Vợ ơi ! Em đâu rồi
Chương 8: Hẹn hò
Khi mặt trời còn chưa kịp cất cao tia sáng, đã có một chàng trai nào đó bật dậy khỏi giường, tủm tà tủm tỉm đi đi lại lại trong bếp chuẩn bị vài thứ, rồi không kịp ăn sáng đã phi xe qua nhà cô gái ngây thơ tối qua mắc mưu. Cô gái co mình cuộn tròn trong chăn ấm, ngoài cửa có tiếng gọi
“Tiểu thư, Vương thiếu gia đang chờ cô dưới nhà”
Lỗi Lỗi mơ ngủ, nữa nghe nữa không, ậm ừ rồi ngủ tiếp. Nữa tiếng sau người giúp việc vẫn chưa thấy cô tiểu thư nhà mình xuất hiện, mà cậu Vương kia vẫn bình thản ngồi chờ, khuôn mặt không chút gì khó chịu. Cô giúp việc lại đứng trước cửa phòng
“Tiểu thư, cậu Vương đã chờ nữa tiếng rồi đấy ạ”
Lỗi Lỗi giật mình, trời đất, hôm nay mình có hẹn với Vương Tuấn, cái đầu óc này thật là…Nhảy nhanh xuống giường, vội vội vàng vàng lao ù vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. À mà, đi làm chuyện đại sự thế này nên mặc gọn gàng, nhanh nhẹn xíu mới thích hợp nhở, Lỗi Lỗi nhanh tay chọn ngay bộ hằng ngày đi học vẫn mặc, chiếc quần jean dài cùng với áo thun rất năng động. Ngắm lại mình trong gương, “ừm” xuất phát nào.
Vương Tuấn ngồi ung dung thưởng thức cafe trên sofa, ánh mắt bỗng dừng lại nơi cầu thang có người con gái đang hối hả chạy tới, nhịp tim bất giác đập nhanh bất thường.
“Xin lỗi, bắt cậu đợi lâu như vậy” Lỗi Lỗi thở gấp.
Cậu bạn bất động, ánh mắt không rời khỏi Lỗi Lỗi, mất mấy giây sau mới phản ứng lại
“À, không việc gì đâu, tại tôi đến sớm quá thôi”
“Mình mau xuất phát thôi, kẻo Lạc Lạc đi mất” Lỗi Lỗi vội vàng đi giày.
“Hai đứa đi đâu mà sớm vậy?” mẹ từ trên lầu vừa bước xuống vừa hỏi.
Lỗi Lỗi quay đầu lại nhìn mẹ “Bí mật quân sự, khi về con sẽ kể mẹ nghe sau”
Vương Tuấn lễ phép cúi chào mẹ Lỗi Lỗi, ánh mắt có chút ái ngại “Con chào bác, mới sáng đã phiền bác rồi, thật thất lễ”
“Chúng ta sau này điều là người một nhà cả, con không cần khách sáo như vậy” mẹ vui vẻ
Gì mà người một nhà chứ, mẹ nói chuyện thật là “Mẹ, tụi con có việc rất gấp, phải đi ngay bây giờ” Lỗi Lỗi vội vã
“Hai đứa cũng nên ăn sáng đã chứ”
“Không kịp đâu, con sẽ ăn sau, mẹ đừng lo” Lỗi Lỗi nhanh chân chạy vụt ra ngoài sân, khẩn trương nhìn cậu bạn chậm rãi chào mẹ mình “Bác yên tâm, con sẽ lo cho cậu ấy”, ung dung bước ra cửa tiến lại chỗ Lỗi Lỗi đang nóng lòng. Hai người yên vị trong xe, rồi cùng nhau rời đi.
Trên đường vẫn không ai nói ai câu gì, người thì chuyên tâm lái xe, người thì chuyên tâm nhìn cảnh bên ngoài, đoạn điện thoại Lỗi Lỗi reo lên, bắt máy đã nghe Lạc Lạc náo loạn
“Ông trời thật bất công, cớ sao lại biến ngày hẹn hò của tao thành ngày đi thăm bệnh thế này, aaaaaa”
“Sao thế?” Lỗi Lỗi lo lắng.
“Là tao bị bệnh, sớm không bệnh muộn không bệnh lại chọn ngay cái ngày này để bệnh, công bằng ở đâu” Lạc Lạc thất thanh
“Mày bệnh thế nào? Có nghiêm trọng lắm không? Tao qua với mày…”
“Không cần đâu, có người chăm sóc tao rồi, đừng có qua mà phá hỏng việc của bà” Lạc Lạc nghiêm giọng cắt ngang
“Cái con bé này, mày vì trai bỏ bạn”
“Thôi, tao tắt máy đây. Anh ấy mua thuốc về rồi, thấy tao không chịu nằm nghỉ lại mắng” Lạc Lạc lí nhí
“Không thèm quan tâm mày nữa, mau tắt máy đi nghỉ đi, hứ” Lỗi Lỗi giọng hờn trách nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm. Không biết người đó có thật tốt với Lạc Lạc không? Sao con bé có vẻ dành rất nhiều tình cảm cho anh ta.
“Lạc Lạc bị làm sao thế?” Vương Tuấn ngồi bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lỗi Lỗi mà không yên lòng
“Cậu ấy bệnh rồi, sẽ không đi hẹn hò nữa” Lỗi Lỗi ngưng một chút, nói tiếp “Lại còn không cho đến thăm, không biết cái người đó có làm gì Lạc Lạc không nữa” Lỗi Lỗi đầy lo lắng
“Cậu yên tâm đi, nhà Lạc Lạc nhiều người giúp việc như thế cậu ta không dám làm gì đâu. Vã lại xem ra cậu ta rất quan tâm đến Lạc Lạc nên không việc gì cậu lo lắng cả, cứ cho hai người họ thời gian riêng ở cùng nhau” Vương Tuấn rẻ vào một quán ăn “Giờ chúng ta ăn sáng trước đã”
Lỗi Lỗi vẻ mặt không hiểu gì. Hôm qua chính cậu ta bảo cần theo dõi xem cái người Lạc Lạc hẹn hò có tốt thật hay không, giờ lại bảo có vẻ cậu ta là người tốt. Có phải hơi khó hiểu hay không? Rốt cuộc mục đích chính của Vương Tuấn là gì? Lỗi Lỗi đâm chiêu với mấy câu hỏi chạy vèo vèo trong đầu, thức ăn đã bày trước mặt vẫn không thu hút được cô nàng.
“Cậu ăn đi, súp nguội không ngon đâu” Vương Tuấn xua tan những suy nghĩ vẫn vơ đó
“A, món này lâu rồi tớ không dùng, nhìn thật ngon” Lỗi Lỗi mắt sáng rực nhìn chén súp đang nghi ngút khói trước mặt, những câu hỏi kia cũng theo đó mà trôi tuột tận đâu.
“Cậu ăn nhiều vào” Vương Tuấn ân cần
Lỗi Lỗi vui vẻ ăn hết chén súp, tâm trạng cũng được cãi thiện chút ít.
“Chúng ta đến công viên giải trí chơi nhé, cũng lỡ đi ra ngoài rồi” Vương Tuấn cài dây an toàn, đưa mắt nhìn cô bạn ngồi kế bên.
“Nhưng…”
“Lạc Lạc tự biết chọn hạnh phúc riêng cho mình, cũng như sẽ biết tự bảo vệ mình, cậu đừng lo lắng quá. Bây giờ mà qua nhà Lạc Lạc e là sẽ bị hành hình” Vương Tuấn cắt ngang lời Lỗi Lỗi. Đưa ra một số lý do tạm coi là chấp nhận được. Thì đành phải làm theo lời cậu ấy vậy, cũng đã lâu rồi không đến những nơi vui chơi như thế, xem như lần này là quà tốt nghiệp tự tặng bản thân.
“Ừm, cậu nói đúng, vậy chúng ta cùng đến công viên giải trí thôi” Lỗi Lỗi quay sang nở nụ cười tươi sáng, làm cho tim người nào đó lại đập nhanh liên hồi.
Hmm nên thử trò nào trước đây, tàu siêu tốc, vượt thác, đu quay, thảm bay,…hay vào căn nhà ma-cái nơi mà trước giờ không dám bén mãn tới, giờ có nên thử luôn hay không nhỉ? Vẻ mặt háo hức cầm tấm bản đồ công viên giải trí ngó nghiêng của Lỗi Lỗi khiến người bên cạnh không thể rời mắt. Đã bao giờ được có cơ hội đi cùng cậu ấy như vậy đâu, giờ thì cái cảm giác này thật làm cho ai đó ngập tràn vui sướng.
“Chúng ta thử tàu siêu tốc trước” Lỗi Lỗi nói rồi kéo áo cậu bạn ù một cái đến trước chỗ xếp hàng lên tàu. Cô háo hức, tâm trạng tốt rất tốt sau bao ngày, bản thân cũng không hiểu cớ vì sao lại vui vẻ đến như vậy, những trò chơi này đã quá cuống hút chăng? Yên vị trên ghế tàu siêu tốc, Lỗi Lỗi quay sang cậu bạn, hiện giờ mặt cậu ấy đã không còn chút máu
“Cậu sợ à?”
“Làm…làm gì có, mấy trò này…” Vương Tuấn miệng nhếch lên cố nở nụ cười.
“Mặt cậu không còn giọt máu rồi kia kìa” Lỗi Lỗi tay chỉ chỉ vào gương mặt xanh như tàu lá của Vương Tuấn
“Do…” cậu bạn còn chưa nói hết câu, tàu đã chuyển bánh, Vương Tuấn im bặt không nói một câu nào nữa, vẻ mặt căng thẳng tột cùng, tay nắm vào thanh an toàn chặt đến nỗi hiện gân xanh, Lỗi Lỗi cũng động lòng, thật sơ xuất, chỉ nghĩ cho bản thân mà không nghĩ rằng người bên cạnh lại sợ đến xanh mặt như vậy, tay cô nàng di chuyển đến bàn tay đang lạnh lên vì sợ kia, siết chặt. Mặt của ai đó không khỏi ngạc nhiên, quay phắt lại nhìn cô bạn bên cạnh, Lỗi Lỗi nở nụ cười nhẹ nhàng, rồi nhắm tịt mắt. Con tàu với tốc độ kinh hồn lao thẳng từ trên cao xuống, gió ù ù qua bên tai, chỉ nghe được tiếng hét xung quanh. Lỗi Lỗi bên cạnh tay nắm chặt tay với cậu bạn, miệng hét không ngừng, cảm giác rất tuyệt, cứ như xóa hết muộn phiền trong lòng.
Vương Tuấn cố gắng giữ bình tĩnh bước ra khỏi hàng ghế, bạn nhỏ đi bên cạnh cố nén cười, đi chậm nhất có thể để chờ ai đó đang lê chân trên mặt đất. Hai người tìm một chỗ để ngồi nghỉ, nhìn vẻ mặt cậu ấy đúng thật đáng thương
“Tớ mua nước cho cậu uống nha!” Lỗi Lỗi nghiên người nhìn cậu bạn
“Không cần đâu, tôi ổn mà, chúng ta mau đi thử trò khác thôi” Vương Tuấn cố đứng dậy
“Chúng ta ngồi nghỉ một chút đi, cậu nhìn không ổn lắm” Lỗi Lỗi ngước nhìn cậu bạn, ánh mắt đó làm người đối diện mất mấy giây lấy lại bình tĩnh
“Tôi không sao, mau đi thôi” Vương Tuấn kéo tay Lỗi Lỗi, hai người cùng đi tất cả những trò Lỗi Lỗi thích, mặc dù mỗi lần thử qua mấy trò đó là phải mất tận mấy chục phút để cho hồn vía Vương Tuấn quay lại. Dù mỗi lần như vậy Lỗi Lỗi lại đề nghị không chơi những trò mạo hiểm như vậy nữa nhưng cậu bạn một mực không đồng ý, cứ nhất quyết phải đi hết mới thôi.
Ai đó đâu biết được tất cả việc làm của bạn họ Vương kia điều là muốn cô vui, muốn có thời gian bên cô nhiều hơn, muốn cố gắng mang lại cảm giác gần gũi hơn với cô. “Chỉ cần cậu bên tôi có thể cười vui như vậy thì với tôi quá đủ rồi”.
“Cậu muốn vào đó à?” Vương Tuấn dừng bước khi Lỗi Lỗi mắt cứ nhìn vào căn nhà ma phía trước, vẻ mặt có chút hiếu kì pha trộn lo sợ.
“Cũng muốn nhưng…nhìn có vẻ đáng sợ, thôi vậy, chúng ta đi qua trò khác” Lỗi Lỗi vẻ mặt e ngại.
“Chúng ta vào đó thử” Vương Tuấn kéo Lỗi Lỗi tiến thẳng đến căn nhà ma, mặc cho Lỗi Lỗi có cố níu lại nhưng không đủ sức.
“Chúng ta vào trong thật chứ?” Lỗi Lỗi hỏi với hy vọng có thể không bước vào đó.
“Có tôi, cậu không việc gì phải sợ” Vương Tuấn trấn an “Nắm chặt tay tôi, cho dù có chuyện gì xảy ra nhất định tôi sẽ không buông tay cậu”.
Lỗi Lỗi ngáo ngơ trước câu nói đó, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cậu bạn kéo vù vào trong. Tay cậu ấy rất ấm, bàn tay lớn bao trọn đôi bàn tay bé nhỏ của Lỗi Lỗi, cảm giác có chút gì xao động.
“Aaaaa”
“Cứu tớ”
“Vương Tuấnnnnnn”
“…”
Lỗi Lỗi liên miệng la hét, bấu chặt tay cậu bạn, rút đầu vào người cậu ấy. Vương Tuấn bình thản đi bên cạnh, gương mặt không chút sợ hãi, đưa tay ôm chặt cô gái đang hoảng sợ mà không ngừng la hét. Nói thế nào nhỉ, trừ những trò về độ cao thì mấy trò khác như kiểu căn nhà ma này thì Vương Tuấn cóc sợ, chỉ là những hình nộm này có gì đáng sợ. Lỗi Lỗi thì ngược lại, mấy trò về độ cao đôi phần cô điều cân tất, trừ những trò ma mị như này thì chịu, biết là chỉ mấy hình nộm nhưng không khí xung quanh làm cô không tài nào bình tĩnh được.
Cuối cùng cũng thoát khỏi căn nhà quái quỷ đó, Lỗi Lỗi ngồi trên phiến đá, cố trấn tĩnh bản thân, Vương Tuấn đứng kế mở nắp chiếc bình giữ nhiệt vẫn luôn mang theo từ lúc vào khu vui chơi
“Cậu uống đi, nước cam tôi làm đấy”
“À, cảm ơn cậu nhé” Lỗi Lỗi nhận lấy, hmm nước cam ngon thật đấy, vị ngọt rất thanh. À mà giống như năm đó Lạc Lạc nói nhỡ, cậu bạn dù có thèm nước ép trái cây chắc hẳn sẽ tự tay làm chứ nhất định không mua mấy loại thức uống đóng chai, quả thật như vậy. Cô mĩm cười, uống cạn.
“Vui lắm sao?” Vương Tuấn đậy nắp chiếc bình, mắt không nhìn Lỗi Lỗi
“À vì tớ vừa nghĩ ra được vài chuyện trước kia” Lỗi Lỗi vẫn tịt mắt
“Chuyện về tôi nhất định sẽ tự tay làm nước ép nếu cần chứ nhất định không mua bên ngoài?” Vương Tuấn đưa mắt về phía Lỗi Lỗi
“Hmm, cậu như đi trong bụng tớ vậy” Lỗi Lỗi cười vô cùng tươi sáng dưới ánh mặt trời đang dần khuất bóng, ánh sáng len lõi vào đáy mắt cô, rực rỡ.
Ngày hôm đó dường như giữa hai người họ khoảng cách cũng thu ngắn lại. Ngày hôm nay cho Lỗi Lỗi cảm giác Vương Tuấn không giống như người thuộc giới tính thứ ba cho lắm, rốt cuộc vì lý do gì lại cho cô có cảm giác như vậy, vì sao ngày trước mọi người lại rộ lên tin đồn về giới tính của cậu ấy, vì sao bên cậu ấy rất yên lòng, không cần lo nghĩ gì hay vì cậu ấy là bạn học bao năm nên mới mang lại ý nghĩ như vậy. Hay vì điều gì khác?
Cuối ngày, đưa Lỗi Lỗi về nhà, cậu bạn được mời lại dùng cơm cùng gia đình. Ông hình như rất ưng lòng về Vương Tuấn, cứ luôn miệng bảo cậu ấy ghé chơi thường xuyên hơn, phải cùng đánh cờ với ông nhiều hơn, càng phải quan tâm cháu gái ông nhiều hơn. Tiễn cậu bạn họ Vương ấy ra tận nơi để xe, Lỗi Lỗi rất biết ơn về ngày hôm nay
“Cảm ơn cậu đã cho tớ một ngày vui như vậy”
“Nếu cậu thích sau này tôi lại đưa cậu đi” Vương Tuấn nở nụ cười nhìn cô
Lỗi Lỗi cũng cười đáp lại. Dưới bầu trời đầy sao ấy, nhiều năm trước đây có một người từ bỏ người mình yêu mà ra đi, nay lại cùng người con gái ấy đứng đối diện nhau, ánh mắt mang một niềm hạnh phúc lạ thường. Lần này, nhất định cậu sẽ là của riêng tôi, sẽ không để ai bắt mất cậu nữa, cũng không để cậu buông tay tôi…
Về phần bạn nhỏ Lạc Lạc bệnh nằm một chỗ ở nhà. Được anh bạn nào đó chăm sóc cẩn thận, hai người họ vui vẻ cùng nhau xem phim trong phòng khách, chút chút lại cười cùng nhau, cũng xem như có một buổi hẹn hò ấm áp trong nhà. Thận trọn vẹn. Đôi khi chỉ đơn giản như vậy đã rất hạnh phúc rồi, tình yêu mà, cầu kì, màu mè quá cũng không phải tốt.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!