Giới thiệu truyện Dạ Cậu, Em Là Mùa!
Tác giả: Du Phong Vân (Trần Phan Trúc Giang)
Trích đoạn :
Mùa lũ năm nay tràn về làm tan hoang hết một vùng quê nghèo cằn cỗi, gia đình tôi cũng không tránh khỏi thiệt hại, ruộng vườn tiêu tùng, gà vịt chết sạch. Sau lũ, mẹ tôi bệnh nặng, vài tháng sau, bà cứ thế bỏ cha con tôi mà đi. Của cải mất sạch, mẹ mất, nợ nần chồng chất, chủ nợ không đòi đến sát mông nhưng vẫn khó chịu ép cha con tôi trả nợ gấp. Để cấn trừ nợ, tôi tình nguyện xin cha cho sang nhà chủ nợ ở đợ vì nghe nói nhà bà Hằng đang thiếu người làm.
Cha tôi ban đầu không chịu, ông nói để ông bán mấy sào ruộng là đủ trả nợ, chứ để tôi đi ở đợ cho người ta, ông xót trong bụng lắm. Tôi thì tôi cũng không muốn đi ở đợ nhưng ngặt nỗi, mấy sào ruộng lấc cấc bán được bao nhiêu đồng? Cha tôi bán ruộng đi rồi, ông lại phải đi làm mướn cho người ta, mẹ đã mất, cha đủ buồn rồi, tôi không muốn ông buồn thêm nữa. Mà chuyện học hành công việc của tôi ở thành phố cũng không được suôn sẻ, nhà nghèo quá, có học cũng không bằng được với người ta. Mấy đồng lương làm thêm cỏn con của tôi có được bao nhiêu đâu, sống ở nơi thành thị không một ai thân thích, nhiêu đó tiền cũng không đủ trả tiền trọ chứ không nói là đóng tiền học phí.
Thôi thì sang ở đợ cho nhà bà Hằng, ở một năm là trừ hết nợ, lại được ở gần cha, có thể chạy qua chạy lại cúng cơm cho mẹ. Đợi trả hết nợ thì cũng tới giáp năm của mẹ, lúc đó tôi lên lại thành phố đi làm kiếm tiền cũng không muộn. Thấy cha tôi mạnh mẽ vậy chứ tôi biết ông buồn dữ lắm, nửa đêm tôi ngủ, ông cứ dậy ra nhìn di ảnh của mẹ tôi mà khóc hoài à. Cha tôi ông ấy yếu đuối mong manh dữ lắm!
Bạn đang đọc truyện Dạ Cậu, Em Là Mùa! tại
https://webtruyenfreez.com/. Chúc các bạn online vui vẻ.