Nick và Khánh Dư
Chương 2. Tình yêu đơn phương của một gã khờ.
2
Chiều chủ nhật, chúng tôi khởi hành theo đúng kế hoạch. Hai bọn tôi bận đồ kín đáo với áo khoác mỏng, đeo kính râm và khẩu trang. Tôi dùng xe đạp đèo Nick đằng sau. Ông ta mang một cái ba lô to tổ chàng theo sau lưng, nghe nói là để đựng xác parasite. Không những thế, có vẻ như Nick còn chất nhiều loại vũ khí công nghệ cao khác vào balo mà tôi không để ý. Chuyện này thật đáng để lo lắng bởi xét cho cùng Khương Nam chưa chắc đã là một con parasite. Nhỡ đâu tay này chỉ là một người bình thường đồng thời Nick lại quá manh động thì sao? Ôi! Tôi cũng không dám nghĩ đến viễn cảnh đấy nữa. Chỉ mong sao linh cảm của tôi là đúng để mọi việc đỡ rắc rối.
Nhắc đến parasite, tôi cũng có một thắc mắc muốn hỏi Nick.
“Mục đích thực sự của parasite khi tiếp cận thế giới loài người là gì vậy?”. Nếu bọn chúng chỉ muốn có một cuộc sống bình đẳng và thông thường với con người thì việc săn tìm chúng đâu có mấy cần thiết lắm. Tôi đồng ý rằng khả năng reo rắc những ký ức mới của parasite lên não bộ con người quả là đáng sợ. Những gì parasite tên “Minh Trang” đã làm với Nick đúng thật khó chấp nhận nổi. Song tôi vẫn không hiểu được kế hoạch tiếp theo của nó là gì? Có phải nó muốn giết chết Nick không? Ánh mắt của “cô” Minh Trang trước khi bị Nick cướp đi mạng sống không nói lên điều đó. Nó khá chân thành đến mức tôi nghĩ rằng Nick có thể đã sai khi kết liễu nó quá sớm. Ai đúng, ai sai? Thật khó để có một câu trả lời thỏa đáng.
“Mục đích parasites ư? Thật là một câu hỏi vô nghĩa. Nhóc quên hết chuyện hôm trước hay sao mà còn hỏi một câu như vậy?” Nick từ ghế sau nói vọng lên với giọng nói bực tức.
“Nhưng hiểu được động cơ của những kẻ mình đang tìm diệt sẽ giúp chúng ta hiểu được bản chất của mâu thuẫn giữa con người và parasites từ đó…”
“Khánh Dư, nhóc nên tập trung vào việc lái xe đi thì hơn.” Nick ngắt lời tôi. Ông ta tỏ ra vô cùng khó chịu khi tôi nói về chủ đề này còn tôi lại cảm thấy bản thân cứ như một tên ngốc vậy. Nick có lẽ là kẻ căm ghét parasite đến mức mù quáng. Ông ta hoàn toàn không có ý định tìm hiểu mình đang chiến đấu vì cái gì nữa.
Chúng tôi vội xuống xe vì đã nhìn thấy từ đằng xa cặp đôi Nhiên và Nam. Nick ra hiệu cho tôi đi theo sau lưng ông ta.
“Đây cầm lấy này nhóc. Nó là một cái ống nhòm có khả năng phóng đại cả âm thanh từ xa.”
Tôi bất ngờ nhận được một vật thể màu đen bóng, đằm tay. Nick cũng có một cái ý hệt tương tự. Ông ta đã đứng lặng lẽ quan sát cặp tình nhân từ lúc nào. Tôi ngần ngại không dám sử dụng vì nếu làm thế trông sẽ thật kỳ cục trong mắt những người xung quanh. Trong khi Nick thì chẳng thèm để ý đến sự cảnh giác của người khác.
Nhìn từ đằng xa tôi cũng có thể thấy đôi yêu nhau dắt tay vào quán trà sữa Tocotoco ngay chợ Hàng Ga. Họ gọi, hoặc nói cái gì đó làm Nick nhăn mặt.
Nhìn ai nấy đều đang bàn tán về chúng tôi, tôi đành giật nhẹ cổ áo tay trái của Nick làm cho ông ta sững sờ nhìn lại. Hướng ngón trỏ ra xung quanh ra hiệu, tôi giúp cho Nick hiểu ra vấn đề. Ông ấy vội bỏ cái ống nhòm vào ba lô trên lưng.
“Ở Mỹ thì việc làm này của ta là rất đỗi bình thường. Không hiểu sao khi ở Việt Nam thì lại bị dân tình xung quanh chú ý đến như vậy?”
Câu hỏi ngây ngô của Nick làm tôi ôm bụng cười. Hành vi khả nghi đến mức ngớ ngẩn thế mà ông ta cho là bình thường thì hài hước thật. Mà thôi, có khi người Mỹ ai cũng như vậy cả.
“Trà xanh đào, dâu tây với topping kim cương trắng.” Nick bỗng nhiên nói với tôi một loạt những thứ khó hiểu.
“Cái gì cơ? Cháu chưa biết ý ông là gì cả?”
“Thì đấy, bộ đôi đó gọi y như thế. Nhóc có hiểu nó có nghĩa là gì không?” Nick nhăn nhó nhìn tôi phân trần.
Tôi không biết nhiều lắm về các hương vị trà sữa, nhưng có một điều khá là chắc là tôi rất ghét dâu tây. Tốt nhất không nên làm Nick phân tâm với thông tin vô dụng này từ tôi.
“Đó chỉ là hương vị thuần túy thôi mà, ông không cần phải quan tâm tới nó làm gì.”
“Tên Nam gì gì đó vừa nhăn mặt khi mới làm một ngụm xong.”
“Cháu đoán là do nó quá ngọt chăng?” Tôi hóm hỉnh đáp lại để trêu Nick.
“Không được rồi! Parasites dị ứng với đồ ngọt. Sacaroza làm bọn chúng nôn mửa.” Gương mặt của Nick thậm chí còn trông nghiêm trọng hơn cả lúc trước. Rõ ràng câu nói đùa của tôi đến thật không đúng lúc. Hy vọng ông ta không chỉ vì cái lý do này mà rút ra portal gun xử đẹp tên Khương Nam giữa thanh thiên bạch nhật.
Bất ngờ, cặp đôi tình nhân này đứng dậy chuẩn bị thanh toán tiền. Tôi thúc giục Nick tìm nơi ẩn nấp.
“Họ chuẩn bị đi ra ngoài rồi kìa, mau mau quay người lại trước đã.”
“Nhóc Dư, giờ ta khá chắc thằng nhãi Nam kia là một parasite đấy.” Tôi giật thót. Nick ngay từ đầu rõ ràng chỉ muốn khẳng định Khương Nam là parasite mà thôi.
“Gượm đã nào Nick, khi chưa có chứng cứ rõ ràng, chúng ta có thể thôi khẳng định một cách chắc nịch Khương Nam với parasite là một được không? Điều này thật nực cười. Ông đã quá cuồng sát trong việc săn bắt parasite rồi đấy.”
Nick nghe tôi nói vậy thì gương mặt trở nên ỉu xìu hẳn. Tay ông ta dường như đã định rút ra khẩu súng portal đang cất giấu sẵn trong ngăn áo khoác. Thật điên rồ!
Chúng tôi từ đằng xa có thể thấy rõ cặp đôi Nhiên và Nam bắt đầu khởi hành chuyến đi mới trên một chiếc xe đạp trắng. Có điều lần này, sau khi đèo Nhiên được một lúc thì Khương Nam xuống xe và thở dốc một cách rất mệt nhọc. Quả là đáng kinh ngạc! Hắn ta thực sự đang thở dốc hay là do tôi nhìn nhầm chăng? Có lẽ là không bởi vì ngay lập tức Nick đã xác nhận lại điều đấy.
“Parasites có thể chất rất yếu ớt, thông thường chúng chỉ có thể lực tương đương với một đứa trẻ con mười tuổi…”
“Khánh Dư, nhóc đã bao giờ thấy một gã nam sinh học lớp mười một mà lại yếu như sên như vậy chưa? Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi hay sao?” Nick quay sang nhìn tôi, bộ dạng như chỉ chờ đợi cái gật đầu xác nhận từ tôi là ông ta sẽ lao lên tiêu diệt Khương Nam ngay lập tức vậy. Là một Esper nên đương nhiên tôi có trách nhiệm rất lớn trong việc xác nhận có hay không một người là parasite. Có điều tôi cảm tưởng như thể chính Nick mới đang là Esper vậy. Ông ta chỉ muốn tiêu diệt Khương Nam một cách mau mau chóng chóng nhất có thể.
“Từ từ đã! Kể cả có như vậy thì ông cũng không thể nào vác súng ống ra ngoài đường làm loạn được. Nick, ông có hiểu ở Việt Nam cấm sử dụng súng đạn không hả?”
“Yên tâm đi nhóc! Nếu thằng nhãi con đó là một parasite thật thì khi nó bị ta bắn chết, sẽ chẳng còn ai có thể nhớ là đã có chuyện gì xảy ra cả đâu. Hơn nữa portal gun sẽ dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, không để lại dù chỉ một vết máu.”
“Ngộ nhỡ nếu như Khương Nam không phải là một parasite thì sao?”
“Thế thì ta mới cần có nhóc ở đây, không thì ta mang theo nhóc làm gì?” Lý luận của Nick thực sự ngang như cua. Tôi hết nói nổi, chỉ biết lắc đầu quầy quậy thất vọng.
“Không được là không được, cháu chưa có xác nhận Khương Nam là một parasite đâu đấy. Hãy đợi cho đến khi chúng ta có thể tìm được thêm những dấu hiệu chắc chắn hơn đi.”
“Nhóc Dư, nhóc không thấy sự quyết đoán của ta trong việc tiêu diệt con parasite tên là Phương Trang hay sao? Trong quá khứ, nếu như không dứt khoát hành động nhiều lần thì ngày hôm nay, ta đã không bao giờ có mặt được ở đây để mà cãi nhau với nhóc rồi. Đây là một cuộc chiến. Chỉ có ta hoặc bọn chúng! Nhóc nên hiểu rõ điều đó.” Nick lên giọng rao giảng một cách nghiêm nghị. Đành rằng, lý luận của ông ta có vẻ rất truyền cảm nhưng đối với tôi nó cũng chỉ là một sự ngụy biện cho tính tùy tiện không hơn không kém. Cho dù linh tính mách bảo rằng Khương Nam là một parasite nhưng tôi chẳng thể nào loại trừ trường hợp còn lại được. Dù gì thì cũng là một mạng người chứ không phải chuyện đùa. Tôi chán không thèm tranh luận với Nick nữa, lẳng lặng lấy ống nhòm ra quan sát.
Cặp tình nhân tiếp tục buổi hẹn hò lãng mạn của mình với điểm dừng chân tiếp theo là cụm rạp chiếu phim Cgv trên đường Nguyễn Trãi. Qua ống nhòm phóng đại âm thanh, tôi có thể nghe rõ mồn một Hồng Nhiên chọn xem phim Aquaman, một tác phẩm điện ảnh thuộc thể loại siêu anh hùng đình đám gần đây. Tôi cũng rất hào hứng với bộ phim này mà chưa có cơ hội để được đi coi tận mắt. Quay đầu sang phía Nick, ánh mắt tôi như thể nói rằng: ”Mua vé theo họ vào xem phim thôi nào”. Tiếc rằng dù hiểu ý muốn nói ra của tôi song Nick lại trả lời bằng một câu thật đáng chán.
“Ta quên không mang theo ví rồi Dư ạ. Đành đứng ngoài thôi.”
Hai bọn tôi ngồi chờ bên ngoài cửa rạp số 5 vốn là nơi Nhiên và Nam vừa dắt tay nhau vào bên trong. Dãy hành lang Cgv được trang bị hàng ghế nệm dài vô cùng thoải mái cho khách hàng ngồi đợi đến suất chiếu của mình. Đã lâu lắm tôi không đặt chân vào đây. Tựa lưng vào thành ghế được lót bằng nệm êm ái, tôi ngắm nghía xung quanh. Những tấm áp phích trải dọc theo hàng thật choáng ngợp với vô vàn những hình ảnh đủ màu sắc sống động, sắc nét của các bộ phim đang được công chiếu. Riêng với Aquaman thì còn được nhà rạp chiều chuộng in 3 chiều hẳn một cảnh riêng trong phim để người xem có thể tùy ý chụp ảnh làm lưu niệm. Thật đúng là kỳ công quá mà. Khung cảnh nơi đây thật khác với lần đầu tôi được bố dắt đi xem phim năm lên lớp sáu. Mọi thứ dường như đều tráng lệ, hào nhoáng hơn gấp nhiều lần.
Vì đang giờ chiếu phim nên chỉ có lưa thưa người ngồi bên ngoài. Tôi và Nick tần ngẩn nhìn nhau một lúc không ai nói với ai câu nào. Tuy thế nhưng tôi cá là Nick hẳn cũng đang rất nóng lòng đợi cho bộ đôi này sớm đi ra ngoài. Trong đầu ông ta chắc chỉ toàn mấy thứ kiểu như tên này là parasite, tên kia không phải là parasite,… vân vân và mây mây. Ngồi ấm chỗ được giây lát, tôi thấy Nick đã đứng bật dậy.
“Ta đi vệ sinh một lát, sốt ruột quá.” Tâm trạng của ông ta quả thật đúng như suy đoán làm tôi thầm nở một nụ cười đắc ý trong bụng.
Khi bóng Nick khuất dần, tôi mới có thể thoải mái đứng dậy vươn vai thở một hơi dài. Quả là một buổi chiều vô cùng mệt mỏi. Chuyến đi này ngày càng trở nên rắc rối đến phát sợ. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thể hình dung ra được kịch bản nào sẽ tốt đẹp trong trường hợp của Khương Nam cả. Nếu gã là một parasite thật thì không nói làm gì. Nhưng nếu y không phải thì thực là khủng khiếp. Lục tung trí nhớ của bản thân, tôi vẫn không tài nào nhớ nổi có lần nào mà Hồng Nhiên nhắc đến Khương Nam hay không. Tay này cứ như thể từ trên trời rơi xuống vậy.
Đi loay hoay tới lui suy tư, tôi không để ý rằng đã từ lúc nào một bóng người quen thuộc đứng lù lù trước mặt.
“Hồng… Nhiên… Cậu, cậu cũng đi xem phim à?” Tôi giật mình cười gượng và lắp bắp mãi mới nói được thành câu hoàn chỉnh. Hy vọng Nhiên chưa phát hiện ra điều gì bất thường và rằng tôi đang theo dõi cô ả hay đại loại như vậy.
“Ông bám theo hai bọn tôi nãy giờ phải không?” Hồng Nhiên trong một chiếc váy màu vang đỏ, tóc búi cao cài trâm đầy duyên dáng, hai tay chống hông, đưa đôi mắt sắc lẹm lườm xéo tôi một dải từ đầu đến chân.
3
“Làm gì có chuyện đó… tôi chỉ đang chờ đến suất chiếu tiếp theo của Aquaman mà thôi… Bà hôm nay nói chuyện kiểu gì mà khó hiểu thế nhỉ?”
Thật đáng kinh ngạc! Cô ta biết giả vờ vào trong rạp trước rồi mới lén ra ngoài để bắt quả tang tôi. Hay ho hơn nữa, làm sao cô nàng có thể phát hiện ra bọn tôi theo đuôi nãy giờ? Rõ ràng cả tôi và Nick đều đeo khẩu trang và chỉ đứng nhìn từ xa với một khoảng cách rất an toàn cơ mà? Cô ả hẳn phải có một trình độ quan sát siêu đẳng mới có thể thấu ra được hành vi vô cùng lén lút này. Tôi không nghĩ bọn tôi có sơ xuất gì trong chuyện do thám được. Mà khoan đã, có khi Nhiên chỉ đang dọa tôi thì sao nhỉ?
“Đừng có vờ vịt với tôi. Tôi biết rõ khi nào ông đang nói dối. Khả năng đọc suy nghĩ người khác của tôi không phải chỉ dừng lại là một lời nói chơi thôi đâu.” Hồng Nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi lông mày cau lại và hai hàm răng thì nghiến chặt. Tôi ít khi nào thấy vẻ mặt nghiêm trọng đến như vậy từ cô nàng. Linh cảm rằng đây không phải chuyện để đùa, tôi đành bấm bụng thừa nhận hành vi của mình.
“Khương Nam đối với tôi mà nói là một kẻ bí ẩn và có phần nguy hiểm. Vì vậy mà tôi đi theo bà để đảm bảo rằng sẽ không có chuyện không hay gì có thể xảy ra. Chuyện này nghe có vẻ nực cười nhưng thực sự theo tôi nghĩ, hắn ta thật ra là một dạng sinh vật ngoài hành tinh đang đội lốt trong thân xác của con người.”
“Cái gì cơ…! Ông hôm nay nói năng lung tung quá vậy?” Hồng Nhiên chuyển từ tức giận sang kinh ngạc trước màn độc thoại vừa rồi từ tôi. Quả thực mà nói, ngay đến chính tôi cũng còn không thể nào tin nổi những gì mà mình vừa thốt lên chứ đừng nói là Hồng Nhiên.
“Không không! Tôi nói thật đấy! Bà phải tin tôi! Bà xem nhé, làm gì có thằng con trai nào yếu đuối đến mức không đèo nổi một cô gái nặng chưa đến bốn lăm cân như vậy phải không? Còn nữa, còn nữa, tên Khương Nam này cũng không uống nổi một ngụm trà sữa cho ra hồn, mặc dù nó cũng đâu quá ngọt. Ý tôi là vị dâu tây thì đâu có quá ngọt, đúng chứ? Mà người ngoài hành tinh thì lại rất dị ứng với đồ ngọt.”
Tôi không biết mình đang ba hoa cái gì nữa. Rõ ràng trong một ngày bình thường với một cô gái xinh đẹp đang đứng ngay trước mắt, khung cảnh xung quanh lại thật lộng lẫy với ánh sáng tròn trịa mờ ảo như thế này, đây không thể nào lại là điều mà bạn sẽ nói ra. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. Việc nói dối vốn là một khoản mà tôi làm rất kém. Đó là còn chưa kể đến biệt tài đọc suy nghĩ mà Nhiên đang sở hữu. Tôi cần có một cái gì đó cho thật thuyết phục để cô nàng không nghi ngờ tôi là một kẻ bám đuôi lập dị, dù cho đó có thể là một điều nghe thật ngô nghê, điên rồ.
“E hèm… Ông thực sự đã quan sát rất rất tỉ mỉ cuộc hẹn hò của tôi thì phải?” Gò má Hồng Nhiên đột nhiên đỏ ửng chín như trái gấc.
“Hoặc là ông bị hoang tưởng, tâm thần phân liệt, ngáo đá quá liều, hoặc là…” giọng nói của cô nàng khựng lại đôi chút, gương mặt quay ngắt sang bên phải, đầu cúi thấp xuống nhìn đuôi váy để tránh ánh mắt trực diện từ tôi. Tay phải của Hồng Nhiên với lên giật nhẹ làn tóc mai đang buông lõng thõng trong vô thức.
“… hoặc là ông đang ghen với cậu ta… Khương Nam.”
Ghen ư! Tôi mà lại thèm đi ghen với một parasite sao? Thật nực cười! Hồng Nhiên ơi là Hồng Nhiên, cậu rõ ràng đã không hiểu hết vấn đề rồi. Cậu nghĩ rằng tôi đang thầm yêu cậu và rằng tôi sẽ làm mọi thứ để phá rối chuyện tình đẹp như mơ giữa cậu và Khương Nam ư? Không! Không đúng đâu Nhiên ơi! Nó không đúng một chút nào cả! Dù chỉ là đúng một ít đi chăng nữa cũng không phải! Nói tóm lại đó là một sự khẳng định vô căn cứ. Cực kì vô căn cứ là đằng khác.
“Ông đang nghĩ rằng lời buộc tội của tôi là vô căn cứ phải không? Cái mặt của ông đã nói hết lên suy nghĩ cho tôi thấy rồi!”
“Tôi không có ghen!” Tôi to tiếng như thể là mình vừa bị bồ đá giữa thanh thiên bạch nhật.
“Ông chẳng cần phải chối nữa! Ngay từ đầu, khi tôi nhắc đến cái tên Khương Nam cho ông biết, phản ứng của ông đã rất không bình thường. Tôi không biết phải diễn tả bằng lời ra sao nữa. Nó kiểu như là, giống hệt với vẻ mặt của một gã trai si tình ấy… có lẽ không hẳn là thế nhưng… Nói tóm lại là khi mọi việc cuối cùng lại diễn ra như thế này, điều tôi vừa kết luận hoàn toàn là có cơ sở.”
“Nhiên ơi là Nhiên! Tôi cam đoan với bà rằng lần này bà đã sai khi cố gắng đọc suy nghĩ của tôi.”
“Tên Khương Nam đó là người ngoài hành tinh thật đấy! Hắn có khả năng thao túng tâm trí của con người, tạo ra những ký ức giả khiến cho vật chủ nghĩ rằng gã vốn là một người thân quen với họ từ lâu. Tất cả những gì tôi đang làm chỉ là để bảo vệ cho sự an toàn của bà mà thôi. Bà phải tin tôi!”
Nhiên tròn mắt nhìn tôi như thể một sinh vật lạ. Cô ta giơ tay phải lên trán vỗ nhẹ, đầu cúi xuống thấp, miệng thở dài với vẻ chán chường.
“Dạo này ông hay cư xử rất lạ. Tôi đoán đó là do ý muốn thích kiểm soát mọi việc trong cái vòng tròn an toàn mà ông đã đặt ra. Khi có một số thứ không còn theo quy luật nữa, ông trở nên hoảng loạn. Ông hoảng loạn đến mức có thể nói ra những thứ hoang đường như thế để bôi xấu Khương Nam. Tôi quả thực vô cùng thất vọng.”
“Tôi nói thật, hắn ta, Khương Nam là một sinh vật ngoài trái đất cực kỳ nguy hiểm…”
“Đủ rồi! Tôi không muốn nghe thêm bất kì một lời bao biện nhảm nhí nào nữa.”
Hồng Nhiên nổi giận, cắt ngang lưng câu nói của tôi. Giọng của cô nàng trở nên gay gắt và đáng sợ một cách lạ thường. Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến Nhiên nổi cơn tam bành như vậy. Quả là một trải nghiệm kỳ lạ.
“Tôi vào trong đây. Hy vọng lúc tôi và Khương Nam trở ra sau khi đã xem xong phim, bọn tôi sẽ không còn thấy bóng dáng ông lảng vảng ở quanh đây nữa. Được chứ?”
Nhiên nói xong và đùng đùng tiến thẳng về phía cửa rạp số năm một cách tức tối mà chẳng thèm để đợi phản ứng từ tôi.
Buồn chán và thất vọng, tôi ngồi thụp xuống ghế, thở một hơi dài. Cho dù Hồng Nhiên chẳng thể hiểu nổi câu chuyện này thì người sai trước tiên cũng vẫn là tôi. Quả đúng như vậy. Cô ấy tức giận là có cái lý của nó và tôi, dù có đang làm một điều tốt đi chăng nữa cũng không được phép oán trách.
Khốn kiếp! Rốt cuộc tôi đang phung phí thời gian làm mấy trò vô bổ này cùng với ông Nick để làm gì cơ chứ? Tên Khương Nam có mà là parasite thật thì đã làm sao? Có phải là chúng sẽ hút máu, giết chết con người hay ký sinh trên cơ thể họ đâu? Rốt cuộc bọn parasite này cũng chỉ làm rối loạn đầu óc chúng ta đôi chút mà thôi. Tôi thậm chí còn chẳng biết mục đích thực sự của bọn này khi làm mấy trò vặt vãnh như vậy nữa. Tốt hơn hết là tôi bây giờ nên quay trở về với cái thân xác của một tên nam sinh trung học vô dụng Trần Khánh Dư xưa kia và đứng nhìn ông Nick xử lý êm xuôi hết mọi việc.
Như thế có lẽ sẽ tốt hơn. Cho tôi, cho cả Nick và cho cả Hồng Nhiên. Sẽ không ai phải chịu đau khổ nữa.
Nhất định là như thế!
4
Nick từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, thấy tôi đang ngồi với cái đầu cúi thấp ỉu xìu thì lên giọng
“Nhóc mới đợi được chục phút đã nản rồi thì còn làm ăn gì được nữa.”
Tôi bật dậy, hướng ánh mắt lơ đãng ra phía hành lang.
“Cháu đi về đây! Việc này quả là quá sức với một học sinh bình thường như cháu.”
Đôi chân của tôi lê bước mệt mỏi tiến lên trước bỏ lại Nick đang đứng đó với một gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
“Ồ vậy sao? À mà khoan đã, thế còn việc của tên Khương Nam đó, nhóc tính thế nào?”
“Ông có thể tự xử lý được mà. Rốt cuộc cháu cũng chỉ làm vướng chân ông mà thôi.”
“Thật chứ…!” Nick kéo dài câu nói của mình khiến tôi thêm bối rối trong lòng. Đi được một quãng độ chục bước chân, tôi đành quay người lại tiến đến phía Nick rồi nhìn chằm chằm vào mắt ông ta.
“Gì vậy nhóc?” Nick nở nụ cười bí hiểm.
“Ông phải có bằng chứng thật xác đáng, tin cậy thì mới được phép có hành động dùng vũ lực đấy. Cháu không cho phép ông được sử dụng súng tùy tiện đâu.”
“Được rồi! Được rồi! Tưởng cái gì chứ! Cứ yên tâm ở ta nhé nhóc.” Nick vỗ vai tôi, gật đầu mấy cái liền. Sao hành động này của ông ta lại càng khiến tôi không yên tâm mấy nhỉ? Mà thôi, dù sao đi chăng nữa, đây cũng không còn là việc của tôi nữa. Càng ít nghĩ về nó thì càng tốt.
Tôi lủi thủi xuống tầng một của khu trung tâm thương mại. Bước đi chậm rãi qua từng dãy hàng, tôi mới để ý cơ man những thứ hàng hóa mà người ta bày bán. Nào là quầy mì ramen Nhật Bản, quán kem úp ngược Ice Blizzard, gian hàng cà phê Starbuck,… Một khung cảnh vui chơi nhộn nhịp trái ngược với tâm trạng sầu não và chán chường trong lòng tôi. Đây là những điều tôi đã bỏ lỡ khi cùng ông Nick bám đuôi theo Hồng Nhiên. Cuộc sống này sẽ tốt đẹp hơn biết bao nhiêu nếu như nó chỉ mãi đơn giản, thanh bình như thế này nhỉ? Suy nghĩ này làm tôi nảy ra ý định đi bộ một vòng quanh khu trung tâm để ngắm nhìn cảnh vật cho khuây khỏa tâm trí một lát trước khi ra về.
Lòng vòng một hồi, tôi dừng chân kiểm tra tin nhắn trên điện thoại. Lại tin nhắn của tổng đài thông báo khuyến mãi nạp thẻ, chẳng phải tin từ Nick hay cái gì đó quan trọng. Thấy vô bổ, tôi nghĩ ngay đến ý định đi về. Con mắt lướt nhanh qua từng dãy hàng tìm cửa ra, tôi bỗng giật điếng cả người vì đã lỡ nhìn thẳng vào mắt của một kẻ vô cùng đáng sợ và đồng thời kẻ này cũng vô tình nhìn vào mắt tôi. Cả hai giờ đây đã rơi vào tình huống không thể quay lui. Một số trong chúng tôi buộc phải mở lời trước nếu không sẽ rất bất lịch sự. Tôi cúi đầu hơi thấp xuống và quay người lại, định lỉnh đi về trong yên lặng. Phải! Tôi thà chọn phương án bất lịch sự còn hơn là phải bắt chuyện con người ấy. Tiếc thay kế hoạch của tôi nhanh chóng đổ bể vì tôi bị kẻ đó gọi với lại từ phía sau.
“Ê! Ê! Khánh Dư! Đợi đã!”.
Tôi có cảm giác cô nàng đang tất tải chạy lại gần. Quả không sai! Chẳng mấy chốc, tôi đã nhận thấy một bàn tay con gái mềm mại đặt lên vai phải. Tôi quay người nhìn lại, Anh Ghi đã đứng lù lù đằng sau thở dốc không ra hơi. Cô nàng hôm nay để tóc ngắn, mái thưa, khoác một cái cái tạp dề trắng phủ lên áo sơ mi, quần dài xám tro. Vốn dĩ đây là đồng phục của nữ nhân viên Kfc đúng chứ nhỉ? À mà cô ả vừa chạy ra từ quầy gà rán Kfc thì chắc chắn là đúng rồi. Chắc là cô lớp trưởng chảnh chọe này lại khai gian tuổi để được đi làm thêm vào chủ nhật nữa đây. Cô ta dường như tận dụng mọi cơ hội có thể để kiếm thêm thu nhập thì phải?
“Tôi biết bạn còn đang giận tôi! Nhưng tôi có nhiều chuyện muốn hỏi hơn là bạn tưởng đấy!”
Khả Ghi đầu vẫn cúi thấp, hai bàn tay chống lấy khủy chân thở dài mệt nhọc.
“Giờ tôi cần về vì có việc bận! Có gì để sau đi!” Tôi lạnh lùng đáp trả lại cô nàng, tay phải giơ đồng hồ lên giả đò ngắm nghía. Chắc là lại muốn tôi không tiết lộ chuyện cô ta đi làm thêm ra bên ngoài chứ gì.
“Không! Đừng về vội! Chuyện này rất quan trọng! Có lẽ chỉ có bạn mới có thể giải thích được cho tôi!
Anh Ghi nói năng rất rành rọt và thẳng băng. Giọng điệu cô nàng trông chẳng có gì thể hiện ra là mình thành tâm mà giống như đang ra lệnh cho tôi vậy. Thật đúng là một kẻ kiêu ngạo, phiền phức hết mức.
“Giờ đã năm giờ rưỡi chiều rồi. Tôi phải về nhà sớm có việc! Không để mai nói tiếp được à?” Tức mình trước thái độ của Ghi, tôi vẫn kiên quyết từ chối một cuộc nói chuyện phiếm với cô ả.
“Tôi hiểu bạn vẫn để bụng chuyện mấy ngày trước! Thế nhưng…”
Không để Ghi kịp nói hết câu, tôi đã quay người lại bước đều đến khu vực thang máy xuống tầng hầm để xe.
“Xin lỗi bạn vì sự vô ý của tôi vào sáng sớm hôm đó!” Giọng nói rõ to của Anh Ghi cất lên giữa đám đông làm tôi giật mình. Ngoái nhìn lại, tôi thấy đầu cô nàng vẫn đang cúi thấp. Song giờ đây, trông không giống như Anh Ghi cúi xuống để thở dốc nữa mà hành động này biểu thị cho sự khiêm nhường của cô ta.
Thật hài hước! Lê Khả Anh Ghi, lớp trưởng lớp 11B3 trường trung học phổ thông Chu Văn An, tính cách vốn ngạo mạn, lạnh lùng, nay lại biết tự hạ mình như thế này. Không lẽ cô ta sợ bị tôi tiết lộ cho cả trường biết chuyện đi làm thêm của mình đến mức đó ư? Chuyện này có vẻ đã làm cho tôi có chút động lòng.
“Nếu là vì vấn đề cậu làm việc ở Kfc thì tôi không…” Tôi thong thả nói một cách nhẹ nhàng thì đột ngột bị Anh Ghi cắt ngang câu nói.
“Xin bạn hãy cho tôi biết thêm thông tin về thầy Tùng dạy lịch sử được không? Cái người mà bạn đã nói với tôi mấy ngày hôm trước rằng đã bị giết hại dã man ấy.”
5
Tôi giật điếng người. Anh Ghi vẫn nhớ đến tên của cái con parasite đấy ư? Chuyện này trở nên bắt đầu rắc rối rồi đây. Khi tôi vừa tìm cách thoát khỏi nó thì đột nhiên lại bị một người cực kỳ phiền phức khơi gợi lại. Song câu hỏi này của Anh Ghi cũng đồng thời khiến cho tôi có nhiều sự tò mò hơn là lo lắng. Chính vì vậy, tôi quyết định sẽ dừng chân và thảo luận nghiêm túc hơn một chút với cô nàng.
“Làm sao bạn có thể nhớ đến nó… ý tôi là thầy Tùng ấy? Có thực là bạn đề cập đến thầy Tùng như là một con người thực sự từng sống trên đời này không vậy?” Tôi không biết mình phải diễn tả ý tưởng của mình như thế nào nữa. Tôi không tin Anh Ghi là một Esper vì cô ta hồi xưa đâu có nhận ra sự biến mất của “thầy Tùng” cơ chứ. Vấn đề làm tôi lo lắng ở đây là có thể ký ức của cô nàng đã bị biến đổi khi bị tôi “va chạm” vào cái ngày định mệnh hôm đấy. Thật khó xử, có cảm giác như nó là do lỗi của tôi gây ra vậy.
“Nhớ đến ư? Không! Không hẳn cho lắm. Tôi nghĩ rằng bản thân chỉ vô tình ý thức được sự có mặt của một người có cái tên như vậy dạy học ở lớp của chúng ta. Bạn thấy đấy, sau khi kiểm tra lại sổ ghi đầu bài của lớp mình thì tôi đột nhiên phát hiện ra rằng chính tôi đã từng ký tên thay cho một giáo viên lạ hoắc vào các tiết lịch sử. Chuyện tôi ký tên hộ giáo viên bộ môn là một việc làm chẳng phải rất kỳ lạ hay sao? Kể từ khi lên làm lớp trưởng, tôi thậm chí còn chưa từng làm vậy lần nào. Ngoài ra còn có một bằng chứng khác chắc chắn hơn… Chà biết nói sao cho dễ hiểu đây? Thật ra cái này…”
Sau khi tường thuật một đoạn dài hơi, khuôn mặt của Anh Ghi đã lộ rõ vẻ bối rối, giọng nói lạc nhịp đi đôi chút.
“Nhật ký phải không? Ý tôi là bạn có dùng nhật ký đúng chứ?”
Tôi suy đoán từ câu chuyện của Nick và nói thẳng tuột ra câu mà Anh Ghi đã khổ sở nãy giờ để diễn đạt. Thật chẳng hiểu sao tụi con gái rất ngại ngùng khi tiết lộ cho người khác giới rằng chúng nó đang viết nhật ký nữa. Nữ nhi có những tính khí quả là rắc rối.
“Ừm…” Ghi kéo dài tiếng trả lời như để thể hiện sự thiếu thoải mái.
“Tôi quả là có thói quen viết nhật ký hằng ngày. Mấy cái chuyện vặt vãnh ở trên lớp, chỗ làm thêm hay câu lạc bộ,… đều được tôi ghi lại tương đối tỉ mỉ. Tôi nhận thấy một chỗ trong nhật ký vào ngày mười bảy thứ hai đầu tuần có nói về sự hiện diện của một giáo viên nam dạy lịch sử tên là Tùng. Thoạt nhiên tôi cũng không để ý lắm đến chi tiết nhỏ nhặt này nhưng khi nhớ lại vẻ hoảng hốt của bạn vào buổi trưa cùng ngày, tôi mới cố đào sâu hơn vào trong bộ nhớ của bản thân. Song thật kỳ quặc, càng gắng sức nhớ lại, tôi càng cảm thấy bản thân chắc chắn chưa từng có một ký ức hay mối liên hệ nào về một con người như vậy cả. Có cảm giác như kẻ như thế vừa bước ra từ một thế giác khác với nơi chúng ta đang sống ấy. Thế mà hài hước làm sao, những dòng ghi chép từ quyển nhật ký vốn cũng do chính tôi viết ra lại nói ngược lại. Lời văn miêu tả thầy Tùng như là một giáo viên lâu năm ở trường Chu Văn An và nhận được nhiều sự kính trọng của học sinh. Cùng một thực tại mà lại có đến hai câu chuyện khác nhau một trời một vực như vậy được là điều không thể xảy ra. Tôi tin vào những gì mình viết nên nhưng cũng rất tự hào về trí nhớ của mình. Chúng nhất định không được phép có mâu thuẫn…”
Anh Ghi lại tiếp tục kể lể một thôi một hồi làm tôi sốt ruột đến phát bực. Ý của cô ả tựu chung lại cũng chỉ là nàng ta không muốn thừa nhận rằng trí nhớ của bản thân có vấn đề thôi. Không chịu chôn chân đứng yên nghe Anh Ghi luyên thuyên tiếp, tôi nhanh miệng ngắt lời.
“Tôi hiểu được tâm trạng của bạn. Mà nói thật với Ghi là, những cái mà bạn nói đều đúng cả, không phải là điều vô lý đâu. Nếu có thời gian, tôi sẽ giải thích tường tận cho bạn về bản chất của thầy Tùng vào một ngày không xa.”
“Nhưng tôi rất muốn biết ngay bây giờ. Rốt cuộc bạn đã nhìn thấy những gì vào cái ngày định mệnh hôm đó vậy?”
“Giờ cũng muộn rồi. Mai! Đúng vậy! Mai mình sẽ kể cho bạn.” Tôi khéo léo từ chối. Quả thực giờ đứng đây mà lại nói tiếp về parasite và Esper thì chắc tôi sẽ lại bị Anh Ghi kỳ thị mất. Bài học nhãn tiền từ Hồng Nhiên là một ví dụ khiến tôi phải quan ngại.
“Có phải bạn đang nghĩ rằng tôi sẽ lại tiếp tục không tin những gì mà bạn sắp nói ra phải vậy không?…” Anh Ghi ngập ngừng vén lọn tóc mai ngước lên nhìn vào hai con ngươi của tôi. Giờ tôi mới để ý là cô ả có đôi mắt nâu khá duyên dáng. Kể ra mà nàng lớp trưởng này chịu mở lòng hơn một chút thì chắc chắn đã có khối anh đẹp trai xin chết rồi. Mà chờ đã, có phải cô nàng vừa mới đoán trúng phóc suy nghĩ của tôi không vậy?
“Tôi sẽ không như vậy nữa! Chuyện lần trước quả thực đúng là tôi đã rất vô tâm khi chẳng để ý tới những lời thật lòng của bạn. Nhưng bây giờ thì khác rồi, lần này tôi nhất định sẽ lắng nghe và tin tưởng vào Khánh Dư.”
Anh Ghi úp tay phải lên trước ngực và phát biểu rất dõng dạc. Sự hăng hái này làm tôi cũng thấy cảm động. Lẽ nào màn thể hiện lần này là bộ mặt khác của Lê Khả Anh Ghi mà tôi chưa từng biết? Một con người lạnh lùng, vô tâm trong mắt bạn bè không ngờ cũng có lúc biết hối cải và cúi đầu xin lỗi người khác. Thú vị làm sao!
“Thật chứ! Bạn sẽ tin hết mọi điều mà tôi nói ra sao?”
“…” Anh Ghi không nói gì, chỉ gật đầu đồng tình. Xem ra không phải là cô nàng đang nói chơi. Biết là khó có thể tường thuật lại những gì mà tôi đã nói với Hồng Nhiên, song điều tôi lựa chọn vẫn là thứ mắt thấy tai nghe của bản thân. Không chỉ vì đảm bảo đến Anh Ghi thứ “sự thật” mà cô ấy theo đuổi mà còn là bởi trách nhiệm trước một người đang tin tưởng mình. Tôi không nên nói dối!
Tôi quyết định dừng việc ra về và bắt đầu kể liền một mạch hết từ đầu chí cuối những gì mà mình trải nghiệm vào cái ngày parasite “thầy Tùng” bị Nick tiêu diệt. Các khái niệm mơ hồ như parasite hay Esper cũng được tôi giới thiệu tỉ mỉ không chút bỏ sót. Trong quá trình giải thích, khá là kinh ngạc là Anh Ghi chịu đứng yên lắng nghe tôi chứ không “mắt tròn mắt dẹt”, dè bỉu, hay cười đùa. Việc này thực sự có ý với riêng cá nhân tôi vì chỉ cần cô ta biểu lộ một thái độ không đồng tình nào đó là có thể tôi sẽ bực mình mà bỏ về ngay giữa chừng.
“Vậy tịu chung lại là trí nhớ của tôi không gặp phải vấn đề gì phải không?” Cô nàng đưa ra sau đầu những ngón tay đã đan vào nhau cùng khuôn mặt đầy đăm chiêu. Thật buồn cười, hóa ra điều Anh Ghi chỉ quan tâm đến sau khi nghe xong câu chuyện ly kỳ của tôi lại là về vấn đề trí nhớ của cô ta. Ý tôi là còn cả đống thứ để mà lo lắng hơn nữa ấy chứ. Kiểu như hiểm họa người ngoài hành tinh xâm lược trái đất chẳng hạn?
“Đúng vậy! Lũ parasite mới là thủ phạm thao túng tâm trí của bạn. Nếu chúng chết đi thì mọi thứ sẽ lại quay về bình thường, đồng thời tất cả các ký ức do parasite đó ngụy tạo cũng tự động bị xóa sạch.”
“Ôi! Tốt quá rồi! Rốt cuộc thì tôi cũng không phải là một kẻ tâm thần nhỉ!” Cô nàng đột nhiên ngồi thụp xuống nền nhà, gương mặt giãn ra sảng khoái. Điệu bộ kỳ cục này là sao đây? Ngày hôm nay quả là một ngày của những cử chỉ lạ lùng đến từ những người mà tôi chẳng bao giờ nghĩ có thể bộc lộ ra.
“Tâm thần? Tôi lại thấy buồn cười! Xét cho cùng thì những điều tôi vừa nói ra nghe còn hoang đường hơn cả những trang nhật ký của bạn. Tin vào tôi thì cũng không đảm bảo rằng mọi người xung quanh sẽ không gọi bạn là tâm thần hay cái gì đó đại loại như vậy đâu.” Tôi đáp trả lại câu nói vừa rồi của Anh Ghi bằng một lời nhắc nhở nghiêm khắc.
“Nhưng nó là sự thật mà phải chứ? Bạn sẽ nghĩ rằng tôi cũng giống như bao người khác, không bao giờ chịu chấp nhận những thứ mà họ không hiểu dù cho chúng có là câu trả lời thỏa đáng duy nhất cho những mâu thuẫn mà họ gặp phải ư? Không! Bạn lầm rồi! Tôi không giống họ! Nếu parasites thực sự tồn tại thì tôi cũng sẵn sàng chấp nhận như vậy. Không chỉ bởi vì tôi tin tưởng tuyệt đối vào những gì mình từng viết ra mà còn vì câu chuyện đầy mạo hiểm của bạn và niềm tin sắt đá mà bạn đã đặt vào nó.” Anh Ghi nói mà làm tôi hết cả hồn. Độ triết lý trong chúng cũng lêu nghêu như chiều cao của ông Nick vậy.
“Ờ… Được rồi! Nếu bạn tin vào mấy cái thứ tôi kể thì tốt thôi. Điều này thật ra cũng khá là có ý nghĩa đối với tôi. Giờ thì nếu không còn việc gì nữa thì tôi về đây!” Tôi lùi lại mấy bước, giơ bàn tay phải lên ngang vai rồi gập nhẹ một cái làm dấu hiệu từ biệt.
“… Ế kia là…!” Anh Ghi đột ngột reo lên đồng thời lấy hai tay che miệng biểu hiện sự kinh ngạc.
“Thầy Nick kìa!” Cô nàng giơ ngón trỏ chỉ thẳng qua vai tôi.
6
Tôi nghe xong thì giật cả mình, vội vàng quay gót lại phía sau để quan sát. Ông Nick đang “vác” cái balo trên vai, di chuyển có vẻ rất nặng nhọc và lén lút. Thật đáng thất vọng! Giờ thì tôi đã hiểu vì sao mà Hồng Nhiên lại có thể dễ dàng phát hiện ra hai chúng tôi bám đuôi theo cô nàng rồi.
Dường như ông ta cũng nhìn thấy tôi nên lùi lại rất nhanh và quay đầu toan bỏ chạy. Không hiểu Nick đang giở trò mờ ám gì nữa. Mà khoan đã! Có lẽ nào!
Không…! Không thể được!
Đừng nói với tôi là Nick đã bắn chết Khương Nam rồi nhé. Nếu nó là parasite thật thì sao ông ấy phải tránh mặt tôi như thế? Chuyện này rất đáng ngờ.
Tôi đuổi theo Nick không chút do dự và bỏ lại Anh Ghi bơ vơ một mình với vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu điều gì đang xảy ra.
Nick quả nhiên đi rất nhanh và cố gắng hòa mình vào đám đông để cắt đuôi tôi. Thế nhưng với việc phải vất vả vác cái “bao tải” quá khổ trên lưng thì cũng không khó để cho tôi bắt kịp được tốc độ của Nick. Chẳng mấy chốc tôi đã với tay bám vào được cái balo. Tôi lấy tay giật mạnh nó từ phía sau làm cho ông ta giật mình.
“Đợi đã! Ông đã làm gì Khương Nam hả?”
“Yên lặng nào nhóc con! Theo ta tới nhà vệ sinh rồi nói chuyện tiếp, đừng có oang oang cái mồm lên giữa đông người thế!” Nick quay hẳn người lại, cúi thấp đầu xuống rồi lấy ngón trỏ đặt cắt ngang miệng, khuôn mặt bộc lộ rõ vẻ tức tối.
Chúng tôi lục đục kéo vào khu vệ sinh nam. Tại đây Nick liền đặt cái balo nặng trịch xuống nền nhà và thở hổn hển.
“Nó đây! Thằng nhãi Khương Nam chết bầm yêu quý của nhóc đây! Thỏa mãn chưa?” Nói đoạn, ông ta kéo khóa balo ra để lộ một khuôn mặt của con người quen thuộc.
“Ông… ông đã giết cậu ta! Ông…” Tôi sợ quá suýt hét toáng lên nhưng kịp lấy tay bịt miệng lại. Nếu không làm thế thì có khi tôi sẽ bị Nick “xử” luôn cùng cũng nên.
“Bình tĩnh đi nhóc! Nó mới chỉ bị hôn mê sâu thôi! Không sao cả! Mà quan trọng hơn, đây là người thật chứ không phải parasite. Nhóc con làm ta tiêu tốn cả một ngày trời mà chẳng thu được vẹo gì cả.”
Nick nói tỉnh bơ mà chẳng thèm để ý đến vẻ mặt xám ngắt lại của tôi.
“Phải, phải! Vì quá sốt ruột nên ta đã tranh thủ đánh thuốc mê thằng nhãi con này khi nó đi vệ sinh. Tiến hành lấy mẫu máu cho thấy đây là một con người hoàn toàn bình thường. Đúng rồi đấy, thằng lỏi này hoàn toàn bình thường. Giờ nhóc toại nguyện rồi chứ? Chết tiệt thật! Chúng ta biết tính sao khi đứa khỉ này tỉnh lại bây giờ?”
May quá! Khương Nam còn sống. Nhưng thật sự đây vẫn là một tình huống rất tệ. Tôi đáng ra không dính dáng gì đến Nick khi bỏ về sớm nhưng giờ thì cũng có thể coi như là một kẻ đồng lõa với ông ta khi bắt cóc Khương Nam.
“Giờ ta phải vác thằng nhãi này về nhà cái đã, không thể cứ vứt nó ở đây được. Nhóc phải hợp tác với ta, cấm có léng phéng câu nào ra ngoài đấy.”
Nói xong, ông ta kéo khóa cái balo lại và lại đặt lên vai, bước rất nhanh ra ngoài.
“Nhóc con còn chờ gì nữa đi đi mau lên!” Nick ngoái đầu lại.
“Cháu làm sao đèo nổi ông với cái bao tải nặng chịch ấy về được. Cả ngày hôm nay cháu cũng gặp đủ chuyện rắc rối lắm rồi.”
Tôi chán nản, đáp lại Nick bằng một chất giọng đậm mùi hờn dỗi.
“Nhóc nói lảm nhảm cái gì vậy? Ta có thể gọi taxi để về nhà cũng được. Nhưng giờ nhóc phải đi gặp con bé bạn gái của nhóc ấy.”
“Bạn… gái? À mà khoan đã, Nhiên đang đứng ở đâu vậy hả ông?”
“Nó đang khóc lóc nức nở ở ngoài cửa rạp kìa. Mau mau ra dỗ dành nó cho ta. Nếu con bé đó mà giở chứng báo cảnh sát về vụ mất tích này thì lại có nhiều chuyện phiền phức.”
Tôi cũng hơi bực mình khi Nick cứ quen miệng gọi Hồng Nhiên là bạn gái tôi trong khi ông ta thì bận bắt cóc bạn trai thật sự của cô ả. Chuyện này nghe thật kỳ cục theo rất nhiều nghĩa.
7
Ngay từ xa, tôi đã thấy một cô gái nổi bật trong chiếc váy màu vang đỏ ngồi thẫn thờ ở hàng ghế chờ đầu tiên. Chậm rãi tiến lại gần, tôi thoáng cảm nhận được dường như hai vai của Nhiên đang run lên bần bật.
“Ê này…! Bà ổn cả chứ? Tôi cất tiếng phá tan bầu không khí ảm đạm do Nhiên mang lại.
Hồng Nhiên ngước con ngươi đỏ hoe lên phía tôi.
“…Chào…” Cô nàng ngập ngừng mãi cất lên được một tiếng trả lời gọn lỏn.
“Chuyện của bà thế nào rồi?” Tôi từ tốn hỏi han cô bạn xui xẻo.
“Ông rốt cuộc cũng không chịu buông tha cho tôi nhỉ? Mà dù sao thì… giờ cũng chẳng còn quan trọng gì nữa…” Nhiên nở nụ cười khổ sở, con mắt đẫm lệ.
“Nghĩa là sao? Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi chưa bao giờ thấy bà bị như thế này bao giờ.” Tôi nhấn nhá giọng điệu, giả bộ tò mò. Thật ra thì tôi cũng thật sự muốn biết câu chuyện đã diễn ra thế nào dưới góc nhìn của Hồng Nhiên.
“Khương Nam bỗng nhiên bỏ tôi lại một mình không rõ nguyên nhân. Cái cớ đi vệ sinh thật hoàn hảo quá đi mà! Thế nên giờ, tôi không biết phải ngồi đây vì cái gì nữa…”
“… Tôi như một con ngốc chờ đợi cậu ấy trở lại trong tuyệt vọng và sự tuyệt vọng ấy càng ngày càng khiến tôi đau đớn thêm…” Nhiên nói liền một mạch như thể sợ bị tôi cướp lời.
“… Trông tôi tệ lắm phải không? Cả trước kia hay như bây giờ cũng tệ lắm phải không? Tôi biết tôi là một cô gái tệ hại mà lại. Phải thế thì cậu ta mới tránh mặt tôi như tránh tà như thế. Nhưng tôi cũng không cần ai phải thương hại cả. Ông không hiểu đâu!…”
“… Tôi… tôi!” Bỗng nhiên cô nàng dường như không thể kiềm chế nổi được nỗi niềm trong lòng nên nấc lên một tiếng. Tiếng khóc của Nhiên giờ đã có thể nghe thấy rõ, không chút gián đoạn. Nước mắt của cô nàng tội nghiệp cứ ngày một nhỏ xuống nặng hơn, ngấm dần vào bộ váy đỏ đắt tiền làm màu vải thẫm lại.
“… Xin lỗi ông…!” Nhiên lau nước mắt, cúi gằm mặt xuống nền nhà, bàn tay nắm chặt lại.
Thật tội nghiệp cô gái nhỏ. Cô nàng không đáng phải chịu một kết cục buồn thảm thế này. Quả thực tôi đâu xứng nhận lời xin lỗi của Nhiên cơ chứ. Tôi thậm chí còn chẳng có mặt mũi nào để mà đứng đây khuyên nhủ cho cô nàng dù là bất kỳ lời nào cả. Đơn giản, xét cho cùng, đây cũng là do lỗi của tôi.
Đúng vậy! Tôi là một kẻ ích kỷ, chỉ nghĩ đến suy nghĩ của bản thân mà không thèm bao giờ để ý đến tâm tư của người khác. Nếu như ngày xưa tôi chỉ cần nói chuyện phiếm về cuộc sống hằng ngày của cô ấy thêm một chút nữa thôi thì hẳn đã có thể nắm bắt được về sự tồn tại của Khương Nam rồi. Chưa từng khi nào tôi chịu lặng yên lắng nghe Nhiên tự bộc bạch hay chia sẻ bất kỳ điều gì cả, chỉ toàn là chuyện tôi kể cho cô ấy nghe mà thôi.
Không thể được! Tôi sẽ không để điều này lặp lại! Cho dù có bị cô ấy chửi mắng, căm ghét như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng phải nói ra sự thật của mình. Tôi không thể đạo đức giả đứng đây ra vẻ quan tâm, an ủi Nhiên được.
Tôi sẽ kể cho cô ấy biết hết mọi việc.
“Nhiên này… Thật ra… Điều này nghe qua thì có vẻ cực kỳ điên rồ nhưng nó lại là sự thật…” Tôi toát hết mồ hôi, ngồi thụp xuống sàn nhà, cặp mắt nghiêm nghị hướng thẳng vào mắt cô nàng.
“…Khương Nam không sao cả! Cậu ta chỉ mới bị ngất đi chút thôi. Là do thầy Nick Milton, giáo viên dạy tiếng anh trường mình đã đánh thuốc mê và bắt cóc Nam trong phòng vệ sinh. Nội trong ngày mai là cậu ấy có thể an bình mà gặp lại Nhiên rồi. Tất cả chỉ tại tôi đã vô tâm chỉ điểm để Nick làm cái việc kinh khủng như thế. Khương Nam là con người đáng quý và đàng hoàng chứ không phải là một sinh vật ngoài hành tinh nguy hiểm. Tôi đã sai rồi! Thành thật xin lỗi bà!” Tôi cúi đầu thấp xuống khi vừa dứt lời, hai hàm răng nghiến chặt.
“Ông đang nói nhảm cái gì thế?…” Cô nàng mở to mắt kinh ngạc.
“Nghe sơ qua cũng biết là ông đang nói dóc. Phải rồi! Tôi đọc được suy nghĩ trong đầu ông đấy. Ông đúng là một kẻ đại nói dóc lộ liễu thất bại toàn tập!” Hồng Nhiên lấy hai tay che miệng giấu đi vẻ tức giận.
“… Nói dóc như vậy mà khuôn mặt ông làm nghiêm túc y như thật. Ông thực sự nghĩ tôi sẽ tin vào những điều đó hay sao?…!” Hồng Nhiên đột nhiên đứng bật lên và bước thêm một bước chân về phía trước, sau đó nhẹ nhàng quỳ xuống để đầu cô ả đối diện ngang tầm với tôi.
“…Ha ha ha! Ha ha ha!… Ha ha ha!…” Nhiên giơ tay phải đấm nhẹ vào ngực tôi. Nụ cười giòn tan của cô nàng cất lên bất ngờ và trong trẻo tựa như tiếng sáo giữa khoảng không rộng lớn. Chúng làm tan biến đi mọi cảm giác lo âu, căng thẳng của con người.
“… Khánh Dư! Ông quả là tên đại ngốc siêu cấp… Cả cuộc đời này tôi chưa từng gặp được một ai mà nói dối lại dở ẹc và nực cười hơn ông cả! Ông không cần phải nghĩ ra một câu chuyện kỳ quặc như vậy chỉ để an ủi cho tôi đâu mà.” Hồng Nhiên lau vội nước mắt trên má rồi dùng hai tay vòng ra sau gáy tháo bỏ chiếc trâm cài làm mái tóc của cô nàng bung ra là xòa.
“Ông ngốc như vậy nên tôi cũng chẳng phải cầu kỳ nữa…”
Bộ dạng và phản ứng của Nhiên làm tôi phải phì cười. Ngẫm lại thì thứ mà tôi thú nhận lúc trước xét theo hệ quy chiếu của cô ả đúng là cực kỳ quái đản và vô nghĩa mà lại.
“Ha ha ha…! Kể ra cũng buồn cười phết nhỉ.”
“Giờ ông mới nhận ra cơ á?”
“Mặc dù vẫn là tôi nói thật đấy.”
“Ông im đê!” Hồng Nhiên lườm tôi chằm chằm.
Hai chúng tôi cứ thế ngồi tranh cãi rồi vừa cười vừa khóc. Tất nhiên Hồng Nhiên là người mau nước mắt hơn cả. Vấn đề ở đây là, không hiểu sao chính tôi cũng không thể ngừng lại được những cảm xúc trẻ con mà bản thân bộc phát ra ngay tại đây.
Không! Không hẳn là thế.
Có lẽ tôi chỉ là bị cộng hưởng bởi những dòng tâm trạng mãnh liệt lan tỏa ra từ cô ấy mà thôi. Hai bọn tôi cứ y như một đôi tình nhân phải trải qua mọi thử thách của sự ly biệt rồi bây giờ cùng nhau chung sức hàn gắn lại nó. Trớ trêu thay, tôi hiểu vào một ngày nào đẹp trời nào đấy trong tương lai không xa, chính tôi rồi cũng sẽ phải gắng sức thuyết phục Nhiên tin vào điều hoang đường mà hai đứa đang châm biếm trong ngày hôm nay. Tiếc thay, xét trong tình huống hiện tại, hãy cứ tạm thời để cô nàng hiểu như vậy đi. Tôi biết rõ Hồng Nhiên hoàn toàn chưa thể sẵn sàng đương đầu với những sinh vật nguy hiểm ngoài kia. Cô nàng đã trở thành một phần quá quan trọng mà tôi không thể đánh mất được.
Nghĩ đến đây, tôi lại lo sợ sẽ có ngày tôi cũng không còn trên cõi đời này nữa. Ai biết được parasite còn những khả năng đặc biệt nào mà Nick chưa khám phá hay còn giấu diếm. Là một Esper, tôi có xác suất để bị chúng phát hiện ra cao hơn ông ta nhiều lần. Chặng đường này mà đương đầu với parasites một mình thì quả là cam go, khổ cực không gì bù đắp được.
Đúng rồi, nếu đằng nào cũng phải chết thì tại sao tôi không thể chỉ một lần nói ra điều mà bản thân đã cố tình kìm nén suốt bấy lâu nhỉ? Tôi sẽ không tự dối lòng mình nữa. Tôi phải thổ lộ chút cảm xúc cuối cùng trong lòng mình cho Hồng Nhiên biết. Ít ra đây là điều cô ấy sẽ tin là tôi nói thật.
Chắc chắn là như vậy.
“Nhiên này… bà có biết không…”
“Tôi sẽ thú nhận thêm một chuyện nữa với bà…”
“Tôi vẫn rất căm ghét Khương Nam…”
“Ghét kinh khủng luôn ấy…”
Hồng Nhiên sững sờ ngẩng đầu lên, hai con ngươi đen láy nhìn xoáy sâu vào cặp mắt đầy quyết tâm của tôi.
“… Dù cho cậu ta có không phải là sinh vật ngoài hành tinh nào hết…”
“… Dù cho cậu ta có đường hoàng và cao quý thế nào đi chăng nữa…”
“… Dù cho cậu ta có đẹp trai, tài giỏi hơn tôi gấp muôn phần…”
“Đối với tôi chúng cũng chẳng có nghĩa lý gì cả.”
“Bởi đơn giản một điều, từ lâu tôi đã thầm yêu em mất rồi!”
Tôi nắm chặt lấy cổ tay cô nàng, hai mang tai đỏ bừng còn con tim thì đập nhanh đến loạn nhịp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!