Ngày Anh Đến - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2457


Ngày Anh Đến


Phần 23


Thầy Đăng nhìn màn hình, cánh tay đang định rút USB ra thoáng phút chốc bất động dừng lại giữa không trung. Anh Luân, anh Hoàng cùng con Đào đang rót nước gần đấy khẽ xôn xao:
– Trời ơi! Cái gì vậy? Sao lại có bản xét nghiệm ADN của cậu Khang và giám đốc…
– Sao lại không cùng huyết thống?
– Tại sao lại như vậy?
Mụ vú mặt tái xanh, còn chị Hạnh thì gần như chết đứng, có lẽ chị ta cũng không tin nổi chuyện này, có lẽ chị ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện chồng chị ta không phải con ruột của giám đốc Hoa Đăng. Cũng giống như chị ta không phải con của giám đốc công ty bánh kẹo Minh Minh vậy. Thái độ này của chị ta lẫn mụ vú tôi đều đã lường trước, nhưng ngược lại, thái độ của mẹ Hoa và Thành lại khiến tôi vô cùng bất ngờ. Hai người đều cực kì bình thản, thậm chí nhìn thấy bản xét nghiệm cũng dửng dưng như thể không phải việc của mình. Duy biết chuyện này rồi thì tôi không nói, cậu ấy là công an, dù gì cũng có nghiệp vụ, thế mà tôi lại không đoán ra mẹ Hoa với Thành cũng biết tỏng từ lâu rồi. Tôi nhìn mẹ Hoa… bất giác hai tay thu lại. Là tôi đánh giá quá thấp mẹ!
Vú Quý nhìn thầy Đăng, đột nhiên lao lên phía USB tắt phụt rồi cười gượng gạo nói với thầy Đăng:
– Trời ơi. Hôm nay là ngày phân chia tài sản mà sao ai lại chơi đểu cố tình làm thế này đây? Chắc là có người không muốn thằng Khang tiếp quản công ty nên mới bày trò này ra.
Thầy Đăng nhìn thái độ của vú Quý, lại nhìn chiếc USB vú cầm trên tay, ánh mắt thầy có chút nghi hoặc. Anh Khang cũng cười nhạt nói:
– Thầy. Phải đấy, mấy cái kiểu cố tình bày trò này chắc thầy cũng quen rồi. Từ lúc con lên làm phó giám đốc thiếu gì kẻ chơi xấu, hãm hại đâu. Thôi thầy với anh Hoàng làm cho xong việc đi đã rồi tìm kẻ đứng sau sau.
Mẹ Hoa nhìn thầy Đăng hờ hững cất lời:
– Con trai cả đã gấp gáp thế thì thôi, chia luôn, làm luôn thủ tục đi. Chứ tôi thấy con trai cả có vẻ không kiên nhẫn chờ được nữa rồi hay sao ý.
Tôi nghe mẹ Hoa nói, lời nói giống lời cà khịa, còn mang chút mỉa mai. Vú Quý mặt tím thâm lại, thế nhưng thầy Đăng lại tưởng mẹ nói thật. Ánh mắt thầy nửa tin nửa ngờ, thầy dường như có chút đăm chiêu, nhưng có lẽ vẫn không dám tin vào việc anh Khang không phải con mình. Có điều vì sao anh Luân, người cả thầy mẹ tin tưởng nhất lại mang cái USB này đến? Không lý do gì mà một người cẩn trọng như anh Luân lại làm mấy chuyện vô lý. Thầy vốn định quay sang nói với anh Hoàng điều gì, khoé miệng đang mấp máy thì trên màn hình bỗng dưng lại chiếu tiếp đoạn video. Vẫn chỉ là hình ảnh xét nghiệm ADN không cùng huyết thống. Vú Quý nhìn chiếc USB trên tay, lại nhìn lên màn hình sững sờ chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Thầy Đăng cũng nhìn lên màn hình lần nữa, bản xét nghiệm cực kì rõ nét, rồi tiếp đến hình ảnh thẻ của Duy, Thành, anh Khang xếp cạnh ảnh thẻ của thầy. Duy, Thành trông rất giống nhau và giống thầy. Thầy bất chợt nghiêng đầu quay sang nhìn anh Khang. Anh Khang thấy thầy Đăng nhìn mình như một phản xạ khẽ lùi lại. Cảnh tượng này thật giống cảnh tượng hôm trước ở nhà giám đốc bánh kẹo Minh Minh. Vú Quý thấy vậy thì định lao đến rút ổ cắm, thế nhưng thầy Đăng đã tóm lấy tay vú ta ngăn lại. Vú ta nhìn thầy Đăng giọng run run:
– Lúc nhỏ chẳng phải tôi đã mang tóc của ông và thằng Khang đi làm xét nghiệm rồi sao? Hai người có quan hệ huyết thống cha con, đã vậy nó còn mang nhóm máu O, chẳng lẽ ông còn nghi ngờ nó?
Tôi nghe mụ vú nói thoáng có chút tởm lợm. Hoá ra mụ ta làm giấy tờ xét nghiệm giả nên đến tận bây giờ thầy Đăng vẫn không nghi ngờ mụ ta chút nào. Mụ vú vừa dứt lời đột nhiên trên màn hình là hình ảnh giấy khám sức khoẻ của anh Khang. Trần Tiến Khang: nhóm máu A!
Mụ vú nhìn lên, chết trân. Thầy Đăng thì bàng hoàng, gương mặt thầy như bị ai đánh, đỏ ngầu lên. Thầy không tin nổi, nhìn lại tờ giấy khám sức khoẻ, còn có dấu đỏ của bệnh viện. Dấu đỏ của bệnh viện có thể làm giả sao? Thầy bỗng sững sờ, có lẽ nhớ lại ngày Thành bị thương, anh Khang từ chối cho máu, ngày khám sức khoẻ công ty, anh Khang lấy cớ không xét nghiệm. Anh Khang khoé mắt giật giật, còn chị Hạnh ngồi cạnh, gương mặt càng nhợt nhạt. Từ lúc chị nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm ADN trên màn hình chị vẫn giữ nguyên tư thế ngồi như vậy. Có cảm giác như chị đã không còn phản ứng nổi được nữa, có lẽ bản thân chị cũng đã dần nhận ra… chị đã rơi vào đường cùng rồi. Cũng giống như mấy ngày hôm trước, chị cũng không tin vào sự thật, nhưng đến khi chính tay chị mang tóc của cha tôi và chị đi xét nghiệm chị cũng hiểu… những sự việc có kẻ nhúng tay vào thế này… hoàn toàn không cứu vãn nổi. Chị tuyệt vọng nhìn lên màn hình, chính sự tuyệt vọng câm lặng này mới là thứ kinh khủng nhất. Mụ vú và anh Khang vẫn đứng mặt thầy Đăng, mụ vú bấu lên thầy Đăng, vẫn cố gắng nguỵ biện:
– Chắc chắn là có người cố tình làm giả giấy tờ thôi.
Thầy Đăng bất giác liếc nhìn mẹ Hoa, mẹ đang cấu móng tay thấy thầy liếc thì ngẩng đầu lạnh nhạt hỏi:
– Ông nhìn gì? Ông nghĩ tôi làm giả đống giấy tờ này à mà phải nhìn tôi như thế?
Mụ vú nhìn mẹ Hoa gằn lên:
– Phải rồi! Chỉ có chị ta làm giả thôi, chị ta sợ thằng Khang tiếp quản công ty, chị ta sợ ông chia hết tài sản cho thằng Khang nên mới làm giả nó.
Mẹ Hoa vốn dĩ đang rất bình tĩnh, không ngờ mẹ đứng phắt dậy lao tới vú Quý không chút kiêng nể thẳng tay vả bốp lên mặt vú Quý! Mụ vú bị đánh loạng choạng suýt ngã, máu mũi mụ ta tuôn ra. Thầy Đăng kinh hãi nhìn mẹ Hoa, anh Khang thì lao đến quát mẹ:
– Sao mẹ lại đánh vú ấy?
Mẹ Hoa nhìn anh Khang, từ khoé môi nở ra nụ cười khinh bỉ hỏi lại:
– Ai là mẹ mày?
Anh Khang khựng lại, hai tay anh đang đỡ lấy vú Quý cũng buông thõng ra. Trên màn hình lại chiếu lại hình ảnh bản xét nghiệm ADN. Bí mật này mụ vú còn chôn vùi xa hơn cả mụ Hoà, chôn vùi suốt hơn ba mươi năm. Thầy Đăng nhìn bản xét nghiệm lại nhìn mẹ Hoa hỏi lại:
– Bản xét nghiệm này… là thật?
Mẹ Hoa nhìn thầy cười nhạt:
– Muốn biết thật hay giả ông nên tự đi xét nghiệm thì hơn. Bản xét nghiệm này… không phải mấy bản tôi tự tay xét nghiệm đâu. Nhưng kết quả thì… giống nhau phết!
Thầy Đăng nhìn mẹ Hoa, ánh mắt bỗng hằn lên một tia sợ hãi. Thầy hơi lùi chân lại, trên màn hình chỉ quanh đi quẩn lại bản xét nghiệm ADN và tờ giấy khám sức khoẻ của anh Khang, thậm chí còn chẳng có đoạn ghi âm hay video gì như bên nhà chị Hạnh nhưng lại giống bóng ma luẩn quẩn trong đầu thầy Đăng. Thầy dường như không thở nổi, mụ vú túm lấy tay thầy khóc lóc:
– Mình đừng tin! Đừng tin lời chị ta nói, thằng Khang chắc chắn là con mình. Chị ta cố tình làm vậy để mình nghi ngờ không chia tài sản cho nó thôi.
Thầy Đăng nhìn mụ vú, đột nhiên thầy dùng hết lực hất tay mụ vú ra. Mụ ta ngã vồ xuống đất, anh Luân đứng cạnh lên tiếng:
– Thưa giám đốc, công ty hao hụt số tiền lớn trong năm tháng vừa qua. Và theo điều tra của tôi, phó giám đốc đã chuyển một số tiền khá lớn vào tài khoản ngân hàng riêng của cậu ấy vừa vặn trùng khớp với số tiền hao hụt kia.
Thầy Đăng đưa tay lên ngực, dường như thầy đã không còn bình tĩnh nổi. Hai mắt thầy đỏ như máu nhìn mụ vú lại nhìn anh Khang. Đến chết thầy cũng không dám tin anh Khang không phải con ruột thầy. Đến chết thầy cũng không dám tin ba mươi năm nay thầy nuôi và đối xử với anh còn hơn cả hai thằng con trai của mình. Thầy không tin, mà thực ra không phải thầy không tin mà là thầy không dám tin. Thế nhưng nhìn thái độ của mẹ Hoa khiến thầy hoang mang. Mấy chuyện biển thủ ở công ty thầy không quan tâm, thầy chỉ quan tâm bản xét nghiệm đang chạy lởn vởn trên màn hình kia. Vú Quý bị thầy Đăng hất tay thì khóc gào lên, anh Khang cũng vẫn một hai giảo biện:
– Thầy. Mấy cái giấy tờ này giờ ở đâu cũng làm giả được, từ nhỏ tới lớn ai cũng nói con và thầy giống nhau như một khuôn đúc ra. Mẹ… à không vú Quý cũng mang tóc của thầy và con đi xét nghiệm, con lại cùng nhóm máu O, trước chính bác sĩ cũng nói với thầy thế mà. Thầy đừng vì đống giấy tờ này mà nghi ngờ con.
Mẹ Hoa nghe đến đây thì uống ngụm trà rồi bâng quơ nói:
– Vãi! Cái mặt ấy với cái mặt ông Đăng mà bảo giống nhau như đúc. Đống giấy tờ này làm giả được thì cái đống giấy tờ năm xưa cũng có thể làm giả được mà. U là trời. Thật thật giả giả lẫn lộn chả biết đâu mà lần. Chia tài sản đi thôi ông Đăng ơi. Tôi nhượng lại hết, ông thích chia kiểu gì thì chia!
Một lời nói bâng quơ nhưng lại như một đòn đánh thẳng vào đầu thầy Đăng và cả vú Quý. Thầy vẫn đứng chết lặng giữa nhà, còn vú Quý thì như con giun bị dày xéo hai tay không thể túm lấy thầy Đăng nữa chỉ khóc lóc nói không nên hơi:
– Ai mà… mà thất đức vậy chứ. Sao mà lại muốn chia cắt tình cha con người ta vậy chứ?
Tôi nhìn vú Quý, lại nhớ đến con mụ Hoà. Đặc điểm của những con tiểu tam bẩn thỉu đều giống nhau! Đều giỏi đóng kịch, độc ác và tham lam. Thầy Đăng nhìn vú Quý khóc thì gầm lên:
– Ngậm mõm lại!
Nói rồi không đợi vú Quý đáp thầy đã lao thẳng đến anh Khang, túm lấy tóc anh nhổ bảy tám sợi rồi ném đống sổ sách anh Luân đưa xuống nền đất. Vú Quý thấy vậy liền túm lấy chân thầy Đăng gào lên:
– Mình làm cái gì vậy? Mình định làm gì?
Thầy Đăng hai mắt long sòng sọc nhìn mụ ta, gân trên trán giật lên, có lẽ thầy sắp thổ huyết đến nơi, nghiến răng nghiến lợi rít:
– Buông ra.
– Tôi không buông. Mình không được nghi ngờ thằng Khang, năm ấy tôi đã mang nó đi xét nghiệm, vì đống giấy tờ giả này mình lại nghi ngờ nó sao?
Mẹ Hoa đứng dậy, đi lấy dũa móng tay, lúc đi qua vú Quý đang túm chân thầy Đăng thì thở dài:
– Thôi! Ông Đăng ạ! Ông cần đếch gì phải xét nghiệm, cứ chia tài sản cho con cả xong đi rồi xét nghiệm sau cũng được mà. Chứ đợi ông đi xét nghiệm hai mẹ con nó chịu sao nổi?
Cơn tức giận của thầy Đăng lại như ào lên. Vẻ câng câng của mẹ Hoa khiến thầy như muốn phát điên. Anh Luân vẫn còn cầm bút ghi âm, lẫn cả bản xét nghiệm chính thức, thế nhưng tôi ra hiệu cho anh không cần đưa ra nữa. Nhìn cảnh tượng này… tôi biết không cần thiết phải dùng đến số minh chứng còn lại. Thầy Đăng hung hãn túm lấy vú Quý đẩy mạnh ra, anh Khang cũng lao tới định cản thầy nhưng anh Luân đã chặn lại. Thầy Đăng nhìn anh Khang, khoé môi thầy mấp máy như muốn quát lên, nhưng rồi thầy không nói gì nữa cầm tóc đi thẳng ra xe. Vú Quý không chấp nhận sự thật ấy, mụ vú lao ra ngoài nhưng đã bị con Đào cản lại. Mụ ta như con vịt bị dội nước sôi, giãy giụa nhìn con Đào gầm gừ:
– Con ranh con! Mày dám cản bà. Buông ra.
Thế nhưng sức lực của con mụ đã năm mươi tuổi đấu sao được với sức trẻ của con Đào. Khi xe của thầy Đăng rồ ga đi ra khỏi cổng con Đào mới buông mụ vú ra. Anh Khang thì không thể bình tĩnh được anh lao vào đấm anh Luân. Anh Luân bị đấm thì choáng váng, Thành với Duy vội vã đứng lên cản. Anh Khang nhìn mẹ Hoa, nhìn Thành, Duy, rồi trong cổ họng phát ra một tiếng hét man rợ:
– Là bà… là bà đứng sau đúng không?
Mẹ Hoa nhìn anh Khang, chẳng còn chút giả tạo của ngày thường đáp lại:
– Thằng ngu! Làm gì có ai đứng sau mấy chuyện này ngoài mẹ con nhà mày? Giấu ba mươi năm đến giờ lòi ra là nghĩ có người sau, tỉnh táo lên con trai, muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm.
Mụ vú đứng bên ngoài xông về phía mẹ Hoa như điên dại, hai mắt trợn lên như muốn ăn tươi nuốt sống mẹ:
– Hôm nay tôi phải giết chị, đồ đàn bà khốn nạn.
Mẹ Hoa nghe xong ngửa cổ lên trời cười hềnh hệch nói:
– Mẹ con nhà mày quả là giống nhau. Không cùng huyết thống với chồng bà mà bắt chồng bà đổ vỏ suốt ba mươi năm, mặt dày vô liêm sỉ, đến giờ bị phát hiện ra lại quay sang tự biến mình thành nạn nhân. Bà nói cho mẹ con mày biết, chuyện thằng chó này là con hoang bà biết từ lâu rồi, từ khi con Hiền mất bà đã phát hiện ra. Suốt gần hai mươi năm nay dù phát hiện ra bà vẫn kệ, bà để mẹ con chúng mày ở đây biết vì sao không? Vì bà chờ một ngày đẹp trời thế này cười vào cái bản mặt của hai mẹ con nhà mày! Tưởng như sắp có tất cả cuối cùng thì cũng như bong bóng vỡ tan. Đừng vội khóc lóc, đừng vội suy sụp, bà mày chưa muốn hả hê ngay lúc này đâu.
Vú Quý nhìn mẹ Hoa, gần như kinh hoàng đến tột cùng. Hai mắt mụ ta mở to, giống như tròng đen cũng sắp lồi ra ngoài. Hai tay mụ ta túm lấy vạt áo như túm lấy sợi dây mỏng manh sắp đứt. Chị Hạnh ngồi dưới ghế, bất động như thây ma không gượng dậy nổi. Anh Khang thì hoàn toàn suy sụp, có lẽ anh ta và mụ vú không thể ngờ đến điều này. Có lẽ hai mẹ con anh ta nghĩ rằng sự thật này chẳng ai biết! Đến ngay cả tôi cũng không dám nghĩ mẹ Hoa có cách trả thù thâm đến vậy. Khiến người ta tưởng như mình có tất cả, đứng trên đỉnh cao rồi cuối cùg hụt chân rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Mụ vú thở không nổi, mặt xám xịt như kẻ bị bệnh tim sắp chết, mụ ta lảo đảo ngã xuống nền gỗ túm lấy lồng ngực khóc như mưa:
– Không thể nào! Không thể nào!
Mẹ Hoa buông tay Thành và Duy, ngồi xuống cạnh vú Quý, tay mẹ kéo bàn tay trắng nõn của vú Quý lên rồi gật gật:
– Ba mươi năm nay sống sung sướng vậy mà. Sao lại khóc? Chẳng phải nhờ chị mà em mới có bàn tay đẹp đẽ này sao? Ba mươi năm nay em sống trên đồng tiền xương máu của chị, giờ nhả ra thôi cũng không nỡ sao? Em gái! Vốn dĩ chị định lật mặt em từ lâu nhưng rồi chị lại nghĩ lại. Cứ để em dựa dẫm vào biệt phủ này, cứ để con em đắc ý rằng mình tài giỏi rồi mới một phát lấy lại tất cả trong lúc em không phòng bị. Tuổi già này không tiền bạc, không nơi nương tựa, cút khỏi nơi này không một xu một cắc! Em nghĩ sao? À, quên không thông báo với mẹ con em, vì công ty bị hao hụt tài chính nên chị đây có báo bên công an rồi. Thẻ ngân hàng của con trai em có lẽ đến giờ cũng bị phong toả rồi, số tiền ấy… sắp phải trả về cho công ty… đừng nghĩ ăn dễ em nhé! Nghẹn đấy!
Lời mẹ Hoa nói đến ngay cả tôi cũng phải thấy rùng mình. Trên đời này đâm cho một nhát dao cũng không kinh khủng bằng cách trả thù thế này. Tận ba mươi năm mẹ con mụ ta ở đây, tận gần hai mươi năm mẹ Hoa phát hiện ra, hai mươi năm mới dài làm sao? Tôi khâm phục mẹ có thể nín nhịn suốt thời gian đằng đẵng như vậy. Có lẽ phải bản lĩnh thế nào mới có thể chịu đựng được điều ấy. Mụ vú như không còn chút sức sống nào, nước mắt đã ướt đẫm gương mặt trát đầy son phấn. Mụ ta ngã hẳn xuống nền gỗ, cổ họng phát ra những tiếng hư hư tuyệt vọng. Chị Hạnh nhìn tôi, đôi mắt đen tuyền hoá đỏ ngầu chợt túm lấy vú Quý gào lên:
– Tại sao? Tại sao anh ta lại không phải con ruột của thầy Đăng?
Vú Quý đang khóc, nghe chị Hạnh hỏi càng không trả lời chỉ khóc lớn hơn. Chị ta chẳng còn chút lí trí nào dựng vú ta dậy gằn lên:
– Đồ đàn bà điếm thối! Tại sao lại anh ta lại không phải con thầy Đăng hả? Đồ điếm thối!
Anh Khang và vú Quý nhìn chị Hạnh, tưởng chừng như chị ta đang cố đâm thêm vào nỗi bàng hoàng này vài nhát. Chị ta đã không còn biết trước mặt mình là ai, đã không còn phân biệt nổi, đã chẳng còn coi đó là mẹ chồng, thậm chí tình nghĩa bốn năm chị ta cũng mặc kệ, tiếng nói như xé thủng màng nhĩ:
– Tôi nhịn nhục là vì cái gì? Tại sao lại không phải con thầy Đăng chứ? Tôi nhịn nhục là vì cái gì?
Anh Khang vả chị ta liên tiếp khiến chị ta hộc cả máu mồm. Chị ta cũng không kém lao vào dùng hết sức hết lực đánh lại rồi nghiến răng:
– Mày đánh tao! Mày đánh tao! Mày cũng chỉ là thằng con hoang mà dám đánh tao?
Vú Quý nghe hai chữ con hoang khóc rống lên rồi đập đầu xuống nền gỗ. Ba mươi năm nay vú ta sợ nhất hai chữ ấy. Hai chữ con hoang khốn khổ tột cùng. Anh Khang vẫn vung tay vả chị Hạnh. Chị Hạnh điên cuồng dùng sức đánh lại, hai người vật lộn máu me túa ra, mụ vú thì vừa khóc vừa mắng chửi. Chị Hạnh và anh Khang thật giống hai con thú bị thương tranh giành nhau tia hi vọng sống còn. Cả nhà ba người tưởng cùng một chiến tuyến giờ quay sang cắn xé nhau, chúng tôi bên ngoài xem kịch hay. Chị Hạnh lắc người, giống như bị ma nhập, loạn xạ đánh lại anh Khang, không quên gào từng chữ:
– Đánh tao! Đánh tao! Tao nhịn mày rồi mày đánh tao! Đồ con hoang! Đồ điếm thối!
Sức đàn bà không thể đấu lại được anh Khang. Cuối cùng chị bị anh Khang đánh ngã vật ra đất, gương mặt chị bị cào thành những đường dài, anh Khang cũng bị chị cắn, cào, máu trên khoé mắt rỉ ra. Chị ta nằm đó, ngửa mặt lên trời để mặc nước mắt rơi. Chẳng cần chờ đợi thêm một minh chứng nào cả, chẳng cần chờ đợi thêm kết quả ADN từ tay thầy Đăng. Tất cả đã thật sự rõ ràng, anh Khang, vú Quý và cả chị Hạnh đều hiểu… mọi thứ chấm dứt rồi! Chị Hạnh đang nằm đột nhiên đứng bật dậy lao về sập gỗ lấy con dao gọt hoa quả xông thẳng về tôi, cổ họng là thứ tiếng khàn đặc
– Tao sẽ giết mày.
Tôi chưa kịp phản ứng đột nhiên thấy cả Thành và Duy lao đến nhanh như chớp. Từ trên con dao máu khẽ túa ra, từ trên con dao máu chảy thành dòng xuống nền nhà. Tôi ngước lên mới phát hiện Thành giơ tay đỡ lấy dao, dao cắm vào bàn tay anh rất sâu. Duy túm lấy chị Hạnh, chỉ hai vật đã khống chế được chị ta. Chị ta ra sức giãy giụa nhưng sức cùng lực kiệt. Chị ta không khóc, nhưng đôi mắt như vô hồn giống như đang nhận bản án tử hình, giống như sắp bị đem ra pháp trường xử bắn. Khoé môi chị ta vẫn mấp máy chửi rủa tôi, nhưng tiếng nói đã không còn rõ. Còn gì nữa chứ? Cha không phải cha ruột, chồng lại chẳng phải con ruột của giám đốc Hoa Đăng. Chị ta như bị bức đến con đường chết, một ngày không mua hàng hiệu còn khốn khổ hơn cái chết, chị ta còn người mẹ cũng trắng tay chờ ở căn trọ tồi tàn, chờ một tin tức tốt đẹp! Thế nhưng không! Mọi thứ đã chấm dứt rồi. Đến ngay cả sống một đời tự do cũng không thể chứ đừng mơ là sang giàu. Tôi đã báo án, thằng Phúc cũng đi tự thú, tháng ngày sau này của chị ta là nơi tăm tối sau song sắt kia. Duy lôi chị ta dậy đi ra ngoài, thậm chí còn chẳng kiêng nể ánh mắt hằn học nói:
– Đến giờ chị vẫn không chịu tỉnh ngộ. Để xem ăn cơm tù chị có tỉnh được ra không?
Chị Hạnh nhìn Duy, đôi mắt đờ đẫn, mái tóc chị ta rũ rượi, gương mặt vẫn còn vài vết tím do bị anh Khang đánh. Chị ta đã cố nhẫn nhịn thế nào chứ? Chị ta thậm chí phải hầu con Mai như hầu đồng. Thế rồi sao? Kết quả là gì? Chồng chị ta cũng là đứa con hoang giống chị ta. Chị ta uất ức, căm phẫn gào lên:
– Khốn kiếp! Khốn kiếp, lũ chúng mày là lũ khốn kiếp, tao phải giết chết chúng mày! Buông tao ra, buông tao ra. Tao phải giết chết chúng mày. Năm ấy sao mày không chết đi, lẽ ra mày phải chết đi rồi. Còn cả mày nữa, sao mày đánh tao, sao mày đánh tao, tao phải giết chết mày… tao phải giết chết mày đồ con hoang!
Dường như chị ta đã không còn tỉnh táo nổi. Dường như sự đả kích này quá lớn khiến đầu óc chị ta đã không thể bình thường. Chị ta cắn tay Duy, liền bị cậu ta vặn ngược lại tay. Chị ta vẫn liên tục rít lên:
– Buông tao ra! Buông tao ra!
Thế nhưng Duy không hề buông, lôi thẳng chị ta đi ra ngoài. Trong nhà còn mụ vú đang nằm trên đất, anh Khang đang ở cạnh vẫn gầm gừ. Cú sốc này quá lớn, lớn đến mức ngay cả một gã đàn ông như anh Khang còn chẳng chịu nổi nói gì đến vú Quý. Đây mới chính là đường cùng, đây mới chính là bức chết mà không cần dùng dao. Thậm chí còn chẳng cần tôi ra tay, mẹ Hoa đã hoàn toàn triệt tiêu con đường sống của cả nhà anh ta! Anh ta như ngộ lên, dường như muốn tàn sát tất cả nhưng cả đám người làm đã ngăn anh ta lại. Tôi không thèm quan tâm, đứng cạnh Thành nắm chặt lấy bàn tay đang chảy máu. Trên tay anh một dòng máu đỏ vẫn chảy, tôi băng tạm bằng cuộn băng trắng. Bàn tay này lẽ ra chỉ để viết bảng, nhưng con dao đã đâm rất sâu. Tôi cố nhịn lửa hận, băng kín lại cho anh. Anh không kêu đau, nhưng máu chảy thế này tôi biết vết thương không hề nhẹ. Mẹ Hoa cũng lao đến nói gấp gáp:
– Đi! Đi vào bệnh viện đã. Con ôn vật này đến giờ vẫn chứng nào tật đấy! Đám chúng mày ở đây canh chừng mẹ con nhà nó, không được để chúng nó ra khỏi cái nhà này đến khi ông về. Luân, đi cùng thằng Duy đưa con ôn kia đi đi!
Vú Quý đứng ở sau gào khóc như điên như dại. Mụ ta thậm chí còn đập thẳng đầu xuống nền gỗ như muốn tự vẫn! Chết thì lại dễ dàng quá! Sống trong nỗi nhục nhã, sống mà không bằng chết mới khủng khiếp!
Tôi và mẹ Hoa đưa Thành vào viện. Vết thương anh không nặng nhưng dao cắm sâu nên xử lý khá lâu. Tôi nhìn anh, không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu anh vì tôi mà bị thương. Hỏi anh có đau không thì anh chỉ lắc đầu. Nhiều lúc khâm phục tiến sĩ vì đầu óc thông minh của anh mà nhiều lúc cũng thấy tiến sĩ ngốc ơi là ngốc. Tôi, mẹ Hoa và Thành ở viện xử lý vết thương xong vốn định về thì bên phía công an cho gọi. Thằng Phúc ra đầu thú, ngoài bằng chứng cần lấy thêm lời khai từ tôi, phía Duy nói chị Hạnh bị tạm giam vì cố tình gây thương tích cho Thành, cùng lời khai của thằng Phúc chị ta chắc chắn sẽ chưa được thả ra luôn.
Tôi nghe đến đây cũng thở phào nhẹ nhõm, một kẻ như chị ta bình thường đã ra tay man rợ, giờ đây bị dồn vào đường cùng nếu ở ngoài xã hội kiểu gì cũng làm liều. Ngay như lúc nãy chị ta đã suýt đâm chết tôi rồi, loại người này chỉ có trong tù mới an toàn được. Mẹ Hoa tự tay lái xe đưa tôi lên công an lấy lời khai, đến chiều muộn ba người chúng tôi mới về đến nhà. Khi vào sân thấy xe thầy Đăng đã đỗ ngay gần cổng, lên nhà lớn thấy thầy đang ngồi ở phòng khách, mụ vú với anh Khang thấy con Đào nói đang ở dưới phòng mụ vú. Thầy Đăng sai người canh giữ ở đấy rồi sẽ xử sau. Thấy tôi, Thành, mẹ Hoa thầy Đăng cũng từ từ đứng lên. Gương mặt thầy đầy mệt mỏi, giọng héo úa:
– Bà biết từ bao giờ?
Mẹ Hoa liếc nhìn sấp giấy trên mặt bàn, bình thản hỏi lại:
– Sao vậy? Có kết quả rồi à? Giờ công nghệ xét nghiệm ADN cũng nhanh nhỉ? Kết quả thế nào rồi? Con trai cả có cùng huyết thống không?
Thầy Đăng nhìn mẹ Hoa, lại nhìn Thành, đột nhiên thầy ngồi sụp xuống, hai tay ôm mặt, vai thầy run lên, vẫn lặp lại câu hỏi ấy:
– Nói cho tôi biết, bà biết từ bao giờ?
– Từ lúc con Hiền mất.
Thầy nhìn mẹ, câu nói đang định nói ra nghẹn lại nơi cổ họng. Có lẽ việc anh Khang không phải con thầy còn không sốc bằng việc mẹ Hoa đã biết tỏng mà lại giấu thầy. Giọng thầy lạc đi, nghẹn ngào:
– Tại sao bà lại giấu tôi?
Mẹ Hoa nhìn thầy Đăng, giọng lạnh tanh đáp:
– Báo ứng! Báo ứng của ông đấy.
Thầy Đăng nghe xong, sửng sốt, rồi như uất hận lao tới định vả mẹ Hoa. Mẹ ngẩng đầu lên cười:
– Đánh đi!
Cánh tay thầy dừng lại giữa không trung. Thầy chợt không kìm nữa bật khóc. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thấy thầy Đăng khóc, lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ bất lực, còn đau khổ hơn cả việc bị phản bội. Ba mươi năm nuôi con của người khác, đối xử tốt hơn cả con ruột. So với cha tôi, nỗi đau và nỗi nhục này còn kinh khủng hơn rất nhiều. Mẹ Hoa nhìn thầy khóc, không chút thương cảm, thậm chí còn đắc ý, hả hê nói:
– Sao phải khóc? Tôi tưởng xét nghiệm xong về chia tài sản luôn cho con trai cả chứ?
Thầy Đăng ngước lên nhìn mẹ Hoa rồi gào lớn:
– Chúng mày đâu, lôi cổ mẹ con vú Quý ra ngoài, không cho mang theo bất cứ thứ gì, kể cả một cái áo.
Đám thằng Lân lôi mụ vú và anh Khang ra ngoài. Mụ vú như không đi nổi quỳ xuống van xin:
– Xin mình tha cho em. Dù sao cũng sống cùng nhau ba mươi…
Còn chưa nói hết thầy Đăng đã hất ấm trà nóng về phía mụ ta. Mụ ta nhìn người đàn ông trước mặt lại nhìn mẹ Hoa, có lẽ mụ ta cũng biết không van xin nổi thì tức tối hét lên:
– Ông đúng là loại đàn ông bạc tình bạc nghĩa…
Vừa nói đến đây thầy Đăng liền xông phi tung cho mụ vú hai cước. Anh Khang lao tới đỡ cho mụ rồi quát lại:
– Thầy dám đánh mẹ tôi…
Thầy Đăng nhìn anh Khang, cơn giận như phát tác túm lấy cổ anh quát lớn hơn:
– Ai là thầy mày? Mẹ con mày biết rõ sao dám lừa ông suốt ba mươi năm nay hả?
Mụ vú ngước mắt, đôi mắt như đã chết, không còn chút hi vọng nào. Bị thầy Đăng đạp, mụ ta chỉ có thể ôm lấy thân cười lớn:
– Cảm ơn ông, ba mươi năm nay đã cưu mang mẹ con tôi, đối xử với thằng Khang còn tốt hơn hai đứa con ruột. Năm ấy… là tôi xé bài thi toán của thằng Thành, cũng là tôi tráo bài làm văn của nó, cũng là tôi đút cho thầy giáo nó ít tiền để gọi cho ông báo nó nghịch ngợm, thậm chí kì thi học sinh giỏi cấp 1 cũng là tôi cho nó uống thuốc xổ nên mới không làm được bài… còn nhiều lắm… ông có muốn nghe tôi kể không? Nếu không phải sau này con mẹ nó phát hiện ra… thì có lẽ kể cả kì thi trọng điểm cấp hai, thi chuyên cấp ba và thi đại học nó cũng đếch qua rồi.
Trời ơi! Con mụ vú, tôi không dám tưởng tượng nổi mụ ta có thể ác đến như vậy. Một đứa bé ngây thơ biết gì mà năm lần bảy lượt mụ ta hại chồng tôi. Tôi nhìn Thành, uất quá lao vào vả cho mụ ta hai cái, Thành thấy tôi như vậy thì giữ tôi lại nói:
– Đừng! Anh không muốn em phải đau tay vì loại người bẩn thỉu thế này.
Tôi nhìn anh, nhìn mẹ Hoa, không dám tưởng tượng nổi suốt những năm tháng ấy mọi người phải sống khổ sở thế nào. Vậy mà cuối cùng anh vẫn thi đỗ đại học với điểm tuyệt đối, vẫn giành được học bổng nước ngoài, vẫn là tiến sĩ trẻ của trường đại học nổi tiếng. Thầy Đăng nhìn vú Quý, người thầy giật giật lên, có lẽ đây là giấc mơ kinh hoàng nhất, có lẽ đây là một cơn ác mộng thầy không tưởng tượng được ra. Thầy nhìn Thành, ánh mắt là sự thê lương, thống khổ. Mẹ Hoa thì thì bình thản lắm, bao nỗi đau lớn hơn mẹ đã trải qua cả rồi, thế nên với chuyện này mẹ rất bình thường. Vú Quý lại cười hềnh hệch nói:
– Ông tưởng đuổi mẹ con tôi đi thì mẹ con tôi không sống nổi sao? Con trai tôi giỏi giang như vậy, ông nghĩ đuổi đi thì chúng tôi không có đường sống chắc?
Mẹ Hoa nhìn mụ vú nói, nhẹ nhàng đáp lại:
– Đường sống thì có, nhưng sống ra sao nó mới khó. Quên chưa nói với em, vụ cháy xưởng gỗ ở nhà con Ngân do con trai em gây ra đấy, cả việc ông Hải bị thương cũng là nó làm. Chỉ vì cái hợp đồng với bên Tân Á, chỉ vì lời hứa nếu thực hiện được hợp đồng ấy ông Đăng sẽ sớm chia cổ phần cho mà nó suýt hại chết người ta, vì muốn thâu tóm quyền lực mà nó hại người ta ra nông nỗi ấy. Giỏi giang? Làm người không nhất thiết phải giỏi giang, nhưng làm người thì đừng bỉ ổi. Em yên tâm, công an điều tra xong rồi, lệnh bắt chắc chỉ trong vòng mai kia thôi.
Anh Khang nhìn mẹ Hoa, hai mắt trợn ngược, dường như anh sắp không thở nổi. Thầy Đăng cũng kinh ngạc nhìn mẹ hỏi lại:
– Bà nói gì cơ?
– Tôi nói con trai cưng của ông là người gây ra vụ cháy bên xưởng gỗ của ông Hải. Nó và con Hạnh đồng phạm, vì ông Hải không chịu nhượng đơn hàng, cũng phát hiện ra mấy đơn hàng do con trai cưng của ông gửi lên Tân Á có vấn đề, sợ bị phát hiện ra, lại sợ ông Hải cướp đơn hàng mà nó nhẫn tâm đốt kho gỗ, xoá mọi vết tích, còn hại ông ấy suýt mất mạng. Ông không hay biết gì sao? Tôi biết con trai cưng của ông là loại nguỵ quân tử, đầu óc khôn lanh chứ thông minh thì xách dép cho hai thằng con tôi, sớm muộn gì nó cũng gây ra chuyện nên mới nhất quyết không cho nó vào chung hộ khẩu, giấy khai sinh cũng không để đứng tên ông làm cha. Đếch phải vì nghĩ cho ông đâu mà tôi không muốn cái loại mang dòng máu dơ bẩn như nó làm ảnh hưởng đến thằng Thành và thằng Duy.
Thầy Đăng càng lúc càng đi từ kinh hoàng này tới kinh hoàng khác. Mẹ con mụ vú thì chết đứng, một phát đâm rất nhẹ nhưng lại chết ngay tức khắc, không thể có đường lùi, càng không thể cách nào thoát nổi. Thầy Đăng chẳng còn giữ nổi bình tĩnh, lý trí lao đến túm lấy anh Khang mà đánh. Mẹ Hoa chẳng cản, chẳng can nhưng đám người làm sợ anh Khang nổi cơn điên nên lôi thầy Đăng ra. Anh Khang có lẽ không thể nào làm chủ được bản thân nữa, cũng không ngờ chuyện ác độc anh gây ra với cha tôi bên phía đơn vị Duy đã tìm ra chứng cứ, đã đủ bằng chứng để bắt giữ. Anh nhìn thầy Đăng, quỳ xuống van xin thầy cứu anh một lần, thế nhưng thầy cũng như anh, thầy cũng sốc đến mức hoá khùng chỉ muốn bóp chết mẹ con anh mà thôi chứ cứu giúp gì ở đây? Còn tưởng rằng ra đi tay trắng thôi, còn tưởng rằng với năng lực của anh sẽ đủ sức nuôi vú Quý, không ngờ cuối cùng lại nhận một bản án mà anh ta đã cố giấu nhẹm đi. Báo ứng ư? Nhân quả ư? Trả thù ư? Không! Đây không phải trả thù, đây là giúp cho đám ác ôn này biết thế nào là tự làm, tự chịu. Tôi, mẹ Hoa, hay cả Thành, Duy chưa từng dùng cách hèn mạt, bày trò hay giăng bẫy, tất cả chỉ là phơi bày sự thật ra ánh sáng. Có gan làm thì có gan chịu, năm tháng qua cha nuôi tôi suýt chết thế nào, mẹ nuôi tôi đã vất vả, khổ sở ra sao? Tất cả là do vợ chồng anh ta gây ra. Tôi không thương cảm, trên đời này có trăm ngàn lựa chọn, nhưng đã lựa chọn con đường dơ bẩn thì phải chấp nhận báo ứng có thể đến bất cứ lúc nào.
Anh Khang và vú Quý bị lôi ra khỏi nhà, mụ vú khóc nức nở, ba mươi năm nay mụ ta cười sung sướng vì lừa được thầy Đăng, vì được ăn sung mặc sướng giờ thì trên má là những giọt nước mắt của sự tuyệt vọng. Mặc cho mụ ta và anh Khang van xin, thầy Đăng vẫn lạnh lùng đuổi đi. Mẹ Hoa tính toán cẩn thận sai bọn thằng Lân theo dõi, đợi khi nào anh Khang chính thức bị tóm cổ mới dừng lại. Có lẽ mẹ cũng sợ anh ta chó cùng dứt giậu, chị Hạnh bị tạm giam rồi, còn anh ta… mẹ không thể không cảnh giác.
Khi anh Khang và vú Quý bị lôi đi, thầy Đăng ngồi bệt xuống sân. Giữa biệt phủ to lớn thầy bỗng hoá cô đơn. Mẹ Hoa ngồi ở sập uống ngụm trà nói:
– Thật ra còn rất nhiều chuyện, giờ thì chắc chẳng cần tôi moi móc ra ông cũng rõ những oan ức ba mẹ con tôi phải chịu suốt bao nhiêu năm nay rồi đúng không?
Thầy Đăng nhìn mẹ Hoa, giọng thầy méo mó:
– Tôi… xin… lỗi bà.
– Thôi khỏi! Tôi không cần xin lỗi. Năm ấy ông cũng xin lỗi nhiều rồi. Thực ra… trái tim tôi cũng chết từ lâu rồi. Ba mươi năm nay tôi không ly hôn, không phải vì còn yêu ông, mà chỉ là cố gắng nhẫn nhục để hai thằng có cuộc sống đầy đủ, tử tế nhất. Tôi biết thằng Thành nó rất có năng khiếu về Toán học, bản thân tôi khi ấy lại chưa đủ năng lực cho nó học quốc tế, rồi còn cả anh trai, còn cả thầy mẹ đau ốm của tôi. Tôi sống nhục nhã thế nào, ngậm đắng nuốt cay thế nào, nếu sống vì bản thân tôi thì ông chỉ là thứ rác rưởi tôi ném đi lâu rồi, chứ mà như bây giờ có lẽ ông còn lâu mới có cửa mà ở cạnh tôi. Tôi chỉ thương nhất con Hiền, mệnh yểu nên mất sớm, dù biết nó trượt chân xuống núi mất nhưng tôi chắc chắn một điều cái chết của con Hiền, con Quý không vô can bởi con Hiền là đứa con gái duy của tôi và ông, là đứa ông cưng chiều nhất, thương nó nhất. Mụ ta chắc chắn liên quan đến chuyện này, chỉ là tôi không tìm ra được bằng chứng mà thôi. Dù sao thì ông cũng biết rồi, chúc mừng ông đã không phải nuôi con tu hú nữa.
Thầy Đăng không đứng lên nổi, loạng choạng túm lấy cành cây rồi đáp:
– Bà nói con Quý nó ác, nhưng… bà mới là người ác nhất! Bà man rợ nhất, dùng cách này để trả thù, bà quá tàn nhẫn.
– Tàn nhẫn? Ông sao không tự hỏi mình vì sao tôi lại tàn nhẫn? Vì ai? Không phải vì ông sao?
Thầy Đăng không nói nổi nữa, mẹ Hoa thì cười tiếp:
– Tôi chính là muốn nhìn thấy cảnh này đấy! Trong lòng tôi hả hê cực kì, ai bảo ông năm ấy đối xử với con trai không ra gì? Chỉ vì câu nói nịnh lòng của người khác rằng thằng Khang giống ông như đúc mà ông coi nó là bảo vật. Nó giống ông như đúc, nhưng đúc từ đâu thì ông lại không biết! Vui ghê! Sừng trên đầu còn dài hơn cả sừng hươu.
Mẹ Hoa nói xong thì đi vào buồng lấy quần áo. Thầy Đăng thấy vậy vội vã đứng dậy hỏi:
– Bà đi đâu?
– Lên chùa vài hôm chứ đi đâu? Tôi không bỏ ông đâu mà ông phải sợ, tôi còn phải sống cạnh để ngày ngày cười vào bản mặt ông, cười vào việc ông nuôi tu hú suốt ba mươi năm nay chứ.
Thầy Đăng mặt đen kịt, Thành thì kéo tôi khẽ nói:
– Mình về thôi. Để thầy mẹ tự giải quyết.
Tôi còn muốn nghe thêm xem mẹ Hoa nói gì, tôi muốn học hỏi chút từ mẹ mà Thành đã kéo tôi đi. Thế nhưng khi vừa ra đến bậc thang thì đột nhiên đầu óc tôi tối sầm lại, cả người tôi như có bóng đen ập đến, cuối cùng ngất lịm đi.
Không biết tôi đã ngất đi bao lâu, đến khi tỉnh lại thấy mình nằm trong căn phòng trắng toát của bệnh viện, xung quanh ngoài thầy Đăng, mẹ Hoa, còn có cả cha mẹ nuôi tôi với cái Chi. Trời! Tôi bị sao mà thầy mẹ gọi cả cha mẹ tôi lên? Đã vậy vẻ mặt ai cũng cực kì lo lắng. Tôi hoang mang vội vã bật dậy hỏi:
– Mọi người… sao lại ở đây đông như vậy ạ?
Mẹ tôi với mẹ Hoa lao đến giữ lấy tôi rồi mắng:
– Cái con bé này, làm gì mà ngồi dậy mạnh thế?
Nghe đến đây tôi càng sợ hãi hỏi:
– Mẹ, con… con bị sao ạ?
Mẹ tôi cốc nhẹ lên trán tôi, mặt cau lại:
– Sao trăng cái gì, đúng là… con có thai rồi, có thai được mười tuần rồi. Mẹ cũng chịu con thôi, có thai hai tháng rưỡi mà không hay biết gì là sao hả trời?
Tôi há hốc mồm kinh ngạc, cái gì cơ? Có thai? Còn có thai tận mười tuần lận? Tôi có nghén ngẩm nôn mửa gì đâu? Thậm chí còn ăn ngon, ngủ yên, mấy ngày trước còn… còn… làm tình. Duy nhất việc trễ kinh còn tôi gần như không có dấu hiệu gì của việc mang thai luôn. Mẹ Hoa thấy tôi như vậy thì thở dài:
– Trưng bộ mặt ngạc nhiên ấy ra có nghĩa là con không hề hay biết gì thật? Bảo sao bác sĩ bảo thiếu sắt nhẹ, với cần tĩnh dưỡng nhiều vào.
Tôi bất giác chạm tay xuống bụng, vẫn ngỡ ngàng không tin nổi mình đang mang một sinh linh bé bỏng. Là con của tôi và Thành. Tự dưng tôi thấy cảm giác nghẹn nghẹn ở cổ, vui vui mà lại hồi hộp, rồi còn bỡ ngỡ, xen lẫn cả lo lắng. Đứa bé này đến bất ngờ quá, tôi thậm chí còn chưa chuẩn bị gì, thật sự tôi không dám tin mình mang thai rồi!!

Yêu thích: 4.4 / 5 từ (41 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN