Ngày Anh Đến - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2930


Ngày Anh Đến


Phần 18


Tôi bỗng cảm thấy tim mình đập rất mạnh, một cảm giác hồi hộp xen lẫn cả bất an. Chiếc bật lửa này vì sao mà có? Chiếc bật lửa này vì sao lại rơi ra trong đống quần áo của Thành? Tôi khẽ day day trán, đột nhiên nhớ đến lời cha nói. Bên dưới chiếc bật lửa còn có khắc một kí hiệu hình |< liền vội vã xoay ngược lại. Quả thực bên dưới có khắc một kí hiệu, thế nhưng không phải hình |< mà là một kí hiệu hình chữ T. Trong tôi là hỗn độn cảm xúc, nhưng dường như là thở phào một chút. Lúc này Thành ở trên giường cũng tỉnh giấc, anh nhìn tôi hỏi: - Em dậy rồi sao? Đang làm gì vậy? Nghe tiếng Thành hỏi tôi vội cầm chiếc bật lửa, vốn định đút vào vali, nhưng rồi tôi nghĩ lại. Bỗng dưng tôi cảm thấy nếu tôi không hỏi Thành trong lòng tôi sẽ không yên. Tôi cố hít một hơi, chẳng lẽ lòng tin tôi dành cho anh không thể lớn hơn? Chẳng lẽ tôi không thể tin anh? Tôi nhìn anh, cuối cùng nói: - À, em đang tìm áo khoác thì thấy chiếc bật lửa này rơi ra. Bật lửa này của anh à? Thành nhìn chiếc bật lửa trên tay tôi, vẻ mặt chẳng có gì thay đổi đáp: - Ừ, là bật lửa của anh. Sao vậy? Không hiểu sao nhìn cách anh trả lời tôi bỗng cảm thấy trong lòng như trút được một gánh nặng. Tôi biết chắc chắn một điều anh không liên quan gì đến xưởng gỗ của cha tôi, bởi riêng kí hiệu ở cuối đã khác, huống hồ anh không hề có ý che giấu việc anh sở hữu nó. Chỉ có điều vì sao anh lại có chiếc bật lửa giống cha tôi miêu tả thì tôi không sao giải thích nổi. Tôi cầm chiếc bật lửa lên, lần nữa hỏi anh: - Em thấy anh đâu có hút thuốc mà lại dùng bật lửa, còn là bật lửa đắt tiền thế này? - À, bật lửa này là thầy đúc cho ba anh em nhà anh mỗi người một cái để làm kỉ niệm chứ anh không dùng đến. Anh thậm chí còn chẳng biết mình để nó ở đâu. Tôi không quan tâm vẻ thờ ơ của Thành khi nhắc đến chiếc bật lửa quý giá này. Điều tôi quan tâm là mấy lời anh nói. Chiếc bật lửa thầy Đăng đúc cho ba anh em nhà Thành mỗi người một cái? Tôi không kìm được nhìn lại kí hiệu bên dưới, là một chữ T bỗng dưng như bừng tỉnh liền hỏi: - Kí hiệu chữ T bên dưới có nghĩa là Thành ạ? Mỗi cái đều khắc chữ cái đầu tên của ba anh em nhà anh sao? - Đúng vậy. Tôi cố gắng giữ dáng vẻ tự nhiên nhất, nhìn chiếc bật lửa cười đáp: - À ra thế, vậy của anh Khang là chữ K, của Duy là chữ D đúng không? - Ừ. - Chiếc bật lửa đắt tiền thế này chắc không phải ai cũng có đâu nhỉ? - Nó là phiên bản giới hạn, có duy nhất ba cái thôi. Thầy bỏ tiền thuê thiết kế của kĩ sư nước ngoài về đúc cho bọn anh nhân dịp sinh nhật công ty hai mươi năm. Cả người tôi như có luồng điện xoẹt qua. Chiếc bật lửa thế này chỉ có ba cái, tức là chỉ anh Khang, Thành, và Duy có. Tôi bỗng cảm thấy có chút choáng váng, một giây lát nhớ đến kí hiệu mà cha tôi nói. Kí hiệu |<. Kí hiệu này... chẳng phải nhìn kĩ chính là chữ K sao? Là chữ K, chính xác kí hiệu đó là chữ K, là tên bắt đầu của anh Khang. Duy làm công an, Thành làm giảng viên đại học, cả hai người vốn dĩ đều không dính líu gì đến xưởng gỗ của nhà tôi. Đối tác làm ăn của cha tôi trong gia đình anh là thầy Đăng và anh Khang... Hoá ra cha tôi nói khi nhắc đến bật lửa thái độ của Duy rất lạ, dường như cậu ta biết người sở hữu bật lửa là ai. Thế nhưng... thế nhưng vì sao anh Khang lại hại cha tôi? Đồ khốn kiếp! Vì sao anh ta lại làm như vậy? Vì sao lại hại cha tôi? Có phải chính vì đó là anh ta nên Duy mới kéo dài vụ án này lâu như vậy? Có phải bởi anh ta là anh trai Duy nên đến giờ cậu ấy luôn trả lời rằng chưa tìm ra điều gì? Dù cho anh Khang là con riêng của thầy Đăng, là con trai của vú Quý nhưng cũng là máu mủ ruột thịt, có phải chính vì thế mà giờ anh ta vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật? - Có vấn đề gì với chiếc bật lửa đó sao? Tiếng Thành cất lên kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Tôi cố trấn tĩnh đáp: - Không có vấn đề gì cả, chỉ là lần đầu em được thấy có chiếc bật lửa quý giá thế này nên tò mò. Đúng là nhà giàu thật thích, bật lửa thôi mà cũng xịn xò quá. Thành hờ hững nhìn chiếc bật lửa, anh đứng dậy khoác áo đi vào nhà vệ sinh đáp lại: - Em thích thì anh cho em đấy. - Đây là quà của thầy dành cho anh, em sao dám lấy. - Quà gì chứ, anh không cần. Mấy đồ thầy cho anh với thằng Duy có bao giờ thích đâu, chỉ có anh Khang ham thôi chứ bọn anh vứt đây vứt đó còn chả nhớ nó ở khu vực nào. Tôi nghe Thành nói bất giác nắm chặt chiếc bật lửa lại. Từ nhỏ Thành đã bị thầy đối xử tàn nhẫn, lại thêm mưu mô của vú Quý nên có lẽ trong lòng anh hằn đầy những vết thương không thể xoá nổi, chỉ có thể thành đám sẹo nhắc lại lại thấy nhức nhối. Nếu như anh Khang thật sự là hung thủ trong vụ án của cha tôi, tôi và Thành sẽ đối diện với nhau thế nào đây? Một bên là anh trai ruột của anh, một bên là cha nuôi tôi từ nhỏ. Tôi bỗng dưng lại nảy sinh ra một thứ ảo mộng hão huyền, tôi bỗng mong anh Khang không phải anh ruột Thành. Thế nhưng tôi biết đây quả thực là ảo mộng hão huyền, bởi trong gia đình dù cho thầy Đăng mù quáng đi nhưng mẹ Hoa là một người lí trí. Hơn ba mươi năm nay nếu anh Khang không phải con ruột thầy Đăng mẹ đã phát hiện ra rồi. Thế nhưng tôi vẫn có một lòng tin ở Thành. Tôi biết anh và anh Khang cùng huyết thống, nhưng dẫu sao suốt tuổi thơ anh cũng là vì hai mẹ con anh Khang mà khốn đốn, khổ hạnh, dẫu sao anh Khang cũng là con trai của mụ vú mà anh ghét cay ghét đắng. Hy vọng rằng nếu anh Khang thực sự là hung thủ... tôi mong Thành sẽ hiểu cho tôi, tôi mong anh sẽ chấp nhận rằng ai làm việc ác người đó phải chịu tội, dù cho đó có là anh trai anh đi chăng nữa. Huống hồ chỉ là một người anh trai cùng cha khác mẹ, huống hồ là con của kẻ bày mưu cướp chồng mẹ anh. Tôi cố gắng tạm thời gạt những việc này qua một bên, tôi không muốn mang một bộ mặt như đưa đám để đi chơi cùng Thành nên cố giữ tâm trạng vui vẻ nhất để có một chuyến đi tốt đẹp. Thế nhưng dường như thời tiết dường như không chiều lòng người, sau đêm mưa tuyết hôm qua sáng nay thì lại mưa phùn gió bấc, âm u, chẳng thể ngắm tuyết chẳng thể đi chơi chỉ có nằm trong khách sạn. Cuối cùng tôi và Thành quyết định về sớm hơn so với dự định. Sáng chủ nhật tôi và Thành về đến nơi. Vì tôi còn rất nhiều điều phải làm nên giục Thành trở về biệt phủ còn tôi ở lại biệt thự có chút việc riêng cần làm một mình. Thành không thắc mắc, anh chỉ dặn dò tôi giữ gìn sức khoẻ rồi trở về. Tôi không rõ anh có nhận ra tâm trạng bất thường của tôi sau chuyến đi không nhưng tôi cảm nhận dường như anh biết tất cả nhưng không nói ra. Có điều giờ tôi cũng không có tâm trạng để nghĩ nhiều, tôi thật sự muốn nhanh chóng thực hiện kế hoạch trả thù của mình. Ngay sau khi Thành đi tôi vội vã gọi thằng Lân đến. Vừa thấy tôi nó liền hỏi: - Mợ có chuyện gì mà gọi con gấp thế? - Điều tra tất tần tật về cậu cả Khang giúp mợ. Thuê thám tử tư kín tiếng theo dõi xem ngoài việc có con riêng với con Mai thì cậu cả Khang còn gì bất thường thời gian gần đây không? - Dạ vâng ạ. Mấy ngày nay mợ đi vắng nên con không báo được cho mợ. Con điều tra được rồi, ông Đồng Thái Minh trước kia lấy bà Nga làm vợ, nhưng lại có phòng nhì với bà Hoà - mẹ mợ Hạnh. Bà Hoà có thai với ông Minh nên ông Minh đã đưa bà Hoà về nhà sống cùng. Vì bà Nga khi ấy không có tiếng nói, sống phụ thuộc vào ông Minh, lại phải nuôi em trai nên đành cắn răng chấp nhận. Lúc bà Hoà có thai được năm tháng thì bà Nga cũng có thai. Có điều khi ấy ông Minh đi làm ăn xa, gần như thời gian ông về nhà rất ít nên chỉ có hai người đàn bà sống với nhau, bà Hoà sinh con được năm tháng thì bà Nga cũng sinh. Nhưng không biết vì lý do gì mà đứa bé vừa sinh ra đã bị mất tích, sau đó em trai bà Nga đi tìm cháu gái cũng chết dưới chân núi. Sau chuyện ấy bà Nga suy sụp, còn phải điều trị trầm cảm suốt mấy tháng rồi bỏ đi biệt tích. Đây là mẫu tóc của bà Nga con thu thập được. Thực sự việc điều tra về bà Nga rất khó khăn, con phải dựa vào tất cả các mối quan hệ xã hội của cậu Thành mới có thể tìm được những thông tin này. Thằng Lân là người của mẹ Hoa, mẹ Hoa lại sở hữu 30% cổ phần của một công ty lớn, mối quan hệ của mẹ cực kì rộng. Thế nhưng để tìm hiểu thông tin về bà Nga nó lại phải dựa cả vào các mối quan hệ của Thành chứng tỏ bà Nga là người quá kín tiếng. Tôi cầm mẫu tóc, cảm thấy có chút khó thở hỏi nó: - Ông Minh không hề biết chị Hạnh là không phải con ruột mình đúng không? - Đúng vậy mợ ạ. Ông ấy vốn nghĩ có hai đứa con gái là mợ Hạnh và đứa đã chết đi nên mới đúc vòng tì hưu cho hai người mỗi người một cái. Sau khi đứa bé kia mất tích, không thể tìm kiếm được ông ấy dồn tất cả tình yêu thương cho mợ Hạnh. Đến cả mợ Hạnh cũng không biết mình không phải con ông Minh. Tôi nghe thằng Lân nói đến đây thì kinh ngạc hỏi lại: - Mày nói gì cơ? Chị ta không biết chị ta không có quan hệ huyết thống với ông Minh? - Vâng ạ. Con theo dõi bà Hoà và lão Trung, có ghi được đoạn ghi âm này. Thằng Lân bật đoạn ghi âm lên, bên trong là tiếng lão Trung cất lên: - Bà không phải lo, nếu công an điều tra được tôi sẽ thay con bé ngồi tù. Chỉ là tôi không hiểu vì sao đến giờ bà vẫn không thể cho nó biết tôi mới thực sự là cha ruột nó. Suốt bao nhiêu năm nay từ lúc biết nó là con, tôi đã khao khát một lần nó gọi tôi một tiếng cha... vậy mà lúc nào tôi cũng phải gọi người khác là cha. Tiếng bà Hoà đáp lại: - Ông bị điên rồi, giờ không phải lúc để nó nhận cha con với ông. Ông nhớ một điều, chừng nào cổ phần công ty chưa sang tên nó thì ông phải nhịn cho tôi. Ông đi tù vài năm, lúc ra nó được sở hữu công ty rồi thì lúc ấy nhận sau chưa muộn. Tôi nói cho ông biết ông mà để lộ ra bất cứ thông tin gì thì cả tôi, nó và ông đều đi tong luôn đấy. Nhớ kĩ cho tôi, Đồng Thái Minh mới là cha ruột nó, còn ông là bác họ nó. Nhớ chưa? Tôi nghe đến đây cuối cùng cũng đã hiểu chị Hạnh ác giống ai? Sinh ra bởi một mụ đàn bà mưu mô, xảo quyệt như mẹ chị ta bảo sao chị ta lại sở hữu sự tàn ác như quỷ dạ xoa. Bà ta có con với người khác, lại bắt cha tôi đổ vỏ, còn tự tay mình suýt đoạt mạng sống của tôi, còn hại mẹ tôi suýt chết. Trong lòng tôi là nỗi căm hận không sao xoá nổi. Hận thù này tôi không thể buông bỏ. Tôi cầm mấy sợi tóc hỏi thằng Lân: - Còn việc điều tra vụ đâm xe vào cậu Thành đến đâu rồi? - Vụ này con bảo con Hà không cần điều tra nữa rồi để con Hà làm việc khác. Công an họ tìm được tiền trong trong nhà kẻ đâm cậu Thành rồi. Vợ ông ta giấu tiền trong một cái mật thất nhưng bên công an họ vẫn tìm được ra. Hôm qua vợ ông ta vừa bị công an triệu tập lấy lời khai. Nhưng... lão Trung đã tính trước rồi, vụ này lão đứng ra thay mợ Hạnh ngồi tù thôi, thế nên mới có đoạn ghi âm này đây mợ. Có điều lão Trung có thay mợ Hạnh ngồi tù được vụ đâm xe vào cậu Thành chứ vụ hại mợ và con Trúc thì khả năng không ai có thể thay mợ ta được cả. Con điều tra rồi, thằng tay sai của mợ Hạnh quả thực có con người yêu làm ở hiệu tóc Đức Anh, con bé ấy hiện đang bầu ba tháng. Thằng tay sai của mợ Hạnh tên là Phúc, rất yêu con bé này, cũng rất mong chờ đứa con của mình được sinh ra. Con sẽ làm theo đúng kế hoạch của mợ. Chuyện của con Mai con sẽ giao cho con Đào, còn chuyện này con sẽ đích thân xử lý. Có con bé kia làm áp lực, kiểu gì thằng Phúc cũng sẽ khai ra thôi. Tôi gật đầu lấy một nhúm tóc trên đầu đưa cho thằng Lân rồi nói: - Mang mẫu tóc của mợ và bà Nga đến Gentis, mợ cần kết quả ADN ngay sáng mai. Mọi chuyện còn lại tiếp tục điều tra, nhớ phải bảo vệ cả con Mai và con người yêu thằng Phúc cho cẩn thận, không được để hai chúng nó có vấn đề gì, nhất là hai đứa bé trong bụng. - Mợ yên tâm, hiện tại ngoài con Hà đang ở cạnh con người yêu thằng Phúc thì con còn cho mấy thằng thân cận bảo vệ mẹ con nó rồi. - Được rồi. Mày đi đi. Thằng Lân gật đầu đi ra ngoài. Khi chỉ còn tôi trong căn biệt thự lớn tôi khẽ bật cười. Sẽ thế nào khi chị Hạnh biết mình không phải con ruột của ông Minh? Sẽ thế nào khi chị ta biết cha ruột chị ta là lão Trung? Sẽ thế nào khi chị ta đẩy chính cha ruột mình vào ngồi tù thay mình? Thế nhưng đây vẫn chưa phải cực điểm đâu, tôi còn muốn hơn thế nữa. Sáng hôm sau khi tôi đang ngủ thì thằng Lân cũng đến. Nó đưa cho tôi một bản xét nghiệm ADN rồi nói: - Mẫu tóc của mợ và bà Nga con đã mang đi làm xét nghiệm rồi. Đây là kết quả mợ ạ. Tôi cầm bản xét nghiệm ADN thằng Lân đưa, dẫu cho bản thân tôi đã đoán chắc đến 99% tôi là con gái ruột của bà Nga, thế nhưng khi nhận dòng chữ đỏ "CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG MẸ - CON" toàn thân tôi vẫn không nhúc nhích nổi. Trước kia tôi luôn cho rằng cha mẹ ruột bỏ rơi tôi thế nên tôi chưa từng tìm hiểu. Thế nên giờ nhận được dòng kết quả này tôi bỗng thấy mắt mình cay cay. Những năm tháng ấy mẹ tôi phải sống thế nào? Mất đi đứa con dứt ruột đẻ ra mẹ đã phải sống thế nào? Tôi không dám tưởng tượng nổi những tháng ngày ấy, tôi không dám tưởng tượng nổi mẹ tôi đã phải kiên cường thế nào mới có ngày hôm nay. Nỗi căm hận càng lúc càng lớn, suốt hai mươi hai năm nay có lẽ mẹ đã phải sống trong sự đau thương, dằn vặt, một nỗi đau quá sức chịu đựng của một người mẹ. Thằng Lân vì vụ điều tra nên sau khi mang bản xét nghiệm đến liền vội vã đi luôn. Tôi ngồi nhìn bản xét nghiệm rất lâu, cuối cùng gấp lại, tôi đã có câu trả lời của mình, tôi đã biết mình là ai? Có điều giờ chuyện này tôi cũng chưa dám để lộ ra, cũng không dám ngay lập tức tìm mẹ ruột của mình. Tôi cần thời gian sắp xếp lại mọi thứ một chút, cũng cần sắp xếp lại kế hoạch của mình. Có lẽ... cần sớm để trở về rồi. Những ngày tiếp theo thằng Lân gần như không có mặt ở biệt thự. Nó dốc toàn bộ sức lực để điều tra về anh Khang và cả thằng Phúc tay sai của chị Hạnh. Trong thời gian ấy tôi vừa làm luận văn, vừa hằng ngày chờ tin tức của nó, con Đào và con Hà. Thành đi làm trở lại, sáng anh về biệt phủ còn tối lại về biệt thự cùng tôi. Có vài lần thấy tôi bận rộn việc điều tra cùng thằng Lân, Thành có nói với tôi để xử chị Hạnh thì anh ra tay là được cần gì tôi hao tâm tổn sức như vậy? Đám người hại tôi anh dùng chút quan hệ xã hội là khai ra có thể dễ dàng tống chị Hạnh vào tù thôi mà. Thế nhưng Thành không hiểu, thực ra chị ta vào tù thôi lại đơn giản quá, tôi không muốn như vậy. Tôi muốn tự tay từng bước, từng bước đẩy chị ta vào con đường sống không nổi, chết không xong. Buổi sáng thứ bảy Thành có buổi tập huấn trên trường nên tôi ở nhà một mình. Khi đang nằm thì nhận được tin tức từ con Đào. Đó là một đoạn ghi âm được gửi qua mail. Tôi nhấn vào nút nghe, tiếng con Mai cất lên: - Mày không cần doạ tao, cậu Khang hứa sẽ bảo vệ mẹ con tao rồi nên tao chả sợ. Tiếng con Đào bình tĩnh đáp lại: - Cậu ấy hứa thế là mày tin? Chắc mày là người rõ nhất mợ Hạnh là người thế nào đúng không? Dù cho cậu Khang có thực sự có lòng bảo vệ mày thì mày nghĩ mợ Hạnh có tìm đủ mọi cách để mày không bao giờ sinh được đứa bé ấy ra không? Mà dù sinh ra rồi mày có chắc mợ ta sẽ để mày yên ổn nuôi con không? - Mày nói mấy lời này để làm gì chứ? Cậu ấy nói bảo vệ thì cậu ấy sẽ bảo vệ thôi. - Mai! Trước tao nghĩ mày thông minh lắm hoá ra mày cũng ngu thật. Đến con Trúc cậu ấy còn không bảo vệ nổi thì mày nghĩ cậu ấy bảo vệ được mày không? Con Trúc còn chết thê thảm dưới vực sâu dù hằng ngày sống cạnh cậu ta. Mày ở cách xa cả bao nhiêu cây số, mợ Hạnh mà biết thì đến mười cậu Khang cũng không thể bảo vệ nổi. Đến ngay cả chuyện chu cấp cho mày cậu ta còn phải giấu giếm, mày nghĩ cậu ta đủ bản lĩnh bảo vệ mẹ con mày sao? Phía bên kia hơi ngừng lại, một lúc sau mới thấy tiếng con Mai run run cất lên: - Mày định để mợ Hạnh biết chuyện này? - Không! Tao không để mợ ấy biết nhưng tai vách mạch rừng kiểu gì mợ ấy cũng sẽ biết thôi. Mày không lo cho mày nhưng đứa con trong bụng thì nhất định phải lo. - Giờ tao phải làm sao? Nếu mợ Hạnh biết thì tao phải làm sao? - Thì mày đi trước một bước đi. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Mày biết cậu Khang không thể bảo vệ mày nhưng mày có biết ai sẽ bảo vệ được mày không? - Ai? - Là ông bà. Mày mang cốt nhục của cậu Khang, ông lại rất mong cháu, dù cho mày không phải chính thất nhưng ông cũng sẽ không thể không bảo vệ cháu đích tôn của mình được. Huống hồ mợ Hạnh bốn năm năm không đẻ được, giờ có đứa cháu này ông ắt hẳn sẽ rất vui. Mày mang cái bụng này đến, đứa bé này không những là phao cứu sinh cho mày còn giúp mày có cuộc sống tốt đẹp hơn. - Nhưng... mợ Hạnh sẽ không tha cho tao đâu. Mày nghĩ gì mà bảo tao mang bụng bầu đến chứ? - Mợ ta không tha nhưng làm gì được mày? Mày có vấn đề gì xảy ra mợ ta sẽ là người bị nghi ngờ đầu tiên. Vả lại chuyện mợ ta đổ oan cho mợ Ngân ông bà đều biết, giờ mợ ta mất toàn bộ lòng tin với ông bà rồi mày nghĩ ông sẽ để mợ ta hại mày sao? Mày ngốc lắm. Mày mang bụng bầu đến, đường hoàng sống trong biệt phủ, đường hoàng có người bảo vệ, không phải lén lút, ăn sung mặc sướng sao phải sợ ai? - Nhưng... - Những lời này tao nói với mày đều là thật lòng. Mày cứ suy nghĩ kĩ, đây là số tiền bà Hoa gửi cho mày... bà bảo mày cứ tẩm bổ, suy nghĩ kĩ, nếu ông không bảo vệ mày bà sẽ bảo vệ... - Bà Hoa? Sao bà lại giúp tao? - Mày biết con Trúc là một tay bà nuôi nấng, bà coi nó như cháu ruột, con Trúc mất là do mợ Hạnh nên bà hận mợ Hạnh. Mà kẻ thù của kẻ thù lại là bạn, bà muốn mày suy nghĩ đề nghị này. Còn nếu không... thì bà không dám đảm bảo sự an toàn cho hai mẹ con mày. Câu cuối cùng của con Đào nửa mang sự ra lệnh, nửa lại đe doạ. Cuối cùng trước khi về con Đào còn nói: - Nếu mày thông minh, về biệt phủ sống, biết đâu có thể một hai mà lên mợ cả. Mày cứ suy nghĩ kĩ mà quyết định. Tôi tắt đoạn ghi âm, phải công nhận một điều người của mẹ Hoa làm việc đâu ra đấy. Cách thuyết phục cũng khiến người nghe không thể từ chối nổi, mà nói đúng hơn cách nào để từ chối. Tôi biết con Mai sẽ đồng ý thôi, một đứa tham vọng như nó chắc chắn sẽ dùng đứa bé trong bụng để có một cuộc sống nhung lụa. So với cái Trúc nó cáo già hơn rất nhiều. Giờ tôi còn chờ thêm tin tức từ thằng Lân nữa. Buổi tối Thành sang khá sớm, dạo này anh không còn bận nhiều nên thời gian dành cho tôi cũng nhiều hơn. Ăn cơm xong tôi và anh nằm xem ti vi. Tôi hỏi anh biệt phủ dạo này thế nào, anh nói với tôi biển yên sóng lặng không có gì là bất thường. Anh còn kể với tôi lâu lâu anh xuống thăm cha mẹ tôi ở huyện, cha mẹ tôi mất đi hai đứa con trong khoảng thời gian chưa đến một năm nên rất suy sụp. Anh và Duy phải động viên, Duy gần như ở nhà tôi luôn mới khiến cha mẹ tôi đỡ một chút. Thậm chí thầy Đăng thấy có lỗi, thầy còn liên tục xuống thăm để cha mẹ tôi vơi bớt nỗi tang thương. Tôi nghe xong bỗng dưng bật khóc, cứ nghĩ đến cha mẹ vừa nguôi nỗi đau mất Vũ lại đến tôi, tôi không kìm được. Lồng ngực tôi quặn thắt, từ lúc sống sót trở về mỗi lần nghĩ đến cha mẹ tôi không sao mà ngăn nổi sự đau lòng. Dù đã cố gắng dặn mình mạnh mẽ, cố gắng chờ cơ hội trả thù xong sẽ gặp lại họ nhưng tôi vẫn nhớ thương đến xót xa. Thấy tôi khóc Thành khẽ đưa tay chạm vào mắt tôi, lau mấy giọt nước rồi nói: - Em đừng khóc. Hiện tại thằng Duy đang ở nhà em rồi, nó ở đây sáng đi làm chiều lại về nên cha mẹ cũng đỡ phần nào. Cha mẹ sẽ hiểu cho em thôi. Tôi nghe Thành nói, tủi thân càng khóc lớn. Anh thấy tôi khóc không dỗ được thì không thèm dỗ nữa ôm lấy tôi để mặc cho tôi khóc. Khóc chán chê anh lại ôm tôi vào giường, tôi bỗng nhớ đến Duy, lại nhớ đến chiếc bật lửa của anh Khang liền hỏi Thành: - Thành. Anh với Duy thân nhau hơn rất nhiều so với anh Khang đúng không? Thành nghe xong bật cười đáp: - Ngốc! Tất nhiên là thế rồi, anh với thằng Duy cùng mẹ cùng cha đẻ ra thì phải khác chứ? - Em hỏi anh nhé, ví dụ thôi nhé. Ví dụ anh Khang làm rất nhiều điều xấu xa, có thể việc xấu đó còn dẫn đến đi tù, anh nghĩ Duy có bao che cho anh ấy không? Dù không thân thiết nhưng mấy người vẫn là cùng cha, vẫn cùng máu mủ mà. Thành nhìn tôi, vuốt mấy sợi tóc trên má tôi đáp: - Không! Thằng Duy là thằng rất chính trực, nó lại rất yêu nghề, nó sẽ không bao che những việc xấu của người khác đâu. Thậm chí là anh nó cũng còn điều tra đến cùng nữa là anh Khang. - Vậy còn anh thì sao? Nếu anh Khang như thế anh sẽ làm thế nào? - Anh chẳng làm thế nào cả, anh ấy làm việc gì thì anh ấy tự chịu trách nhiệm với việc ấy. Anh không quản. Tôi nghe xong thở phào nhẹ nhõm, tự dưng thấy Thành đáng yêu ghê, chẳng những là công dân xuất sắc còn là công dân gương mẫu. Quả thực ngẫm lại mới thấy anh và Duy được nuôi dạy tốt thế nào, khác hẳn với anh Khang, khác đến mức tôi còn tưởng anh và anh Khang chẳng có chung tí huyết thống nào. Nhớ đến anh Khang tôi lại nhớ đến cả thằng Lân, bên phía nó giờ vẫn chưa có chút tin tức gì, dường như nó đang bặt vô âm tín để chuẩn bị cho tôi những thứ mà tôi cần. Thằng Lân điều tra suốt gần một tháng, cũng là một tháng tôi bắt đầu lên lại toàn bộ kế hoạch cho mình. Buổi sáng của gần một tháng sau, cũng là ba tháng kể từ ngày tin tức tôi mất tích thằng Lân mới về. Nó ăn chực nằm chờ suốt cả một tháng nên trông nó bụi bặm, còn gầy đi nữa. Lúc nó về mang cho tôi rất nhiều giấy tờ rồi nói: - Mợ. Cả tháng nay con đi xử lý vụ thằng Phúc. Nó đã khai toàn bộ chuyện mợ Hạnh sai nó bắt cóc con Trúc và bắt cóc mợ. Đây là giấy tờ sao kê ngân hàng mợ Hạnh gửi tiền cho nó. Số tài khoản đúng là số tài khoản riêng của mợ Hạnh. Còn một đoạn trích video trong camera mợ Hạnh có đến chung cư tìm nó. Lẽ ra đoạn video này mợ Hạnh bắt nó huỷ đi rồi, nhưng vì sao lưu trong mail nên nó vẫn còn, còn đây là camera hành trình xe của ông Đăng nó vẫn giữ. Tuy rằng toàn bộ chứng cứ, tang chứng vật chứng khác mợ Hạnh cẩn thận huỷ nhưng sao kê ngân hàng và video, và camera hành trình đủ chứng minh mợ ta có sai bảo, xúi giục chúng nó hại mợ. Ngần này thôi cũng đủ chứng minh mợ liên quan đến cái chết của con Trúc và vụ mất tích của mợ. Tang chứng có, vật chứng có, mợ ra cơ quan công an khai báo nữa thì mợ ta không thể thoát nổi. Đợi thời cơ mợ mang cái này giao nộp cho bên công an họ điều tra thêm, thằng Phúc nó cũng sẵn sàng đến tự thú khi cần thiết. Con đã nhờ cậu Thành có hỏi qua một số luật sư, người ta tư vấn rất rõ nên mợ ta sẽ không thoát khỏi án tù đâu. Kể cả vụ đâm xe vào cậu Thành, dù lão Trung có nhận tội nhưng công an tìm ra điểm bất thường ở mợ Hạnh thì mợ ta cũng vẫn đi đời. Giờ họ dường như đang tập trung điều tra vụ này, lão Trung vẫn chưa thấy bị tóm con nghĩ khả năng họ điều tra sâu hơn chứ không đơn giản nhận tội thay mà được đâu. Vì người bị đâm là cậu Thành, dù gì cậu ấy cũng là con trai của chủ một công ty lớn, gia thế không tầm thường, bà lại quyết phải làm vụ này cho ra nhẽ. Mà hình như có người giúp chúng ta mợ ạ. Tôi nghe thằng Lân nói hỏi lại: - Có người giúp chúng ta là sao? - Chuyện thằng Phúc, ban đầu con tưởng phải mất cả tháng để xử lý, đe doạ, tiếp cận. Thế nhưng lúc con đến thằng Phúc nó rất sợ hãi, như thể nó đã bị tác động từ thế lực nào đó mà con không rõ. Con còn thấy con bé người yêu nó bị thương ở cánh tay, bọ thương rất nhẹ thôi mà có vẻ con bé rất sợ hãi. Thằng Phúc còn khai cả chuyện mợ Hạnh là người sai chúng nó ăn trộm điện thoại của cha mẹ mợ, sau đó gọi điện cho ông Đăng để tạo dựng vụ tai nạn hòng bắt cóc mợ. Nó khai sạch, lúc về còn cầu xin con giúp nó bảo vệ hai mẹ con con người yêu nó. Con tạm thời để hai chúng nó ở nhà trọ của bác con, có cắt cử người trông coi, bảo vệ chúng nó. Tất cả con đều ghi âm, ghi hình lại lại. Con giao hết cho mợ. Tôi ngồi cẩn thận xem tất cả chứng cứ trước mắt mà thằng Lân đưa cho. Nó đựng toàn bộ trong một túi zip, cẩn thận bọc lại. Rốt cuộc ai là người giúp tôi? Tôi nhắm nghiền mắt suy nghĩ. Hồi trước Thành có nói với tôi chuyện chị Hạnh hại tôi và con Trúc, chỉ cần dựa vào các mối quan hệ xã hội của anh là đám người ấy khai ra. Chẳng lẽ là anh đã giúp tôi chuyện này. Thằng Lân thấy tôi suy nghĩ lại nói: - Còn chuyện điều tra cậu Khang thì con không thấy cậu ấy có gì bất thường. Hằng ngày đi làm về đều về nhà, thi thoảng gửi tiền cho con Mai. Nhưng trong công ty con nghe được một nguồn tin là báo cáo tài chính của công ty có vấn đề, thu chi đều là cậu Khang nắm giữ, nghe nói bị hụt một số khoản tiền ở một số hạng mục. Ngoài ra... Thằng Lân ngừng lại, tôi không chờ được liền hỏi: - Ngoài ra cái gì? - Ngoài ra... - Ngoài ra hôm trước ở công ty có đợt kiểm tra sức khoẻ nhưng cậu Khang không hiểu vì gì mà lại từ chối không kiểm tra. Ông Đăng muốn tất cả nhân viên từ sếp xuống kiểm tra để xem sức khoẻ thế nào mà cậu ấy lại kiếm cớ để không kiểm tra. Thực ra lúc ấy con chẳng nghĩ gì đâu, vì nghĩ rằng cậu ấy bận nên không kiểm tra là bình thường. Nhưng con Đào nó lại đưa cho con tờ giấy này, nó bảo gửi lại cho mợ xem mợ có nghĩ ra được gì không? Cái này là trước kia nó thấy con Trúc giữ, sau đợt con Trúc mất con Đào tìm được trong đống đồ của con Trúc. Tôi nhìn tờ giấy thằng Lân đưa cho, là giấy khám sức khoẻ của anh Khang liền nhìn xuống. Bên dưới là các chỉ số phân tích máu, không có gì bất thường. Đột nhiên tôi sững sờ nhìn dòng nhóm máu: Nhóm máu A. Tôi căng mắt nhìn lại lần nữa: Trần Tiến Khang, nhóm máu A. Trong một giây lát tôi bỗng ngẩn người. Hôm ở viện lúc Thành đang nguy kịch, thầy Đăng từng nói anh Khang nhóm máu O, cùng nhóm máu với thầy Đăng và Thành. Thế nhưng kết quả xét nghiệm này lại hoàn toàn khác. Hôm ấy anh Khang nói anh bị cúm không thể nào cho Thành máu được, đến giờ lại không dám kiểm tra sức khoẻ ở công ty. Tôi bỗng cảm thấy có điều uẩn khúc, vì sao anh Khang lại nói dối mình nhóm máu O? Vì sao anh lại cố che giấu đi nhóm máu của mình? Tôi nhìn thằng Lân khẽ hỏi: - Mày biết vú Quý nhóm máu gì không? - Con không rõ, nhưng nếu mợ cần con sẽ sai con Đào điều tra. Hồi trước vú ta sinh anh Khang bị mất máu, trong nhà hình như có người cho vú ta máu, kiểu gì cũng có người biết. - Được. Vậy mày sai con Đào tìm hiểu nhanh giúp mợ xem vú ta nhóm máu gì? - Vâng. Mợ còn gì sai bảo không? - Tạm thời thế đã. Có gì mợ tính sau. - Vâng. Nhưng con có chuyện này cần báo với mợ. Con nghĩ mợ phải nên sớm xuất hiện rồi, có ba điều: thứ nhất ông Đồng Thái Minh đang chuẩn bị làm thủ tục sang tên công ty cho mợ Hạnh, ông Đăng cũng có ý muốn chuyển cho cậu Khang số cổ phần công ty của ông vì cậu Thành và cậu Duy không theo nghiệp ông. Còn chuyện này nữa mợ ạ, công an dường như đang bắt đầu nghi ngờ lại vụ mất tích của mợ. Con thấy dạo này họ có vẻ để ý đến biệt thự này, từ nguồn tin thân cận con còn biết họ nghi ngờ mợ còn sống, và đang ở đâu đó. Bà cũng nhắn với mợ... nếu mợ chuẩn bị xong thì về thôi, mình nên đi trước một bước mợ ạ. Thằng Lân nói đến đây tôi cũng bất giác nhìn ra ngoài. Thực ra ngần này thôi tôi cũng đủ khiến chị Hạnh phải sống không bằng chết rồi, nhưng dù sao chị Hạnh vẫn còn một nơi dựa vào đó là anh Khang. Tôi muốn triệt nốt sợi dây mỏng manh của chị ta. Hi vọng rằng suy nghĩ của tôi sẽ đúng. Tôi cũng biết mình không thể sống trong biệt thự này mãi, huống hồ giờ công an họ đã chú ý đến. Là một con người sống chứ không phải một thây ma, công an họ cũng có nghiệp vụ, chẳng thể nào mà tôi giấu mình mãi được. Cũng tốt thôi, trước kia tôi đọc nhiều truyện trên mạng, thấy đa số cách trả thù của họ là gom tất cả bằng chứng, giấu mặt rồi trả đũa. Thế nhưng ngay từ đầu tôi lại có kế hoạch khác. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ giấu mặt rồi trả thù, tôi muốn chị ta sống trong việc thấp thỏm, sợ hãi, tôi muốn cùng chơi mèo vờn chuột với chị ta, tôi muốn chị ta sống chẳng thể yên ổn nổi một ngày lúc nào cũng nơm nớp lo sợ... Có điều giờ tôi cần đợi một kết quả khác, một minh chứng khác. Thực ra tôi biết nhóm máu không quyết định được 100% huyết thống, nhưng việc anh Khang giấu mình nhóm máu A và nói dối mình nhóm máu O khiến tôi nghi hoặc. Theo di truyền có thể dựa vào nhóm máu để dự đoán nhóm máu của con. Tuy rằng vẫn có khả năng xảy ra đột biến nhưng thường anh Khang thật sự là do bà vú đẻ ra, thầy Đăng nhóm máu O, bà vú nhóm máu khác ngoài nhóm máu A thì anh Đăng khả năng không phải con của thầy Đăng, trừ khi bà vú nhóm máu A thì khả năng anh Khang vẫn là con của họ. Có điều nếu bà vú nhóm máu A, anh Khang nhóm máu A hà cớ gì anh phải giấu giếm? Phải nói dối? Tôi vốn dĩ định bảo thằng Lân tìm hiểu nhóm máu của vú Quý, thế nhưng trong một giây lát tôi liền nghĩ lại. Tôi muốn chơi lớn một ván lớn liền ngước lên nói: - Mày... giúp mợ lấy mẫu tóc của cậu Khang, và cả thầy Đăng mang đi xét nghiệm ADN. Mợ cần kết quả ngay trong ngày mai. - Vậy có cần sai con Đào tìm hiểu nhóm máu vú Quý không? - Thừa còn hơn thiếu, mày cứ sai nó xem trong tối nay có tìm hiểu được luôn không thì báo lại cho mợ. - Vâng ạ. Để tối nay con nhờ thằng Lanh lấy mẫu tóc ông. - Làm sao đừng để bị phát hiện ra. - Vâng. Mợ yên tâm. Cậu Khang thì con nhờ cậu Thành, còn ông thì dễ, thằng Lanh nó chuyên nhổ tóc bạc cho ông nên mợ không cần lo. Đợi thằng Lân đi khuất tôi xem lại tờ giấy lần nữa. Có điều tôi ngẫm mãi, nếu anh Khang không phải con thầy Đăng cớ gì ba mươi năm nay không ai phát hiện, cớ gì một người như mẹ Hoa cũng không hay biết. Tôi nửa nghi, nửa ngờ, có linh cảm rất rõ ràng rằng anh Khang có điều bất thường mới giấu chuyện này nhưng lại không sao lý giải nổi suy nghĩ của mình. Hôm nay Thành không sang, tôi ngồi trong biệt thự chờ đợi không ngủ nổi. Mười giờ đêm thằng Lân gọi cho tôi, đầu dây bên kia khẽ nói: - Mợ! Con lấy được tóc của cậu cả Khang và ông mang đi xét nghiệm rồi. Nhưng phải chiều mai mới có kết quả. Mà con Đào vừa gọi con... nó bảo nó hỏi thẳng bà Hoa về nhóm máu của vú Quý.... Thằng này chuyên nói ngập ngừng khiến tôi sốt hết ruột liền nóng vội hỏi: - Nhóm máu gì? Nói nhanh lên cứ ngập ngừng thế. - Nhóm máu B mợ ạ. Anh Ninh là người cho mụ ấy máu... là nhóm máu B. Tôi căn bản không nghe được phía sau, chỉ nghe được đến nhóm máu B. Mụ vú nhóm máu B, thầy Đăng nhóm máu O, anh Khang nhóm máu A. Bằng tất cả kiến thức học hành suốt mười mấy năm tôi đã gần như xác định anh Khang... không cùng huyết thống với thầy Đăng. Đầu tôi như muốn nổ tung, gần như không thể nào tin nổi. Lý do anh Khang nói dối anh là nhóm máu O là để che giấu điều này sao? Tôi bỗng hoang mang tột độ, cớ gì suốt ba mươi năm nay không một ai nghi ngờ điều này? Cớ gì chuyện này bị giấu nhẹm suốt ba mươi năm? Hai tôi đẫm mồ hôi, lúc mới về tôi đã từng thắc mắc, Thành giống mẹ Hoa còn Duy giống thầy Đăng, nhưng anh Khang lại không hề giống ai. Trong chuyến đi Sa Pa tôi đã từng mong anh Khang không phải con của thầy Đăng, tôi mong anh và Thành không cùng huyết thống nhưng đến giờ khi gần xác định rồi tôi bỗng thấy hồi hộp khó thở. Thế nhưng tôi nhắc mình phải bình tĩnh, nhóm máu không phải tuyệt đối, cũng không có tính pháp lý. Tôi phải bình tĩnh chờ đến chiều mai! Nếu như anh Khang không phải con ruột thầy Đăng... tôi sẽ quyết chơi một ván lớn, một ván lớn với cả vợ chồng anh ta. Tôi gọi điện cho thằng Lân, nhờ nó sắp xếp một chút rồi nằm xuống. Có điều suốt đêm ấy tôi không ngủ nổi, cảm giác chờ đợi kết quả ADN của anh Khang và thầy Đăng còn hồi hộp hơn cả lúc nhận kết quả của tôi và cha ruột mình. Mẹ Hoa đã chịu đựng nỗi đau suốt ba mươi năm nay, kết quả này không những giúp tôi mà còn là một đòn đánh thẳng vào con mụ vú xảo quyệt, vào kẻ thù của mẹ Hoa và Thành. Cứ nghĩ đến tuổi thơ cực khổ, vất vả của Thành, nhớ đến lúc anh bị bỏ đói trong kho tôi lại thấy tim mình thắt lại. Sáng ngày hôm sau tôi vẫn ngồi trong nhà chờ một tin tức từ thằng Lân, có lúc tôi ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh lại vẫn chưa thấy nó báo đã có kết quả xét nghiệm ADN. Trưa ăn cơm xong tôi lại chờ, cảm giác như thời gian cứ đằng đẵng trôi. Từng tích tắc mà tôi tưởng như cả thế kỉ đang chậm rãi nhích qua. Cuối cùng mãi đến đến ba giờ chiều thằng Lân mới từ Gentis mang kết quả về cho tôi. Nó đặt sấp giấy xét nghiệm lên trên mặt bàn cho tôi giọng run rẩy: - Có kết quả rồi mợ ạ. Tôi không đợi thằng Lân đọc kết quả mở vội ra xem. Trên tờ giấy là thông tin của anh Khang và thầy Đăng, bên dưới một dòng chữ đỏ hiện lên KHÔNG CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG CHA - CON. Tôi gần như muốn ngã xuống, không biết vì mệt mỏi, vì kiệt sức, hay vì nỗi sung sướng, xen lẫn cả một nỗi đau thương mà tôi không đứng vững nữa. Tất cả giống như triệt để kéo về một sợi dây cuối cùng, một sợi dây mà tôi đã giằng giật không ngừng nghỉ. Dẫu đã nhìn thấy dòng chữ đỏ kia mà tôi vẫn ngỡ là mơ, bởi tôi thật sự vẫn không có cách gì lý giải những câu hỏi mà tôi thắc mắc. Nhưng có lẽ giờ những điều ấy đã không còn quan trọng nữa, kết quả này là minh chứng cho tất cả rồi. Cuối cùng tôi cũng chờ được đến ngày này. Thằng Lân đưa cho tôi cốc nước, tôi uống một hơi, trấn tĩnh lại ngồi xuống ghế rồi hỏi: - Hôm nay là ngày bao nhiêu kể từ ngày mợ "mất" rồi? Thẳng Lân dường như hiểu ý đáp lại: - Ngày thứ chín mươi chín. Mai là trăm ngày cho mợ. Tôi nhìn nó, dặn dò kĩ lưỡng rồi trở về phòng nằm ngủ. Suốt một đêm tôi không ngủ, giờ cuối cùng đã có thể ngủ ngon rồi. Tôi cần phải ngủ, ngủ một giấc thật ngon trước đã! *** Ngày hôm sau! Trong biệt phủ là một màu trắng tang tóc! Hôm nay là một trăm ngày cho đứa cô con dâu đoản mệnh nhà họ Trần. Suốt hơn ba tháng nay kể từ ngày cô con dâu mất không khí trong phủ là sự lạnh lẽo, cô đơn bao trùm. Trên căn nhà của vợ chồng cậu cả Khang đêm qua bỗng dưng đám mèo hoang lại xuất hiện. Những tiếng ngao... ngao... gầm rú suốt một đêm không dứt. Lâu lắm rồi đám mèo hoang mới xuất hiện lại. Kể từ sau đợt mợ cả Hạnh bị mèo hoang tấn công lần trước cậu cả Khang đã tìm cách tống khứ lũ mèo ra khỏi biệt phủ, cứ ngỡ chúng đã đi rồi không nhờ đêm qua lại đến. Không biết cái chết của mợ hai có gì oan khuất không mà đám mèo hoang ngay trước đám giỗ trăm ngày của mợ. Mợ cả Hạnh đêm qua không ngủ, mợ bị ám ảnh bởi chuyện mèo hoang chui vào phòng nửa đêm đến giờ mà nghe tiếng thôi đã chẳng ngủ nổi. Sáng dậy mợ cảm thấy trong người uể oải, khó chịu vô cùng, một đêm thức trắng, nhưng vì là ngày giỗ của mợ hai nên mợ phải dậy mà làm tròn trách nhiệm. Mấy tháng nay tuy cuộc sống biệt phủ đã dần trở lại bình thường nhưng không hiểu sao thi thoảng mợ lại cảm thấy sờ sợ. Sau chuyện mợ bị thầy Đăng đánh mợ cũng sám hối chỉ giấu mình trong phòng, mợ hi vọng mấy chuyện vớ vẩn này sẽ qua mau đo. Thực ra lúc này mợ chỉ cần một cuộc sống bình yên, những thứ mợ cần đến giờ mợ đã sắp có được. Có điều đám mèo kia đến lại khiến mợ lo sợ, trong lòng mợ bỗng dấy lên những linh cảm bất an. Mợ có cảm giác... bầu trời bình yên của mình dường như sắp không còn. Có điều giờ có lo lắng cũng chẳng có ích gì, mợ khẽ gạt đi, người chết cũng đã chết rồi, mợ có gì mà phải lo lắng chứ? Mợ đi vào trong phòng, thay bộ đồ đen, gương mặt trang điểm có phần nhợt nhạt để phù hợp với ngày giỗ rồi đi thẳng xuống nhà lớn. Đám giỗ em dâu, mợ là dâu trưởng cũng phải dậy từ sớm mà bảo ban người làm. Trên từ đường thầy Đăng quét mất hạt bụi rồi ngồi xuống. Từ sau cái chết của mợ hai thầy già đi nhiều, thầy cũng đâm ra hay cáu kỉnh với mợ cả Hạnh khiến mợ rất buồn. Nhưng mợ dặn mình cố nhịn, dẫu sao thầy cũng sắp chuyển cổ phần công ty cho chồng mợ rồi, đến lúc ấy mợ tha hồ mà sống một đời an nhàn, tự do. Bên kia cha mợ cũng rậm rịch lên kế hoạch để chuyển cổ phần công ty của cha mợ cho mợ. Nghĩ đến đây thôi mợ không kìm được mà cười sung sướng trong lòng. Đám người làm đang tất bật nên không để ý được nhưng mợ không biết ở một góc con Đào đã để ý toàn bộ nhất cử nhất động của mợ. Mợ đi vào từ đường, thắp cho em dâu nén hương rồi trưng ra vẻ mặt đầy đau khổ rồi đi ra ngoài ôm bình hoa cúc trắng mang lên nhà. Những bông hoa cúc trắng ngày hôm qua mợ đã đặt ở ngoài cửa hàng lớn nhất mang về. Mợ ngắm nhìn hoa, từ khoé môi bỗng nở một nụ cười đầy thoả mãn mà không ai có thể nhìn thấy. Đôi chân mợ bước lên hiên, thế nhưng mới lên đến bậc đầu tiên đột nhiên bên ngoài có tiếng xe tiến đến sân. Mợ hơi nheo mắt nhìn ra bên ngoài, là một con Limousine đen đang tiến vào. Lạ thật, hôm nay thầy mẹ mợ đâu có mời khách? Ngoài những người trong nhà thì đâu còn ai? Rõ ràng hôm qua thầy mẹ mợ bảo đám giỗ này ngay cả người của công ty thầy mẹ cũng không mời cơ mà. Mợ ôm bình hoa, vốn định bảo con Cúc xuống gọi thầy mẹ thì cánh cửa xe cũng chầm chầm mở ra. Mợ hơi nghiêng đầu, thế nhưng ngược sáng nên mợ không thể nhìn rõ cho đến khi từ trong xe một người con gái xinh đẹp, kiều diễm mặc chiếc váy ren trắng dài, xoã tóc đen bước xuống. Mợ bỗng sững sờ cả người, toàn thân như có một luồng sét đánh rất mạnh. Mợ gần như không thể tin nổi, loạng choạng suýt nữa đã rú lên bình hoa trên tay mợ cũng rơi xuống vỡ tan tành tạo nên những âm thanh hết sức kì dị. Đám người làm thấy vậy vội vã chạy ra, mợ cả Hạnh đột nhiên ngã khuỵ xuống, hai tay chạm lên nền nhà lạnh lẽo cả người không nhúc nhích nổi. Mợ gần như á khẩu, trong miệng là những tiếng ú ớ đục ngầu. Đám người bỗng xôn xao, có tiếng con Ly cất lên: - Mợ hai. Thế nhưng cơ hồ mợ cả Hạnh đã không còn nghe được. Tai mợ ù đi, đầu óc như rơi xuống một vực thẳm, gương mặt tái nhợt, run rẩy không một chút sức sống.

Yêu thích: 4.6 / 5 từ (11 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN