Ngày Anh Đến - Phần 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2498


Ngày Anh Đến


Phần 22


Khi tôi và con Đào đến bệnh viện thấy rất đông người, có thầy Đăng, mẹ Hoa còn có cả vợ chồng anh Khang và vú Quý. Chị Hạnh đứng một góc, trông chị rất mệt mỏi, nghe con Đào nói suốt đêm qua chị không ở nhà, chỉ về một lúc rồi đi. Tôi nhìn chị ta, cảm giác mấy ngày nay chị ta sống không bằng chết, dường như đến cả ngủ chị ta cũng chẳng màng. Theo nguồn tin từ thằng Lân chị ta đã mang tóc cha tôi đi xét nghiệm lại, có lẽ đã nhận được kết quả từ sớm rồi. Gương mặt chị ta chẳng có chút sức sống nào, mấy ngày nay như rút cạn toàn bộ tinh thần của chị ta. Liên tiếp là những trận đòn đả kích mà lại chẳng thể phản công. Chị ta đứng bên ngoài, giống cái xác chết. Thầy Đăng còn đang cầm cặp như sắp lên công ty mà giờ lại phải ở đây. Bên trong cánh cửa phòng cũng mở ra, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra, mẹ Hoa với vú Quý lao lên hỏi:
– Sao rồi? Mẹ con nó sao rồi?
Bác sĩ đáp lại:
– Cả hai mẹ con cô ấy không sao rồi, có vẻ là động thai một chút thôi, tôi kê thuốc về uống là ổn.
Tôi nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm. Đứa bé không sao là tốt rồi, tôi không muốn những sai lầm của người lớn ảnh hưởng đến trẻ con. Dù cho nó là con của bất cứ ai đi nữa. Tạm thời thế đã, đứa bé không sao tôi sẽ lại chôn chị Hạnh từ từ, không cần gấp. Con Mai được đưa ra ngoài, thế nhưng vừa nhìn thấy chị Hạnh nó nép người run rẩy nhìn mẹ Hoa nói:
– Bà ơi… con không về đâu. Mợ Hạnh sẽ giết chết mẹ con con mất. Bà để con ở đây, khi nào sinh xong con mới về.
Nhìn con Mai rất sợ, vẻ sợ hãi lộ ra thật chứ không phải như mấy lần trước. Ban nãy vì đi gấp gáp nên tôi vẫn chưa hỏi được con Đào rốt cuộc là có chuyện gì. Thấy con Mai nói vậy chị Hạnh nhìn nó, dường như chị đang cố bình tĩnh cười nhạt:
– Em đừng vu oan cho mợ. Mợ đã không thèm chấp thì đừng cậy mình mang thai con của cậu nói gì thì nói.
Con Mai cúi xuống khóc đáp:
– Tôi không vu oan cho mợ. Nhưng quả dừa ấy chắc chắn mợ đã cho thuốc vào. Cũng may tôi uống một tí thì ngờ ngợ cảnh giác nên mới không sao, chỉ động thai chút, nếu tôi uống hết kiểu gì tôi cũng sẩy thai.
Mẹ Hoa nhìn chị Hạnh, lại nhìn con Mai khẽ nói:
– Thôi! Đây là cái bệnh viện chứ không phải chỗ cãi nhau, giờ về đã. Về rồi nói. Con Mai, giờ có bà ở đây, có mọi người ở đây chẳng lẽ mày còn sợ? Đi về, ai sai ai đúng giờ về mới biết. Ông Đăng, gọi cho thằng Chính báo nó hôm nay nó quản công ty, ông với thằng Khang về giải quyết nốt cái chuyện này đã rồi chiều ra công ty sau. Chứ giờ cứ thế này có mà loạn cả nhà lên.
Lời mẹ Hoa nói khiến ai cũng đồng tình, từ hôm con Mai về nó với chị Hạnh bao nhiêu là xích mích xảy ra, làm sao mà thầy mẹ cứ để yên thế được. Lên xe taxi trở về tôi mới nghe con Đào kể sáng nay không biết chị Hạnh đi đâu về từ rất sớm. Lúc về có gặp con Mai ngoài cổng, hai người cãi cọ thế nào mà lại giằng co nhau, chị Hạnh như điên tiết đẩy con Mai ngã. Cũng may cú đẩy ấy không ảnh hưởng gì nhưng con Mai nó cay. Mẹ Hoa với thầy Đăng và anh Khang ở công ty từ sớm, vú Quý thì đi làm đẹp, con Mai nó không bù lu bù loa lên với ai được nên nó giục con Đào gọi thầy mẹ về. Có điều con Đào tính nó không phải bộp chộp, ông bà đang đi làm nó không thể gọi về để giải quyết chút chuyện cỏn con này. Vả lại con Đào nó cũng nghĩ đơn giản chị Hạnh sẽ không dám làm gì con Mai nên mới trở về nhà nấu ăn sáng, thằng Lân, thằng Lập thì đứa thì bảo vệ cha tôi, đứa thì giúp tôi tìm thông tin về mẹ ruột mà không ai ngó ngàng đến con Mai. Đến khi nghe tiếng anh Ninh ầm ầm trên nhà con Đào chạy lên mới biết con Mai vừa đi ra ngoài mua đồ, trở về uống quả dừa đang uống dở thì bị đau bụng vội vã gọi cho thầy Đăng, mẹ Hoa với anh Khang. Lúc về mọi người đưa con Mai đi cấp cứu luôn, con Mai sống chết một hai cho rằng có người giở trò với nước dừa nó uống vì quả thực chị Hạnh khi ấy có lên nhà trên. Nhưng chẳng ai có bằng chứng gì để chứng minh nên tất nhiên chị Hạnh chối bay chối biến. Khi tôi và con Đào về đến nhà mọi người cũng đã về trước. Con Mai đang khóc lóc kể lại mọi chuyện. Chị Hạnh ngồi cạnh rất bình thản, tuy rằng chị tưởng như sắp chết vì mệt mỏi, vì những cú sốc nhưng giờ chị biết mình phải gượng dậy. Cha đã không còn dựa được vào chị chỉ có thể dựa vào chồng mình. Thế nên nghe con Mai nói xong chị đáp, giọng tuy khàn đặc nhưng vẫn nghe rõ từng lời:
– Mai. Em đang mang thai con của chồng mợ, mợ giở trò với em khác gì lạy ông tôi ở bụi này? Em bị làm sao đầu tiên tất cả mọi người sẽ nghi ngờ mợ, thế em nghĩ mợ sẽ hại em để ai cũng nghi ngờ sao?
Tôi cũng phải khâm phục bản lĩnh của chị Hạnh, đến giờ chị ta có thể giảo biện thật giỏi. Con Mai nhìn chị ta nó vẫn không hề bị mấy lời ấy câm bặt, nó vẫn lớn tiếng nói:
– Nếu mợ không hại tôi tại sao uống nước dừa tôi lại bị đau bụng động thai. Tôi đảm bảo trong quả dừa ấy mợ đã cho thuốc vào. Tính tôi cảnh giác nên mới không uống hết, tôi mà uống hết thì chắc cái mạng con tôi đã không giữ nổi rồi. Bác sĩ có nói tôi bị động thai rõ ràng, tôi không có nói oan.
– Em bị động thai là việc của em, cớ gì đổ cho mợ? Em nói thì phải có bằng chứng, đừng nghĩ mang thai con của cậu nói gì cũng được. Mợ không phải vì sợ em, mà mợ không muốn cậu khó xử nên mới không muốn chấp em để em bình yên mà sinh đứa bé ra.
Con Mai nhìn xung quanh rồi cất tiếng:
– Quả dừa ban nãy tôi để ở trên bàn, bây giờ để tôi đi tìm rồi nhờ ông mang ra bác sĩ xem có gì trong đó không?
Chị Hạnh nghe con Mai nói chẳng chút nao núng đáp lại:
– Được! Cứ có bằng chứng rồi em muốn gì cũng được, chứ em nói suông thì mợ cũng nói được. Còn nếu em có vu oan cho mợ…
Nói đến đây chị khẽ liếc anh Khang rồi mới nói tiếp:
– Nếu em vu oan cho mợ, mợ hi vọng cậu cũng sẽ công bằng mà biết phải làm gì đúng không?
Anh Khang đang day đầu, vẻ mệt mỏi hiện lên rõ. Hôm qua biết vợ mình không phải con ruột của giám đốc công ty bánh kẹo Đồng Thái Minh anh đã sốc, thế nhưng dẫu sao cũng là vợ chồng mấy năm nay rồi, anh cũng không thể bạc tình bạc nghĩa được. Giờ chưa sáng đang họp cổ đông lại phải về giải quyết chuyện này khiến anh vô cùng mệt mỏi. Anh nhìn con Mai gắt lên:
– Tóm lại là có bằng chứng không? Không thì chui vào từ đường mà ở trong đấy đến khi nào đẻ thì ra. Riết rồi có thai mà làm như mình thành bà tướng, nhà đủ chuyện mệt mỏi, cứ dăm ba ngày lại gây chuyện là thế quái nào?
Ơ kìa anh Khang! Là tại anh chứ tại ai, anh ăn ở chung thuỷ một lòng một dạ thì đâu ra cơ sự này? Con Mai bị anh Khang gắt thì sửng sốt, nó mở to đôi mắt nhìn anh, đôi mắt ngấn lệ giọng nghẹn đi:
– Cậu không tin em? Chẳng lẽ cậu nghĩ em lại tự đi hại con mình? Bác sĩ nói em bị động thai, là động thai đấy, nếu như em nhỡ uống nhiều hơn, cái thai này không còn thì sao chứ?
Nhìn con Mai, tôi đoán là thật, tôi đoán có người giở trò thật. Bởi con Mai là thai sống, thai đã hơn năm tháng, còn là con trai tất nhiên còn mơ nó mới tự đi hại con mình. Có điều giờ nó không hề tìm thấy quả dừa nào, dù đã đi tìm các ngóc ngách đều không ra. Con Đào nói nhỏ với tôi đúng là lúc lên nhà thấy con Mai có uống dừa thật, nhưng giờ lại chẳng tìm thấy dừa ở đâu. Con Mai bàng hoàng, lật tìm khắp nơi, anh Khang không kiên nhẫn nữa lại nói:
– Không có bằng chứng gì đúng không? Không có thì vú Quý đưa cô ta lên từ đường đi.
Con Mai nghe xong nhìn chị Hạnh lại nhìn anh Khang bật khóc:
– Cậu không tin em thì cũng phải tin lời bác sĩ chứ, em không thể tự mình hại con mình được.
Chị Hạnh đứng bên cạnh ngắt lời:
– Thì em đâu có tự hại con em, đứa bé rốt cuộc đâu có sao, em chỉ muốn hại mợ thôi…
– Mợ im đi, cậu Khang, cậu có thể hỏi anh Ninh với con Đào, bọn nó thấy rõ em có uống quả dừa.
Chị Hạnh lại cười:
– Anh Ninh với con Đào thấy em uống quả dừa thì sao? Có ai thấy mợ hại em không?
Con Mai nghe đến đây á khẩu, dường như chị Hạnh tính toán rất kĩ. Mẹ Hoa, thầy Đăng nhìn con Mai, vẻ mặt cũng đầy khó chịu. Anh Khang thì xông tới định vả nó. Thế nhưng tôi liền lao đến đỡ con Mai rồi nói:
– Sai đúng gì chưa biết nhưng nó đang có chửa, anh đánh nó rồi con anh trong bụng thì sao?
Chị Hạnh nhìn tôi, nỗi căm hận như bùng cháy. Ánh mắt chị như muốn một nhát mà giết chết tôi. Thoáng phút chốc từ một thiên kim tiểu thư chị biến thành đứa con rơi vãi, lại tự tay đẩy chính cha ruột vào tù còn đứa em chị căm ghét lại thay chị ngồi vào vị trí mà lẽ ra cả đời phải là của chị. Chị cố gắng lắm mới có thể lấy chút bình thản như bây giờ. Vậy mà thấy tôi, lửa hận trong chị lại như ngút trời. Thế nhưng chị cố gằn lại đáp:
– Em dâu cũng lo chuyện bao đồng quá. Chuyện này nên để anh Khang giải quyết.
Thầy Đăng bình thường cũng không ưa chị Hạnh nhưng rõ ràng mấy ngày nay thầy cũng mệt mỏi bởi chuyện con Mai, chị Hạnh gây sự với nhau. Giờ đây bất lợi nghiêng về con Mai, thầy cũng chẳng muốn bênh nó nữa mà nhìn tôi nói:
– Con Ngân, chuyện này để vợ chồng nó giải quyết dứt điểm cho xong đi. Con tránh ra.
Tôi nhìn thầy Đăng cất tiếng:
– Thưa thầy con biết chuyện này là chuyện vợ chồng nhà anh Khang. Có điều đứa bé dẫu sao cũng không có tội gì. Huống hồ con nghĩ khả năng trong chuyện này có uẩn khúc, chứ con không tin trên đời có người mẹ nào lại đi hại chính con mình.
Tôi còn chưa dứt lời chị Hạnh liền đáp:
– Ý em là có người hại con Mai? Ý em là em tin lời nó nói đúng?
– Em chưa biết lời nó có đáng tin hay không nhưng em tin một điều chắc chắn nó không thể tự đi hại chính con mình được.
– Chị nói rồi, nó đâu hại con nó, nó dùng con nó đi hại chị thôi.
Tôi nghe đến đây liền từ tốn đáp:
– Giống trước kia chị lấy đứa bé trong bụng chị để hàm oan cho em vậy hả?
Chị Hạnh nghe tôi nói đến đây thì á khẩu, mặt chị đen kịt lại còn thầy Đăng thì lừ mắt nhìn chị. Bình tĩnh thế quái nào được sau ngần ấy chuyện, có cố gắng thì cũng không che đạy được sự tinh thần rệu rã trong người. Chị nhìn tôi, hít một hơi nói:
– Chuyện trước kia chị sai với em chị cũng nhận lỗi với thầy rồi, cũng sám hối rồi. Nhưng chuyện này con Mai nó sai, nó đang cố tình vu oan cho chị thì phải xử nó. Huống hồ chị là chính thất, nó chỉ là đứa mang thai con của chồng chị, em bênh nó khác gì đang bảo vệ cái lũ tiểu tam?
Không! Trên đời này tôi ghét nhất là kẻ thứ ba! Kể cả cái Trúc là đứa tôi coi như em nhưng việc nó có thai với anh Khang chưa bao giờ tôi thấy đúng. Có điều chuyện sai là của nó, nhưng chuyện trẻ con không có tội mà chị ta nhẫn tâm hại chết đứa bé, sự độc ác, man rợ của chị ta mới là thứ tôi căm thù nhất. Tôi đoán chắc đến 90% chị ta hại con Mai là thật. Giờ đây chị ta gần như mất tất cả, mẹ chị ta bị đuổi đi, bên phía cha ruột tôi cũng phũ phàng không nhận. Chị ta chỉ còn anh Khang để bấu vào. Chỉ có điều anh Khang lại có con riêng với con Mai, vị trí chính thất của chị ta bị đe doạ. Chị ta tìm cách hại con Mai hoàn toàn có khả năng. Chị ta lại làm việc rất cẩn thận, xong xuôi thì xoá toàn bộ dấu vết nào để con Mai có cớ nói? Tôi nhìn chị Hạnh bình tĩnh đáp:
– Em không bênh tiểu tam, nhưng em cũng không muốn mẹ con nó xảy ra chuyện gì bất trắc. Nó sai là điều hiển nhiên rồi nhưng trong chuyện này đâu phải mình nó sai? Nếu không có ai Khang thì làm sao nó tự có chửa được? Đúng không ạ?
Lần này cả anh Khang, chị Hạnh và thêm cả thầy Đăng ngẩn người nhìn tôi. Thế nhưng chị Hạnh vẫn cứng mồm cười nhạt:
– Đừng vòng vo mãi, tóm lại nó hoàn toàn không có bằng chứng gì chứng minh có người hại nó. Tất cả chỉ là nói mồm, nói mồm thì ai chẳng nói được? Giờ chỉ vì vài lời nói của nó là tin được sao? Thậm chí giờ còn chẳng thấy quả dừa như nó nói. Em dâu, em đừng cố chấp mãi như thế, chị thấy em với nó dường như đang cố tình nói để người khác hiểu nhầm chị vậy. Thôi chuyện cũng đã xong rồi, anh Khang, anh muốn giải quyết sao thì giải quyết, em hơi mệt, em muốn về nghỉ.
Con Mai vẫn khóc bù lu bù loa cho rằng chị Hạnh hại nó, vú Quý đứng giữa chẳng biết phải làm thế nào. Anh Khang thì điên tiết quát cả tôi với con Mai:
– Ngậm mồm hết đi. Vú Quý, đưa con Mai lên từ đường cho tôi.
Con Mai nghe xong giãy giụa gào lên:
– Cậu đối xử với tôi thế sao? Rõ ràng vợ cậu hại tôi, rõ ràng vợ cậu muốn hại chết đứa bé trong bụng tôi. Cậu có biết con Trúc mang thai con của cậu mà vì sao nó chết không? Vì vợ cậu hại đấy, mợ ta hại chết con Trúc và đứa con của cậu. Giờ mợ ta muốn hại chết luôn tôi và đứa bé này.
Lời con Mai nói khiến tất cả mọi người đều sững sờ. Chị Hạnh đang chuẩn bị bước đi cũng khựng chân lại. Thế rồi chị quay sang con Mai, không còn giữ bình tĩnh lao đến tát nó một cái, rít lên:
– Mày nói cái gì? Mày thích ăn nói hàm hồ không? Thân phận con ở ngủ với chủ tao đã không xử còn thích vu oan cho tao. Hôm nay để tao xử mày.
Con Mai cười hềnh hệch đáp:
– Mợ đánh đi! Mợ giấu được mọi người, giấu được pháp luật chứ sao giấu được trời, được đất, được tôi? Mợ tưởng tôi không biết sao? Mợ là con ác thú, kể cả chuyện tấm lụa không có máu của mợ Ngân cũng là mợ đứng sau xúi giục để bà đánh mợ ấy. Ai không rõ bộ mặt mợ chứ tôi rất rõ.
Chị Hạnh nhìn con Mai, như phát ngộ lao tới túm lấy nó. Tôi thấy con Mai bị đánh, sợ ảnh hưởng đến đứa bé liền lao vào can, cả vú Quý cũng lao vào lôi chị Hạnh ra. Chị Hạnh to mồm gào lên:
– Mày ăn nói không có bằng chứng, mày thích vu oan cho tao là được sao? Thầy mẹ, anh Khang, con chấp nhận để rước nó về nhưng không có nghĩa con chấp nhận nó vấy bẩn thanh danh của con. Nếu thầy mẹ để mặc nó lộng hành thế này con không phục, cũng không cam tâm.
Thầy Đăng nhìn cảnh trước mặt rối như tơ vò, lại quay sang vú Quý quát:
– Còn đứng đấy làm gì? Cho nó lên từ đường đi.
Vú Quý chần chừ, có lẽ còn thương đứa cháu đích tôn của mình lại bị anh Khang quát:
– Thầy đã nói vậy vú còn không mang nó đi?
Con Mai nhìn anh Khang, ánh mắt uất hận, nước mắt lã chã rơi chống đối lại mệnh lệnh. Nãy giờ tôi chỉ là muốn chứng kiến cảnh rối ren chút thôi, muốn xem vở kịch chị Hạnh diễn thế nào thôi, cuối cùng mới bình thản nói:
– Thầy mẹ! Cũng chưa chứng minh được con Mai nói oan hay không.
Chưa kịp dứt lời chị Hạnh đã dùng ánh mắt long sòng sọc nhìn tôi gắt:
– Chưa biết nói oan hay không? Rõ là oan chứ còn gì nữa? Một con tiện tì thích nói thế nào thì nói, thích làm gì thì làm sao? Không bằng không chứng thích nói gì thì nói sao? Giờ chị cũng nói em dâu mới là người hại con Mai thì nghe có được không?
Thầy Đăng nãy giờ có lẽ cũng khó chịu với sự vòng vo của tôi, cảm thấy mất thời gian quá quay sang tôi giọng khó chịu:
– Ngân. Không có việc gì của con con về đi, rồi thằng Khang nói đưa con Mai vào từ đường thì đi đi, vào đó con Cúc nó ở đấy chăm sóc, bao giờ đẻ thì đi đẻ.
Chị Hạnh nhìn tôi, vẻ mặt đắc ý. Có lẽ chị đang muốn nói với tôi tranh giành được cha ruột tôi chứ ở đây tôi còn lâu mới có cửa đấu với chị. Thế nhưng chị quên rồi sao? Chị quên tôi mới trong bóng tối còn chị đang ngoài ánh sáng sao? Tôi bình thản nhìn chị ta nói:
– Thưa thầy. Thực ra con cũng không muốn xen vào chuyện nhà anh Khang. Ấy mà con Mai nó nói vậy nhỡ đúng là vậy mà nhốt nó vào từ đường thì khổ thân nó, nó đang mang bầu, ở trong từ đường không khí không tốt lại ảnh hưởng đến nó.
– Em dâu dạo này lộng hành nhỉ, thầy to nhất nhà nói thế em còn cố giảo biện cho nó. Chị cảm giác em đang cố tình nói để mọi người hiểu chị là người hại nó – chị Hạnh cắt ngang lời tôi.
Tôi bật cười đáp:
– Chị cứ từ từ bình tĩnh nghe em nói xong đã. Chẳng là dạo trước nghe nói lũ mèo hoang thường xuyên đến đây, còn nghe nói trong nhà lắm chuyện bất thường xảy ra nên cậu Thành có lắp camera trong nhà. Mỗi nhà chị Hạnh thì cậu không lắp thôi chứ từ cổng đến nhà lớn cậu lắp hết rồi. Giờ muốn biết con Mai đổ oan hay không thì check camera là sẽ rõ. Nếu nó thực sự đổ oan cho người khác tống nó vào từ đường cũng chưa muộn.
Tôi vừa dứt lời đột nhiên thấy mặt chị Hạnh biến sắc. Dường như chị không tin nổi lời tôi nói, sắc mặt như cắt không còn giọt máu nào. Con Mai nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ một tia hi vọng. Chỉ cần nhìn vậy thôi là tôi đã hiểu. Chị Hạnh muốn triệt đứa con trong bụng con Mai, thứ thú tính man rợ của chị ta vẫn không hề thay đổi, lại đường cùng muốn bấu víu vào anh Khang chị ta đã không màng bất cứ điều gì mà làm ra chuyện thất đức ấy. Chị ta tưởng chị ta cẩn thận sao? Tưởng nhân lúc con Đào không để ý, người làm không có ở trong nàh mà ra tay sao? Chị ta tưởng phi tang vật chứng là xong sao? Hai tay chị ta bấu đến mức bật cả máu trên móng tay yếu ớt nói:
– Chuyện đã rõ ràng rồi sao còn phải xem cái gì? Anh Khang, em cũng không muốn chấp con Mai nữa, tha cho nó. Mình đi về.
Thế nhưng con Mai nào có nghe, nó nhìn chị Hạnh cười nhạt:
– Tôi không cần mợ tha! Mợ sợ cái gì mà phải chột dạ thế, cứ để mợ Ngân mở camera cho mọi người xem.
Mẹ Hoa gật đầu:
– Phải! Cứ để mở ra xem, con Mai nó mà sai thì đừng nói là vào từ đường, tôi nhốt luôn nó vào cái kho.
Tôi bỗng thấy chị Hạnh run lên, cả người như sắp đổ xuống. Thầy Đăng thì nói:
– Vậy con Ngân mở camera xem thế nào. Không thể cứ để cái nhà này loạn như cái chợ được.
– Dạ vâng! Camera chủ kết nối với máy tính của cậu Thành, để con chạy về mang máy lên đã.
– Đi đi.
Tôi chạy một mạch về nhà, gọi điện cho Thành hỏi mật khẩu, anh nói với tôi cả mật khẩu máy tính lẫn mật khẩu đăng nhập xem camera đều là ngày sinh của tôi. Tôi vội ôm máy tính lên nhà. Trước mặt tất cả mọi người tôi hỏi con Mai thời điểm xảy ra chuyện rồi kích chuột vào. Chị Hạnh dường như không thở được nổi, chị gần như muốn gục xuống, tôi còn nghe rõ tiếng thở ngắt quãng của chị. Chị không còn lời nào để biện minh, chỉ có thể đứng chết lặng nhìn tôi. Trong camera là đoạn con Mai đang mở tủ lấy quả dừa ra chặt đoạn đầu thành cái lỗ to rồi cắm ống hút vào. Sau đó nó để quả dừa trên bàn đi ra ngoài, tôi tua thêm một đoạn vừa hay tua đến đoạn chị Hạnh đang từ ngoài đi vào. Căn nhà to lớn hoàn toàn không có ai, xem mấy camera khác thì bác Thọ với anh Ninh ở sau nhà chặt củi, con Đào thì nấu cơm dưới nhà tôi còn con Cúc thì nhổ cỏ ở vườn hoa, chỉ có duy nhất chị Hạnh đang tiến về quả dừa. Mọi người xem đến đây thì nhìn chị Hạnh, chị đã không thể nói nổi lên lời, chị như muốn lao thẳng về phía máy tính đập một nhát nhưng trước mặt tất cả mọi người chị đã không thể làm như vậy. Đây là điều chị không thể ngờ đến, mà tất cả mọi người cũng không ai ngờ là Thành lại lắp camera ở đây. Đoạn camera từ từ tiếp diễn, chị Hạnh ngó xung quanh, xác định không có ai liền đổ một ống nước thuốc vào trong quả dừa đang để sẵn trên bàn. Chị còn lấy giẻ lau khô phần bị chảy ra ngoài rồi mới đi về nhà. Khi xem đến đây thầy Đăng lại nhìn chị Hạnh, mắt thầy đỏ ngầu, hai tay thầy nắm lại. Đột nhiên anh Khang lao đến, anh không nói không rằng đấm thẳng lên mặt chị Hạnh khiến chị loạng choạng ngã xuống đất. Không còn từ ngữ nào để diễn tả sự tuyệt vọng của chị lúc này. Trên camera vẫn tiếp diễn, con Mai trở về, uống một ngụm nước dừa nhỏ rồi nhìn quả dừa đầy nghi hoặc. Sau đó nó không uống nữa ra sập nằm. Thế nhưng được năm phút thì nó ôm bụng, anh Ninh vào đỡ nó, một lúc con Đào cũng lên gọi cho thầy Đăng, mẹ Hoa. Trong lúc hỗn loạn ấy chị Hạnh cũng từ nhà chị ta đi lên, có điều chị ta không đỡ con Mai mà tranh thủ cầm quả đưa đi thẳng ra ngoài rồi mới lên. Có lẽ khi ấy mọi người lo lắng cho con Mai nên không ai để ý. Thầy Đăng đứng dậy, nhìn anh Khang đang đánh chị Hạnh, thầy không hề can mà khẽ nói:
– Trước thì hại em dâu, giờ thì hại đứa bé còn chưa chào đời. Sao tôi lại rước về loại con dâu ác độc thế này chứ? Chị đi đi! Chị cút ra khỏi cái nhà này đi.
Chị Hạnh nhìn thầy Đăng, không màng liêm sỉ quỳ xuống túm chân thầy khóc lóc:
– Thầy ơi… thầy tha cho con. Cũng là vì con Mai năm lần bảy lượt đổ oan cho cob, con hức quá. Vả lại con cũng là đàn bà, cũng có ghen tuông, con sao chịu được cảnh chồng mình có con riêng với người khác? Thầy tha cho con một lần, con hứa không tái phạm. Vả lại con cũng không có ác ý gì, chút thuốc ấy cũng không có tác hại gì chỉ khiến con Mai đau bụng chút thôi. Thật sự con chỉ muốn dạy cho nó bài học thôi không có ác ý muốn hại mẹ con nó.
Con Mai cười nhạt:
– Thôi mợ đừng có giả tạo, chẳng qua tôi cảnh giác thôi chứ tôi uống thì con tôi cũng chả giữ được. Mợ có gan hại chết mẹ con con Trúc tôi là cái quái gì.
Anh Khang nghe đến đây lại cúi xuống túm lấy tóc chị Hạnh gằn lên:
– Cô… sao cô lại làm như thế? Tôi đã nói với cô rồi, tôi sai tôi chịu, cô muốn gì tôi cũng nghe, miễn đừng đụng đến đứa bé. Sao cô không chịu nghe?
Chị Hạnh nhìn anh Khang, nỗi đau thể xác không thể bằng nỗi đau tinh thần. Người chồng đầu ấp tay gối bao nhiêu năm đánh chị không chút tiếc thương. Từ nhỏ tới lớn chị chưa từng bị ai ăn hiếp, chưa từng bị đánh. Chị không dám tin nổi có ngày anh Khang lại đánh chị. Má chị nóng rát, chị cũng muốn vùng lên, chị cũng muốn gào thét, giãy giụa, chị cũng muốn nói chị là đàn bà, có con đàn bà nào lại chịu đựng cảnh khốn nạn thế này chứ. Nhưng giờ đây chị chẳng còn gì cả, tài sản không có, ngay cả cái bằng đại học tại chức cũng chưa học xong. Chị nhìn chồng mình, năm ấy mười chín tuổi chị đã lấy anh Khang, phần vì nhìn trúng anh là con trai thầy Đăng, phần vì tin tưởng người đàn ông này đáng chị dựa dẫm cả đời. Không ngờ hôm nay chị phải ngậm đắng nuốt cay để nhìn anh vì đứa con trong bụng một con tiện tì mà đánh chị. Tôi biết chị ta không dám phản kháng, nhìn chị ta ngồi dưới nền đất, toàn thân đầy thương tích nhưng chỉ có thể khóc. Chị ta không thể rời khỏi biệt phủ này, chỉ còn cách nhục nhã van xin. Hai tay chị ta chắp lại, tuyệt vọng nhìn thầy Đăng, nhìn anh Khang van xin:
– Dù sao chúng ta cũng tình nghĩa vợ chồng bốn năm nay. Thầy, con xin thầy đừng đuổi con. Anh Khang, em xin anh… cũng là em ghen tuông quá… em… anh… em biết em sai rồi… nhưng em cũng không ác ý gì…
Chị nấc lên, tiếng nấc nghẹn lại giữa không trung. Anh Khang định túm lấy chị tiếp thì mẹ Hoa liền can. Mẹ giữ tay anh Khang rồi nói:
– Khang. Làm thằng đàn ông mà đánh vợ thì còn ra cái gì nữa? Con Hạnh nó sai tôi không bênh, nhưng nói sao thì nói mọi người cũng phải thông cảm cho nó. Nó là đàn bà, cưới thằng Khang bao nhiêu năm nay tự dưng giờ thằng Khang mang con Mai về với cái bụng sắp đẻ bắt nó chấp nhận ai mà chịu được? Thôi giờ nó sai một lần, mọi người thông cảm bỏ qua cho nó lần này, để nó ở trên nhà sám hối, sau lần này nó còn sai nữa thì lúc ấy muốn xử sao tôi không can.
Lời mẹ Hoa tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến mọi người chẳng ai phản bác nổi. Lời mẹ rất thấy tình đạt lý. Tôi cũng chỉ muốn gây chút sóng gió thôi chứ tôi nào muốn chị Hạnh bị đuổi đi luôn. Tôi muốn chị sống chết bấu víu anh Khang rồi mới triệt luôn đường sống ấy của chị nên đồng tình:
– Dạ vâng. Mẹ nói phải thầy ạ. Con chỉ muốn xem camera để xác định con Mai nó nói thật hay nói dối thôi. Nhưng dẫu sao cùng là đàn bà con hiểu, khó lòng mà bao dung được lắm. Chị Hạnh chị ấy làm vậy không ai bảo đúng, nhưng mà đôi khi cơn ghen tuông lên mù quáng không kiểm soát nổi…
Vừa nói đến đây vú Quý liền cắt lời:
– Mù quáng thì được phép hại đứa bé trong bụng người khác hả?
Má ơi con mụ vú hôm nay vì cháu đích tôn mà phải biểu câu đầy ấn tượng. Tất nhiên là không được phép rồi, nhưng cái loại như chị Hạnh đuổi đi thì nhẹ quá. Tôi muốn để chị ta sống ở đây khổ sở mà không thoát nổi nên đáp:
– Thì tất nhiên không được phép hại rồi. Nhưng dù sao cũng tình nghĩa vợ chồng bốn năm. Thôi thì coi như cho chị ấy cơ hội sửa sai, anh Khang từ từ dạy bảo lại chị ấy.
Mẹ Hoa cũng nói:
– Phải đấy. Thôi thằng Khang đưa con Hạnh về, dạy bảo sao thì đóng cửa dạy nhau. Từ giờ con Mai ở trong nhà này, có camera rồi thì cũng không ai dám làm gì đâu. Con Mai cũng yên ổn ở đây đợi đẻ xong rồi tính.
Chị Hạnh mái tóc rũ rượi ngồi bên dưới đất. Anh Khang không thèm đỡ dậy mà quát:
– Cút!
Chị loạng choạng đứng dậy, như ngọn đèn le lói sắp bị gió bão quất mà vụt tắt, suýt chút đã ngã ra nhưng cố gắng đi lên. Lúc đi qua tôi chị nhìn, ánh mắt là nỗi thù hận chất chồng. Hai mắt hằn lên những tia đỏ, giống một con ác quỷ muốn giết chết tất cả những kẻ chị ta ghét. Tôi hơi cười, vốn dĩ tôi chưa hề làm gì chị ta, không hề đổ oan, hay cố tình dàn dựng chị ta vào bẫy. Tôi mới chỉ phơi bày sự thật ra ánh sáng thôi, chẳng qua chị ta không cam tâm. Thấy tôi cười, chị ta dường như muốn nghiền nát tôi ra làm trăm mảnh, nhưng cuối cùng chỉ có thể cúi đầu đi thẳng lên nhà trên. Khi chị ta đi khuất thầy Đăng và mẹ Hoa cũng thở dài thườn thượt. Con Mai thì túm lấy anh Khang khóc lóc:
– Cậu nhất định phải bảo vệ mẹ con em. Con Trúc mang thai con của cậu, nó cũng bị mợ ta hại chết, cậu đừng để em cũng như con Trúc.
Thầy Đăng nghe xong quát con Mai nói nhăng nói cuội. Thế nhưng anh Khang lại khác, anh dường như chết trân, từ ban nãy nghe con Mai nói anh đã cảm thấy đau lòng, thế nhưng anh sợ thầy Đăng biết chuyện con Trúc có thai với anh nên chỉ có thể gạt tay con Mai ậm ừ rồi đi ra công ty. Thầy Đăng cũng ôm ôm đầu, làm vài viên giảm đau rồi mới lái xe đi. Nghe đâu chiều nay có cuộc họp công ty, thầy Đăng muốn lấy ý kiến mọi người trong công ty về việc chuyển lại số cổ phần công ty cho anh Khang. Công ty này thầy nắm giữ 50%, mẹ Hoa 30%, còn 20% của một số nhà đầu tư, thế nên nếu thầy Đăng đồng ý chuyển lại hết tức là anh Khang nắm giữ quyền hành lớn nhất. Thế nhưng mẹ Hoa lại không hề đi tham gia cuộc họp ấy, mẹ lấy cớ mệt rồi nói với thầy Đăng:
– Chuyện trong nhà giải quyết chưa xong, ông cứ đi đi, cuộc họp này quay lại video cho tôi, cuối tuần luật sư đến tôi xem video sau chứ giờ tôi mệt lắm. Tôi uỷ quyền cho thằng Luân họp rồi.
– Ừ thế bà nghỉ đi.
Mẹ Hoa gật đầu, khi thầy Đăng đi khuất chỉ có tôi với mẹ mẹ khẽ cười nhạt nói:
– Cuối tuần này thầy Đăng các con gọi luật sư đến nhà để lập di chúc phân chia tài sản. Nghe đâu ông ấy định chia đất đai biệt phủ này làm bốn cho ba thằng con trai với phần để lại, còn công ty thì cho thằng Khang 50% cổ phần luôn rồi rút về ở nhà an dưỡng tuổi già.
Tôi nhìn mẹ Hoa, vẻ mặt mẹ cực kì bình thản. Từ nay tới cuối tuần còn vài ngày nữa thôi, tôi khẽ cười trong lòng, cứ để anh Khang dạy dỗ chị Hạnh thêm vài ngày nữa, cứ để vợ chồng đóng cửa bảo nhau thêm vài ngày nữa, cứ để chị ta nhịn nhục thêm vài ngày nữa rồi tôi sẽ lật ván bài cuối cùng.
Những ngày tiếp theo trong khi mọi người đang rục rịch chuyện thầy Đăng phân chia tài sản sớm thì tôi lại yên ổn đến công ty làm việc. Chị Hạnh bị anh Khang nhốt trong nhà không cho ra đến ngoài, có lẽ anh cũng sợ chị gây chuyện, từ nay đến cuối tuần chỉ còn vài ngày, anh muốn mọi thứ suôn sẻ để còn chờ đợi số tài sản mà thầy Đăng giao cho anh. Từ nguồn tin của con Đào báo lại anh Khang ngay buổi tối hôm con Mai xảy ra chuyện tối anh đi làm về đã đánh chị Hạnh không thương tiếc. Có lẽ con Mai nó ra rả nói cái chết của cái Trúc là do chị Hạnh gây ra, cộng thêm hôm ấy họp công ty mà hai nhà đầu tư nắm giữ 20% cổ phần lại không đồng ý nên anh đâm ra khó chịu. Mặc dù chỉ cần thầy Đăng sang tên cho anh là anh đã đường hoàng thay chân thầy nhưng không được sự tín nhiệm của người khác anh vẫn cay. Chị Hạnh bị anh đánh, không phản kháng, chỉ xin lỗi. Nghe nói mẹ chị ta giờ phải ở một căn phòng trọ tồi tàn, chị ta làm gì dám phản kháng, chỉ có thể nhịn nhục. Thậm chí ngay cả chuyện con Mai nó nghén, đêm hôm nó gọi anh Khang mua cho nó ít xoài cóc chị cũng phải nuốt nỗi nhục ấy vào trong rồi sai con Cúc đi mua chứ chị nào muốn chồng chị phải hầu hạ con khác? Con Mai được thể ngày nào cũng hành anh Khang, đêm nào cũng lấy cớ con đói, con thèm cái nọ cái kia mà phiền anh. Anh Khang lắm lúc cũng bực, căn bản anh thấy con Mai nhõng nhẽo, làm quá, nhưng vì thầy Đăng nói đợi con Mai sinh xong sẽ cho con trai anh một đám đất nên anh cũng phải cố gắng mà tìm mua cho nó. Chị Hạnh ức chỉ muốn đập chết tươi con ôn con kia, cứ đà nhịn thế này có ngày thổ huyết mà chết thôi. Tôi nghe con Đào nói mà muốn cười một trận lớn. Để được sống trong biệt phủ này, để được ăn sung mặc sướng mà chị ta chẳng còn màng điều gì khiến, giống như con kí sinh trùng dai dẳng, không thể bám vào cha tôi lại phải cố bám vào người chồng dù tệ bạc, dù đang dần hắt hủi mình. Cũng may anh Khang tuy tệ bạc, nhưng cũng chưa đến mức tuyệt tình, vẫn cho chị Hạnh chút tiền tiêu pha. Dù sao chị ta và anh Khang cũng vẫn cùng chiến tuyến, dù sao vụ xưởng gỗ cha tôi anh Khang với chị ta cũng là đồng phạm. Cùng một con thuyền rồi sao dám phũ quá, có chán ghét cũng tuyệt đối không dám bỏ chị ta. Mấy ngày này yên bình quá, yên bình đến mức tôi cũng cảm thấy bất thường một cách rõ rệt. Từ hôm cha tôi phát hiện chuyện chị Hạnh không phải con ruột cha cũng bắt đầu cảnh giác, cha tự cho người tự bảo vệ mình, và theo dõi cả mụ Hoà nên tôi báo thằng Lân cắt cử một thằng bảo vệ cha tôi thôi, còn lại thì giúp tôi tìm mẹ ruột, mọi chuyện có xong xuôi tôi cũng cần tìm mẹ tôi rồi.
Sáng thứ bảy công ty nghỉ. Chiều qua sau khi đi làm về tôi đã lên công an báo án vụ việc của mình, cũng giao nộp lại toàn bộ bằng chứng thằng Lân thu thập được. Thằng Lân báo với tôi thằng Phúc đã sẵn sàng ra đầu thú và khai nhận toàn bộ chuyện. Tôi nhắc thằng Lân, đợi qua ngày thứ bảy rồi mới tìm thằng Phúc nhắc nó đi đầu thú sau. Nghe thằng Lân nói đợt này chị Hạnh có rục rịch thuê hai thằng còn lại đi tìm thằng Phúc, nhưng vì thằng Phúc sống dưới sự bảo vệ của đám thằng Lân nên chị Hạnh chưa tìm ra. Đợt này chị ta rất cảnh giác, có camera nên không hề dám ra tay với bất cứ ai, thậm chí lúc gặp tôi, có lẽ sợ tôi ghi âm nên chị ta còn chẳng hề để lộ bất cứ điều gì. Có lẽ sau ngần ấy sự thật bị phơi bày chị ta cũng ráo riết muốn chặn chuyện chị ta hại tôi lại. Chỉ cần không bị vào tù, chỉ cần thầy Đăng chuyển cổ phần cho anh Khang chị ta nhịn đến bao giờ cũng được. Đợi vài năm nữa chị ta sinh con, kiểu gì cũng có một số tài sản về tay chị ta. Thế nhưng tôi nào có để chị ta đạt được ý nguyện.
Bên trong nhà hôm nay rất đông đủ, anh Khang, Thành, Duy cũng về, mẹ Hoa, vú Quý, rồi luật sư Hoàng, cùng tôi và chị Hạnh. Chị Hạnh sau vài ngày có lẽ đã sốc lại được tinh thần, thế nhưng tôi có thể nhìn rõ rất rõ dường như tâm lý chị rất bất ổn. Làm người dẫu có thế nào thì trải qua mấy cú sốc như vậy cũng rất khó chịu đựng. Chị mặc bộ váy hàng hiệu ngồi cạnh anh Khang, tuy trang điểm kĩ nhưng vẫn lộ rõ sự mệt mỏi cực độ dồn từ ngày này sang ngày khác. Cái tin chị không phải con gái ông Đồng Thái Minh đến giờ chưa bị lộ ra với gia đình tôi. Anh Khang cũng không muốn chuyện này đến tai thầy Đăng, sợ ảnh hưởng đến chuyện này nên là anh phải tìm mọi cách giấu nhẹm này, đợi xong rồi chắc anh mới tính sau.
Thầy Đăng ngồi ở giữa căn biệt phủ lớn, bên cạnh luật sư Hoàng. Nói chung cái buổi phân chia tài sản hôm nay ai cũng được chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, Thành và Duy lại chưa từng muốn nhận tài sản của thầy Đăng nên vẻ mặt rất hờ hững, cái kiểu chia thì chia mà không chia cũng không ảnh hưởng gì sất. Mẹ Hoa trước năm lần bảy lượt ngăn cản thầy Đăng chuyển cổ phần cho anh Khang nhưng từ đợt tôi sống trở về mẹ chẳng thèm ngăn cản nữa, thậm chí họp cổ đông mẹ còn mặc kệ chẳng đi mà uỷ quyền anh cho Luân trưởng phòng họp giúp mẹ.
Đầu tiên là anh Hoàng đọc bản phân chia tài sản của thầy Đăng, đất đai chia bốn phần, ba phần cho ba đứa con, phần lớn nhất thì thầy mẹ sở hữu. Tiếp theo là đến phần công ty, anh Hoàng bật máy chiếu chiếu đoạn video hôm họp cổ đông. Trừ mẹ Hoa và hai nhà đầu tư nắm giữ tổng 50% cổ phần ra thì thầy Đăng và các thành viên trong công ty đều biểu quyết đồng ý. Tuy nói là nắm giữ 30% cổ phần nhưng ý kiến của mẹ Hoa gần như không có tác dụng gì lắm, quan trọng thầy Đăng mà muốn nhượng lại thì anh Khang nắm giữ cổ phần lớn nhất vẫn là có tiếng nói nhất. Vú Quý ngồi cạnh anh Khang, vẻ mặt đầy hạnh phúc, thậm chí thi thoảng còn quay sang mẹ Hoa cười đắc ý. Vẻ mặt vú ta thật giống chị Hạnh lúc cầm bình hoa cúc cười ở hiên trước lúc tôi trở về. Tôi liếc nhìn chị Hạnh, vẻ mặt chị ta giãn đân ra khi xem xong đoạn video, có lẽ chị ta đang tự nhủ, cố chút nữa thôi, đợi chia xong tài sản có thể về ngủ một giấc thật ngon. Có lẽ chị ta đang tự nhủ suốt những ngày qua chị ta chịu đựng hoàn toàn không uổng phí, người chồng này của chị ta sắp sở hữu cả công ty Hoa Đăng lớn mạnh, đây lại là tài sản sau hôn nhân, có ly hôn chị ta cũng chẳng thiệt đi đâu. Thế nên đoạn video kia kết thúc trên môi chị ta cũng mới nở nụ cười nhẹ. Mẹ Hoa xem xong đoạn video quay sang hỏi thầy Đăng:
– Tóm lại mọi người đều đồng ý cổ phần của ông chuyển cho thằng Khang đúng không?
– Phải! Tôi cũng già rồi, giờ để nó tiếp quản, nó cũng có năng lực… thằng Thành với thằng Duy lại không theo nghiệp tôi, giờ thầy hỏi hai thằng có ý kiến gì không?
Duy, Thành nhìn thầy Đăng đáp:
– Công ty của thầy tiếp quản, bọn con không có ý kiến, tài sản của thầy, thầy chia thế nào bọn con cũng đều ủng hộ.
Thầy Đăng cười cười, gật đầu đầy hài lòng, quay sang nói với anh Hoàng:
– Nếu mọi người đã không ai ý kiến thì cho kí vào, sau tôi kí sau, bà Hoa, bà không ý kiến thì cũng kí giúp tôi. Sau khi kí xong cậu Hoàng sẽ làm mọi thủ tục để hợp pháp toàn bộ giấy tờ này.
Anh Hoàng vâng một tiếng, đưa cho mẹ Hoa đống giấy tờ. Anh Khang không có trong hộ khẩu, trên mọi giấy tờ cũng chưa có giấy tờ nào minh chứng anh là con trai thầy Đăng mẹ Hoa nên anh cực kì cần những chữ ký này. Mẹ Hoa cầm lấy bút, chị Hạnh và vú Quý liếc nhìn mẹ Hoa. Chỉ cần mẹ Hoa đặt bút kí, người khó khăn nhất cái nhà này kí vào thì chị ta và mụ vú có thể thở phào rồi. Có điều mẹ Hoa còn chưa kịp kí bên ngoài chợt có tiếng bước chân. Tiếng bước chân rất vội vã, còn tưởng là của người làm không ngờ mở cửa ra lại là anh Luân, trưởng phòng công ty, cũng là người được mẹ Hoa uỷ quyền trong buổi họp hôm trước. Thấy anh Luân mọi người rất ngạc nhiên. Mụ vú đang gấp gáp chờ đợi thì khó chịu ra mặt. Thầy Đăng nhìn anh Luân nói:
– Có chuyện gì vậy? Sao cậu đến đây?
Anh Luân cầm một đống sổ sách đáp:
– Thưa giám đốc, ông Hiền và ông Long (hai nhà đầu tư chiếm 20% cổ phần công ty) phát hiện ra bất thường báo cáo tài chính năm tháng gần đây. Công ty hao hụt một số tiền khá lớn ảnh hưởng đến doanh thu của công ty…
Anh Luân vừa nói đến đây anh Khang liền ngắt lời:
– Chuyện của công ty tôi sẽ giải quyết sau, thứ hai tôi lên xem lại sổ sách, giờ gia đình chúng tôi đang họp…
Thế nhưng anh Luân chẳng hề nao núng, anh là người làm cho mẹ Hoa suốt mười mấy năm nay, là người mẹ tin tưởng nhất ở công ty… và cũng là người nói chuyện nhiều nhất với tôi suốt thời gian tôi đến công ty làm. Phong thái anh rất bình tĩnh, anh đặt đống sổ sách xuống đưa cho thầy Đăng một chiếc bút USB rồi nói:
– Có người muốn gửi cho giám đốc chút tài liệu này. Hi vọng trước khi phân chia tài sản giám đốc xem thật kĩ rồi hãy quyết định.
Thầy Đăng nhận lấy chiếc USB, anh Khang hai hàng lông mày chau lại, anh khẽ nói:
– Thầy… chuyện công ty cứ để giải quyết sau…
Vú Quý cũng gật đầu gấp gáp đáp:
– Phải đấy. Hôm nay ngày nghỉ mà…
Thế nhưng vú mới nói đến đây anh Hoàng luật sư đã cất lời:
– Chuyện chia tài sản dẫu sao cũng là chuyện lớn. Mà mình còn nguyên ngày để làm việc, không bằng ông cứ cắm thử xem USB này có tài liệu gì quan trọng không rồi chia sau cũng được. Không nhỡ ông chia rồi lại hối hận, cứ để quyết định thật kĩ…
Thầy Đăng gật đầu đưa chiếc USB cho anh Hoàng cắm vào máy tính rồi bật lên xem. Tôi liếc nhìn chị Hạnh và anh Khang, gương mặt hai người có chút hoang mang, xen lẫn cả sự mất kiên nhẫn. Thế nhưng USB đã cắm, anh Hoàng mở ra xem, trong USB hình như chỉ có một đoạn video. Mở đầu là hình ảnh anh Khang đang làm việc ở công trình, hoàn toàn không có gì bất thường, tiếp theo vẫn là những hình ảnh khác của anh, lúc thì đội mũ đứng ở kho gỗ công ty. Mọi người chẳng ai hiểu mục đích của video này là gì, thậm chí thầy Đăng còn có chút mất kiên nhẫn định tắt đi. Thế nhưng khi thầy định đi tới máy tính thì đột nhiên trên màn hình hiện lên một tờ giấy xét nghiệm ADN, đoạn video quay rõ nét, giống như được quay bằng một loại máy cực kì xịn xò. Bên trên là tên Trần Tiến Đăng và Trần Tiến Khang, bên dưới là dòng chữ đỏ KHÔNG CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG CHA – CON.

Yêu thích: 4.9 / 5 từ (7 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN