Ngày Anh Đến - Phần 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2975


Ngày Anh Đến


Phần 19


Tất cả mọi thứ tôi đều đã chuẩn bị kĩ càng, kế hoạch này cũng đã lên suốt ba tháng nay. Thực ra tang chứng, vật chứng, và cả người làm chứng chị ta hại tôi và cái Trúc đã có cả, thế nhưng tôi lại không hề muốn tống chị ta đi tù luôn. Tôi… thích vờn chị ta, đến khi chị ta không chút sức lực nào, tôi muốn trả lại cho chị ta những gì mà chị ta đã làm với Thành, với cái Trúc và với những gì chị ta gây ra cho tôi đến giờ.
Chị Hạnh vẫn đứng trên hiên, bên cạnh là những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn, gương mặt chị ta cắt không còn giọt máu, nỗi kinh hãi đã không thể giấu giếm nổi thật giống một kẻ đang nhìn thấy một âm hồn dã quỷ. Có lẽ chị ta không thể ngờ tới, chị ta cho người lùng sục khắp nơi chẳng tìm được bóng dáng tôi, đến lúc tưởng tôi chết thật rồi lại thấy tôi đội mồ sống lại. Chị ta làm gì tưởng tượng được? Chị ta làm gì nghĩ đến? Tôi nhìn chị ta, vẻ mặt rất chân thật khẽ gọi:
– Chị Hạnh!
Thế nhưng câu nói rất bình thường ấy của tôi lại khiến chị ta sợ hãi tột độ. Sắc mặt chị ta trắng bệch, giống như hôm nay là ngày báo tử của chị ta. Hai tay chị ta run đến mức bị mảnh thuỷ tinh cắm vào chảy máu vẫn không mảy may có cảm giác gì. Trong nhà tất cả mọi người đều ùa ra, tất cả mọi người đều hoang mang, sửng sốt tột độ. Có điều không một ai phản ứng mạnh mẽ như chị Hạnh. Nhìn kìa, gương mặt chị ta lúc này mới đáng thương làm sao? Hơn ba tháng trước chị ta đứng trước mặt tôi mạnh miệng thế nào, ác độc thế nào giờ lại như một con mèo trụi lông đang sắp lên bàn thiêu. Thầy Đăng cũng lao về phía tôi, còn có cả mẹ Hoa, cả đám người làm. Mọi người dường như không để ý đến sự thất kinh của chị Hạnh chỉ để ý đến sự xuất hiện của tôi, ban đầu ngỡ ngàng, sau là mừng rỡ… còn tưởng là giấc mơ. Thầy Đăng còn bấu tay mình mấy cái, rơm rớm nước mắt giọng nghẹn đi:
– Là con Ngân… là con Ngân thật đấy à?
Tôi gật đầu khẽ đáp:
– Là con đây thầy ạ.
Thầy Đăng vẫn không tin nổi, còn nhìn tôi mấy lượt, đến khi mẹ Hoa gắt lên, xác định là tôi thầy mới yên tâm. Chị Hạnh trên hiên cũng từ từ đứng dậy, tuy rằng chẳng ai nhìn ra sự bất thường của chị, tuy rằng người ta sẽ nghĩ chị vì không tin được nên mới phản ứng thế nhưng tôi biết trong lòng chị ta là sự hoang mang, sợ hãi. Tôi… chính là muốn nhìn thấy chị ta sống như vậy. Trước kia chị ta nắm rõ mọi thứ về tôi, vận mệnh của tôi nằm trong tay chị ta, nhưng giờ tình thế đảo ngược, vận mệnh của chị ta giờ nằm trong tay tôi. Đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Tất cả mọi thứ đều chỉ là bắt đầu trong ngày hôm nay. Có lẽ chị ta nghĩ rằng tôi sẽ vạch mặt chị ta ngay lập tức, thế nhưng không… từ từ cho chị ta nếm trải từng cảm giác một. Thế mới vui!
Cái tin tôi còn sống chấn động tất cả mọi người. Cha mẹ tôi và cả cái Chi từ dưới huyện tức tốc bắt xe lên, lúc nhìn thấy tôi mẹ khóc như mưa. Cha nói với tôi mẹ khóc từ trên xe, cả cái Chi cũng khóc, không dám tin nổi tôi còn sống. Quả thực đối với tất cả mọi người đây gần như một kì tích. Thậm chí đến ngay với cả chị Hạnh… chị còn chẳng dám nghĩ đến điều ấy. Tôi ngồi trong vòng tay mẹ, mấy tháng rồi mới cảm nhận được chút hơi ấm từ mẹ. Mẹ cứ liên tục lau nước mắt, trước ngày tôi mất tích là ngày Thành nằm viện, mẹ và tôi còn chưa kịp nói với nhau điều gì đã suýt sinh ly tử biệt. Giờ trở về mẹ không sao kìm nổi nước mắt. Mọi người ở ngoài thấy mẹ tôi khóc cũng rơm rớm nước mắt. Quả thực không ai nghĩ đây không phải mẹ ruột tôi bởi mẹ quá đỗi thương tôi. Chỉ có điều tôi thấy rất lạ, Duy đối với sự trở về của tôi hoàn toàn không có phản ứng gì, rất bình thản như thể cậu ta đã biết trước rồi. Thế nhưng dù vậy tôi cũng phải cảm ơn cậu ta, mấy tháng nay là cậu ta ở cạnh cha mẹ tôi bảo vệ họ. Dù với tư cách là đồng nghiệp của Vũ hay với tư cách là em chồng tôi tôi đều vô cùng cảm kích. Tôi biết đoạn đường sau còn nhờ cậu ta nhiều, ngay khi biết anh Khang không chung huyết thống với thầy Đăng người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là Duy.
Tất cả mọi người đều ở trên nhà lớn, vây quanh tôi. Ngay cả chị Hạnh, dù chị ta sắp đổ khuỵ nhưng vẫn không dám về nhà, ngồi cạnh anh Khang, mặt như đưa đám. Mọi người hỏi tôi vì sao tôi mất tích, sau đó tôi trở về thế nào? Ngay khi hỏi đến câu này tôi thấy mặt chị Hạnh xanh lại, nhìn tôi sợ hãi. Thế nhưng tôi chỉ đáp lại rằng tôi lên núi đi tìm cái Trúc, sau đó không hiểu vì sao ngã xuống vách núi, khi tỉnh dậy thấy mình ở một nơi rất xa lạ. Hoá ra có người đêm đi nhặt củi tìm thấy tôi nằm trên một cành cây, người bị thương nặng nên đem về cứu chữa hơn một tháng mới khỏi. Ở đó không có điện thoại, mất hơn hai tháng tôi mới lần mò tìm đường về nhà được. Mọi người nghe xong cũng khẽ quệt nước mắt nói với tôi cái Trúc mất rồi, còn nói suốt ba tháng nay cậu Thành sống mà như chết rồi. Cậu nhớ thương mợ, đêm nào cậu cũng uống rượu say rồi đi ra mộ tìm mợ, cậu gầy đi nhiều lắm, không thiết ăn, không thiết uống, đêm nào cũng thấy đỗ xe ngoài nghĩa trang. Tôi biết anh hằng đêm đi ra nghĩa trang đỗ xe ở đấy để rồi đi xe khác sang biệt thự tìm tôi cũng là vì để không ai nghi ngờ gì. Tôi liếc nhìn Thành đang túm lấy tay mình, từ nãy tôi về anh đã lao vào như người chồng gặp vợ trở về sau cõi chết thì cười trong lòng. Diễn cũng thật trân quá khiến đám người làm tưởng thật. Lẽ ra anh phải học sân khấu điện ảnh mới đúng, quả là showbiz mất hẳn một diễn viên đã đẹp trai còn diễn xuất đỉnh như anh. À diễn là diễn cho mọi người thấy nhé chứ anh thương tôi thì là thật khỏi phải bàn. Người đâu mà đáng yêu thế chứ lại.
Vì sự kiện trở về của tôi mà giỗ trăm ngày lại thành lễ ăn mừng. Ai ai cũng vui mừng khôn xiết, chỉ có mụ vú với anh Khang thì không vui lắm còn chị Hạnh chỉ kinh hoàng, sợ hãi. Có điều thấy tôi không vạch mặt chị ta, cũng không có gì bất thường nên dần cũng trấn tĩnh lại. Nhưng tôi biết trong lòng chị ta hoang mang lắm, kiểu gì cũng nghĩ vì sao tôi chưa vạch mặt, khi nào tôi sẽ vạch mặt, giờ phải làm thế nào? Đáng tiếc, làm thế nào cũng muộn rồi, sắp tới không phải là mưa phùn như mấy ngày đầu xuân, mà là một cơn mưa rào, rồi cơn lốc mưa đá trút xuống.
Hôm ấy ăn trưa xong cha mẹ tôi vốn định về nhưng vợ chồng tôi và thầy Đăng, mẹ Hoa giữ lại chơi vài ngày. Con gái mới trở về, nhớ nhung nhưng có lẽ cha mẹ ngại nên mới đòi về như vậy. Trước kia có lẽ tôi cũng ngại nhưng giờ trong nhà tôi hiểu hết mọi người rồi nên thật lòng muốn cha mẹ ở đây với tôi thêm một hai ngày.
Buổi tối trên nhà lớn lại tập trung ăn cơm. Chị Hạnh thần sắc nhợt nhạt lắm rồi, có lẽ chị cần nghỉ ngơi nhưng lại không dám về nghỉ, đến bữa ăn cơm vẫn phải ngồi chung mâm với gia đình. Lúc ăn cơm xong chị Hạnh mới xin phép về trước vì cả ngày nay chị chưa được ngủ chút nào. Thầy Đăng không để ý đến chị, khất tay ra hiệu đi đi rồi rót trà cho cha mẹ tôi, Duy có việc nên cũng đi từ sớm. Trên nhà lớn còn cha mẹ tôi ngồi nói chuyện với thầy Đăng mẹ Hoa trên nhà lớn cùng vợ chồng tôi đến tận khuya mới đi ngủ.
Lâu lắm rồi mới được về nhà mình, con Đào đã dọn dẹp sạch sẽ, còn thay bộ chăn ga hoa cúc trên nền ga đỏ thơm tho sạch sẽ. Cảm giác nằm trên đúng chiếc giường quen thuộc khiến tôi thấy thoải mái vô cùng. Không còn cảm giác lén lút, tù túng, tôi giờ có thể đường hoàng mà sống rồi. Thành ôm tôi vào lòng, hương thơm từ người anh toả ra, mặc dù ở biệt thự đêm nào tôi và anh cũng ở cạnh nhau nhưng chẳng hiểu sao đêm nay về đây cảm giác lại rất khác. Cảm giác như xa cách bao nhiêu ngày mới được gặp. Thành cúi xuống khẽ hôn lên trán tôi rồi nói:
– Sinh viên ưu tú, môn của tôi em bị thi lại, có cần tôi phụ đạo cho không?
Sặc! Giờ anh còn học đâu kiểu nói đùa, tôi bật cười đáp:
– Thầy phụ đạo miễn phí hay mất tiền? Mất tiền thì thôi khỏi em không thèm học đâu.
– Trên đời này làm gì có cái gì miễn phí? Em không có tiền lấy thân mình báo đáp, tôi rất sẵn sàng, sinh viên nghèo tôi rất tạo điều kiện.
Tôi nghe xong đấm anh mấy cái vờ giận dỗi:
– Sinh viên nào nghèo thầy cũng dùng cách này hả?
Thành nghe xong cắn môi tôi đáp:
– Đồ hấp. Tôi chỉ phụ đạo mình em thôi.
– Thật không?
– Không thật thì em nghĩ thế nào.
– Em nghe nói thầy đào hoa lắm, đã vậy còn đẹp trai, ngày tiếp xúc với bao nhiêu em xinh tươi mơn mởn, chả tin được thầy.
– Oan cho tôi quá bạn học Ngân à. Mấy em xinh tươi mơn mởn tôi lại chẳng có hứng lắm, gu tôi lại là kiểu giống bạn học Ngân cơ?
– Ý thầy là em xấu, bẩn, già à?
– Em tự nhận nhé thầy không có nói. Thế nào, có lấy thân mình báo đáp thầy không thầy còn phụ đạo cho.
Tôi còn chưa kịp đáp Thành đã cúi xuống định hôn tôi, tôi mỉa mai:
– Đồ thầy giáo dê già.
– Thầy dê mà. Thầy nhận. Nhưng thầy dê em thôi.
Sặc! Lầy thì thôi rồi, tôi bị anh ngậm chặt lấy môi không thể phản ứng được. Môi anh rất ấm, còn rất thơm, một nụ hôn dài và sâu khiến cơ thể tôi cũng nóng lên. Tay anh bắt đầu nghịch ngợm, chạm vào bầu ngực, môi càng quấn lấy tôi không rời. Cảm giác đê mê khiến tôi bắt đầu không chịu được, thở một hơi rất mạnh. Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, Thành mặc kệ, vẫn hôn tôi. Thế nhưng tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, còn có tiếng con Đào cất lên:
– Cậu mợ ơi lên nhà thôi. Ông bà thông gia có việc nên chuẩn bị về rồi ạ.
Tôi nghe tiếng con Đào nói vội vã bật dậy. Giữa đêm khuya khoắt có chuyện gì mà thầy mẹ tôi về sớm? Thành thấy vậy cũng lấy áo khoác cho tôi rồi cùng tôi đi lên nhà trên. Lên đến nơi cha mẹ tôi đã chuẩn bị đồ đạc đi ra xe liền hỏi:
– Có chuyện gì mà cha mẹ lại về lúc này ạ?
Cha tôi nhìn tôi đáp:
– Lão Trung bị bắt rồi.
Tôi nghe cha nói, việc lão Trung bị bắt tôi không lấy làm bất ngờ, vì công an đã điều tra ra được vợ hung thủ giữ một số tiền lớn, việc lão ấy bị bắt không sớm thì muộn. Chỉ là không nghĩ lão ta lại bị bắt đúng ngày thế, đúng ngày tôi trở về. Lão Trung là quản gia nhà tôi, dẫu ban nãy cha tôi nói dạo này lão thường không ở nhà vì Duy đang ở nhà tôi nhưng vì cha mẹ tôi vẫn phải về nhà để lấy lời khai. Vì đêm rồi nên mẹ Hoa sai bọn thằng Lập đưa cha mẹ tôi về, còn có thêm một xe hộ tống theo phòng việc có kẻ giở trò.
Đến tận khi cha mẹ về đến nhà, gọi điện lại cho tôi nói công an đang đến làm việc tôi mới có thể yên tâm trở về nhà. Thực ra tôi biết giờ chị Hạnh cũng không dám manh động, vì lão Trung bị bắt rồi, nếu sơ hở ra chị ta có thể bị tóm ngay bất cứ lúc nào. Đêm nay có lẽ trên căn nhà của vợ chồng cậu cả… lại là một đêm không ngủ.
Còn trên căn nhà của vợ chồng cậu hai cũng là một đêm không ngủ. Một đêm quấn lấy nhau không rời, đến gần sáng mệt quá tôi và anh mới thiếp đi. Hôm sau Thành đi làm sớm, tôi gần bảy rưỡi mới dậy. Lúc dậy cũng thấy thằng Lân gọi điện cho tôi báo tin lão Trung khai toàn bộ việc đâm xe vào Thành là do lão đứng sau. Lão Trung khai với cảnh sát thực ra muốn đâm chết tôi chứ không phải đâm Thành chẳng ngờ Thành lại đỡ cho tôi. Lão muốn đâm tôi vì cảm thấy tôi giống sao chổi, sự xuất hiện của tôi khiến cuộc sống của cha mẹ tôi gặp nhiều biến cố, anh trai tôi chết. Một người quản gia trung thành như lão với một lý do nghe củ chuối không thể tả nổi. Tuy cái lý do ấy nghe chẳng thuyết phục cho lắm nhưng vợ hung thủ xác nhận lão là người mang tiền đến, lão cũng thừa nhận toàn bộ hành động của mình nên cảnh sát cũng không thể điều tra thêm được sâu hơn. Có điều dù sao lão Trung bị bắt cũng như chặt đứt cánh tay phải của chị Hạnh, thế nên việc tôi vừa trở về lão Trung đã bị tóm khiến chị Hạnh rất suy sụp. Bằng chứng là khi tôi gặp chị trên nhà lớn ăn sáng hai mắt chị thâm lại, quầng mắt trũng xuống, cảm giác đêm qua một giây, một phút chị cũng không chợp mắt nổi. Nếu như chị biết lão Trung mới chính là cha ruột chị… không biết rốt cuộc sẽ là bao nhiêu đêm không ngủ đây?
Suốt cả buổi ăn sáng chị Hạnh không nói gì, tôi cũng không đả động gì đến chị ta bình thản ăn, thi thoảng còn hỏi thầy mẹ mấy chuyện ở nhà. Lúc ăn gần xong chị Hạnh quay sang thầy Đăng nói:
– Thầy, giờ có em dâu ở nhà rồi, con xin phép thầy cho con về nhà vài ngày. Mai là sinh nhật mẹ con nên con muốn về vài ngày…
Chị Hạnh còn chưa nói xong thầy Đăng đã đáp:
– Thì chị cứ về đi đâu ai cấm cản đâu. Nhưng em dâu mới về nó còn mệt, chị ở lại sáng nay hộ đỡ việc trong nhà rồi chiều thằng Khang nó đưa về.
– Vâng ạ.
Từ hồi thầy Đăng biết chuyện chị hại tôi, đổ oan cho tôi đâm ra thầy cũng hay mặt nặng mày nhẹ với chị. Sau ngày hôm qua khi tôi trở về thầy càng tỏ rõ thái độ không ưa chị ra mặt khiến gương mặt chị trở nên méo mó khó coi. Tôi liếc nhìn chị Hạnh, lại nhìn thầy Đăng khẽ nói:
– Thưa thầy, con có chuyện này muốn nói với thầy.
Tôi vừa nói đến đây bất giác đôi đũa trên tay chị Hạnh cũng rơi xuống. Thầy Đăng không để ý hỏi tôi:
– Có chuyện gì thế con?
Chị Hạnh nhìn tôi, tay chị rất run, chị nhặt đũa lên nhưng gần như không gắp nổi thức ăn. Tôi khẽ cười đáp:
– Con giờ sắp học xong rồi, còn mỗi luận văn tốt nghiệp thôi. Con muốn xin thầy cho con ra công ty làm việc trước khi lấy bằng. Con muốn có kinh nghiệm làm việc trước khi tốt nghiệp để sau ra trường, có bằng rồi làm ở đâu cũng được.
Thầy Đăng nghe xong gật đầu, còn chị Hạnh thì gương mặt giãn ra đôi chút. Tôi khẽ cười trong lòng, sống làm người tốt không thích lại thích làm người ác nên giờ thấp thỏm, lo âu. Chị Hạnh ngồi thêm một lúc rồi xin phép về nhà dọn đồ để chiều tối sẽ sang nhà cha mẹ chị. Tôi ăn xong cũng xin phép thầy mẹ đi ra ngoài một lúc. Thằng Lân đón tôi từ cổng, phóng thẳng xe lên công an thành phố gặp Duy. Từ hôm qua về tôi đã rất muốn gặp riêng cậu ấy, nhưng vì ở đây đông người nên tôi chưa có chút thời gian riêng nào. Khi gặp tôi Duy không mấy bất ngờ, chỉ hỏi tôi vì sao lại đích thân lên đây gặp mà không gọi cậu ta về? Tôi nhìn Duy, đi thẳng luôn vào vấn đề chính:
– Vụ án xưởng gỗ của cha tôi đến giờ vẫn chưa có kết quả gì sao?
Duy đáp:
– Có manh mối, nhưng vì hung thủ xoá hết toàn bộ chứng cứ, lau sạch sẽ vân tay, gần như không để lại sơ hở gì nên bọn em cần thu thập thêm mới có cơ sở để bắt người.
– Chẳng phải cha tôi đã nhận diện được chiếc bật lửa rồi à?
– Tuy là vậy nhưng không thể chỉ dựa vào điều ấy là có thể điều tra ngay ra được.
Tôi ngước nhìn Duy, hỏi thẳng:
– Chiếc bật lửa đó là của anh Khang… cậu biết đúng không?
Duy hơi sững lại vài giây, thế nhưng rất nhanh cậu ta cười đáp:
– Chị vì nghĩ em bao che cho anh trai mình nên chần chừ trong vụ án này?
Lần này đến lượt tôi ngẩn người, cậu ta có thể nhận ra được suy nghĩ của tôi. Còn chưa kịp đáp cậu ta đã nói:
– Thực sự, một vụ án chỉ có đúng một manh mối thế này không thể nói bắt là bắt được. Không đủ cơ sở thì không thể bắt người. Nhưng chị yên tâm, suốt mấy tháng này đội hình sự đã điều tra được khá nhiều manh mối. Em là đồng đội của anh Vũ, tính cách em phần nào cũng giống anh ấy, chị nghĩ xem em có phải dạng sẽ bao che tội phạm không? Dù đó là ai đi chăng nữa em cũng quyết không bao che… huống hồ…
Nói đến đây Duy khẽ dừng lại, câu nói cuối cùng rất nhỏ nhưng đủ tôi nghe thấy:
– Anh ta còn chẳng có chút quan hệ huyết thống gì với em.
Tôi khựng lại, vốn định đưa cho Duy sấp giấy xét nghiệm ADN, thế nhưng câu nói ấy khiến tôi dừng lại. Duy đã biết Khang không phải con thầy Đăng? Cậu ta lại nhìn tôi nói tiếp:
– Tạm thời chị cứ về đi. Chị yên tâm, với tư cách là em chồng chị, đồng đội của anh Vũ, em sẽ không để gia đình chị phải chịu oan khuất đâu.
Tôi nghe xong trong lòng cũng như trút được gánh nặng. Vì Duy còn có việc cần làm thế nên tôi với thằng Lân lại về nhà. Trước kia tôi luôn thắc mắc vì sao anh Khang không phải con ruột thầy Đăng mà không ai biết, sống ba mươi năm ở đó lại chẳng ai hay, thế nhưng hôm nay gặp Duy tôi lại cảm thấy dường như không phải mình tôi phát hiện ra điều đó. Vì sao Duy biết tôi không rõ, tôi chỉ thắc mắc thêm một điều, ngoài cậu ta còn có ai biết nữa không? Thế nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nhiều, quan trọng nhất là giờ đây tôi có thể yên tâm với việc để Duy điều tra xưởng gỗ của cha tôi còn mình thì thực hiện kế hoạch của mình.
Khi tôi và thằng Lân về đến nhà trời cũng đã trưa, tôi về nhà ăn chút cơm rồi lên giường. Chiều nay Thành có tiết nên anh không về, tôi nhắn cho con Đào một tin rồi nằm ngủ một giấc. Bốn giờ chiều tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, tôi nghe điện thoại xong liền dậy khoác chiếc áo mỏng đi ra ngoài. Con Đào chờ tôi sẵn ở vườn hoa, tối nay Thành về sớm nên tôi với con Đào ra chợ mua ít thức ăn để chuẩn bị cơm tối. Lúc đi qua nhà lớn thầy mẹ tôi đi làm vẫn chưa về chỉ có vú Quý đang ngồi làm móng ở đấy. Chị Hạnh vẫn ở trên nhà chị ta chờ anh Khang để sang nhà mẹ đẻ. Lúc đi qua vườn hoa tôi khẽ liếc về nhà chị Hạnh. Tôi biết vì sao hôm nay chị ta lại tức tốc muốn về như vậy, việc tôi trở về khiến chị ta bị chấn động nặng nề. Chị ta sợ cha chị ta… à không phải là cha ruột tôi không chuyển cổ phần cho chị ta nữa, chị ta sợ phải chia đôi, dẫu sao chị ta vẫn nghĩ tôi và chị ta là chị em ruột kia mà. Có điều nếu lộ ra chuyện chị ta hại tôi có lẽ ông Minh chưa chắc đã chia cho chị ta đồng nào. Giờ có lẽ chị ra đang tính toán để cùng mẹ chị ta nhanh chóng tẩu tán tài sản của cha tôi ngay lập tức. Thế nhưng tôi nào để chị ta đạt được ý nguyện? Đừng tưởng thấy tôi chưa vạch mặt là nghĩ ngon ăn, đừng tưởng hoa nở mà ngỡ xuân về.
Tôi và con Đào ra chợ mua đồ một lúc rồi về nhà. Về đến nơi thấy xe của anh Khang và thầy mẹ tôi đã đỗ ở sân. Anh Khang thay xe rồi, là một con Lexus đầy hoành tráng. Thầy mẹ ngồi ở sập uống nước trà còn anh Khang đi về nhà anh xách đồ cho chị Hạnh. Lúc đi qua sập mẹ Hoa thấy tôi xách túi thức ăn với con Đào thì nói:
– Gớm chửa, đích thân đi chợ mua thức ăn về phục vụ cho chồng cơ đấy.
Tôi vốn định đáp lại thì nghe tiếng lạch cạch của valy, chị Hạnh và anh Khang đang mang đồ xuống. Lúc đi qua thấy thầy mẹ chị Hạnh cất tiếng:
– Con chào thầy mẹ, con đi về nhà ngoại vài hôm ạ.
Mẹ Hoa gật đầu đáp:
– Ừ thế về đi. Đi sớm không tối rồi.
– Vâng.
Anh Khang kéo valy lên xe, chị Hạnh cũng bước lên. Thế nhưng còn chưa kịp đóng cửa xe thì bên ngoài một chiếc taxi cũng đi vào. Cổng không khoá, taxi đi thẳng vào trong sân. Anh Khang đang mở cửa xe thì dừng động tác lại, thầy Đăng và mẹ Hoa cũng ngạc nhiên hỏi:
– Ai vào nhà mình đấy con?
Anh Khang bước xuống, tiến về phía taxi, cánh cửa taxi từ từ mở ra, từ bên trong một đứa con gái khoảng chừng mười chín, đôi mươi bước ra, chiếc bụng hơi nhô lên, chậm rãi trả tiền xe rồi kéo valy trong cốp xuống. Anh Khang chợt khựng lại, gương mặt thoáng phút chốc biến sắc, tôi bỗng nghe tiếng rít nhỏ từ anh “Em đi lên đây làm gì? Đi về đi”. Khi chiếc taxi đi khuất tôi cũng nhìn rõ đứa con gái ấy, tuy rằng nó mang bầu nhưng gương mặt vẫn mang nét xinh xắn, các đường nét dường như không bị phá. Thầy Đăng, mẹ Hoa ngồi trên sập đồng thanh:
– Con Mai! Sao mày lại ở đây?
Con Mai không nhìn anh Khang mà đưa tay chạm xuống bụng bầu bình thản đáp:
– Con chào thầy mẹ.
Khỏi phải nói không riêng gì anh Khang, mà cả thầy mẹ lẫn chị Hạnh đều choáng. Chị Hạnh đang trên xe cũng bước xuống, có lẽ chị đang rất sốt ruột vì muốn về nhà nên không kiên nhẫn được mà hỏi nó:
– Thầy mẹ nào? Con ranh này tránh ra ngoài cho tao còn đi.
Mẹ Hoa thì chau mày hỏi:
– Mày nói gì đấy Mai? Tự dưng nói nhăng nói cuội cái gì vậy? Ai là thầy mẹ mày?
Con Mai ưỡn bụng ra, tính ra đến giờ bụng nó hơn năm tháng rồi, lại mặc cái váy body bó sát nên trông khá to. Nó đưa tay xoa nhẹ bụng bình thản đáp:
– Thầy mẹ là thầy mẹ của con chứ còn ai nữa ạ? Con đang mang bầu cháu của thầy mẹ đây này. Hôm nay con lên cho cháu nhận ông bà.
Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn con Mai không tin nổi. Thầy Đăng thì lớn giọng hỏi lại:
– Mày nói gì cơ? Mày mang bầu ai?
– Mang bầu cháu thầy chứ còn ai nữa thầy?
Chị Hạnh đứng cạnh, liếc tôi khẽ cười:
– À, ra thế. Mẹ gọi chú Thành với chú Duy về xem ai làm con bé có bầu. Nếu là chú Duy thì dễ rồi, làm cái lễ cưới là xong, chú Thành thì…
Chị ta nói đến đây dừng lại quay sang anh Khang cất lời:
– Không phải việc của mình thì mình đi đi, đưa em về đã.
Thế nhưng anh Khang không nhúc nhích nổi người, hai chân như chôn dưới đất. Chị Hạnh nhìn anh Khang, bất giác lại liếc nhìn con Mai. Trong giây lát tôi thấy chị ngây người rồi hỏi:
– Sao không đi?
Thế nhưng anh Khang vẫn đứng yên nhìn con Mai, mẹ Hoa gắt lên:
– Con Mai, mày nói thế là ý gì? Mày mang bầu với ai hả? Nói! Mày mang thai với thằng Thành hay thằng Duy?
Con Mai nhìn anh Khang, rất dứt khoát đáp:
– Không có, con không mang bầu với cậu Duy hay cậu Thành, con mang bầu với cậu Khang.
Chị Hạnh nghe xong, đột nhiên bất động. Chị gần như không tin nổi, quay về phía anh Khang, đầu hơi ngoẹo sang một bên, gương mặt méo xệch hỏi:
– Mày nói cái gì cơ?
Con Mai vẫn đủng đỉnh đáp lại:
– Đứa bé trong bụng con là con của con với cậu Khang đó. Con trai, năm tháng rồi, cậu Khang cũng biết mà.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn anh Khang, không một ai dám tin cậu cả hiền lành, ngoan ngoãn lại làm cho một con người ở đã bị đuổi đi có chửa năm tháng lận. Thầy Đăng đứng bật dậy lao ra, vú Quý cũng từ trong phòng đi ra sân. Thầy Đăng túm lấy anh Khang hỏi lớn:
– Nó nói thế là thế nào? Có đúng không?
Anh Khang nhìn thầy im lặng. Cái im lặng của anh như trả lời cho tất cả. Chị Hạnh nhìn anh Khang, giá mà anh nói dối đi, giá mà anh nguỵ biện đi chị đỡ đau, anh im lặng, cái im lặng này là gì chứ? Chị đưa tay lên ôm ngực, không thở nổi. Anh Khang nhìn con Mai nhắm nghiền mắt nói nhỏ:
– Sao lại lên đây? Tôi bảo ở dưới đấy cơ mà?
Chị Hạnh nghe xong, càng không thở được nhìn anh Khang, hai mắt long sòng sọc nhưng rồi dường như chị ta lấy được lại sự bình tĩnh nói:
– Anh Khang. Em muốn nghe anh nói. Rốt cuộc là thế nào? Đứa bé trong bụng có đúng là con của anh không?
Anh Khang không kịp đáp con Mai đã đáp thay:
– Không là của cậu ấy thì là của ai? Không tin đợi tôi đẻ ra mợ mang đi mà xét nghiệm ADN. Tôi còn cầm thẻ của cậu ấy cho tôi đây.
Nó vừa nói đến đây chị Hạnh lao vào vả cho nó một cái khiến nó choáng váng. Vú Quý vội lao đến đỡ lấy nó gắt lên:
– Nó đang có thai, mợ làm cái gì mà đánh nó mạnh thế, nhỡ ảnh hưởng đến đứa bé thì sao?
Chị Hạnh nhìn vú Quý, thái độ của vú Quý càng khiến chị Hạnh thêm sốc. Chị không còn giữ được bình tĩnh lao đến anh Khang túm lấy áo gào thét:
– Anh nói đi! Nói đi! Rốt cuộc là anh giấu tôi từ bao giờ? Anh cặp kè với nó từ bao giờ?
– Hạnh… em bình tĩnh…
– Bình tĩnh, anh bảo tôi bình tĩnh? Bình tĩnh cái gì chứ hả?
Thầy Đăng thấy chị Hạnh gào lên thì chau mày nói:
– Chị làm sao mà phải gào lên thế, muốn cả làng cả tổng người ta biết à?
Chị Hạnh nhìn thầy Đăng, nhìn con Mai, nhìn anh Khang, dường như chị cố gắng lấy chút trấn tĩnh còn sót lại cất lời:
– Được rồi! Nếu chuyện cũng đã lỡ rồi tôi không tính đúng sai với anh nữa. Đàn ông mà, đôi khi có lúc sa ngã là bình thường. Tôi cũng nghĩ một con người ở có thai với anh chắc do nó mồi chài anh thôi. Mấy loại thích trèo cao thường giở đủ thủ đoạn, không sao, chuyện trách móc để sau.
Tôi nghe chị Hạnh nói, người đàn bà này mới bao dung làm sao? Là tôi chắc tôi không thể làm nổi như vậy. Chị hít một hơi nói tiếp:
– Nhưng đứa bé này… tuyệt đối không thể giữ. Anh thu xếp, đưa cho nó một khoản rồi cho nó bỏ đứa bé đi! Cần bao nhiêu, một trăm triệu đã đủ chưa?
Thế nhưng lời chị vừa phát ra ngay lập tức bị thầy Đăng và vú Quý đồng thanh phản đối:
– Không được! Đứa bé này đã năm tháng rồi, dù sao cũng là cốt nhục của thằng Khang, không thể làm cái chuyện thất đức ấy được.
Chị Hạnh không để tâm mà quay sang anh Khang hỏi:
– Ý anh muốn thế nào?
– Dù sao nó cũng là con anh, anh… không thể bỏ nó được.
Lời anh Khang như một nhát dao xiên thẳng vào người chị Hạnh. Chị ta đã xuống nước đến mức này mà anh Khang vẫn không thể nghe theo. Gương mặt chị ta lộ rõ sự tuyệt vọng xen lẫn bất lực gào lên:
– Không bỏ thì anh muốn cái gì? Còn tôi thì sao? Anh nói đi! Tôi tuyệt đối không chấp nhận nó.
– Hạnh! Nó là một sinh mạng, lại là con của anh, làm sao anh có thể bỏ nó được chứ?
Con Mai đứng cạnh khóc lóc:
– Mợ Hạnh, em chỉ cần sinh đứa bé này ra thôi, em không có ý tranh giành với mợ. Em sinh xong em sẽ đi. Mợ yên tâm.
Chị Hạnh nhìn nó, năm lần bảy lượt nó tìm cách trèo lên giường cùng hết cậu này đến cậu kia, nó chịu an phận sinh xong rồi bỏ đi sao? Huống hồ chị cũng không bao giờ chấp nhận nổi việc nuôi con của người khác với chồng mình. Chị nhìn nó, không ngờ tưởng con Trúc chết là hết, chị không thể tin nổi anh Khang lại lần nữa phản bội chị. Trước kia khi biết cái Trúc có thai với anh Khang chị đã không chịu nổi, chị đã đau như tưởng chết. Giờ con Mai vác hẳn bụng bầu lên đây chị ắt hẳn tuyệt vọng vô cùng. Bỏ anh Khang chị không dám, thế nhưng sống cảnh này chị thật sự thấy đau như thiến. Chị như điên dại lao đến con Mai, chị muốn giết đứa bé ấy, thế nhưng mới chạm được đến vạt áo con Mai chị đã bị anh Khang kéo ra. Vú Quý cũng đứng trước mặt con Mai bảo vệ nó:
– Mợ Hạnh, dù sao cũng là một sinh linh, nó có sai thì đứa bé không có tội. Đợi nó sinh ra tôi sẽ nuôi nó, tôi sẽ nhận đứa bé làm con, không liên quan đến vợ chồng mợ.
Thế nhưng thầy Đăng đã phản đối:
– Dù sao nó cũng là con của thằng Khang, con của nó thì để nó nhận. Con Hạnh đằng nào cũng chưa đẻ được, nhận đứa bé này làm con coi như có phúc đức biết đâu sớm có con thì sao?
Chị Hạnh nghe xong, nhìn thầy Đăng, cả người như muốn rũ xuống, việc hôm qua tôi về chị đã gần như cạn kiệt sức sống, lại thêm chuyện này, chị thực sự thấy mình sắp không chịu nổi. Thế nhưng thầy Đăng đã lên tiếng, chị có đau cũng không còn cách nào. Mẹ Hoa nhìn chị Hạnh, đến giờ mới cất lời:
– Hạnh. Chuyện cũng đã lỡ rồi, con bé cũng có chửa năm tháng rồi, giờ bỏ cũng không bỏ được. Trước tiên mẹ xin lỗi con, xin lỗi vì không biết dạy con trai mẹ dẫn đến việc nó làm ra mấy điều nông nổi này. Mẹ biết bị phản bội nó đau lắm, uất lắm, nhưng con nghe mẹ, đừng bắt nó bỏ đứa bé mà tội con ạ. Để nó đẻ ra con nhận nó làm con, khi nào đứa bé cứng cáp Mai mẹ cho nó về quê, cho ít vốn làm ăn rồi lấy chồng, chuyện này tuyệt đối không để lộ ra ngoài. Nghe mẹ.
Từ nãy tới giờ hết người này đến người khác bảo vệ đứa bé trong bụng con Mai, duy nhất mẹ Hoa đứng ra xin lỗi chị Hạnh. Chị nhìn mẹ Hoa, giờ mới thấu được cảm giác của mẹ. Trước kia chị luôn cho rằng vú Quý mới cùng chị chung một chiến tuyến, đến giờ chị mới nhận ra vú ta cũng khốn nạn lắm. Con Mai đứng cạnh vú Quý, nép lại phía sau nhưng ánh mắt lại nhìn chị Hạnh đầy trêu ngươi. Nó thầm cảm ơn con Đào, lẽ ra giờ phải sống cun cút dưới quê tự dưng giờ được lên biệt phủ sống. Cái gì mà đợi đứa bé cứng cáp, tình mẫu tử đâu dễ chia rẽ thế? Đã cho nó được vào đây đừng hòng mà đuổi nó đi dễ thế, nó sẽ tìm cách bám trụ nơi này, mẹ sướng nhờ con mà. Chị Hạnh nhìn ánh mắt đắc ý của con Mai, nếu là con Trúc thì thật dễ đối phó, nhưng con cáo già này chị cảm thấy cực kì khó chịu, nó vác bụng bầu lên đây chứng tỏ nó đang cố tình muốn đối đầu với chị. Giờ đây tôi lại ở đây, chị cảm thấy phía trước thật nhiều chông gai. Mẹ Hoa nhìn con Mai, nhìn anh Khang thở dài:
– Thằng Khang, chuyện lỡ thì đã lỡ nhưng con sai thì vẫn sai. Thầy mẹ chấp nhận đứa bé nhưng con dâu thì chỉ có con Hạnh thôi. Con giải quyết sao thì giải quyết đừng để chuyện thế này xảy ra nữa. Con Hạnh nó mới mất con, con lại làm ra cái việc này ăn nói sao với bên thông gia. Giờ con đưa con Hạnh về bên ấy, lựa lời mà xin lỗi người ta. Hôm nào thầy mẹ qua xin lỗi lần nữa, con gái nhà người ta gả đi, mình đối xử thế này đâu có được?
Anh Khang cúi xuống đỡ chị Hạnh dậy, thế nhưng chị đã hất tay anh ra. Con Mai vội lao đến chị, đỡ chị rồi nói:
– Mợ, con xin lỗi, đẻ đứa bé ra con sẽ đi, mợ đừng giận cậu nữa tội cậu.
Chị Hạnh nhìn con Mai, nó càng thảo mai, càng giả tạo càng khiến chị muốn phát điên. Chị gằn lên:
– Buông tao ra, đồ dơ bẩn.
Con Mai buông chị ra, thế nhưng khẽ nói thầm vào tai:
– Dơ bẩn nhưng con biết đẻ mợ ạ.
Chị Hạnh nghe xong, ức không thở nổi, đứng dậy định đi về xe nhưng cuối cùng loạng choạng ngã xuống. Cả ngày lẫn đêm qua không ngủ, cả ngày hôm nay chị cũng không ngủ. Giờ thêm chuyện này chị không chịu nổi. Mẹ Hoa thấy vậy liền vội vã giục:
– Khang. Bế con bé về nghỉ ngơi đi. Đợi con bé khoẻ rồi về nhà bên ấy sau. Nhanh lên.
Chị Hạnh cố bò dậy đáp:
– Tôi không cần… chở tôi đi…
Thế nhưng anh Khang đã bế chị lên nhà, cả người chị rũ ra, đến sức giãy giụa chị cũng không còn mà giãy nổi, bật khóc hu hu. Hai tay chị ta đấm lên người anh Khang giọng nói khản đặc đi:
– Buông tôi ra… đồ khốn nạn… đồ khốn nạn. Sao anh lại làm thế với tôi?
Anh Khang không trả lời, chị cuối cùng cũng kiệt sức mà ngất đi. Con Mai được đưa vào nhà lớn, thầy Đăng mắng nó vài câu nhưng vì đứa con trong bụng cũng không đụng chạm tác động vật lý gì lên nó. Nhìn bụng nó tôi nhớ đến cái Trúc, cùng là mang thai con của anh Khang, cái Trúc vừa mất con vừa bỏ mạng dưới vực sâu. Nghĩ thôi tôi cũng thấy đau lòng. Càng đau lòng lại càng căm phẫn chị Hạnh, thế này thôi sao? Thế này đáng là gì so với những gì cái Trúc phải chịu, đáng là gì so với vết thương trên người Thành? Đáng là gì so với những gì tôi trải qua? Tôi vào nhà nhìn thầy Đăng khẽ nói:
– Thầy, đứa bé thì phải giữ lại rồi vì nó không có tội, nhưng dẫu sao chuyện này anh Khang cũng sai. Lẽ ra chị Hạnh hôm nay về bên ấy, mà giờ vì chuyện này chị ấy không đi nổi nữa. Chắc chị ấy sốc lắm, không bằng thầy gọi điện bên thông gia một câu để họ sang thăm chị Hạnh, cũng có lời xin lỗi.
Mẹ Hoa ngồi cạnh cũng gật đầu đồng tình:
– Phải đấy, tôi cũng tính bảo ông gọi điện cha mẹ con Hạnh sang. Đằng nào cũng xin lỗi, xin lỗi sớm người ta còn tôn trọng mình, mà tôi sợ nhà bên ấy chưa chắc đã chấp nhận đâu, con gái cưng của người ta mà. Thôi cứ gọi sang xin lỗi đã, chứ giờ con Hạnh có sao thì hối hận không kịp.
Thầy Đăng nghe hợp lý liền lấy máy gọi cho ông Minh. Tôi nhìn con Mai, dặn dò nó ở đây an phận rồi đi về nhà. Ở đâu sóng gió thì cứ mặc sóng gió, tôi về nhà làm vợ hiền nấu cho Thành bữa cơm. Khi tôi và con Đào nấu cơm xong Thành mới về. Anh vào nhà vệ sinh rồi hỏi con Đào:
– Nhà có chuyện gì mà cha mẹ mợ Hạnh lên đây thế hả Đào?
– À, cậu Khang làm con Mai có chửa, giờ năm tháng rồi con Mai mang lên bắt vạ, mợ Hạnh sốc quá lăn ra ngất lên ông bà gọi cha mẹ mợ ấy lên xin lỗi.
Thành nghe xong đi ra, anh không phản ứng gì chỉ nhìn tôi cười đểu. Tôi hỏi:
– Anh lên thăm chị dâu không?
– Ăn cơm đi rồi lên.
Tôi gật đầu, bình thản ăn bát cơm. Khi ăn gần xong bên ngoài tiếng con Ly với con Đào cất lên:
– Cha mợ Hạnh có vẻ ức lắm, ông xin lỗi đến thế mà có vẻ không xuôi.
– Chả thế, dù sao cũng là con gái cưng của người ta, ai làm cha mà chấp nhận được cái chuyện này? Có khi quả này cậu mợ lại toang, mợ lại về cha mợ cho mợ cái công ty, lúc ấy thì mợ muốn bao nhiêu chồng chả được.
Tôi nghe xong khẽ cười trong lòng, bát cơm hôm nay sao ngon đến lạ. Đến khi ăn cơm xong con Đào từ trên nhà lớn chạy xuống báo tôi:
– Mợ ơi. Tình hình có vẻ căng rồi, có vẻ bên thông gia không chấp nhận chuyện này. Giờ ông thông gia đang đòi mang con gái về. Lỗi này sai ở cậu Khang, ông mình cũng không dám căng quá, người ta có công ty nhỏ hơn nhưng ông cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, hết nước hết tát mà có vẻ ông Minh không chấp nhận đâu á. Mọi người đang ở nhà mợ Hạnh rồi.
Tôi nghe xong nhìn Thành rồi vội vã đi lên nhà chị Hạnh. Lúc lên tôi thấy thầy Đăng, mẹ Hoa cả vú Quý còn cả ông Minh, mẹ chị Hạnh và anh Khang đang đứng. Tiếng ông Minh cất lên gay gắt:
– Ai cũng có lý do của mình, nhưng con Hạnh nó là con gái tôi. Tôi chỉ có mình nó là con, tôi không thể chấp nhận được cách giải quyết này. Giờ hoặc là đưa con bé kia đi nơi khác, bao giờ sinh con thì mang đứa bé về thôi, hoặc tôi mang con gái tôi về chứ không có chuyện rước con bé kia về đây thế này được.
Tôi nghe ông Minh nói, tự dưng thấy tủi phận cho mẹ ruột tôi. Ông Minh là cha tôi thật, nhưng năm ấy chẳng phải ông cũng mang bà Hoà với cái bụng vài tháng về sao? Ông xót con cưng của ông có nghĩ năm ấy ông bà ngoại cũng xót mẹ tôi? Tôi nhìn ông Minh lách người vào vốn định lên tiếng không ngờ chị Hạnh đang trên giường cũng lao ra. Ban nãy chị không còn chút sức lực nào, cũng không nghĩ thầy mẹ lại gọi cha mẹ chị xuống đây. Nhìn thấy tôi chị ta liền lao ra, giọng yếu ớt cất lời:
– Cha mẹ… con muốn về nhà.
Bà Hoà thấy tôi cũng vội vã ôm lấy chị Hạnh quay sang ông Minh cất tiếng:
– Đi thôi, cho con nó về nhà vài ngày đã rồi tính sau.
Ông Minh gật đầu, tôi liền tiến đến gần lên tiếng:
– Hai bác ạ, chị Hạnh còn yếu, còn mệt chi bằng cứ để chị ở đây nghỉ rồi mai về. Đường cũng xa…
Chưa kịp đáp mẹ chị ta đã dìu chị ta nhìn tôi đẩy sang bên dường như không thèm để tâm đến lời tôi nói chỉ muốn nhanh nhanh đi cho khuất mắt. Tôi biết vì sao mẹ chị ta làm như vậy, việc tôi sống dậy là điều mẹ chị ta cũng như chị ta sợ hãi vô cùng. Nhất là lúc này đây ông Minh ở đây, chị ta sợ lộ ra tôi là con gái ông Minh nên chỉ muốn mau chóng đi luôn. Thế nhưng nào dễ như vậy, tôi giả vờ vì cái đẩy kia mà ngã xuống. Thành thấy vậy liền lao đến đỡ tôi, còn con Đào thì phủi phủi quần áo tôi khẽ nói:
– Mợ không sao chứ?
– Ừ mợ không sao.
Con Đào thấy vậy mới khẽ buông tôi ra rồi đột nhiên nói lớn:
– Ủa, sao lại có vòng của ai rơi ra đây ạ? Vòng của mợ hay của ai đây mợ hai?
Tiếng nói của con Đào như hét lên, lớn đến mức khiến chị Hạnh, và cả cha mẹ chị đều quay lại nhìn. Con Đào cố tình xoè chiếc vòng tì hưu vàng của tôi về phía trước cho mọi người đều nhìn rõ. Tôi nhìn chiếc vòng khẽ đáp:
– À là vòng của mợ, nãy mợ định mang đi đánh mà chưa kịp, chắc vừa rơi trong túi ra.
Tôi nói đến đây cũng ngước lên, đột nhiên tôi thấy ông Minh sững sờ nhìn chiếc vòng. Gương mặt ông dường như là thất kinh, bên cạnh chị Hạnh và bà Hoà cũng bàng hoàng nhìn chiếc vòng lại nhìn biểu cảm của ông Minh.

Yêu thích: 4.8 / 5 từ (11 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN