồi hộp không kém.
– Là chị Đào, phòng văn thư đấy anh.
– Đào á ? – Giong anh Minh ngạc nhiên thấy rõ.
– Vâng. Tra ra cả rồi, thông tin là đến từ chị ấy anh ạ.
Anh Minh nghe tôi nói thế liền thở dài thườn thượt, anh buột miệng :
– Mới tuần trước hẹn đi ăn với anh, nói chuyện chia sẻ anh thấy Đào cũng tử tế lắm, anh không hiểu động cơ nào Đào lại làm thế nữa.
– Để tí em hẹn Hiền ra nói chuyện, xác nhận thêm lần nữa coi có ai đụng vào máy tính của em sau Hiền hay không.
– Ừ, em cứ xác nhận kĩ đi rồi bảo anh. Có gì anh báo với sếp tổng gặp em luôn.
– Vâng ạ.
Tôi gọi điện hẹn Hiền ra café, nói chuyện 1 hồi thì tôi mới rõ là hôm đó sau khi cầm máy tính tôi đi in tài liệu, thì Hiền có để lại phòng văn thư khoảng chừng 15p rồi mới mang lại trả tôi, lúc đó bởi vì Hiền đang bận đi mua café cho chị Đào, nên tiện tay để luôn máy tính tôi tại đó.
Tôi nghe xong thì xác nhận chắc mẩm là Đào rồi chứ không còn ai khác vào đây nữa. Chiều hôm đó lên công ty gặp sếp tổng, sau khi trình bày rõ ràng mọi dữ kiện được anh Hiếu gởi qua, đồng thời Hiền cũng ra mặt xác nhận giúp tôi về khoảng thời gian sử dụng máy tính, sếp tổng tôi mới gật gù đứng ra xin lỗi tôi và Minh về mọi chuyện, đồng thời ra quyết định sa thải Đào ngay lập tức. Trước khi ra quyết đinh sa thải, ông còn lầm bầm với thư kí :
– Cái Đào làm việc ở đây bao nhiêu năm, thế mà không hiểu sao lại có hành động ngu xuẩn như thế này. Mặc dù cũng chả thấy cái Linh làm gì nó cả, thật là hết thuốc chữa.
Thư kí của sếp mới buột miệng lên tiếng :
– Không có tư thù với cái Linh nhưng có với anh Minh thì sao.
Chúng tôi lúc này 4 người 8 con mắt nhìn chăm chăm vào cô thư kí của sếp, cô ta thấy thế thì cười gượng :
– Thì nghe đồn, Linh với anh Minh đang quen nhau. Mà Đào thì thích anh cả 2 năm nay rồi, đôi khi vì yêu nên mù quáng vậy thôi.
Nhìn qua gương mặt anh Minh lúc này, tôi thấy anh sượng lại, cứng đơ :
– Sao lại thế được ?
Cô thư kí tiếp tục :
– Đào thích anh chắc anh hẳn phải biết chứ ? Bữa rồi em vô tình bắt gặp 2 người đang đi ăn với nhau cơ mà ?
– Ừ, nhưng Đào cứ hẹn anh ra để nói chuyện công việc thôi, lúc sau mới ngồi kể cho anh nghe về cuộc sống, anh biết Đào có cảm tình với anh nên trước giờ anh biết ý luôn giữ khoảng cách với cô ta cô mà.
Đến lúc này thì tất cả mọi người mới vỡ lẽ, và cuối cùng, người chịu thiệt hại nặng nề lại là tôi. Minh và tôi thậm chí còn chưa hề quen nhau chính thức, thế mà tôi lần nữa lại bị hãm hại, thật là cái số phận của tôi sao mà bèo bọt ghê. Đi đâu cũng gặp phụ nữ xấu, không hại trong công việc thì cũng hại trong cuộc sống.
Tôi nhìn mọi người 1 lượt, lắc đầu cười buồn :
– Thôi mọi việc cũng xong rồi, em xin phép mọi người về trước, phần còn lại mong sếp tổng và trưởng bộ phận giải quyêt giúp em.
Anh Minh nghe tôi gọi anh với tên gọi của cấp bậc thì lên tiếng :
– Ơ, Linh.
– Sao ạ ?
– À, không có gì, thôi em về nghỉ đi, mai bắt đầu tiến độ công việc mới.
Tôi gật đầu. Trước khi đi còn không quên nói với lại 1 câu với mọi người ở đó :
– Em với anh Minh hiện tại không có yêu nhau gì cả. Mọi người đính chính lại giúp em với nhé. Khổ quá Fan của anh Minh trong công ty này đông hơn quân Mông Nguyên, mới có 1 người thôi mà em xém đã mất lương, mất việc, sau này mà cứ đồn linh tinh như thế thì em không biết đời mình sống sao luôn.
Mọi người nhìn tôi với ánh mắt ái ngại, tôi cũng không hơi đâu mà dừng lại nữa mà quay bước đi thật nhanh.
Vừa ra khỏi công ty thì nhận được tin nhắn của anh Minh :
– Linh, tối nay anh gặp em được không ? Mình nói chuyện 1 chút.
Tôi hờ hững đáp lại :
– Tối nay em có hẹn bạn rồi, đợi khi khác anh nhé.
Tôi cúp máy không đợi anh trả lời.
Hôm nay kết thúc mọi việc, tôi cũng không muốn trở về nhà mà vào khu thương mại đi dạo cho khuây khỏa. Nhớ hồi còn bé, tôi chỉ có 1 ước mơ nhỏ nhoi duy nhất là mỗi đợt tết về khi mà đoàn hội chợ được đưa về làng quê bé nhỏ của tôi, mang theo bao điều mới lạ từ thành thị, nào là những trò chơi tiêu khiển, nào là xiếc thú, lô tô và cả cải lương nữa, tôi thích lắm nhưng không có tiền để được tham gia chơi những trò chơi ấy. Mãi sau này lớn khi xuống Hà Nội, mỗi lúc rảnh rỗi có thời gian tôi đều chọn cách vào khu thương mại để đi dạo mát, vừa để ngắm những trò chơi mới được cập nhật hiện đại hơn, máy móc tối tân hơn, vừa để mường tượng lại những kí ức tươi đẹp năm xưa nữa.
Mải ngắm nhìn dòng người qua lại ngược xuôi, tôi bất chợt bắt gặp 1 bóng hình quen thuộc, anh đang tay trong tay với 1 cô gái, cô ta khoát tay anh đầy tình tứ, vẫn bộ dạng nũng nịu ngày xưa, không ai khác đó là Hoa và Huy. Tôi nhìn họ, nhếch miệng mỉm cười. Kể từ hôm đó đến nay tôi không gặp Hoa nữa, cô ta cũng không đến nhà nữa, vậy mà hôm nay lại có duyên gặp lại. Hy vọng là Huy giữ lời với tôi, sẽ không để cô ta hành hạ tôi thêm bất cứ lần nào.
Tôi nhếch miệng cười nhạt thêm lần nữa, rồi bình tĩnh bước chân hướng về phía họ, Huy và Hoa lúc này có lẽ chưa thấy tôi, cho đến khi tôi bước đến gần hơn, thì Hoa mới sững người cất giọng :
– Ơ Linh, cô đi đâu vào trong này ?
Ps : Cả nhà thấy như thế nào ạ ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!