Vụ bí ẩn Con đại bàng hai đầu - Chương 04
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Vụ bí ẩn Con đại bàng hai đầu


Chương 04



NĂM NGƯỜI LẠ

Hannibal từ chối lời đề nghị đưa về bằng xe của Haines.

– Cháu đi xe đạp đến đây, Hannibal giải thích. Bây giờ cháu đã thấy khỏe rồi!

– Cậu có chắc không? Viên cảnh sát vừa hỏi vừa chỉ cục u trên đầu Hannibal.

– Ồ, chỉ u đầu một chút thôi. Không sao đâu!

– Cậu cũng nên cẩn thận nhé, trung úy Mc Dermott nói khi Hannibal lên đường đi về. Cứ thọc mũi vào chuyện người khác, có ngày cậu sẽ bị rắc rối to đấy! Cậu cứ ở nhà, đừng đi đâu hết đấy. Cảnh sát trưởng Reynold sẽ cần nói chuyện với cậu.

Bỏ lại hai người cảnh sát phải chờ hai chuyên viên lấy dấu vân tay, Hannibal đạp xe đạp ra đường lớn. Hannibal lợi dụng lúc ít xe để chạy qua gần chiếc xe Ford cũ vẫn còn đậu bên kia đường. Đúng lúc đó, có người đi ra từ con đường mòn nối liền đường cái với bãi biển. Đó là người câu cá đẹp nhất mà Hannibal từng được thấy! Ông mặc áo vét màu xanh da trời, bên trong là một áo len trắng tinh như tuyết có cổ cao. Trên túi ngực áo vét, có huy hiệu trang trí. Quần màu xanh đậm hơn một chút rất hợp với áo vét. Người câu cá đội nón kết còn mới toanh, tưởng như hôm qua nón vẫn còn nằm ngoài cửa hàng.

– Chào cậu! Người câu cá nói khi thấy Hannibal.

Hannibal nhìn thấy một gương mặt dài nhỏ, rám nắng, đeo kính đen to và một bộ ria xám với hai mép cong lên, khiến người đánh cá có vẻ như kẻ đi chinh phục.

– Chú câu được nhiều cá không ạ? Hannibal hỏi thăm, sau khi liếc nhìn cần câu mới bóng của nhân vật lạ lùng.

– Rất tiếc là không! Cá không chịu cắn câu gì cả! Người đàn ông trả lời, rồi mở cốp chiếc xe Ford cũ để cất cần câu và đồ đạc câu cá vào. Có lẽ tôi chọn không đúng mồi. Phải nói thật rằng câu cá là một thú vui mới đối với tôi.

Điều này thì Hannibal đã đoán được trước rồi. Những người câu cá kỳ cựu mà Hannibal biết đều ăn mặc như người đi mua ve chai… Người đàn ông chỉ chiếc xe cảnh sát đậu trước nhà Thợ gốm.

– Có tai nạn à?

– Dạ không. Có lẽ là một vụ trộm.

– Xui quá, người câu cá vừa nói vừa đóng cốp xe lại.

Rồi khi mở cửa xe, ông nói thêm.

– Đây đúng là nhà của ông Thợ gốm danh tiếng, phải không?

– Dạ đúng.

– Ông Thợ gốm là người quen của cậu à? Cậu ở gần đây à?

– Dạ, nhà cháu ở gần đây, Hannibal thừa nhận. Còn ông Thợ gốm, thì ai cũng quen ông cả.

– Phải. Nghe nói ông làm được những món đồ đẹp lắm…

Ánh mắt người câu cá, phía sau cặp kính mát chuyển sang nhìn cục u trên đầu Hannibal.

– Cậu bị u đầu to thế…

– Cháu bị té.

– Cậu có cần tôi đưa về bằng xe không?

– Dạ không, cám ơn chú! Hannibal trả lời.

– Không à?… Ừ, cũng phải thôi, không nên leo lên xe người lạ mà, đúng không?

Nói xong, người câu cá phá lên cười, như thể đã nói được một điều hết sức khôi hài. Sau đó ông ngồi vào sau tay lái, nổ máy, vẫy tay chào Hannibal, rồi ra đi.

Hannibal nhanh chóng về đến Thiên Đường Đồ Cổ. Nhưng cậu không thèm vào cổng chính và chạy dọc theo hàng rào đến chỗ hình con cá thò đầu ra khỏi mặt nước để nhìn chiếc thuyền buồm đang chống chọi với cơn bão. Khi đến đó, Hannibal xuống xe đạp, ấn tay vào mắt con cá. Hai tấm ván ngã về phía trên ngay. Hannibal đẩy xe đạp vào chỗ hở, chui vào sân kho bãi đồ linh tinh.

Đó là lối vào bí mật số 1. Còn ba lối vào mật khác nữa. Thím Mathilda không biết lối vào nào. Hannibal đến góc sân gần với xưởng sửa chữa vặt. Có tiếng thím đang ra lệnh cho anh Hans tân trang lại mấy ghế vườn mới mua về. Bà Jones không thể nhìn thấy cháu mình được, vì có một đống đồ linh tín chắn mất tầm nhìn. Hannibal mỉm cười, kê xe đạp vào cái máy in cũ, kéo tấm lưới cuối xưởng ra, rồi bò vào đường hầm số 2.

Đường hầm này gồm những khúc ống gang cũ, có lót những mẩu thảm cũ. Lối đi bí mật này dẫn đến một cửa sập mở vào bên trong xe lán mà Ba Thám Tử Trẻ dùng làm bộ tham mưu. Khi đã vào trong xe lán, Hannibal nhấc ống nghe máy điện thoại đặt trên cái bàn viết nhỏ.

Cũng như mấy lối vào bí mật, máy điện thoại này không hề được thím Mathilda biết đến. Hannibal và hai người bạn là Peter Crentch và Bob Anday đã tự bỏ tiền túi để lắp đường dây điện thoại này. Cước phí cũng do ba bạn tự trả lấy. Cả ba đều kiếm được ít tiền khi làm việc cho chú Titus. Ngoài ra, có khi ba bạn cũng thu được những khoản tiền khá lớn khi giải được những vụ rối rắm nhờ tài thám tử.

Hannibal quay số của Peter. Peter gần như bắt máy trả lời ngay.

– À! Cậu đó hả Hannibal? Peter vui vẻ reo lên. Mình rất vui là cậu gọi ình. Cậu có muốn chiều nay bọn mình đi bơi không?

– E rằng mình không có thời gian, Peter à, Hannibal thở dài.

– Thím Mathilda lại có việc hả?

– Chú Titus vừa mới mua được một lô ghế vườn cũ bị sét. Anh Hans được giao nhiệm vụ cạo rỉ ngay khi anh ấy làm vệ sinh xong cho bộ bàn ghế… tóm lại, khi thấy mình là thím Mathilda sẽ chụp cổ ngay để giúp anh Hans.

– Vậy thì chúc cậu vui vẻ nhé! Cạo rỉ và sơn phết cho tốt nhé!

– Cám ơn cậu! Nhưng mình gọi cậu vì chuyện khác… Cậu có thể ghé qua bộ tham mưu lúc chín giờ tối nay không?

– Được, mình sẽ đến.

– Qua ngả Cánh Cửa Đỏ, Hannibal chỉ dẫn trước khi gác máy.

Sau đó thám tử trưởng gọi cho Bob Andy. Bob đang ở thư viện, làm việc bán thời gian, nhưng mẹ Bob hứa sẽ nhắn lại cho Bob. Mẹ của Bob đã quen với kiểu ăn nói lạ lùng của ba thám tử, nên bà không hề tỏ ra ngạc nhiên khi ghi lại những từ ngữ bí ẩn này: “Ngả cánh cửa đỏ. Chín giờ”.

– Được rồi, Hannibal. Ghi lại rồi. Bác sẽ nói với Bob ngay khi Bob về.

Hannibal cảm ơn bà Andy, rồi rời khỏi xe lán, lấy xe đạp… trở vào nhà qua cổng chính.

Thím Mathilda đang đứng chờ cạnh văn phòng.

– Thím định gọi cảnh sát rồi đó, thím Mathilda nói. Sao cháu về trễ thế?

– Thợ gốm không có ở nhà, Hannibal giải thích, nhưng khách của ông đã đến rồi.

– Sao cháu không dẫn khách về đây? Thím đã nói là thím có thể tiếp họ mà!

Hannibal cất xe đạp cạnh văn phòng rồi trả lời:

– Họ tưởng lầm cháu là kẻ xấu. Họ thích ra nhà trọ hơn… ở Seabreeze Inn. Một người phụ nữ trẻ, bà Dobson, và con trai tên là Tom. Bà ấy tự xưng là con gái của Thợ gốm.

– Con gái Thợ gốm! Thím Mathilda chưng hửng thốt lên. Thật là buồn cười! Thợ gốm làm gì có con gái!

– Thím có chắc không? Hannibal hỏi.

– Ơ… dĩ nhiên. Ông ấy chưa bao giờ nói đến… ơ ơ… Hannibal! Tại sao họ lại tưởng lầm… cháu nói sao nhỉ? À… phải!… Cháu là kẻ xấu?

Hannibal cố gắng giải thích thật ngắn gọn vụ đột nhập vào phòng làm việc của Thợ gốm.

– Hai mẹ con Dobson tưởng cháu tự ý chui vào nhà với ý đồ xấu. Hannibal kể.

– Trời đất! Thím Mathilda phẫn nộ thốt lên. Xem đầu cháu kìa, Hannibal ơi! Theo thím vào nhà! Thím sẽ đắp đá lên trán cháu.

– Thím Mathilda à, cháu xin thề là cháu không hề cảm thấy choáng nữa.

– Còn cục u trên đầu, còn đau không?… Vào nhà! Nhanh lên.

Thím Mathilda không những chăm sóc thuốc men cho cháu, mà còn chuẩn bị thêm một khúc bán mì kẹp thịt và một ly sữa… nhưng đến giờ ăn tối, thím Mathilda mới cảm thấy yên tâm khi nghĩ rằng cục u này chỉ là một trong hàng trăm cục u khác mà Hannibal từng bị trong đời, và vẫn qua khỏi. Sau khi rửa chén nhanh, thím Mathilda để cho Hannibal lau khô chén dĩa và lên phòng gội đầu.

Còn chú Titus ra ngồi xem truyền hình và chẳng bao lâu chú thiếp đi trước màn ảnh nhỏ. Mỗi khi chú ngày, bộ ria của chú rung lên. Hannibal rón rén rời khỏi nhà đến Bộ tham mưu của Ba thám tử trẻ.

Mới tám giờ rưỡi, Bob đến lúc chín giờ kém mười. Peter đến lúc chín giờ đúng. Hannibal thông báo ngay tin mới:

– Thợ gốm đã biến mất!

– Biết rồi! Bob nói. Anh Hans có lên thành phố đi công chuyện và gặp mẹ mình. Nghe nói Thợ gốm bỏ xe lại trước Thiên Đường Đồ Cổ, rồi bốc hơi mất…

– Đúng vậy! Xe Thợ gốm đậu trong sân Thiên Đường Đồ Cổ. Không thấy Thợ gốm đâu, nhưng mình đã gặp được mấy người khách mà ông chờ.

– Cậu đã gặp được người phụ nữ đến nhà trọ Seabreeze Inn ở sau khi gặp tên trộm hả? Đến lượt Peter nói.

– Ôi, Hannibal thở dài. Rocky này nhỏ quá. Trong nháy mắt là mọi người biết mọi tin!

– Mình gặp chú Haines, – Peter giải thích. Không ngờ ông Thợ gốm mà cũng có gia đình!

– Có những chuyện còn khó tin hơn nữa kìa! Hannibal tuyên bố. Các cậu đã biết rằng có hai người lạ đến ở trong ngôi nhà trên đồi không?

– Ngôi nhà trên đồi à? Peter sửng sốt hỏi lại. Nhà đó đâu có ở được! Sắp sụp đổ rồi mà!

– Vậy mà hôm nay vẫn có người đến xem. Do tình cờ, hai người lạ đó lại ghé đây lúc sáng nay để hỏi đường. Thêm một chuyện tình cờ nữa, đúng lúc đó lại có mặt Thợ gốm. Hai người lạ mặt đã thấy Thợ gốm và ông cũng thấy họ. Ngôi nhà trên đồi nằm phía trên cao và nhìn xuống nhà của ông Thợ gốm.

– Cậu nghĩ Thợ gốm biết hai người kia hả? Bob hỏi.

– Mình không dám chắc, Hannibal thở dài. Nhưng có một người lạ có vẻ là người châu Âu. Người kia trông rất lạ, hoàn toàn trọc đầu. Hai người nói với nhau bằng một thứ tiếng mà mình không nhận ra được. Thợ gốm nhìn họ bằng ánh mắt rất lạ. Tay ông cứ bám chặt vào mặt dây chuyền đeo ở cổ. Sau khi hai người lạ đi rồi, ông Thợ gốm bị chóng mặt. Mình chạy đi lấy ly nước cho ông, trở ra là ông đã biến mất!

– Lúc đến đây, trông ông có vẻ khỏe không? Bob hỏi.

– Hoàn toàn mạnh khỏe, Hannibal cam đoan. Thậm chí ông có vẻ vui là sắp có khác. Nhưng sau khi hai người lạ đến, ông lại biến mất luôn… Bây giờ nghĩ lại, cách ông cầm mặt dây chuyền hoàn toàn không bình thường. Dường như ông muốn giấu nó đi.

– Mặt dây chuyền có hình đại bàng phải không?

– Phải. Đại bàng hai đầu… Có thể là mẫu hình do ông Thợ gốm tự nghĩ ra hay một cái gì đó khác… chẳng hạn như biểu tượng có ý nghĩa nào đó đối với hai người lạ.

– Có thể là quốc hiệu, Bob gợi ý. Quốc hiệu của một nước nào đó! Mình sẽ tham khảo mấy quyển sách chuyên môn ở thư viện, xem có nói gì về đại bàng hai đầu không.

– Tốt! Hannibal tán thành rồi hỏi thêm Peter, dường như cậu quen với ông Holtzer, đúng không?

– Ông môi giới bất động sản phải không? Có, thỉnh thoảng ông ấy nhờ mình cắt cỏ ngoài vườn. Nhưng để làm gì.

– Bởi vì, nếu có ai thuê hay mua ngôi nhà trên đồi, thì chắc chắn ông ấy có hay biết. Ông ấy có thể mách cho cậu biết. Cậu hãy cố gắng tìm hiểu xem hai kẻ lạ kia là ai.

– Được. Mình sẽ lo chuyện này! Peter hứa.

– Tốt lắm! Hannibal lặp lại. Dường như thím Mathilda định đến Seabreeze Inn để làm quen và đề nghị giúp đỡ gia đình Dobson. Mình sẽ đi theo thím. Mình cũng sẽ cố gắng thu thập vài thông tin về một người câu cá nghiệp dư chạy chiếc xe Ford cũ.

– Thêm một kẻ mới đến thành phố nữa à? Bob hỏi.

– Mình chưa rõ lắm, Hannibal thú nhận. Có thể ông ấy chỉ ghé qua đây thôi. Rất có thể ông ấy đến từ Los Angeles và chỉ ở lại một ngày thôi. Nhưng nếu ông ấy ở lại Rocky và nếu có người thuê ngôi nhà trên đồi thì coi như có năm người lạ mới đến thành phố… Rất có thể một trong số đó đã đột nhập vào nhà Thợ gốm!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN