Ác Ôn Xuyên Nữ Phụ - C6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Ác Ôn Xuyên Nữ Phụ


C6


Hai ngày nay Doãn Phi nằm ở trên giường dưỡng thương, vết thương trên mặt không đáng kể cho lắm, chỉ bị xước nhẹ vài đường, đều đã kết vẩy rồi.

Nàng thắc mắc một điều, cảnh tượng lúc thân thể này bị một chưởng đánh vào, hai hôm trước trong lúc nàng ngủ, mơ mơ hồ hồ chiếu lại như một thước phim chiếu chậm trước tầm mắt.

Cơn đau lúc đó cứ như là đang ở dưới địa ngục chịu tội vậy, tra tấn thật ghê gớm. Vậy mà cơ thể này lại hồi phục thật nhanh chóng đến thế?

Rất rất nhanh chóng là đằng khác, giống như bị chai lì rồi vậy, không tốn thời gian chút nào.

Nàng tin tưởng kí ức của thân thể này sẽ dần dần dung nạp trở lại, nàng sẽ biết tỷ tỷ của nàng là ai, quá khứ của nàng như thế nào, thân phận của mình thật sự là gì?

Hiện tại đã xuyên rồi, vậy cũng đành chấp nhận cuộc sống mới đi. Người không phạm ta, ta không phạm người.

Nhưng phiền phức, nhiều vô kể.

Ban đêm Doãn Phi ngủ, còn có thể cảm giác được ở trong người như có hai luồn nước ấm cứ thay phiên nhau chạy dọc hết cơ thể, mỗi lần cứ như vậy, thân thể nàng lại giảm đau hơn một lần, nhưng lại có chút mệt mỏi. Rốt cuộc đó là cái gì?

Doãn Phi nằm trên giường thở dài thườn thượt, đói muốn chết.

Tâm Tâm cầm chén cháo đi đến, gạo đâu chẳng thấy, chỉ thấy nước với nước lênh láng. Doãn Phi trổi tay ngồi dậy, vừa nhìn đến liền sửng sờ bật thốt: “Máu chó bắt đầu cập bến à?”

Hai ngày trước chỉ có cơm trắng cùng rau cỏ, còn chắp nhận được. Nàng cũng không chấp nhất tới, đối với nàng chỉ cần ăn no để dưỡng thương mau khỏi thì được rồi, nhưng lần này chỉ còn có chén nước?

Bắt đầu dằn mặt nàng bằng cách cắt xén thức ăn?

Phải biết rằng lúc nàng còn bị giam ở tổng cục New Z đều ăn là các món ngon nhất, ngay cả thực đơn của nhà hàng Pháp 5 sao cũng không thể so sánh, đó là lí do vì sao mỗi lần bị tóm về nàng đều vui vẻ chấp nhận.

Cơm ở đó rất ngon, mỹ vị… Mỹ vị…

Doãn Phi thập phần hối hận, nếu biết ngày hôm đó là ngày cuối cùng bị giam giữ, nàng đã không sân si đi vượt ngục ra ngoài du ngoạn để làm gì.

Nàng dùng cả thanh xuân để chơi trò mèo vờn chuột với những đặt công đó,  lúc nào cũng phải khiến giây thần kinh của họ liên tục căng thẳng, căng đến khi nào đứt luôn thì nàng mới hoan hỉ bỏ qua.

Hiện tại lại là như thế nào?

Doãn Phi cười thê lương, nếu biết một ngày nàng bị đưa đến đây, nàng chắt chắn sẽ thử đối tốt với mấy soái ca đó một chút, tích đức một chút.

Nhưng rất nhanh nàng lại thích thú không thôi, nàng lại có một đám chuột cống mới để vui đùa… Bọn họ đang rất quan tâm nàng, ây da, căng nha.

Tâm Tâm cuối đầu: ” Chủ tử… Đây là cháo trắng, không phải cháo thịt chó” Hắn tức giận đến nổi mắt đỏ hoe: “Chủ tử! Người có biết không? Hôm nay cả Ma giáo đều ăn thịt sói nướng và canh hầm Linh Chi…”

Doãn Phi lia mắt nhìn sang hắn, càng nhìn càng khả ái, hắn nhìn bạc nhược như vậy, đi theo nàng sẽ chịu được mấy đòn?

Vẫn là tự dựa vào mình còn hơn.

Doãn Phi dù gì cũng là linh hồn trưởng thành, 28 tuổi, tuy ác ôn ngạo mạn không ai bằng, nhưng cũng không đến mức là một quái thai. Hắn chăm sóc cho nàng rất chu toàn, không phải nàng không nhìn ra, rất ngoan ngoãn lại nghe lời, biết đau lòng thay chủ tử…

Doãn Phi đứng bật dậy, chân có chút không đứng vững, sau khi đã đứng vững, nàng lạnh lùng nói: “Không thể để bản thân chịu thiệt được, đi!” Phải đi tham quan cái Ma chướng này mới được.

Nàng cười cười, thật muốn biết nữ chủ là nhân vật thần thánh phương nào.

Tâm Tâm định đi đến đở nàng, trợn mắt há hốc miệng: “Thân thể của người khôi phục nhanh đến như vậy?”

Doãn Phi không trả lời, kì quái nhìn hắn khó hiểu hỏi: “Tại sao ngươi lại vận nữ trang? Ngươi rõ ràng là nam nhân?”

“Người lại khi dễ ta…” Tâm Tâm cuối đầu khổ sở mấp máy môi.

“Khi dễ ngươi?”

“Chẳng phải người ép ta phải mặt nữ trang sao a?”

Doãn Phi nhìn hắn trân trối một lúc, rồi gật gật đầu như đã hiểu.

Nhìn cũng đẹp mắt đấy chứ, Doãn Phi để tay lên môi cười giang tà đánh giá từ đầu tới chân người trước mặt, khiến Tâm Tâm bị nhìn có chút sợ hãi, da gà nổi đầy người.

Doãn Phi không quan tâm đi lướt qua hắn, muốn đi tìm thức ăn hay gì đó để lót dạ, chợt khựng lại, đến thế giới này đã hai ngày mà nàng vẫn chưa xem dung nhan của bản thân?

Nàng ra lệnh: “Lấy gương đến cho ta”

Tâm Tâm đi lấy gương đem đến, Doãn Phi cầm lấy, chiếc gương nạm bạc tinh xảo khắc một đóa tuệ liên màu thanh thanh nhuận.

Nàng từ từ đưa bàn tay lật mặt gương lại, ánh mắt vừa chạm vào mặt gương liền đứng hình!

Cái gương rơi xuống đất, nàng không thể nào tin được đưa tay sờ mặt mình. Không thể nào!

Tâm Tâm thất kinh không hiểu chuyện gì nhìn nàng chằm chằm, trên người nàng phát ra sát khí mãnh liệt, xung quanh nàng nội tức tỏa ra bốn phía, khiến hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, tay chân lạnh ngắc, kinh hồn tán đảm vội nắm vai Doãn Phi lắc lắc: “Người bình tĩnh lại, người, người bị gì vậy!? Chủ tử!”

Doãn Phi chớp mắt hồi thần lại, nàng cũng không nhận ra, khi nãy bản thân đã biến thành cái dạng gì, nâng đầu chán nản xua xua tay ý bảo không sao.

Tâm Tâm vẫn còn run rẩy, hắn đi tới nhìn nàng chằm chằm, đây…

Đây mới thật sự là chủ tử?

Cốc chủ sao lại… Sao lại đáng sợ đến như vậy? Chưa được nữa khắc lại hồi phục bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra?

Hắn không hiểu thế nào lại rất sợ nàng của hiện tại, nàng của lúc trước, nếu không có người ngoài thì một chữ nàng cũng không muốn nhiều lời với hắn, lạnh nhạt hơn cả gió lạnh. Khi nàng vừa tỉnh lại liền thay đổi, dễ thân cận hơn, tùy tiện phóng túng hơn, tính cách lại trở nên thất thường quá thể. Rõ ràng là đang nói cười vui vẻ, tự dưng một khắt sau lại khó chịu cáu gắt… Làm hắn không biết lấy gì để mò đúng chổ ngứa của nàng.

Doãn Phi thẩn thờ nói: “Dung nhan này…”

Tâm Tâm vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ nàng có lẽ thấy mặt mình có vài vết thương nên tức giận, hắn nói: “Người yên tâm, chỉ là vài vết xước nhỏ thôi, hazz… Người làm ta sợ muốn chết! Dung nhan người vẫn như vậy mà?” Hắn thật lòng cảm thán: “Cho dù đã biết nhan sắc người không hề giống người thường…”

“Không giống người thường?” Ngươi đang so sánh theo nghĩa đen hay nghĩa bóng đây?

“Nhan sắc người như tiên nhân ở trên trời… ”

“Câm miệng!”

Doãn Phi hồi tưởng lại khoảnh khắc lúc nãy, nữ tử trong gương sắc xảo mị hoặc, chẳng khác nào một con hồ yêu ngàn năm hóa thành! Một cái liếc mắt cũng đủ để người người mê mẩn, ngay cả nàng còn có chút thẩn thờ, bất ngờ.

Đây, đây, tại sao…

Đây rõ ràng là nàng… Lúc nàng chỉ mới 15 tuổi, lúc mà nàng vẫn chưa bị hủy dung!

Trong truyện thì là thứ phế vật, ai nói vậy? Doãn Phi bật cười, thân chủ này thật thông minh, biết che dấu bản thân để tự bảo vệ mình.

Thật tiếc, một nữ nhân thông minh như vậy lại chết dưới tay người mình yêu thương. Bỏ đi, nàng ta không chết thì nàng thành cô hồn dã quỷ rồi còn gì?

Mọi chuyện càng ngày càng thú vị, Doãn Phi cong môi, tà nghễ mà cười.

Xuất đạo thôi.

__________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN