Đích Nữ Vương Phủ: Tướng Công Nhất Đẳng - Chương 2: Khách không mời mà đến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Đích Nữ Vương Phủ: Tướng Công Nhất Đẳng


Chương 2: Khách không mời mà đến


“Mất trí nhớ? Tỷ tỷ, ngay cả Duyệt Nhi tỷ cũng quên sao? Tuy rằng chúng ta không phải một nương sinh ra, nhưng mà từ nhỏ đến lớn chúng ta còn thân hơn tỷ muội ruột thịt, tỷ một chút cũng không nhớ rõ sao?” Mộc Minh Duyệt vẻ mặt chờ mong nhìn Minh Tâm.

Minh Tâm nằm đã lâu nên cảm thấy toàn thân không thoải mái, nàng thử ngồi xuống, Dong Cảnh Khắc sợ nàng chạm miệng vết thương đưa tay giúp đỡ nàng, Minh Tâm phát hiện trong mắt Mộc Minh Duyệt hiện lên một chút mất mát.

Minh Tâm suy nghĩ: Chẳng lẽ ta không nhớ rõ đả kích tới nàng lớn như vậy? Nội tâm của nàng cũng quá yếu ớt rồi. Nghĩ vậy Minh Tâm vội vàng an ủi Mộc Minh Duyệt: “Muội muội ngốc, tuy rằng tỷ mất trí nhớ, nhưng mà muội nhớ rõ nha, muội có thể nói với tỷ chuyện lúc trước nhiều một chút, nói không chừng ngày đó tỷ sẽ nhớ lại. Hơn nữa, mặc kệ tỷ có khôi phục trí nhớ hay không, chúng ta vĩnh viễn đều là tỷ muội huyết mạch tương liên nha.”

Minh Tâm cảm thấy mình nói vô cùng cảm động, nhưng mà nàng không nghĩ tới nàng có chút tự mình đa tình, Mộc Minh Duyệt mất mát không chỉ vì nàng mất trí nhớ, càng nhiều là bởi vì thái độ của Dong Cảnh Khắc.

“Công chúa, nô tỳ đem nước ấm tới cho người.” Minh Tâm nhìn Tuyết Nghiên là nha hoàn bên người bưng chậu rửa mặt để lên bàn, nàng phát hiện Dong Cảnh Khắc đã ở trong phòng tiến lên gập người hành lễ: “Tiểu vương gia, nô tỳ phải rửa vết thương cho công chúa, xin tiểu vương gia tránh đi một lúc.”

“Được, đúng lúc ta còn việc phải làm, Tâm Nhi, huynh đi trước, nếu muội có chuyện muốn tìm huynh, thì phái người đi Vũ Thành vương phủ nói một tiếng.” Dong Cảnh Khắc xoay người rời đi.

“Cảnh….. Tiểu vương gia, Duyệt Nhi tiễn huynh.” Mộc Minh Duyệt hi vọng có thể giống Minh Tâm được gọi hắn là Cảnh Khắc ca ca.

Miệng vết thương của Minh Tâm vẫn chưa lành toàn bộ giỏi lắm thì chỉ có thể xuống giường, nàng đành phải lôi kéo Tuyết Nghiên nói chuyện phiếm. Mộc vương gia đã nói không thể kể chuyện không tốt cho Minh Tâm nghe, cho nên Tuyết Nghiên chỉ có thể chọn chuyện tốt nói.

Minh Tâm từ trong miệng Tuyết Nghiên biết được, ở trong phủ trừ phụ vương Mộc vương gia đối tốt với mình thì ở ngoài còn có bốn người có quan hệ tốt nhất với mình.

Một trong số đó, chính là Tuyết Nghiên đang nói chuyện phiếm với Minh Tâm, thời điểm Tuyết nghiên năm tuổi thành cô nhi, chỉ có thể ăn xin khắp nơi mà sống, là Minh Tâm đưa nàng về vương phủ làm nha hoàn nàng mới không cần sống khổ cực như vậy, Tuyết Nghiên mang ơn Minh Tâm nên cho đến bây giờ vẫn trung thành và tận tâm với nàng.

Người thứ hai được nhắc đến chính là Mộc Minh Duyệt mà Minh Tâm vừa mới gặp qua, Minh Tâm là con vợ cả, Mộc Minh Duyệt là thứ xuất, từ nhỏ đến lớn bất luận Minh Tâm có thứ gì tốt đều chia sẻ với Mộc Minh Duyệt, thậm chí có người lầm tưởng Mộc Minh Duyệt thành Minh Tâm, bởi vậy Mộc Minh Duyệt cũng thiệt tình đối đãi với Minh Tâm.

Kế tiếp chính là Băng Phong, phụ thân Băng Phong Băng Lâm Uyên tiền nhiệm quản gia Mộc vương phủ, vài năm này thân thể già của quản gia không tốt cho nên đem chức vụ giao cho Băng Phong, những năm gần đây Băng Phong vẫn đối tốt với Minh Tâm, bất luận nàng muốn cái gì Băng Phong đều nghĩ biện pháp giúp nàng đến cùng, cho đến một ngày vào ba năm sau, hắn bắt đầu lúc lạnh lúc nóng với Minh Tâm, đến nay không có người nào biết nguyên nhân.

Người cuối cùng là thị vệ giữ cửa vương phủ Trần Phi Dật, hắn là người năm năm trước được Mộc vương gia mua về, mỗi lần Minh Tâm muốn chuồn ra ngoài chơi đều lấy đồ ăn ngon “hối lộ” hắn. Tuy rằng Trân Phi Dật thường xuyên giúp Minh Tâm lén ra khỏi phủ nên hay bị phạt bản tự, nhưng mà hắn vẫn không oán trách không hối hận.

Cùng Tuyết Nghiên hàn huyên một hồi lâu thì Minh Tâm mới cảm thấy có chút mệt mỏi, Tuyết Nghiên đỡ nàng nằm xuống, không bao lâu sau, Minh Tâm đã ngủ say, ngủ cho đến khi trời tối.

Ngay tại thời điểm vương phủ đổi thị vệ, một bóng đen trên không xẹt qua vương phủ. Một vị nam tử mặc quần áo màu ngọc bích đi tới trước cửa phòng Minh Tâm, hắn vừa muốn đi vào đã bị người phía sau đánh ngất xỉu.

Cửa phòng Minh Tâm mở, một vị hắc y nhân che mặt đi đến, hắc y nhân đi xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó, hắn không nghĩ tới Minh Tâm sẽ đột nhiên tỉnh lại.

“Là ai?” Minh Tâm cố hết sức ngồi dậy, nàng chỉ nhìn thấy một bóng người.

“Tỉnh rồi? Cũng tốt.” Hắc y nhân cầm chủy thủ đặt trên cổ Minh Tâm: “Nói! Vật đó ở đâu?”

Minh Tâm khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng: “Vật đó ở đâu?”

“Ngươi dám đùa giỡn ta?” Hắc y nhân có chút tức giận.

Minh Tâm vẻ mặt ủy khuất: “Là ngươi để cho ta nói.”

Hắc y nhân bình phục cảm xúc lại hỏi: “Nói cho ta biết Linh Ngọc Thi ở đâu, bằng không ta giết ngươi.”

“Thích khách đại ca, ta mất trí nhớ là thực, cho nên thứ ngươi có nhiều nhất chỉ có thể là một khối thi thể. Như vậy đi, ngươi xoay mình lại đi, ta cam đoan sẽ không lên tiếng?” Minh Tâm vẫn bày ra vẻ mặt ủy khuất như cũ.

Hắc y nhân quả thật nghe người khác nói Mộc Minh Tâm mất trí nhớ, hắn đang muốn thỏa hiệp, cố tình lúc này Mộc Duệ Đức mang theo thị vệ phá cửa xông vào. Thì ra là vừa rồi hắc y nhân đánh nam tử mặc quần áo màu xanh ngọc bích nên hắn đã báo lại cho Mộc Duệ Đức, hắc y nhân mạnh mẽ kéo Minh Tâm từ trên giường xuống dùng nàng làm nhân chứng.

“Mộc vương gia, ngươi tới đúng lúc, giao ra Linh Ngọc Thi, bằng không ta giết nàng.”

“Đừng giết đừng giết, Linh Ngọc Thi là cái gì? Bổn vương mới nghe lần đầu nhưng chưa hề thấy làm sao mà đưa ra được?” Mộc Duệ Đức quả thật không biết hắc y nhân đang nói cái gì, hắn thực lo lắng an nguy của Minh Tâm.

“Nếu ngươi dám động vào một sợi tóc gáy của nàng, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.” Một vị nam tử mặc y phục thị vệ uy hiếp hắc y nhân.

Minh Tâm đánh giá hắc y nhân này, bên trái tóc của hắn là một cây trâm màu bạc, cho nên hắn chắc là Trần Phi Dật mà Tuyết Nghiên nói.

Hắc y nhân hoàn toàn nổi giận: “Xem ra các ngươi không muốn cho nha đầu này sống, hiện tại ta sẽ đưa nàng đến địa ngục.”

“Linh Ngọc Thi ở chỗ ta.” Nam tử mặc quần áo màu xanh ngọc bích bước ra.

Minh Tâm nhớ rõ Tuyết Nghiên từng nói, Băng Phong vô cùng thích mặc quần áo màu xanh ngọc bích, cho nên người này hẳn là Băng Phong.

“Cầm lấy!” Băng Phong lấy ra một khối màu xanh biếc ném về phía hắc y nhân.

Hắc y nhân đẩy Minh Tâm ra phi thân chụp lấy, lúc này Trần Phi Dật thừa dịp mang theo bọn thị vệ quây quanh hắc y nhân, hắc y nhân lấy được khối lục sắc kia, chỉ là một khối huỳnh thạch bình thường, hắn bị lừa.

Trần Phi Dật đang chuẩn bị vây bắt hắc y nhân, không nghĩ tới hắc y nhân đột nhiên cười to: “Chỉ bằng các ngươi mà muốn bắt ta? Tập thêm hai năm nữa đi.”

“Cạch!” Một viên đạn khói nổ mạnh, tất cả mọi người nhìn không rõ, chờ tản hết khói đã không thấy hắc y nhân đâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN