Ép Gả Cho Anh Chồng
Phần 47
Tam gia đi theo Thảo vào tận phía trong, trước mắt hai người vẫn toàn là đất hoang, không có nhà cửa, xa xa còn có một cây cổ thụ rất to. Tam gia càng đi càng thấy trời tối sẫm lại, giờ này là ban ngày, việc trời đột ngột tối thật sự rất đỗi kỳ lạ. Anh nhìn quanh một vòng, trong lòng có phần nghi ngờ, anh nghiêm giọng hỏi Thảo đang đi bên cạnh:
– Thảo… đây là đâu?
Thảo đi tiếp tới trước cây cổ thụ, cô ngước mắt nhìn lên, ánh nhìn đanh lại, giọng của cô vừa nhỏ vừa khàn:
– Là ở đây, Tam gia… anh cứ đứng im đó đi… để em nói chuyện với anh trai… anh đừng nói gì hết… anh ấy chắc chắn không làm hại gì Cỏ đâu.
Tam gia đi tới nước này, anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác, trước mắt chỉ có thể nghe theo lời của Thảo, đợi tìm được Như Ý rồi mọi chuyện tính sau.
– Được rồi, anh hiểu rồi.
Sau khi nghe được câu trả lời của Tam gia, Thảo như yên tâm hơn chút, cô đi vòng quanh gốc cây, vừa đi vừa kêu lên hai chữ “anh Hai” rất khẩn khoản. Cô thật sự rất lo, lo là anh Hai cô làm hại Cỏ, cũng lo anh trai cô sẽ không còn đường để mà quay về…
Thú thực thì anh trai cô cũng từng là người tốt, nhưng dường như xã hội này bất công với anh em bọn cô quá. Sinh ra mất cha mất mẹ, lưu lạc khắp đầu đường xó chợ, đã vậy còn bị lạc mất nhau. Tới mãi sau này khi cô đã là vợ của cậu Hai, là dâu của nhà họ Cao… cô mới tìm gặp lại được người anh trai thất lạc bao lâu này. Tính ra thì cô cũng còn được may mắn, gặp được người chồng yêu thương che chở mình, nhưng còn anh trai cô, anh ấy không được may mắn như cô. Số phận đưa đẩy, anh trai cô lỡ bước đi theo con đường tà đạo, chạy theo lý tưởng sống vượt quá sự tưởng tượng của con người. Anh ấy cho rằng những người đối xử không tốt với anh ấy thì xứng đáng nhận lấy cái chết. Đôi bàn tay thô ráp ấy, đôi bàn tay từng bồng bế cô đi khắp nơi để xin ăn… vậy mà bây giờ lại là bàn tay của một tên giết người!
Vậy nên lúc cô nhìn thấy đoạn video trích xuất kia, cô đã rất hoang mang, cô một nửa chắc chắn nhưng một nửa lại hy vọng kẻ bắt cóc Như Ý không phải là anh trai của cô. Nhưng đúng là ông Trời không nghe thấy lời khẩn cầu của cô, anh trai cô cuối cùng cũng bắt tới người thân của cô, những người mà cô yêu mến…
Đúng là mẹ chồng cô ác với cô, bà coi cô không ra gì, là bà thấy cô vừa nghèo vừa không có người thân nên bà mới đem cô về làm vợ cho con trai bà. Cô cũng thừa biết bà không có tốt lành gì với cô, bà chịu cô làm con dâu cũng vì nghĩ rằng cô nghe lời, dễ thao túng. Nhưng bù lại, cô được sống cuộc sống thoải mái, đặc biệt nhất, cô còn được một người chồng hết mực yêu thương cưng chiều. Nhưng mà, nếu như cô không biết mẹ chồng cô đã làm gì sau lưng cô, có lẽ… mọi chuyện đã không ra nông nổi như ngày hôm nay…
Cô… cũng thương Út Bảo lắm… cô đâu có muốn thằng nhỏ chết, thật lòng là cô không có muốn!
– Thảo! Thảo!
Đang còn chìm đắm trong những suy nghĩ miên man của riêng mình, nghe tiếng gọi của Tam gia, Thảo liền đưa mắt nhìn lên. Trước mắt cô lúc này đột nhiên hiện ra một người, người nọ như từ trong không gian huyền ảo nào đó bước ra vậy… phải… người đó chính là Chì… chính là anh trai của Thảo…
Nhìn thấy Chì xuất hiện, Tam gia quả thực ngỡ ngàng, anh rõ ràng nhìn thấy hắn ta bước ra từ hư vô… vừa chỗ đó làm gì có ai… vậy mà hắn ta lại xuất hiện được… đáng sợ thật!
Chì lúc này đã khôi phục lại gương mặt của hắn, đôi mắt sâu hút như không nhìn thấy đáy, tóc dài loà xoà che kín mặt, nhưng trông hắn lại có vài nét rất giống với Thảo. Hắn bước ra, đi tới trước mặt em gái, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Tam gia nhưng câu hỏi lại là hỏi em gái mình:
– Em đưa ai tới đây vậy? Người này có hại tới anh.
Thảo thấy anh trai chịu ra gặp mặt, cô mừng rỡ, vội vàng nắm lấy tay anh trai, cô nói trong gấp gáp:
– Anh… anh bắt Như Ý phải không? Anh thả em ấy ra đi, em ấy rất tốt với em… thả em ấy ra đi anh.
Tên Chì cảnh giác nhìn về em gái, giọng anh ta rất lạ, tần số không giống với người thường. Anh ta nói, thái độ không mấy dịu dàng:
– Anh chưa thả ai bao giờ, bây giờ em đưa tên này tới đây… là em muốn ép anh?
Thảo nói như khóc:
– Anh Hai… coi như em xin anh… anh thả Như Ý ra đi… em ấy tốt bụng lắm… em không nỡ nào nhìn em ấy bị tổn thương được. Chỉ cần anh thả em ấy ra, em hứa với anh… em hứa là bọn em sẽ đi ngay… sẽ không làm phiền tới anh nữa… em hứa mà!
Tên Chì nhíu mày, giọng hắn đanh thép:
– Không được! Cô gái đó rất đặc biệt, rất quan trọng với anh… anh không thả cô ta ra được. Thảo à, em sắp đi theo em rể rồi, anh đã hứa sẽ không đụng tới bà già kia… vậy là đủ rồi đó.
Nhìn thấy Tam gia dần mất kiên nhẫn, Thảo không còn cách nào khác, cô quỳ vội xuống, khẩn khoản cầu xin anh trai mình:
– Anh Hai! Anh em mình lạc nhau mấy chục năm, từ lúc gặp lại tới giờ… em có xin anh cái gì chưa? Em biết ở đây là vùng cấm kị của anh nhưng em vẫn đưa người khác tới… đó là vì cô gái mà anh bắt… em ấy thật sự rất rất tốt… rất rất quan trọng đối với em. Nếu như… nếu như ngày hôm nay anh hại cô ấy… vậy thì đừng nói tới chuyện cả đời này em hận anh, mà có thể cả đời này… em không thể nào sống một cuộc sống bình thường như bao người khác được. Em vốn dĩ đã bất hạnh như vậy, đã mãi mãi không thể có con… sao anh còn bắt em phải chịu đựng tổn thương, chịu đựng khổ sở như vậy hả anh Hai? Rốt cuộc thì anh có còn coi em là em gái không? Có không hả anh?
Tên Chì nhìn thấy em gái quỳ dưới chân mình, hắn ta vô cùng lúng túng. Cuộc đời của hắn giết người không run sợ, duy chỉ có nước mắt của em gái mới khiến cho trái tim của hắn mềm nhũn ra. Hắn thương em gái chớ, khó khăn lắm mới tìm được đứa em duy nhất này, hỏi sao mà không thương…
Thấy anh trai bắt đầu mềm lòng, Thảo lại tiếp tục van xin, lần này là cô dập đầu để xin, không ngại ngùng gì đất sìn dơ bẩn mà dập đầu cầu xin:
– Coi như em cầu xin anh đi, em xin anh, xin anh thả em ấy ra… nếu như em ấy chết… em cũng sẽ chết theo… chớ em không còn mặt mũi nào để có thể đối diện với cái chết của em ấy mỗi ngày. Con bé là một đứa lương thiện, lương thiện và hiền lành nhất mà em từng gặp… em cầu anh… cầu anh vì một chút máu mủ ruột rà này với em mà tha cho con bé… tha cho con bé đi mà anh… anh Hai!
Tên Chì quả thật là mủi lòng rồi, hắn nhìn thấy em gái khóc, hắn cũng muốn khóc theo. Lần trước lúc hắn giết thằng Bảo biến thái kia, em gái hắn cũng đâu có khóc xin tới như vậy. Mà thú thực thì cô gái hắn giấu trong kia, dù hắn có muốn giết cũng khó… thân thì mang máu âm nhưng sinh hồn lại được rất nhiều “vị” che chở. Nếu không phải con bé kia được che chở, vậy thì hắn đã không vất vả đem cô ta tới đây để giấu. Xem ra, cô gái kia không dễ động vào, dù là miếng mỡ ngon nhưng chưa chắc con mèo nào đã dám nhảy vào ăn. Cũng giống như lão thầy của hắn từng nói, trên đời này, không phải ai hắn cũng giết được, chẳng qua là chưa gặp phải người không thể đụng tới mà thôi…
Lúc này, Thảo lại tiếp tục cố gắng thêm một lần nữa, cố hết sức để cứu Như Ý:
– Anh Hai! Coi như đây là quà cưới anh dành tặng cho vợ chồng em đi, chỉ cần anh thả Như Ý ra… em sẽ không chấp nhất với anh về chuyện của Út Bảo nữa… được không anh?
Tên Chì nhíu mày, mặc dù trong lòng đã quyết định sẽ thả Cỏ ra nhưng hắn vẫn ngoan cố, nói:
– Dù em có giận anh thì anh cũng không sợ, thằng đó phải chết, giết nó thì cũng chỉ làm bẩn tay anh mà thôi. Nếu không phải vì em xin anh, vậy thì anh đã giết luôn bà già đó rồi… con quỷ già khốn nạn!
Lời của tên Chì vừa dứt thì ở bụi cỏ um tùm phía sau, một bóng người ở đâu lao thẳng ra, tiếp sau đó lại có thêm một bóng người nữa lao nhanh theo. Hai bóng người lao về phía tên Chì, là một người phụ nữ và một người đàn ông…
Tam gia nhìn thấy bà Ba Vân và cậu Hai An chạy tới, anh giật mình chạy vội theo, không phải anh muốn ngăn bọn họ đánh tên Chì, mà vì anh muốn cứu được Như Ý trước rồi những chuyện thù oán gì đó tính sau. Nhưng sự xuất hiện của mẹ con bà Ba Vân lúc này thật sự là không tốt một chút nào, xuất hiện không hề đúng lúc… chết tiệt thật!
Tên Chì nhìn thấy mụ Vân chạy tới, hắn ta không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ thấy trên mặt nở một nụ cười lạnh lẽo tàn nhẫn. Hắn bước qua Thảo, vành mắt đỏ rực lên, bàn tay gân guốc giơ cao, những ngón tay cong lại, giống như là đang triển khai một thuật pháp gì đó vậy. Chỉ trong tíc tắc, bàn tay đáng sợ kia của tên Chì đã chạm tới trán của bà Ba Vân, lại nghe được giọng của bà Vân gào thét lên trong phẫn hận:
– Thằng chó đ.ẻ! Mày g.i.ết.t con tao… là mày g.i.ết con tao… tao g.i.ết.t mày… g.i.ế.t c.h.ế.t mày!
Bà Ba Vân căm phẫn tột cùng, cuối cùng bà cũng tìm được kẻ thủ ác giết con bà, bà hận tới mức chỉ muốn giết chết hắn, chỉ có giết chết hắn thì mới khiến cho vong hồn của Út Bảo được thanh thản và siêu thoát. Bà sẽ không bỏ qua cơ hội này, sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội ngày hôm nay…
– Mày! Mày phải chết… tao giết mày… giết mày!
Bà Ba Vân hét thì lớn nhưng sức lực lại không làm gì được tên Chì, bà vừa lao tới thì tên Chì đã túm được đầu bà. Hắn ta dùng lực của đầu ngón tay để siết giữ chặt đầu của bà Vân, hình ảnh này giống hệt như những con quỷ hút dương khí người vẫn thường có trong phim, kinh dị và đáng sợ vô cùng. Lúc tên Chì siết lấy đầu của bà Vân, mọi người bên ngoài có muốn vào can ngăn cũng không được. Bởi vì ngay lúc này, tên Chì như tạo một bức tường vô hình bằng siêu năng lực nào đó để ngăn hắn ta và mọi người bên ngoài. Nhìn bà Ba Vân trợn mắt, miệng há to, cả người co rút mà khiến ba người bên ngoài chấn kinh. Nhưng ngoài chấn kinh và kêu gào thì bọn họ không thể làm được gì khác, thật sự không thể làm được gì khác…
Thảo khóc đến nghẹn giọng, bao nhiêu công sức của cô từ nãy tới giờ như đổ hết xuống sông xuống biển. Vốn dĩ đã sắp cứu được Như Ý, cuối cùng lại thành ra người thì chưa cứu được, còn thêm một người nữa sắp chết…
– Anh Hai… thả mẹ em ra… anh Hai… em lạy anh… thả mẹ em ra…
Thảo kêu gào lớn lắm, làm sao mà tên Chì không nghe được. Lực đạo của hắn giảm xuống, hắn nhếch môi, sắc mặt tàn nhẫn lạnh lẽo, hắn nói với em gái mình:
– Em còn xin cho con mụ này được hả Thảo? Nó hại em thành ra như vậy chưa đủ nữa hả?
Thảo đập tay vào hư không, nước mắt rơi xuống không ngừng, giọng như khản đặc:
– Bà ấy dù có hại em thì cũng là người từng cưu mang em, nếu không có bà ấy thì em làm gì có được ngày hôm nay, có khi là bị người ta bán đi rồi… Anh Hai ơi… làm ơn… làm ơn tha cho bà ấy đi… em không thể nào bỏ anh An được… nếu bà ấy chết… em cũng chết theo… chết theo để mà đền tội đó anh!
Hai An nhìn sang vợ mình bên cạnh, cậu thương vợ mình quá đỗi, trong lòng cậu cũng đã ngầm đoán được hết thảy mọi việc. Bây giờ nhìn vợ đang đau khổ, nhìn mẹ đang dần chết đi… cậu cảm thấy bất lực quá mức…
Tên Chì bắt đầu có do dự, hắn rất thương em gái, hắn không hề muốn em gái hắn phải chết vì hắn, vậy nên chỉ cần nghe em gái nói những lời như vậy, thú thực là hắn không chịu nổi. Lực tay giảm dần, bà Ba Vân cũng theo đó mà dần được thả lỏng, mặt bà lúc này có chút huyết sắc, không còn dáng vẻ trợn trắng như vừa nãy nữa. Tên Chì cảm thấy thỉu não, hắn thở ra, chân mày nhíu chặt:
– Thảo… sao em lại lương thiện như vậy hả Thảo? Em xin cho mụ già này làm gì vậy hả? Mụ ta có tốt với em đâu, mụ ta hành hạ đánh đập em, mụ ta bỏ thuốc cho em không sinh được con… đã vậy thằng con của mụ còn làm trò biến thái sờ mó em. Thằng chó kia nó bao nhiêu tuổi, em nghĩ lại coi nó bao nhiêu tuổi? Là chính con mụ già này dung túng cho thằng chó đó, chứ nếu con mụ này biết con mụ sai chỗ nào… vậy thì anh đã không cần phải giết thằng chó đó. Cái con mụ này, cả đời mụ cũng không biết sai đâu, em mà tha cho mụ lần này thì sau này mụ vẫn sẽ giết em thôi Thảo à!
Hai An cả kinh, cậu trơ mắt nhìn chằm chằm vào vợ mình, cậu có nghe lầm không… không lầm… không lầm mà phải không?!
Thảo khóc lớn, cô lắc đầu điên cuồng, cô khẩn khoản van xin tên Chì:
– Anh… em sắp đi rồi, em với anh An sẽ đi nơi khác sống, đâu còn sống bên cạnh bà ấy nữa đâu anh… bà ấy sẽ không hại em được… sẽ không hại em được đâu anh… anh An sẽ bảo vệ em mà…
Ngay lúc Thảo còn đang xin tên Chì tha cho bà Ba Vân thì ở phía xa xa, bóng dáng của Dư xuất hiện. Tam gia nhìn thấy cậu ấy rồi, cũng thấy cậu ấy đang ra dấu giữ chân tên Chì ở đó. Mà anh cũng đã thấy… thấy ở sau lưng Dư… còn có thêm một người nữa… mà người này… hình như ông ấy là… sư phụ Bổn Đạt!
_______________________________
Ở phía ngoài, sau khi nhìn thấy cậu Năm đưa Dư và ai đó chạy vào phía trong bằng đường khác được một lát, bà Lệnh càng lúc càng lo lắng cho mọi người ở phía trong. Đi tới đi lui một hồi, lại nhìn quanh một vòng, không thấy bà Ba Vân và cậu Hai An đâu, bà Lệnh lo lắng, liền hỏi:
– Ủa, mẹ con Hai An đâu rồi? Mới đây mà đâu mất tiêu rồi mấy đứa?
Lúc này mọi người mới phát giác là mẹ con bà Ba Vân không có đây, Năm Tiên cũng thấy lạ, mợ ấy liền nói:
– Mẹ nói con mới để ý… mới thấy thím Ba ở đây mà giờ đâu mất tiêu.
Bà Lệnh liền nói:
– Đâu, bây đi kiếm mẹ con thím Ba thử coi, coi chừng bị lạc trong đó đó. Thiệt, kêu ở đây chờ hông có nghe đâu, chạy tùm lum rồi làm khổ người ta… nhứt là thím Ba tụi bây!
Nghe lời bà Lệnh, mọi người liền ngó nghiêng tìm kiếm xung quanh, xem thử coi bà Ba với cậu Hai có đi loanh quanh đâu đó không, vừa tìm kiếm vừa chờ tin bên trong. Đột nhiên bầu trời lúc này bắt đầu chuyển mây đen kịt, nhưng không phải là trời chuyển mưa, mà mây đen chỉ tụ về xung quanh khu vực ngay khúc cánh đồng hoang. Kèm theo đó là rất nhiều quạ đen ở đâu từ tứ phía bay tới, tạo nên một khung cảnh kỳ dị, hệt trong những bộ phim liêu trai bí dị…
Mọi người sợ sệt nấp vào sau lưng thầy Bạch, thầy Bạch cũng hoang mang lắm nhưng thầy ấy tò mò thì nhiều hơn. Một người theo đuổi hiện tượng tâm linh như thầy thì làm sao bỏ qua được cơ hội này, chỉ tiếc là ông Báu không có ở đây, nếu có, chắc chắn thầy và ông ấy sẽ đi vào bên trong xem thử.
– Bình tĩnh đi, cậu Năm đưa được cao nhân tới rồi, mọi người còn sợ cái chi nữa!
Bà Lệnh hoang mang lên tiếng:
– Sao mà không lo được thầy, con cái con ở trong trỏng… chưa biết tình hình ra sao?
Thầy Bạch định trấn an bà Lệnh thì đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, mọi người sợ hãi co rút ôm chầm lấy nhau nấp vào sau lưng thầy Bạch. Thầy Bạch cũng hoảng, thầy cũng có chút hiểu biết, vậy nên thầy đoán chắc tiếng nổ kia không phải là tự nhiên, chắc chắn là có người bị thương rồi…
Mà quả thực thầy Bạch đoán không có sai, tiếng nổ kia là chính do sư phụ Bổn Đạt cứu Như Ý mà cho nổ gốc cây cổ thụ lâu năm. Cánh đồng hoang này, gốc cây cổ thụ kia… chính là nơi ẩn náu tu luyện của tên Chì. Chính hắn cũng giấu Như Ý ở đây, giấu ở không gian ảo mà hắn tạo ra, nếu như không phải là hắn đưa người ra, hoặc là sư phụ Bổn Đạt cao tay phá được phong ấn… vậy thì dám chắc sẽ không ai cứu được Như Ý bình an ra ngoài…
– Ơ kìa… cậu Ba… cậu Hai… cậu Năm… mợ Ba nữa kìa bà ơi… bà ơi… cứu được mợ Ba rồi… cứu được rồi!
Bà Lệnh nghe người làm reo lên, mặc dù đang sợ lắm nhưng bà vẫn phóng ra nhìn tận mắt. Bà thấy, bà thấy con trai bà, con dâu bà và cả những người khác cùng nhau chạy ra… Duy Long đang cõng Như Ý trên lưng… cứu được con nhỏ rồi… đã cứu được Như Ý rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!