Ngày Anh Đến - Phần 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2948


Ngày Anh Đến


Phần 24


Khi tôi còn đang ngỡ ngàng thì chủ nhân cái thai cũng vào, thầy Đăng, mẹ Hoa với cha mẹ nuôi tôi thấy anh vào có lẽ cũng muốn để tôi và anh có không gian riêng liền rủ nhau ra ngoài. Anh cầm theo bao nhiêu thuốc bổ, mặt chẳng có chút gì là nghiêm trọng, thậm chí vẻ mặt còn cực kì nhơn nhơn nói:
– Bác sĩ bảo em thiếu máu nhẹ, giờ có thai rồi phải nghỉ ngơi tẩm bổ nhé, không được lao động quá sức, phải ăn thật nhiều nữa.
Tôi nhìn Thành, sao anh không hề ngạc nhiên, lo lắng, hay vồ vập, thậm chí là khóc vì xúc động khi tôi mang thai giống mấy anh nam chính trong truyện ngôn tình tôi hay đọc nhỉ? Thấy tôi nhìn mình chằm chằm anh đang cầm cốc nước trên tay liền quay sang hỏi:
– Sao nhìn anh như thế?
Tôi chỉ chỉ tay vào bụng đáp:
– Em có thai rồi đó.
Thành đưa thuốc cho rồi gật đầu:
– Ừ. Anh còn biết trước cả em mà.
– Anh không xúc động hả? Em mang thai con của anh đấy.
Nghe đến đây Thành ngây người nhìn tôi rồi bật cười:
– Đồ hấp. Sao em hỏi vậy?
– Thì thấy người ta biết mình làm cha người ta xúc động, có người còn khóc vì mừng kia kìa, em thấy anh chẳng có cảm xúc gì ý.
Thành đợi tôi uống hết cốc nước rồi mới đáp:
– Mỗi người có một cách thể hiện mà. Anh vui cười không khép nổi miệng cũng là một dạng của xúc động đấy. Xúc động kiểu này mới lan toả điều tích cực đến bà bầu được chứ.
– Xì. Nguỵ biện.
– Không nguỵ biện, anh nói thật lòng. Trước mặt con anh không nói dối đâu. Anh ba mươi tuổi rồi nên nhiều lúc không lãng mạn được như “người ta” mà em nhắc đến. Nhưng bản thân anh khá cầu tiến, ham học hỏi, anh sẵn sàng tiếp thu nếu em dạy anh cách đối xử lãng mạn với vợ.
Tôi nghe xong bật cười, cần quái gì lãng mạn như trong mấy phim, truyện ngôn tình, đáng yêu thế này là được rồi. Dẫu sao tôi vẫn mang tâm hồn của một thiếu nữ, anh đã nói vậy tôi cũng mặt dày đáp:
– Vậy được. Xin mạn phép được làm cô giáo của em môn “lãng mạn”, tôi sẽ phụ đạo em môn này. Gọi một tiếng cô giáo đi thôi.
Anh thấy tôi đùa cũng hùa theo:
– Dạ! Em chào cô! Ngoài môn “lãng mạn” em còn muốn học cô nhiều môn lắm. Nhưng cô đang bầu bí thế này em đành tạm gác lại bảy tháng sau vậy. Sinh con xong cô nhớ phụ đạo em kĩ hơn nhé.
Tôi chưa hiểu ý của tiến sĩ hỏi lại:
– Môn gì mà phải đợi bảy tháng sau?
Thành ghé vào tai tôi nói thầm:
– Thưa cô, môn làm tình ạ.
Tai gáy tôi nóng bừng, giả vờ mắng:
– Sặc! Trò đúng là đê tiện.
– Đê tiện mới làm cô có bầu được chứ.
– Trời! Trò mặt dày ghê. Mà nghe cô nói này, bảy tháng sau sinh xong rồi vẫn chưa học được luôn môn ấy đâu. Sinh xong còn phải kiêng cữ vài năm đó em ạ.
– Thôi cô ơi, cô lừa ai chứ lừa em làm gì. Sinh xong kiêng vài tháng thôi cô ạ, kiêng vài năm có mà cô không chịu được chứ em cố thì vẫn chịu được.
Tôi nhìn Thành, tính lừa anh mà ai ngờ anh lại bắt bẻ lại. Anh là tiến sĩ Quản trị kinh doanh mà tôi cứ tưởng anh là bác sĩ sản khoa không bằng. Biết nói chuyện mà anh biết tỏng thì kiểu gì cũng thua nên tôi đành ngậm mồm nhưng lại quay đi tủm tỉm cười. Tự dưng lại thấy hạnh phúc ghê, tìm được cha ruột rồi, lật mặt được mấy kẻ ác, giờ lại có bầu nữa. Trong lòng tôi chỉ canh cánh về mẹ ruột tôi nữa, đến giờ thằng Lân vẫn chưa có tin tức gì.
Tối đó thầy mẹ và cha mẹ nuôi cùng hộ tống tôi về biệt phủ. Làm dâu nhà hào môn có khác, có bầu cái chẳng khác gì công chúa. Thật ra bình thường mẹ Hoa với Thành lúc nào cũng chiều tôi chẳng để tôi thiếu thốn gì, thế nhưng giờ thì đến ngay cả thầy Đăng cưng như cưng trứng. Nhất là sau cái chuyện biết anh Khang không phải con ruột mình nên thầy áy náy với cả mẹ Hoa và Thành ghê lắm. Mẹ Hoa thì vẫn thế, lạnh nhạt với thầy, nhưng vì tôi có bầu nên mẹ không lên chùa nữa mà ở nhà cùng tôi. Nhà người làm không thiếu nhưng mẹ sợ chúng nó không biết việc nên từ nấu nướng, ăn uống của tôi mẹ đều phải tự tay đặt thực phẩm sạch dưới quê lên mới yên tâm.
Thành thì khỏi phải nói, từ lúc tôi mang bầu mấy cuộc hội họp của trường anh cũng cắt hẳn. Làm gì còn cảnh đi sớm về khuya như hồi mới lấy. Vợ bầu mà, anh cũng ba mươi tuổi rồi nên có vẻ mong con lắm. Được cái đứa con này chẳng biết trai hay gái nhưng chả hành cha, hành mẹ chút nào. Tôi không nghén, ăn uống thoải mái gần như chẳng chê cái gì, cũng không quá thèm cái gì một cách đặc biệt, chỉ có điều tôi hay mỏi chân, mỏi nhức xương. Mà mang bầu thì chẳng xông hơi được nên tối nào Thành cũng phải massage cho tôi. Ban đầu anh massage cũng vụng lắm, sau chẳng biết học ở đâu ngày càng lên tay. Mấy lần mẹ Hoa dẫn tôi đi massage bầu thấy nhân viên còn làm không thích bằng anh. Sau tôi quen dần chả nể nang gì cứ tối tắm xong lên giường giơ chân lên nói:
– Này thầy. Tôi mỏi quá, thầy massage cho tôi đê.
Thầy giáo tất nhiên không dám từ chối ngồi trên giường bóp mấy tiếng mới được tha cho. À nói vậy thôi chứ thầy giáo tình nguyện đấy chứ nào có bị ép buộc đâu, mấy hôm cuối tuần nghỉ thầy giáo còn cùng với mẹ Hoa còn ngâm rượu nếp cẩm trứng gà hạ thổ cho tôi. Nghe đâu sinh xong dùng sẽ trắng trẻo xinh đẹp lắm, lúc thấy anh mồ hôi nhễ nhại đi hạ thổ rượu tôi đứng ở hiên mà thấy thương lắm luôn. Đến giờ tôi chưa dám thừa nhận yêu anh, nhưng những việc anh làm khiến tôi thật sự thấy rung động, còn cả xúc động nữa.
Nói mới nhớ tôi quên chưa nhắc đến chị Hạnh, vú Quý, anh Khang và mụ Hoà. Chị Hạnh sau khi gây thương tích cho Thành thì bị bắt luôn, lúc thằng Phúc ra đầu thú khai nhận toàn bộ tội ác chị ta gây ra đã khiến mụ Hoà sốc toàn tập. Chị Hạnh thì như phát điên trong tù, mụ Hoà đi xin giấy chứng nhận tâm thần để chị Hạnh thoát án nhưng đáng tiếc cha ruột tôi đã không để bà ta được toại nguyện. Chẳng có cái bệnh viện nào dám làm cái giấy đó cho bà ta. Nghĩ cũng lạ, cả một đời gây tội ác, đến cuối cùng lại muốn xin giấy chứng nhận tâm thần. Sao mẹ con mụ ta không vào trại tâm thần trước khi để những chuyện này xảy ra đi, có phải xã hội cũng bớt tang thương không? Cha ruột tôi trước kia nhắm mắt cho qua mấy chuyện ác mẹ con mụ ta gây ra, nhưng lần này cha tôi đã lên công an, kiên quyết đòi làm rõ việc có phải mụ Hoà cũng là đồng phạm trong các vụ án của chị Hạnh không. Cuối cùng theo lời khai của đám thằng Phúc mụ Hoà cũng bị tóm sống. Anh Khang thì bị bắt sau khi rời nhà đúng hai hôm, vụ xưởng gỗ cha tôi bị cháy, vụ cha tôi bị bắn đạn vào người đều là anh ta gây ra. Vú Quý sau khi nhà tan cửa nát, con trai bị bắt thì suy sụp, mụ vú ở trong căn nhà trọ tồi tàn, trước kia ăn trắng mặc trơn, giờ tàn tạ như mấy bà bảy mươi tuổi rồi đi biệt tích đâu không ai rõ. Tôi đang mang bầu, thế nên cũng không muốn nhúng tay thêm vào mấy việc của đám người ấy. Công an bắt rồi, cái giá phải trả cũng quá đắt rồi, dù rằng mẹ con con Trúc chẳng thể sống lại, dù rằng những vết thương của cha tôi cũng không lành lặn được, cha cũng không thể có sức khoẻ như trước kia nhưng tôi tin vào pháp luật Việt Nam. Tôi chẳng hi vọng những tháng năm trong tù họ có thể sám hối, càng chẳng cao thượng đến mức xin giảm án tù cho họ, thế nhưng đâu đó len tói trong tôi vẫn mong phần người trong họ có thể thức tỉnh khi ngồi sau những song sắt lạnh lẽo đó. Cái Mai thì về quê, mẹ Hoa trợ cấp nuôi con cho nó, nó chọn sai người nhưng mẹ Hoa cũng thương tình nên tháng nào cũng mua sữa và gửi chút tiền cho nó chờ ngày sinh con.
Sau khi đám người ấy bị bắt thằng Lân cũng về báo với tôi một tin về mẹ ruột tôi. Sau lần tiếp cận lấy được tóc của mẹ thì vài ngày sau mẹ tôi đã đi nước ngoài. Nghe đâu mẹ giao công việc lại con nuôi rồi đi nước ngoài tận một năm để học hỏi về công nghiệp giày da đời mới. Tôi có chút tiếc nuối, ban đầu thông tin về bà quá ít ỏi, thậm chí đến ngay cả địa chỉ nhà thằng Lân cũng không mò ra được, khi có tin tức một chút bà lại đi nước ngoài, thậm chí tôi còn chưa kịp đến gặp bà, chưa kịp đến nhận mẹ bà đã đi rồi. Nghe thằng Lân nói cha ruột tôi cũng có đi tìm mẹ ruột sau khi biết tin tôi còn sống, thế nhưng cha đến chậm một bước, khi mẹ ra sân bay, lên chuyến bay sang Pháp rồi cha mới đến. Một năm thôi, một năm sau mẹ sẽ quay về. Tôi nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn cảm thấy một năm thật dài, cha tôi có lẽ cũng muốn chờ mẹ nên cái tin tôi là con ruột của cha, cha vẫn chưa công bố ra ngoài, thậm chí cũng chưa xuống nhà gặp cha mẹ nuôi tôi nói chuyện. Có điều cha lại rót vốn vào xưởng gỗ của cha nuôi tôi, mặc dù công ty của cha là công ty bánh kẹo nhưng lại đầu tư thêm vào xưởng gỗ ở huyện, thậm chí còn dựa vào các mối quan hệ để tạo đơn cho cha nuôi tôi. Tôi tôn trọng ý kiến của cha nên chuyện này tôi cũng vẫn tạm giữ kín chỉ có hai vợ chồng biết.
Từ hồi tôi mang bầu lại chỉ ở nhà làm luận văn nên tôi khá rảnh. Thế nên cuối tuần nào tôi và Thành cũng về nhà cha mẹ nuôi dưới huyện chơi. Cha mẹ nuôi cũng dần nguôi ngoai sau nỗi đau mất Vũ, nhất là dạo gần đây cha nuôi bận rộn với xưởng gỗ, nhiều việc nên mẹ phải phụ cha, tôi với Thành còn suốt ngày xuống nên cha mẹ chẳng còn chút thời gian nào mà nghĩ ngợi nhiều nữa. Thực ra tôi biết chẳng ai trong chúng tôi có thể quên được Vũ, một người con ưu tú của cha mẹ, một người anh trai xuất sắc, cũng là mối tình đầu ngây dại của tôi nên càng không thể quên. Nhưng dần dần đến hiện tại tôi cũng buông bỏ được chấp niệm, giữ lại hình ảnh của anh trong nơi sâu thẳm nhất của trái tim mình để sống với hiện tại.
Khi tôi có bầu được hơn ba tháng thì đi lên trường thi lại môn của Thành. Trông thế thôi đừng tưởng vợ giảng viên mà đã được ưu ái nha. Ở nhà anh phụ đạo tôi rất nhiệt tình nhưng xin gãy lưỡi anh vẫn không cho tôi biết đề thi. Đã vậy đi thì anh còn cho thêm câu hóc búa có khốn khổ không cơ chứ. Có điều tôi học hành khá cẩn thận nên tuy không đạt điểm tối đa nhưng vẫn là điểm giỏi. Sau khi thi xong vài ngày trên trường có buổi diễn thuyết. Nghe đâu là Thành chủ trì với sinh viên xuất sắc khoá trước, tôi được thầy hiệu trưởng mời, lại là buổi diễn thuyết của chồng nên tất nhiên không thể vắng mặt. Tuy có bầu ba tháng nhưng bụng tôi khá nhỏ, sáng nay tôi mặc cái váy dài che đi rồi cùng Thành lên trường. Trước kia mấy lần lên trường toàn dừng ở ngoài trạm xá bus, nhưng từ lúc có bầu Thành chẳng thèm dừng nữa phóng thẳng vào trong bãi đỗ xe khiến tôi cứ phải chui lủi đi lên. Mặc dù anh nói chuyện chúng tôi là vợ chồng đâu phải chuyện xấu mà phải giấu nhưng tôi thực sự chưa muốn công khai với bạn bè. Đợi xong luận văn, ra trường rồi công khai sau cũng đâu có muộn. Thế nên hôm nay tôi phải lủi lủi mãi từ bãi gửi xe của trường, còn cố cố đứng xa Thành để không ai phát hiện ra. Cũng may cái Tâm không để ý, lúc thấy tôi ở gốc cay bằng lăng lại mò ra tìm tôi lôi tôi vào hội trường. Sau đợt tôi mất tích vài tháng, mặc dù tôi đã giải thích là gia đình có việc nhưng nó như sợ tôi rời xa nó nên cứ thấy tôi là bám không tha. Lúc vừa ngồi xuống ghế nó liền nói:
– Mày biết hôm nay ai diễn thuyết cùng thầy không?
Tôi đáp:
– Nghe nói là sinh viên xuất sắc của khoá trước, đã ra trường đúng không?
– Chuẩn mẹ nó luôn, nhưng quan trọng mày biết đó là ai không?
– Chịu.
– Con này chẳng chịu tìm hiểu gì về thế sự cuộc đời cả. Là chị Lâm Anh, thủ khoa đầu ra của trường mình, hoa khôi một thời… người yêu tin đồn cũ của thầy mình chứ ai. Chị ấy hình như giờ không làm ngân hàng nữa rồi thì phải.
Tôi nghe cái Tâm nói thì khựng lại. Lâm Anh? Cái tên này rất quen, là hoa khôi cái Tâm từng nhắc đến… Lâm Anh… con gái nuôi của mẹ đẻ tôi cũng tên là Lâm Anh. Cái Tâm thấy tôi như vậy thì hỏi:
– Sao vậy? Đừng nói giờ mới ngờ ngợ ra là vợ thầy úp sọt thầy nhé.
– Úp sọt cái cờ cờ. Có mà thầy úp sọt vợ thầy thì có. Trông cái tướng hãm hãm của thầy vớ bở được vợ mừng thấy mẹ.
Cái Tâm nghe tôi nói thì trợn ngược mắt đáp:
– Cái con này, thầy tiến sĩ, đẹp trai hơn cả diễn viên, con nhà đại gia, thầy sao phải úp sọt ai.
– Ôi xời. Vợ thầy xuất sắc hơn thì thầy úp sọt chứ sao. Mày tưởng thầy của mày ngon lắm chắc, mắt còn lác, tao chả thấy có gì đáng để úp sọt.
– Thôi tao xin! Tao hỏi thầy rồi, lác lác cái đầu mày, thầy bảo thầy có lác quái đâu. Mày đừng bảo mày theo phe vợ thầy nhé.
– Theo phe vợ thầy là cái chắc. Tao phe chính thất.
– Tao phe chị Lâm Anh, ủng hộ chị Lâm Anh lật đổ vợ thầy.
– Sặc! Từ hồi nào mà giới trẻ có tư tưởng lệch lạc ghê, bảo sao giờ trà xanh không lên ngôi. Sau mày lấy chồng, nhỡ mà người khác lại giống mày, nói mày úp sọt thầy, ủng hộ người khác lật đổ mày, thay thế mày mày chắc hạnh phúc lắm.
Cái Tâm nghe tôi nói đến đây thì mặt đen lại, nó cáu kỉnh đáp:
– Đây là chuyện của thầy tự dưng mày vơ vào tao làm gì? Tao đâu có đụng đến mày mà mày trù ẻo tao thế. Cứ làm như mày là vợ thầy không bằng.
Đúng con mẹ nó rồi, bạn thân mến ơi tôi là vợ thầy đây. Bạn cứ một hai muốn người khác lật đổ tôi khiến tôi chỉ muốn đấm cho bạn vài cái. Cái Tâm định nói gì đó thì Thành cũng vào, hội trường hôm trước đã đông, hôm nay còn đông nghịt người. Trên sân khấu Thành mở máy tính, độ năm phút sau từ phía sau sân khấu một người con gái bước vào, cái Tâm khẽ kéo tay tôi nói:
– Chị Lâm Anh đó. Xinh nhỉ.
Tôi ngước mắt nhìn lên, nghe danh hoa khôi khoá trước đã lâu giờ mới được tận mắt nhìn thấy. Chị ấy rất xinh, lại trang điểm kĩ nên trông càng sang trọng. Cái Ly ngồi bên cạnh cái Tâm khẽ xì một tiếng:
– Cũng xinh nhưng tao thấy không xinh bằng hoa khôi Ngân của mình đâu.
Cái Tâm nhìn tôi đáp:
– Một chín một mười, chị Lâm Anh đẹp sắc sảo, cái Ngân thì đẹp trong sáng, mỗi người một kiểu, tao gu chị Lâm Anh.
– Tao gu con Ngân.
Tôi nhìn con Ly, đáp cho nó cái bánh bông lan trứng muối trong cặp rồi đập tay nói:
– Bạn tốt! Mời bạn.
Cái Tâm nhìn chiếc bánh bông lan trên tay cái Ly tiếc nuối xen lẫn cay cú hừ một tiếng, còn cái Ly thì cười hi hí không ngừng. Trên sân khấu Thành với chị Lâm Anh đứng cạnh nhau, thi thoảng có tiếng xì xào:
– Đẹp đôi thật. Trông như tiên đồng ngọc nữ.
Không phải tôi là vợ Thành mà cảm thấy mấy lời nói đó vô duyên đâu. Thế nhưng kể cả không phải vợ anh tôi cũng cảm thấy nó vô duyên thật. Thành dù sao cũng là người đã có vợ, tại sao lại khen đẹp đôi với người con gái khác? Tôi nhìn lên, tự dưng thấy tim hơi nhói như có kim chích. Tôi biết miệng thiên hạ chẳng hơi đâu để ý được, càng không thể bịt miệng được mấy lời của người khác nhưng vẫn cảm thấy chạnh lòng. Trên sân khấu bắt đầu buổi diễn thuyết, thi thoảng khi đang diễn thuyết anh lại liếc nhìn tôi. Chị Lâm Anh đứng cạnh, chẳng biết do tôi tự biên tự diễn hay không nhưng có lúc tôi cũng cảm giác chị đang nhìn mình. Hai người công nhận diễn thuyết ăn ý nhau thật, kẻ tung người hứng khiến máu tiểu nhân trong người tôi cũng nóng lên. Má ôi, tôi cũng là đàn bà thôi, cũng có hỉ nộ ái ố, tự dưng lại hơi ghen ghen chứ. Kể ra hôm qua anh nói hôm nay anh đi diễn thuyết với chị Lâm Anh giờ tôi đã trang điểm lộng lẫy, ăn mặc xinh xắn tí rồi. Tôi cũng không biết giữa Thành và chị Lâm Anh trước kia có mặn nồng không, thế nhưng từ lúc tôi và anh lấy nhau tôi cũng chưa nhìn ra được sự lưu luyến của anh dành cho tình cũ, hoặc anh giấu quá giỏi tôi không phát hiện ra. Có điều bản thân là vợ, nếu nói không có cảm xúc gì khi chồng mình diễn thuyết cùng tình cũ chắc chắn là xạo lòng rồi. Cái bầu không khí này nó khó chịu ngột ngạt ghê. Tôi lấy cớ đi vệ sinh rồi đi ra ngoài. Thế nhưng khi đứng lên ra đến hàng ghê ngoài tôi bỗng thấy đầu óc tối sầm lại. Từ nhỏ tới giờ tôi có bị thiếu máu nhẹ, đến lúc có thai lại càng thiếu, tuy rằng đã bổ sung sắt nhưng lâu lâu khi đứng dậy vẫn bị quay cuồng, choáng váng thậm chí là ngất đi. Tôi loạng choạng, lảo đảo suýt ngã vật ra, cũng may tay tôi nắm được vào ghế, cả người cũng bám lấy thành ghế cố giữ lại thăng bằng. Đột nhiên tôi thấy phía trên sân khấu tiếng Thành im bặt, bên dưới cũng có tiếng xôn xao, còn có tiếng chị Lâm Anh cất lên nho nhỏ nhưng vọng vào Micro:
– Thành, đang diễn thuyết anh đi đâu vậy?
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì, cả người dần thăng bằng lại cũng thấy Thành lao về phía tôi. Hai tay anh đỡ lấy tôi, cả người tôi trong phút chốc nằm gọn trên tay anh. Mấy sinh viên nam cũng đang vây xung quanh tôi như định đỡ tôi dậy nhưng Thành đã nhanh hơn. Thấy vậy mấy sinh viên nam liền nói:
– Thầy, để em bế bạn ấy ra phòng y tế cho ạ.
Tôi mở mắt nhìn Thành, vốn định bảo tôi không sao anh đã đáp:
– Không cần đâu, tôi tự bế được.
– Nhưng thầy đang diễn thuyết mà, để bọn em đi cũng được.
Phía trên chị Lâm Anh cũng chạy xuống gật đầu:
– Phải đấy, anh để em ấy cho các bạn nam đưa về phòng y tế. Mình còn nhiều việc chưa xong.
Thế nhưng Thành dường như không quan tâm, phía sau chị Lâm Anh lại lèo nhèo:
– Anh Thành, buổi diễn thuyết còn chưa xong… em ấy cũng không sao đúng không? Em ấy có lẽ chỉ choáng chút thôi.
Tôi gật đầu, không muốn ảnh hưởng đến anh liền đáp:
– Thầy… em không sao…
– Không sao? Không sao mà lại suýt ngã?
– Tại em hơi chóng mặt thôi, em không sao thật mà.
Chị Lâm Anh cũng kéo tay Thành cười nói:
– Em ấy không sao rồi… anh để cho bạn Tuấn với bạn Thanh đỡ xuống phòng y tế là được mà.
Hai nam sinh viên cũng gật gật đầu đồng tình lên tiếng:
– Vâng, thầy để em đỡ bạn ấy đi cũng được.
Thành nhìn tôi, tôi còn tưởng anh sẽ để tôi xuống thật không ngờ anh bình thản nói:
– Cảm ơn hai em nhưng vợ thầy để thầy tự đưa đi.
– Vợ thầy?
– Phải. Bạn ấy là vợ thầy.
Câu nói Thành vừa dứt cả hội trường đột nhiên im lặng, một sự im lặng đáng sợ, rồi sau đó là những tiếng ồ lên kinh ngạc. Đến ngay cả bản thân tôi cũng sửng sốt đừng nói là những người khác. Hội trường bắt đầu nhốn nháo dần, những tiếng xôn xao, những cái chỉ trỏ, sự bàng hoàng của tất cả mọi người. Có lẽ dường như không một ai tin nổi, thậm chí lời Thành nói còn giống sự đả kích với một số sinh viên nữ. Tôi từ sửng sốt chuyển sang bàng hoàng rồi xấu hổ, cả mặt nóng bừng định đẩy anh ra nhưng không đẩy nổi. Chị Lâm Anh nhìn tôi, nở nụ cười gượng gạo, còn cái Tâm thì bụm mồm hai mắt tròn xoe. Người nó hơi lắc lư, cảm giác như nó sốc hoàn toàn với cái tin này. Đám người lại chỉ trỏ, bàn tán, bên trên thầy hiệu trưởng cố ra sức giữ trật tự nhưng không ai còn quan tâm lời thầy nói. Tôi thực không dám tin vào tai mình, ngay trước hội trường đông nghịt người giảng viên công bố tôi là vợ anh. Trời ơi tên này, tôi giấu không được anh còn công khai ra. Thành không để ý thái độ của người khác quay sang chị Lâm Anh nói:
– Còn một phần nữa, em diễn thuyết thay tôi. Tôi đưa cô ấy xuống phòng y tế đã.
– Vâng ạ.
Nói rồi Thành bế tôi ra ngoài, đằng sau hàng loạt tiếng nói cất lên:
– Hoa khôi khoá K35 là vợ thầy Thành sao? Trời ơi không tin nổi.
– Hai người họ đẹp đôi thật, chỉ là cô ấy vẫn còn là sinh viên nên tôi hơi kinh ngạc.
– Hơi thôi sao, tôi thật sự kinh ngạc đấy.
Tôi thật muốn độn thổ quá mà, khi ra đến bên ngoài sân mọi người trong hội trường vẫn ngoái ra nhìn. Tôi cố đẩy đẩy tay anh, ai ngờ anh lừ mắt mắng:
– Đẩy cái gì, sao phải đẩy.
Tên này điên rồi! Rõ ràng anh làm tôi xấu hổ với mọi người giờ lại cáu kỉnh với tôi. Tôi thúc vào ngực anh mắng lại:
– Buông em ra, sao anh lại nói với mọi người em là vợ anh chứ?
– Sai chỗ nào à?
Ờ thì tất nhiên không sai, chỉ là sai thời điểm thôi. Thấy tôi không đáp anh lại nói:
– Em sao cứ phải cố giấu chuyện mình là vợ chồng thế? Hay còn muốn tà lưa sinh viên nam khác?
Ai cha, tên này cũng ăn giấm chua gớm. Tôi mỉa mai:
– Có mà anh muốn tà lưa sinh viên nữ thì có.
– Em điên! Anh muốn tà lưa sinh viên nữ công khai em làm quái gì. Mang tiếng là thủ khoa suy nghĩ cũng không dài lắm nhỉ?
Sặc! Ý là chê tôi não ngắn, tôi định tìm lý lẽ đáp lại anh lại nói:
– Đằng nào người ta chẳng biết em là vợ anh. Công khai cho em đỡ ghen tuông, ức chế lại ảnh hưởng đến con của anh.
– Sặc! Em ghen cái gì chứ?
– Thôi cô ạ, không ghen nhưng tôi thử gần sinh viên nữ nào chắc về cô chém chết tôi.
Tôi bật cười, thôi thì bà đếch làm màu nữa, đã trót công khai thì thôi, bà đây cũng phải khẳng định chủ quyền. Ai thích xì xào gì thì xì xào, anh đi mà giải quyết mấy lời đàm tiếu ấy. Đưa tôi xuống phòng y tế Thành cũng không lên hội trường ngay mà ở lại cùng tôi, đến khi buổi diễn thuyết kết thúc tôi và anh mới trở về. Nghe nói chị Lâm Anh sau khi diễn thuyết xong cũng trở về luôn chứ không hề đi tìm Thành trong lòng tôi cũng nhẹ nhàng hơn. Dù sao chị ấy cũng là đàn chị khoá trên, lại khá thành công, tôi ngưỡng mộ nhiều hơn là ganh tị, bản thân tôi giờ cũng muốn sống an phận thủ thường, càng không tranh đấu càng dễ chịu.
Cái tin tôi là vợ Thành chấn động cả trường, có lẽ anh cũng sợ tôi bị ảnh hưởng bởi lời nói của người ta nên không về hội trường mà đưa tôi về phòng làm việc của anh. Trong phòng làm việc của anh đa số là các thầy cô giáo tôi quen. Thế nhưng cái tin này dường như chỉ chấn động sinh viên chứ các thầy cô bình thản lắm, thấy tôi vào cũng chả có gì ngạc nhiên còn hỏi han tôi điểm số thi cử môn của Thành thế nào, thậm chí cô Marketing còn hỏi tôi cuộc sống sau khi lấy chồng thế nào làm tôi mới là kẻ ngạc nhiên hỏi lại:
– Cô, cô biết em lấy chồng rồi ạ?
Cô Marketing cười đáp:
– Hồi cưới em tôi còn đến dự, chắc em lu bù quá nên không thấy tôi thôi, cậu ấy mời ít, chúng tôi lại cũng không muốn nhiều chuyện nên không nói ra với ai. Hồi chưa cưới chồng em đã nhờ chúng tôi để ý đến em, có điều sinh viên xuất sắc như em có gì mà cần phải để ý.
Lần này tôi há hốc mồm nhìn Thành, thế nhưng anh lại rất bình thản, hoàn toàn không có thái độ gì khác lạ. Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc tôi với Thành cũng về nhà. Cái Tâm gọi điện cho tôi suốt mấy tiếng đồng hồ chỉ để truy hỏi về vụ ấy khiến tôi mỏi mồm giải thích. Cũng may sau khi biết tin này nó thay đổi 360 độ: lần này nó đã theo phe chính thất. Cái Ly còn khoe tôi cái Tâm đi khắp trường giải thích không phải tôi úp sọt thầy như tin đồn mà tôi và thầy tình nguyện yêu nhau rồi cưới, cơ mà vì tôi là sinh viên nên mới không công khai đám cưới ra khiến cái tin úp sọt cũng bị dập tắt! Đấy! Bạn bè phải thế chứ. Ai nói gì tôi không quan tâm, miễn đám chúng nó cùng phe với tôi là tôi yên tâm rồi. Sau buổi diễn thuyết của Thành và chị Lâm Anh tôi không gặp lại chị Lâm Anh thêm lần nào nữa, thậm chí ngay cả lời kể về chị từ bọn cái Tâm tôi cũng không được nghe, dường như chị hoàn toàn biến mất. Tôi sợ Thành nghĩ mình nhỏ nhen nên cũng chưa từng hỏi anh về chị Lâm Anh, anh có quá khứ, tôi cũng có quá khứ nên tôi không hề muốn bản thân mình lại biến thành kiểu đàn bà soi xét về quá khứ của chồng, quan trọng là hiện tại anh tốt với tôi là được. Sau lần có gọi điện cho thằng Lân thử tìm hiểu về con gái nuôi của mẹ tôi bởi cái tên Lâm Anh thực sự ấn tượng. Mặc dù tôi tự nhủ rằng trên đời này không thiếu gì người tên giống nhau thế nhưng khi tôi bầu đến tháng thứ sáu thằng Lân lại báo với tôi chút tin tức ít ỏi nhưng đầy quan trọng: Lâm Anh con gái nuôi của mẹ tôi quả thực hơn tôi hai tuổi, trước từng làm ngân hàng nhưng hiện giờ về quản lý xí nghiệp giày da. Những dữ liệu ít ỏi ấy lại vừa hay trùng khớp với chị Lâm Anh như lời cái Tâm nói, sinh viên hơn tôi hai khoá, từng làm trong ngân hàng MSB. Nếu như chị Lâm Anh thực sự là con gái nuôi của mẹ tôi… Không hiểu sao nghĩ đến đây… tôi lại có một cảm giác gì đó bất an. Thế nhưng rồi tôi khẽ gạt đi, chẳng lẽ lòng tin vào hôn nhân này của tôi lại mong manh đến thế?
Khoảng thời gian sau cái tin tôi là vợ giảng viên môn quản trị kinh doanh nổ ra tôi đi học cũng thấy bình thường thôi. Căn bản lâu lâu tôi mới lên trường để làm luận văn nên ít gặp các sinh viên khác, đa số làm trong nhóm là chính. Thành lại là người hướng dẫn chính cho nhóm chúng tôi nên chẳng ai dám bàn tán gì nữa. Vả lại Thành tuy là chồng tôi nhưng anh khá công bằng, không có sự thiên vị đặc biệt nên sinh viên cũng nể phục. Mà cũng tốt, kể từ sau khi Thành công khai chuyện tôi là vợ anh sinh viên nữ cũng bắt đầu dần giữ khoảng cách, thi thoảng vẫn có bạn không màng tới chuyện anh đã vợ gửi giấy nhớ, hay để số điện thoại trên bàn cho anh đều bị thẳng tay ném vào thùng rác. Thế nên dần dần tôi thấy cái chuyện này cũng coi như là chuyện may mắn, anh bớt người đeo bám tôi cũng đỡ phải nổi máu Hoạn Thư. Khi tôi bầu được năm tháng cũng là lúc chương trình học kết thúc, sau khi bảo vệ luận văn tôi đã ra trường với tấm bằng xuất sắc.
Sau khi tốt nghiệp tôi vốn định về công ty Hoa Đăng làm việc và giúp cha tôi vực dậy xưởng gỗ, có điều bụng tôi lớn dần, cả Thành và mẹ Hoa đều muốn sinh xong rồi đi làm sau. Vì nghĩ đến sự an toàn của đứa bé nên tôi nghe lời mẹ Hoa và Thành. Nhắc đến đứa bé, hồi ba tháng đi siêu âm bác sĩ hỏi tôi và Thành có muốn biết giới tính em bé không, tôi khá tò mò nhưng Thành thì gạt đi, anh nói con nào cũng được, trai gái đều yêu nên không có ý định biết miễn sao khoẻ mạnh là được. Thế nên đến tận bây giờ tôi vẫn chẳng biết con tôi là trai hay gái, quần áo sắm sửa đều là màu mà trai hay gái đều mặc được. Được cái thầy Đăng, mẹ Hoa cũng tân tiến hiện đại, thế nên tôi cũng không đặt nặng mấy chuyện ấy, cũng không hề có cảm giác áp lực.
Khoảng thời gian mang bầu đối với ai tôi không hề biết nhưng đối với tôi đó là khoảng thời gian mà tôi cảm thấy hạnh phúc thoải mái nhất, cũng là khoảng thời gian mà tôi thấy rất dễ chịu. Thành đối với tôi không phải là tốt mà là cực kì tốt, ngoài mấy cái việc xoa bóp massage anh còn suốt ngày tìm món này, món kia bổ dưỡng cho bầu ăn. Lắm khi tôi còn tưởng anh chuẩn bị sang ngang nghề tay trái là giáo sư dinh dưỡng mất thôi. Sau khoảng thời gian có chút bất an về chị Lâm Anh thì toàn bộ những việc Thành làm cho tôi đã khiến tôi quên hẳn đi. Vả lại tôi có bầu chỉ thèm ngủ nên dần cũng không để tâm những chuyện đó nữa chỉ muốn tĩnh tâm sinh đứa bé thật khoẻ mạnh.
Tôi có bầu vào cuối xuân đầu hè, nhưng ngày sinh lại là ngày mùa đông lạnh buốt. Nói chung tôi là cái dạng chửa dễ, sinh cũng dễ, lắm lúc cũng muốn hành chồng để biết chồng thương mình nhưng từ lúc đau tới lúc đẻ có hơn hai tiếng. Thậm chí chỉ cảm thấy đau lâm râm rồi chỉ đau nhiều một lúc là đã đẻ rồi. Nói không ai tin chứ cơn đau đẻ của tôi nó thật sự rất nhẹ nhàng so với nhiều người khác. Con của tôi và anh là một bé gái rất kháu khỉnh và đáng yêu, bé con được ba cân sáu. Lúc sinh xong Thành hôn lên má tôi khẽ thì thầm:
– Bạn học Ngân giỏi lắm.
Đấy. Người ta kể về thời gian bầu bí sinh con thì khổ cực, còn mình ở cạnh anh chồng thế này bầu bí sinh nở đều vui vẻ, thoải mái, đẻ thì đẻ viện quốc tế, lúc mệt quá ngủ dậy vẫn thấy Thành ngồi cạnh đan tay tôi có đáng yêu không cơ chứ. Trong suốt thời gian tôi sinh con Thành là người ở cạnh tôi, bé con có mẹ nuôi và mẹ Hoa chăm sóc còn tôi thì được Thành chăm từ A đến Z. Anh chăm tôi rất kĩ, trước kia mỗi lần làm tình anh đều tự tay lau vết nhơ trên cơ thể tôi thì giờ cũng vậy. Hằng ngày đều là anh tự tay lau rửa cho tôi, mặc dù là tiến sĩ nhưng anh với thầy Đăng còn lên núi hái lá về cho tôi tắm. Sinh dễ nhưng tôi vẫn trải qua những sinh lý của phụ nữ, thực ra tôi cũng rất ngại khi để anh làm mấy việc như vậy, nhưng anh kiên quyết muốn làm, mẹ Hoa cũng nói với tôi không cần ngại, con là con chung, tôi đã mang nặng đẻ đau vất vả suốt chín tháng mười ngày anh chăm sóc tôi là điều hiển nhiên.
Sau khi sinh xong năm ngày tôi trở về nhà. Tất nhiên tôi cũng vẫn phải trải qua thời gian ở cữ như bao bà mẹ khác. Bé con của tôi rất trộm vía, ăn xong là lăn ra ngủ mặc kệ đời, thế nên mẹ Hoa với mẹ nuôi tôi bị sốc, sốc không phải vì chăm cháu vất vả mà nhàn quá hai bà không chịu được, con bé còn không thèm nghe bế chỉ thích nằm trên giường chơi hoặc bế là phải Thành bế mới chịu nên hai bà hay mắng yêu bé con là khinh bà, bế cũng phải chọn người mới được, thậm chí tôi chỉ cho ti chứ bế lắm lúc con bé cũng giãy nảy hoặc ré cái mồm lên. Cũng tốt thôi, tôi không hành được Thành thì con bé hành cha nó rồi. Lắm lúc thấy đêm hôm thấy chồng bế con cũng muốn phụ nhưng Thành không chịu, con bé cũng có vẻ không ưng lắm ngoạc mồm ra nên thôi đành kệ hai cha con ôm nhau ngủ. Bé con giống cả tôi và Thành, nói chung là không giống riêng một ai cả mà giống chung chung. Thế nhưng bé có núm đồng tiền bên phải giống hệt Thành nên thành ra ai cũng bảo bé giống Thành nhiều hơn. Thành đặt tên bé là Đậu, tên thật là Trần Hà My.
Nói là nhàn hơn so với các bà mẹ khác chứ thực ra có con kiểu gì cũng không như thời gian son rỗi được thế nên thời gian ấy trôi qua nhanh lắm. Có điều sau sinh xong tôi thường xuyên bị đau bụng, ban đầu chỉ là đau ít thôi nhưng dần dần tần suất tăng lên. Tôi vốn dĩ chỉ nghĩ sau sinh nội tiết tố thay đổi thôi nên không hề nói với Thành, có điều khi Đậu được ba tháng, tôi đau quá ngất lịm đi. Đến khi được đưa vào bệnh viện tôi mới biết mình có một khối u trong buồng trứng trái cần cắt bỏ cả buồng trứng nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Vì thời gian quá gấp, Thành và mẹ Hoa đều không nghĩ ngợi gì, cũng không quan tâm chuyện cắt một bên buồng trứng sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ sinh sản của tôi sau này mà đồng ý ký giấy để tôi phẫu thuật. Mặc dù tôi vẫn mong muốn có nhiều con hơn con số một, thế nhưng Thành nói với tôi sức khoẻ mới quan trọng, nếu sau này muốn có con chúng tôi có thể làm IVF, lại thêm mẹ Hoa và cha mẹ nuôi động viên nên mặc dù rất tiếc nuối tôi cũng chỉ còn cách phẫu thuật.
Sau phẫu thuật vì phải dùng thuốc kháng sinh nên tôi không thể cho Đậu ti sữa mẹ được, thế nhưng để duy trì nguồn sữa mẹ sau này nên dù sau phẫu thuật rất đau tôi vẫn hút kích. Có điều Thành hoàn toàn không đồng ý với việc đó, anh cất hết máy hút sữa của tôi, anh nói với tôi sữa mẹ tốt nhất với Đậu nhưng là một bà mẹ khoẻ mạnh với con mới là điều con cần nhất. Sau mấy lần chiến tranh cuối cùng tôi đành phải chịu thua sự cương quyết của anh để Đậu uống sữa công thức. Vì tôi mới phẫu thuật mà Đậu còn bé, đợt này lại xuất hiện một loại dịch bệnh mới nên Đậu ở nhà với mẹ Hoa còn Thành ở viện chăm tôi. Khi tôi phẫu thuật được năm ngày, buổi sáng hôm ấy thằng Lân báo với tôi mẹ ruột tôi đã về sau gần một năm ở nước ngoài. Thằng Lân còn nói… ngay sau khi trở về nước cha ruột tôi đã đến tìm mẹ, ông đã nói với mẹ tôi chuyện tôi còn sống, còn nói hiện giờ tôi đang nằm ở viện sau phẫu thuật nên mẹ cùng cha đang gấp gáp trên đường vào thăm tôi. Vì thời gian thằng Lân báo cho tôi quá vội vậy nên tôi hoàn toàn không có thời gian chuẩn bị, lại vừa trải qua cuộc phẫu thuật nên tôi hoàn toàn chưa có chút tâm lý nào. Vốn dĩ tôi nghĩ sau khi mẹ trở về tôi sẽ đến tìm mẹ, không ngờ cha tôi lại đã tìm bà trước, dường như ông còn gấp gáp, vội vã hơn cả tôi.
Có điều trải qua quá nhiều biến cố, lại xác định đó là mẹ ruột mình nên tôi cũng khá bình tĩnh. Buổi sáng sau khi khám xong Thành đưa tôi về phòng bệnh. Vừa ngồi vào giường vốn định nói với Thành chuyện thằng Lân báo với tôi thì bên ngoài cũng có tiếng cạch cửa, ngước lên tôi cũng thấy cha ruột tôi – ông Đồng Thái Minh cùng một người phụ nữ bước vào. Người phụ nữ trung niên nhưng rất xinh đẹp, quý phái, chỉ có điều gương mặt bà rất tiều tuỵ, hai mắt sưng húp như thể bà vừa khóc suốt mấy tiếng không dứt. Lần đầu tiên tôi gặp mẹ ruột mình, dẫu có chuẩn bị tâm lý tôi vẫn cảm thấy cảm thấy lặng người đi. Mẹ tôi đã trải qua bao đau thương, mẹ đã sống một cuộc đời quá vất vả, con gái mất tích tưởng đã chết, em ruột chết, nhìn mẹ tôi bất giác không kìm được mắt bỗng ầng ậc nước. Dù hai mươi mấy năm tôi chưa từng gặp mẹ nhưng tình mẫu tử thiêng liêng như sợi dây không thể đứt. Mẹ đứng nhìn tôi, dường như mẹ còn xúc động hơn rất nhiều, hai chân mẹ như muốn khuỵ xuống phải bám lên thành cửa. Cha tôi vội đỡ mẹ, tôi cũng từ từ đứng dậy, mẹ không nói nổi, tôi chỉ thấy có thứ tiếng khàn đặc phát ra trong cổ họng mẹ mà không rõ là tiếng gì. Thành cũng đưa tay đỡ lấy tôi, đột nhiên tôi thấy mẹ hướng ánh mắt sang Thành, vẻ mặt đầy sửng sốt, xen lẫn cả kinh ngạc. Thành cũng nhìn mẹ tôi… anh đang định nói gì bất chợt có tiếng điện thoại reo liền vội mở ra nghe. Tôi không biết đó là điện thoại của ai nhưng thấy gương mặt anh bỗng biến sắc, tay đỡ tôi bỗng có chút run rẩy, giọng nói đầy nỗi kinh hoàng hỏi lại:
– Cái gì cơ?
Tôi nhìn anh, lần đầu tiên chứng kiến cảnh anh mất bình tĩnh, một linh cảm bất an khẽ dấy lên vội hỏi:
– Có chuyện gì vậy anh?
Thành nhìn tôi, gương mặt anh giống như có ai bị bóp méo, anh cố gắng đỡ tôi ngồi xuống rồi vội vã nói:
– Ngân. Em ở đây… anh đi có việc.
– Nhưng rốt cuộc có chuyện gì vậy anh? Nói cho em biết có chuyện gì.
Thành thở hắt ra, có lẽ anh đang cố giữ bình tĩnh lại như đang cố giấu giếm tôi đáp:
– Sức khoẻ em còn yếu, anh bảo con Đào qua chăm em, ở đây chờ anh…
Thế nhưng tôi sao chờ nổi, túm lấy anh gào lên:
– Nói cho em nghe, có chuyện gì, xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Anh không nói em sẽ đi theo anh.
Thành không nhìn tôi, dường như phải cố gắng lắm anh mới nói được thành câu:
– Mẹ đưa Đậu đi tiêm, gặp tai nạn… nhưng… Đậu mất tích rồi. Em ở đây… anh đi tìm con…

Yêu thích: 4.9 / 5 từ (8 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN