Đam Mỹ: Hoàng Cung - Chương 65: Đoàn Tụ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Đam Mỹ: Hoàng Cung


Chương 65: Đoàn Tụ


Lại phải nói, sau khi sáu người vào trong rồi thì cả bọn trong bang đang ngồi nhấm rượu cũng phải kinh ngạc đồng loạt tước kiếm. Ba người theo chân Thiên Nguyệt thì như được khai nhãn. Bạch La Sát cười điên dại, thích thú chạy lung tung: “Hít hà~ Thơm a~ Thơm thơm”

Tang Hoa thì choàng tay vào nhau ngắm nghía quan sát sự thưng thịnh của Bang Sơn La. Chốc chốc bỗng nhiên khuôn mặt Tang Hoa vô cùng tuột hứng. Thân ảnh nàng càng ro lại cô độc khi thấy sự nhộn nhịp nơi này.

Cựu Nhi nhìn những mũi kiếm hướng về mình mà sợ hãi, tức tốc quay đầu lại bám vào người Thiên Nguyệt. Y vừa vặn đang đi vào, bị như thế liền vuốt ve hài nữ: “Sao thế?”

Các Ngũ Trưởng nghe tiếng tước kiếm đồng loạt cũng nhanh chóng ra ngoài, nhìn thấy cảnh này lại vô cùng khó chịu. Thiên Mộng nhìn Bạch La Sát đang vui vẻ chạy loạn động kia thì nhất lời sinh sát khí.

Thao tác nhanh gọn không thừa thải, trong chớp mắt chỉ thấy châm ngọc đâm vào thiết chảo của Bạch La Sát. Đôi mắt nâu nanh ác cùng vầng ngươi xám đục đụng độ nhau. Thần thái Thiên Mộng đang khó chịu cùng tức giận thì thần thái La Sát hoàn toàn trống rỗng.

“Ha” Thiên Mộng cười lạnh rồi lui chân về lùi ra xa “Đỡ được chiêu này xem ra thân thủ không tồi”

“Haha! Haha! Ta nào đỡ?” Bạch La Sát cười điên dại.

Lúc này, từ bộ phục y lộng lẫy sặc màu xuất hiện một vệt huyết nồng đậm lan ra. Thiên Mộng nhìn xuống, đôi ngươi nâu ánh lên sự nanh ác kinh hoàng. Tích Dương chạm nhẹ vai y giúp y lấy lại bình tĩnh và đương nhiên cách này luôn hữu hiệu.

“Hắc Bạch Tang Môn các ngươi hôm nay tới để nộp mạng sao?” Thiên Mộng dùng chất giọng khàn khàn cô đặc.

“Trận chiến giữa chúng ta và các ngươi lần trước… có vẻ là chưa tính xong… giang hồ có câu như thế này… nợ máu phải trả bằng máu!” Nhược Khuê cùng đôi mắt vầng dương phấn khích lao đến.

“Dừng tay!” Thiên Nguyệt bất chấp nguy hiểm lao ra giữa hai người.

Nhược Khuê nhìn thấy mộng nương của mình liền thẳng tay quăng thanh kiếm kia không thương tiếc. Vẫn với tốc độ lao đó, hắn dang hai tay ôm chầm lấy y ngã nhào ra sau.

“A~ Thiên Nguyệt! Đệ đã về rồi! Thương quá a~ Đệ biết ta nhớ đệ đến ngất lên ngất xuống luôn hông ~ Ta nhiều lần đòi đến thăm đệ nhưng tên mặt than kia cứ cản trở… huhu…” Thế là một màn tái ngộ mùi mẩn diễn ra.

Dương Thanh cùng Hắc Bạch Tang Môn nhướng mày: Không biết Tam Trưởng phái Sơn La có loại tính cách này nha~.

“Đủ rồi!” Tích Dương xách người lên quăng ra ngoài chỗ thanh kiếm đang nằm trơ trọi.

Ánh mắt lam nhìn Thiên Nguyệt thật lâu vẫn không có biểu hiện gì cả. Chỉ nhìn y và nhìn y. Thiên Nguyệt bị cách đối xử này của Tích Dương tổn thương, nhất thời châu lệ ngấn quang. Nhìn thấy thế Tích Dương hoảng sợ ôm lấy y.

“Đệ khóc cái gì! Ta chỉ đùa một chút thôi mà”

“Hức… bình thường gặp nhau huynh đều ôm đệ… nhưng mà lần này huynh chỉ nhìn… hức hức!” Y vùi mặt vào sâu trong lòng Tích Dương mà khóc, châu lệ này cũng dành cho những gì đau đớn y đã trải qua.

“Lỗi tại ta… tại ta… đệ… ngoan… nín nín”

Dương Thanh cùng Hắc Bạch Tang Môn một lần nữa nhướng mày: Không biết Nhị Trưởng phái Sơn La lại sủng đệ đệ mình tới vậy nha~

Nhưng rồi ánh mắt lam ôn nhu chuyển đổi lạnh băng nhìn ba người còn lại, chất giọng dọa người mà nói: “Thiên Nguyệt… cớ sao đệ lại đi chung với đám người này vậy?”

“Đó là hầu cận của đệ” Thiên Nguyệt ngẩn mặt nhìn hắn.

“Hầu cận sao? Đệ biết bọn chúng là ai không?” Tích Dương châu mày.

Thế rồi Thiên Nguyệt đem mọi chuyện thuận lại cho mọi người nghe, từ việc y thu nhận ba người này cho đến việc y nhìn tàn sát người dân ở Đô Đốc. Thiên Nguyệt kể trong giọng ngẹn ngào không thành lời, đối với người ngoài y có thể không như thế nhưng khi trở về Sơn La là y như rằng chỉ là đứa hài tử khóc khóc cười cười.

Sau khi nghe mọi chuyện một cách tường tận, Tích Dương vuốt ve mái tóc y nhìn ba người kia mà nói: “Nếu muốn ở lại… vậy thì các người nên tìm chuyện nào đáng tin một chút mà thuật ra”

“Tại sao chúng ta phải nói cho các ngươi biết?” Tang Hoa ngạo kiều khiêu khích.

“Ta cũng muốn biết…” Lúc này Thiên Nguyệt xoay mặt mũi tèm nhem nói với ba người.

Tang Hoa thở dài ngao ngán, không cam tâm tình nguyên mà nói: “Thế thì nên kiếm nơi nào riêng tư chứ nhỉ?” Ánh mắt mỹ lệ liếc sang mấy trăm cao nhân đang trừng mắt chỉa kiếm vào mình.

Tích Dương liếc nhìn Môn chủ, đợi đến khi y gật đầu hạ ám hiệu thì hắn mới rằng:

“Theo ta.”

“Cựu Nhi, muội ở lại đây, cùng các huynh đài ấy vui chơi được không?” Thiên Nguyệt cuối nhìn Cựu Nhi đang e ấp phía sau mình.

Hài nữ nhìn y, rồi nhìn sang trăm cao nhân nọ. Thấy hài nữ nhìn mình, mọi người liền vội thu kiếm, hòa nhã mà nói:” Tiểu nữ, có đói không? Có mệt không? Lại đây chơi với bọn ta…?”

Nhìn thấy nhiều người vì mình mà hòa nhã, Cựu Nhi hiện bụng cũng đang rất đói, mắt khẽ liếc thấy cao sơn mỹ vị bày trên bàn ăn, nhất thời gật đầu. Thiên Nguyệt mỉm cười xoa đầu nó, rồi theo mọi người vào trong.

Tác giả: Sora Fuyu

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN