Văn Án:
Phía sau ngọn núi Thiên Du có một ngôi
nhà tranh được bao bọc bởi khu rừng rậm hoang vu, vào đêm khuya tiếng sói tru
vang làm tan tành không gian thanh bình, yên tĩnh ở chốn này. Trong ngôi nhà đồ
đạt đã cũ mục dường như nó đã bị bỏ hoang từ lâu năm rồi, tơ nhện cũng theo đó
mà giăng đầy khắp nơi, mùi ẩm mốc dấy lên hừng hực vì mưa phùn, làm cho khung
cảnh trở nên rùng rợn với những lời đồn quái dị.
Vừa mới quan sát bỗng chốc có luồng sáng vàng
vọt hiện ra từ trong nhà, một khung cảnh xuất hiện, không còn thấy một sợ tơ
nhện nào nữa, mùi ẩm mốc cũng chẳng còn, giống như cuốn phim được phát lại ngay
tại nơi này, chính chỗ này. Có một cô gái tuyệt đẹp nhưng mờ ảo đang bị hút lên
không trung, phía dưới là một anh chàng đang nắm lấy tay cô tiếc nuối không
muốn để cô đi, ánh sáng vàng óng lung linh đổ ào vào người cô gái.
“Không…
không… Thiện Ân à!” Giọt nước mắt chảy dài xuống bờ má trắng bệch, không chút
sức sống.
“Di…” Anh chàng lắc đầu, hai bờ má đã ướt đẫm,
nước mắt rơi xuống gương mặt của anh.
“Không,
em không muốn đi đâu mà…”
Cô
bị hút dần lên mạnh mẽ mà xung quanh cô được bao phủ bởi ánh sáng lung linh
chiếu từ trên trời xuống đất và rồi cô bị hút lên dần dần, hai bàn tay đã buông
lìa, nước mắt cô trút xuống như những ngôi sao nhỏ, long lanh.
Di bay lên càng cao hơn rồi mất hút.
Chàng trai hét lớn:
“DI À, NHẤT ĐỊNH ANH SẼ ĐẾN TÌM EM… anh hứa
đấy!” Anh chàng khụy xuống đau đớn nằm bất động một lúc, rồi bật dậy tiến lại
chiếc bàn gỗ, thái độ thẫn thờ không chút sức sống, cầm cây bút lên ghì chặt
vào cuốn tiểu thuyết chính tay anh viết, để đặt tên,
viết xong anh liền đưa đầu đập mạnh vào thành bàn rồi ngã lăn xuống đất, máu đỏ
tươi chảy lênh láng nơi anh nằm, anh đang dần trút hơi thở cuối cùng của mình
cùng câu nói thầm cố sức thốt ra: “Anh….
sẽ đến tìm… em.” Rồi cười gượng, đôi mắt dần được đóng chặt mãi mãi.
Liệu
lời hứa đó có thành hiện thực không? Người tên Thiện Ân kia là ai? Còn cô gái
tên Thiên Di tại sao lại bị một thế lực đó kéo lên như thế? Thiện Ân thật ra còn sống hay đã chết? Tất cả sẽ được trả lời trong quyển truyện “Lời Hứa Cuối Cùng” này!
P/s: Tôi đã nghe một câu như thế này, rất lâu rồi :“Có
những người được số phận sắp đặt để gặp nhau. Dù họ có ở đâu chăng nữa. Dù họ
có đi đâu chăng nữa. Một ngày nào đó họ sẽ gặp nhau.” Quả thật rất đúng, chúng
ta không thể nào chối từ hay thay đổi sự sắp đặt định mệnh đó được.
Đây là ý
trời!
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT:
Tôi: Trần
Thiện Ân ( Khải Minh) :
Tương lai sẽ là một giám đốc của một công ty lớn nhất nhì thành phố Ngân Giang mang
tên Thành Ân, thông minh, đẹp trai. Khi 10 tuổi, đã tận mắt chứng kiến cảnh mẹ
chết vì tai nạn giao thông, bố thì đã lấy thêm vợ, cậu bị tống ra ngoài với cái
cớ thuận tiện cho việc học.
Trong
lòng chất chứa bao nỗi thù hận, gương mặt lạnh lùng, hờ hợt, hay cáu gắt và
không bận tâm đến bọn con gái. Đến khi 16 tuổi, đã làm một việc đến giờ vẫn cảm
thấy hối hận, cắn rứt lương tâm.
Cô
ấy: Lý Thiên Di ( Zi ): Là một hotgirl xinh xắn, sở hữu nụ cười
đẹp như thiên thần, thông minh, học giỏi, là tâm điểm của nhiều người. Bố là công nhân, mẹ thì bán hàng ngoài chợ,
cuộc sống tuy vất vả nhưng rất hạnh phúc.
Nếu
chỉ miêu tả cô ấy đúng một từ thì từ tôi chọn sẽ là : “Thuần Khiết” giống như
nàng thiên thần xinh đẹp, chỉ cần cô ấy gắn thêm cho mình đôi cánh nữa thôi.
(..*..) Thông
điệp muốn gởi đến: Dù cho cuộc sống này có tàn nhẫn,
nghiệt ngã đến đâu chăng nữa, chỉ cần bạn vững bước trên con đường mình chọn, tự
tin và hé nở một nụ cười tươi trên môi. Thì sớm muộn gì bạn cũng sẽ thành công,
tạo hóa sẽ trả lại những gì mà bạn đã vô tình đánh mất, vấn đề là bạn có kiên
nhẫn không mà thôi!
Hãy cùng tôi quay ngược thời gian trở về nơi khởi đầu của câu chuyện tình này nào!!!
Bạn đang đọc truyện Lời Hứa Cuối Cùng tại
https://webtruyenfreez.com/. Chúc các bạn online vui vẻ.