Ngày Anh Đến - Phần 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2967


Ngày Anh Đến


Phần 25


Tiếng nói của Thành bị ngắt quãng, thế nhưng tôi lại nghe rất rõ. Hai mắt tôi mở to nhìn Thành, đầu như có một nhát búa bổ vào, toàn thân mạch máu như sắp đứt túm lấy tay anh hỏi lại:
– Anh nói gì cơ?
– Đậu… bị mất tích rồi. Ngân! Em bình tĩnh ở đây, anh đi tìm con.
Nói rồi anh khẽ gỡ nhẹ mấy ngón tay tôi ra, thế nhưng tôi bỗng như phát điên, không còn nghĩ ngợi gì, những ngón tay giữ chặt tay anh lê bước trên nền đá hoa lạnh ngắt giọng run lên:
– Thành, em đi cùng anh… em phải đi tìm Đậu.
Thành thấy vậy lắc đầu kiên quyết đáp:
– Nghe lời anh! Ở đây! Em mới phẫu thuật xong… cha… mẹ… cô ấy… hai người giúp con.
Tôi nghe đến đây, không kiểm soát nổi mình giãy giụa lao ra ngoài. Điều duy nhất tôi có thể nghĩ lúc này chỉ là đi tìm Đậu, tôi nghe thấy giọng nói của mình đầy sắc lạnh:
– Để em đi! Em phải đi tìm con.
Cha mẹ tôi vội đỡ lấy tôi. Tôi nhìn Thành, cuối cùng Thành phải nhượng bộ để tôi đi cùng. Suốt đoạn đường trên xe tôi gần như không thể nói chuyện với mẹ. Mặc dù đây là lần đầu tiên sau hai mươi mấy năm gặp mẹ ruột nhưng toàn bộ tâm trí của tôi chỉ nghĩ đến duy nhất đứa con còn đỏ hỏn. Mẹ tôi dường như cũng rất run, bàn tay bà giữ tôi nhưng có thể cảm nhận được sợ run rẩy ấy. Hai mươi ba năm trước con gái bà mất tích, có lẽ cảnh tượng ấy khiến bà ám ảnh đến bây giờ.
Tôi không thể nghĩ, cũng không thể khóc, không thể làm gì được, chỉ có thể trấn an mỉnh rằng con bé không sao, Đậu nhất định không sao, tôi sẽ tìm được con bé thôi. Hai tay tôi bấu chặt vào nhau, mấy đầu móng tay bật cả máu.
Khi Thành đưa tôi đến hiện trường vụ tai nạn có rất nhiều người ở đó, mẹ Hoa và anh Ninh bị thương đã được đưa vào bệnh viện, chỉ duy nhất không thấy bóng dáng Đậu đâu. Cảnh sát nói với chúng tôi hai chiếc ô tô đâm trực diện vào nhau nhưng anh Ninh lái xe đã kịp phản ứng nên lực đâm không quá mạnh. Lúc thầy Đăng được cảnh sát gọi đến đã phát hiện trên xe không thấy Đậu đâu chỉ có duy nhất anh Ninh và mẹ Hoa, anh Ninh lái xe nên bị thương nặng hơn đã được đưa vào bệnh viện tạm thời không sao còn mẹ Hoa vì có thắt dây an toàn nên chỉ ngất đi và xây xát một ít. Cảnh sát đã tìm hết trong xe lẫn cả mấy khu vực xung quanh vẫn không hề có đứa bé nào cả, camera hành trình của xe bị tháo sạch, đoạn đường này khá vắng, không có người đi lại nên không hề có nhân chứng.
Tôi nghe xong dường như cũng không còn đứng vững. Rất đông người đang tìm kiếm Đậu, ngoài cảnh sát còn rất nhiều người dân tốt bụng tản ra những khu vực xung quanh. Thành quay về phía cha tôi nói:
– Cha mẹ ở đây cùng Ngân, con cùng mọi người tìm Đậu rồi liên hệ thêm mấy đội hỗ trợ.
Cha mẹ tôi giữ chặt lấy tôi không buông, mặc cho tôi van xin để tôi cùng mọi người tìm con nhưng hai người đều không cho. Cha tôi cố an ủi:
– Hạnh Trân. Con bé có lẽ không sao đâu, đông người tìm kiếm thế này chắc nhanh sẽ thấy thôi. Con mới phẫu thuật xong, sức khoẻ còn yếu lắm.
Rõ ràng lời cha nói giống lời tôi đang cố gắng tự an ủi mình, thế nhưng tôi lại không thể nào nghe được, tai cũng muốn ù đi. Tôi chẳng màng đến bản thân mới phẫu thuật, chẳng màng đến vết đau trên cơ thể, tôi chỉ nghĩ xem giờ Đậu đang ở đâu? Con có khóc không? Con mới có hơn ba tháng thôi, có thể đi đâu được? Là ai đã bế con đi? Nghĩ đến đây tôi bỗng thấy mình như không chịu nổi nữa, ngay cả việc cho con uống sữa công thức tôi đã áy náy, thương con đến nghẹn lòng, giờ tôi sao có thể chịu nổi. Tôi gỡ tay cha mẹ bằng tất cả sức lực rồi lê chân trên đất lao ra ngoài. Cha mẹ tôi vội vã đuổi theo túm lấy tôi. Tôi nhìn họ, đôi mắt đờ đẫn, hai tay chắp lại van xin:
– Để con đi tìm Đậu, con xin cha mẹ, để con đi tìm con bé… nếu không con sẽ không chịu nổi.
Cha tôi nhìn tôi, ánh mắt thê lương, có lẽ ông cũng không còn cách nào từ chối liền quay sang mẹ tôi nói:
– Nếu con đã kiên quyết thì cha mẹ đi cùng con.
Tôi gật đầu, chẳng thể nghĩ được nữa để cha mẹ đỡ mình rồi chạy khắp dọc đường tìm Đậu. Mấy đoạn đường kia rất đông người cũng đang chia nhau không bỏ sót bất cứ ngóc ngách nào. Suốt đoạn đường tìm con tôi vẫn không hiểu sao con bé bị mất tích, rõ ràng có kẻ đã bắt cóc con bé, một đứa trẻ ba tháng tuổi… chỉ có thể bị bắt cóc. Càng lúc tôi càng cảm thấy sự bình tĩnh của mình dần cạn kiệt, nỗi sợ hãi càng lúc càng đầy. Hai tay tôi giữ tay cha mẹ, chân vẫn chạy dọc đường, vì mới mổ năm ngày, tuy vết thương đã dần lành nhưng tôi vẫn không thể chạy được nhanh. Tôi không biết mình nói với cha mẹ hay chính bản thân mình:
– Con cầu xin… cầu xin tìm Đậu cho con, nhất định phải tìm được Đậu.
Cha mẹ tôi hình như có đáp lại, nhưng tôi nghe không rõ. Ba người chúng chạy qua mấy con hẻm, chạy qua mấy đoạn ngóc ngách nhưng rồi vẫn bặt vô âm tín. Cả người tôi mồ hôi túa ra như mưa, tôi mặc kệ mệt mỏi, chẳng cảm nhận bất cứ cơn đau nào, chỉ biết mải miết chạy đi tìm con. Nhưng dường như ông trời không hề nghe được, dường như ông trời đang lần nữa bức tôi vào đường cùng, dù cho tôi đã kiên cường thế nào cuối cùng vẫn không thể tìm thấy con. Cha tôi thấy gương mặt tôi tái xanh, cả người đờ đẫn vẫn gắng sức đi tìm thì xót xa nói:
– Con gái, về thôi. Có lẽ con sắp không chịu nổi rồi.
Tôi mặc cho cha nói, mặc cho cha ra sức can ngăn vẫn lắc đầu đi tìm Đậu. Thế nhưng tìm mãi, tìm mãi, khi tôi bắt đầu cảm nhận từng cơn đau dưới bụng vẫn thấy bóng dáng con đâu thậm chí khi tôi cảm nhận trời đã chiều tà vẫn không thể tìm được. Đến khi tôi tưởng mình sức cùng lực kiệt thì từ đâu Thành cũng lao tới, anh nhìn tôi, mặc dù thấy rõ tôi không nghe lời nhưng anh đã không còn phát cáu. Gương mặt anh giống bị ai rút đi toàn bộ sức lực, chiếc áo ướt như mưa, thẫn thờ nói:
– Cảnh sát tìm thấy áo của Đậu… ở bên một vách núi.
Tôi nghe đến đây bỗng cảm thấy không còn tri giác, không có ý thức, không có gì cả, dường như tất cả đã tan biến, tất cả không còn tồn tại. Cả người bàng hoàng, hốt hoảng, hình như tôi đã khóc, hình như tôi đã cầu xin Thành đưa tôi đi về phía vách núi, cầu xin Thành cho tôi đi tìm con. Tôi không biết mình đã đi ra vách núi thế nào, cảnh sát đưa cho tôi chiếc áo Nous màu hồng của Đậu có dính chút máu, còn có cả chiếc băng đô khẽ nói:
– Có lẽ cô bé đã bị ném xuống vực. Chiếc áo bị mắc lại trên cành cây, vẫn còn dính máu, nhưng vẫn chưa tìm thấy cô bé.
Tôi nhìn người cảnh sát, những điều đáng sợ đó từng chữ từng chữ được thốt ra như một cơn ác mộng được lặp lại. Tôi bấu lấy vai anh ta gào lên:
– Anh nói dối. Không thể nào có chuyện đó được. Con bé sẽ không bị ném xuống đây đâu. Con bé chắc chắn chưa thể bị mang đi xa.
– Chúng tôi đã dùng huy động cả sức dân và sức quân, đã tìm khắp các vách núi đều không thể tìm được. Thậm chí các khu vực lẫn ngóc ngách đều không tìm ra người. Tôi mong cô bình tĩnh, nhưng… cũng nên chuẩn bị tinh thần…
Chuẩn bị tinh thần? Ý anh ta là gì? Tôi phẫn nộ buông tay anh ta ra, lao xuống đoạn vách núi lởm chởm để tìm con. Nhất định con sẽ không sao đâu, nhất định tôi sẽ tìm thấy con đang nằm đâu đó, mắt xoe tròn ngây ngô nhìn tôi, hai tay ấn vào miệng mút vì khát sữa hoặc đang ngoạc mồm ra khóc thôi mà. Thành thấy tôi như vậy chạy đến ghì chặt tôi. Tôi ngước lên nhìn anh, đôi mắt anh dường như đỏ lên, mái tóc rối bù, thậm chí một bên giày còn không có. Thế nhưng tôi chẳng còn nghĩ nổi vì sao anh lại trở thành bộ dạng thê thảm thế này mà đẩy anh ra. Anh càng ghì chặt hơn, thậm chí anh đã không nhẹ nhàng nổi mà gắt lên:
– Em điên rồi sao? Em muốn chết sao?
Tôi nhìn anh, giãy giụa, cuối cùng đã chẳng thể nào bình tĩnh nổi, đã chẳng trấn an nổi, oà khóc như mưa. Nước mắt rớt vào áo anh càng thêm ướt sũng. Tôi nghe thấy tiếng nói của mình, khản đặc tuyệt vọng:
– Buông em ra, em phải đi tìm Đậu.
Thành lôi tôi lên, ấn mạnh vào mấy đứa người làm gầm lên:
– Đưa mợ ngay về viện, canh chừng mợ, mợ có mệnh hệ gì thì cậu sẽ xử từng đứa một.
Tôi bị năm sáu người giữ lại, con Đào khẽ nói:
– Mợ, mợ chảy máu rồi, để con đưa mợ về viện.
Đám người làm đều đang giữ tôi, bế tôi đi còn khuyên tôi đừng làm tổn hại đến sức khoẻ. Thế nhưng tôi chẳng muốn nghe, ra sức giãy giụa, tôi nghe thấy tiếng nói của chính mình, thê lương và sắc lạnh như lưỡi dao, khoét sâu vào trái tim mình, máu chảy từng giọt lặp đi lặp lại: “Buông tôi ra, xin các người buông tôi ra, cho tôi đi tìm con tôi”.
Thế nhưng chẳng ai nghe tôi. Tôi cố hết sức nhưng cũng đành bất lực chỉ còn biết gào khóc không thôi, tất cả nước mắt như trào ra trong khoảnh khắc này. Tôi ra sức vùng vẫy, nhưng vẫn không thể chống lại được, cũng không thể nhìn thấy con mình ở đâu. Dù tôi khóc thế nào, kêu gào thế nào cuối cùng cũng chẳng nhìn thấy gương mặt con, chẳng thể chạy xuống vách núi kia mà tìm con. Giọng nói của tôi khàn đặc, dường như tôi đã bị vắt kiệt sức rồi, chỉ còn nhìn Thành, khóc nấc lên van xin:
– Em cầu xin anh. Thành… cầu xin anh cho em đi tìm con. Thành… em cầu xin anh, phải tìm được con.
Thành nhìn tôi, đôi mắt đục ngầu, hình như anh cũng khóc, tôi không nhìn ra được, chỉ thấy nhoè nhoẹt như lớp mưa. Tiếng con Đào cất lên:
– Đi nhanh lên đi, mợ chảy máu hết quần rồi, nhanh lên.
Đậu của mẹ, có phải giờ này con đói rồi đúng không? Con uống sữa lâu chưa? Con đang ở đâu? Có lạnh không con? Con nhớ cha nhớ mẹ nhiều lắm đúng không con? Tôi hỏi nhưng không ai trả lời, chỉ thấy con Đào lại nói:
– Mợ ơi. Mợ cố gắng lên, em đưa mợ vào viện, mợ cố lên.
Cuối cùng xung quanh tôi chỉ là màn đêm tối tăm. Tôi không nhớ mình đã mơ thấy gì, chỉ nhớ trong giấc mơ luẩn quẩn đều là hình ảnh trong cữ, hình ảnh tôi cho con ti, hình ảnh Thành bế con, hình ảnh mẹ Hoa và mẹ nuôi tôi mua đồ cho Đậu, thi thoảng còn là hình ảnh Vũ loẹt xoẹt qua. Khi tôi tỉnh lại thấy trời hình như đã sáng, là chiều tà hay sáng tinh mơ tôi không rõ chỉ thấy con Đào lao đến hỏi:
– Mợ tỉnh rồi sao? Mợ bị mất máu, bác sĩ nói vết thương chưa lành, người ta phải kiểm tra lại vết mổ nên có tiêm thuốc cho mợ. Mợ thấy còn đau không?
Tôi nhìn con Đào, mắt nó cũng đỏ ngầu lại thâm quầng, xung quanh tôi dây dợ cắm đầy, nhưng tôi vẫn nhớ rõ mọi chuyện liền hỏi:
– Đào, tìm thấy Đậu chưa em?
Nó không dám nhìn tôi mà cúi đầu đáp:
– Vẫn chưa mợ ạ, cảnh sát, rồi ông, người làm rồi cả những người dân đã đi tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy tung tích của Đậu.
Tôi bị đả kích, đầu lắc lư như sắp đổ. Tia hi vọng mỏng manh như muốn vụt tắt liều mạng rút đống dây dợ bên cạnh đưa chân xuống đất, thế nhưng đám người làm đã giữ tôi lại. Tôi nhìn con Đào, tuyệt vọng ra lệnh:
– Em tránh ra, tất cả tránh ra.
Thế nhưng không ai nghe tôi, mệnh lệnh hoàn toàn không tác dụng. Đám người kéo tôi lên giường, vây quanh tôi như bác sĩ và bệnh nhân tâm thần, kẻ giữ tay, người giữ chân. Tôi gào lên thảm thiết:
– Buông mợ ra, mợ phải đi tìm Đậu, các em không thương Đậu sao?
Con Đào khóc, thằng Lập cũng khóc, con Đào vừa khóc vừa nói:
– Em xin mợ, mợ đừng như vậy.
Đừng như vậy cái gì chứ? Con tôi tôi phải đi tìm. Tại sao lại giữ tôi, tại sao lại giam cầm tôi trong mấy bức tường lạnh lẽo này? Có ai nghĩ đến cảm giác của tôi không, giữ sức khoẻ làm gì, tôi thà chết đi cho rồi. Là tại tôi, nếu tôi không phẫu thuật thì đã không xảy ra chuyện. Tôi muốn đưa tay lên, thế nhưng ngay cả việc dùng tay đập lên ngực cũng không thể làm được. Con tôi mất tích, còn tôi bị giữ nơi này, còn gì khốn khổ hơn? Tôi lại khóc gào lên, vừa khóc vừa quay sang con Đào cầu xin nó:
– Mợ… xin em… em thả mợ ra… cho mợ đi tìm Đậu được không em?
Con Đào ngước đôi mắt đẫm nước lắc đầu, cái lắc đầu như nhát dao chém chết tôi. Tại sao vậy? Tại sao không cho tôi đi tìm con tôi, tại sao vậy? Tại sao lại ác với tôi như vậy. Tôi nghe thằng Lập nói đây đã là ngày thứ hai rồi, ngày thứ hai sau khi Đậu mất tích, tất cả tin tức đều chỉ là chưa tìm thấy Đậu đâu, ngoài chiếc áo dính máu và băng đô ấy. Tôi đã tưởng đây chỉ là cơn ác mộng, tỉnh lại là hết, không ngờ ngất đi, tỉnh lại lại mới biết đó là sự thật. Thế nhưng thà rằng cho tôi ra ngoài kia đi tìm con, thế nhưng thà rằng để tôi được đi tìm con, ít ra còn đỡ hơn cảm giác này, cảm giác sống không bằng chết? Có phải bởi vì tôi ra tay với đám người độc ác kia mà ông trời bắt tôi trả giá không? Tôi đau lắm, đau như muốn phế liệt tâm can, thà rằng tôi chết đi còn hơn, thà rằng tôi chết quách đi còn hơn cảm giác đau thương, tuyệt vọng thế này. Tôi không thể hình dung nổi cảnh tượng con bị người ta đem đi, mỗi lần nghĩ đến đều không thở nổi, đều chỉ có thể gào khóc. Có lẽ chưa bao giờ tôi khóc nhiều đến thế, chỉ cần mở mắt ra là khóc, khóc đến khi ngất lịm rồi khi tỉnh lại lại khóc. Tôi nhớ con lắm, nhớ mùi sữa thơm của con, nghĩ đến thôi đã không làm chủ được, khóc đến kiệt quệ, khóc đến mức hai mắt như mù.
Đám người giữ tôi lại, van xin, gào thét, chửi bới, giãy giụa, vùng vẫy cũng chỉ là sự giằng xé trong tâm can, không thể vượt nổi qua đám người này thoát ra ngoài kia. Tôi quả thực là con thú bị giam cầm, thương con, nhớ con cũng không thể làm thế nào được, tôi không thể làm được bất cứ điều gì. Cuối cùng tôi cũng không còn giãy giụa bởi giãy giụa vô ích, mình tôi không thể chống đối nổi ba bốn người, tôi không phản kháng nữa nằm xuống giường thờ thẫn nhìn ra bên ngoài. Bầu trời kia u ám, tôi không nhìn ra sắc trời đen hay nâu, dường như tôi bị đưa thẳng xuống địa ngục mà không phát hiện ra. Con Đào cố khuyên tôi nhưng tai tôi như điếc, chỉ nghe những tạp âm u u vọng về, thậm chí mắt cũng dần không nhìn rõ nằm nhìn lên trần nhà. Lúc nào tôi cũng trong trạng thái như vậy, không khóc, không cười, không nói, thậm chí cả đôi mắt mở ra cũng lâu lâu mới chớp. Thế nhưng trong lòng tôi vẫn cố gắng nuôi một tia hi vọng, ngày mai thôi sẽ nhận được tin Đậu đã về, con còn nguyên vẹn trở về trong vòng tay tôi.
Hằng giờ, hằng ngày tôi nằm trong bốn bức tường, bác sĩ hết truyền thuốc lại tiêm, rồi còn cho tôi uống thuốc. Lúc nào trong phòng cũng mấy người canh giữ, tôi nằm co ro trên giường, kiệt sức không nói nổi nữa chỉ luôn lặp đi lặp lại:
– Đào, đã tìm thấy Đậu chưa em?
Ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba… đều chỉ là cái lắc đầu. Tia hi vọng mỏng manh ấy dần dần giống như que diêm cháy hết lụi tàn. Con Đào nói cảnh sát nhận định có thể Đậu… đã không còn. Thế nhưng tôi vẫn không tin, bởi tôi luôn hi vọng con còn sống, ở đâu đó, nếu con không còn… ít ra cũng phải tìm được thi thể. Có điều đến ngày thứ năm, thứ sáu vẫn không thể tìm được Đậu, cảnh sát đã thông báo toàn quốc từ lâu, nhưng không ai có thể tìm ra con ở đâu. Đến ngày thứ mười con Đào vẫn báo chưa tìm thấy Đậu, cuối cùng tia hi vọng ấy đã bị dập tắt hoàn toàn. Suốt mười ngày nay, đầu óc tôi trống rỗng đến mấy ngày nay tôi lại bắt đầu xuất hiện kí ức, cứ nhớ con thì khóc, thi thoảng lại cười. Bác sĩ nói tôi bị sang chấn tâm lý, đầu óc không được bình thường, nếu cứ thế này tôi có thể phải điều trị bằng thuốc.
Ngày thứ mười lăm tôi được đưa về biệt phủ. Biệt phủ lại là bầu không khí lạnh lẽo, không tiếng cười. Đến tận hôm nay vẫn không có tin của Đậu. Hằng ngày tôi giam mình trong phòng ngủ, ngay cả ăn uống tắm rửa cũng là Thành tự tay tắm cho tôi. Tôi giống như người thực vật, mất toàn bộ cảm giác, không thể hi vọng, cũng không thể cho mình một con đường sống. Tôi luôn tự trách mình, luôn tự cảm thấy việc Đậu mất tích là do tôi. Tôi thi thoảng có nghe con Đào và bọn thằng Lập nói mẹ Hoa với anh Ninh cũng đã ra viện, sau khi Đậu mất tích mẹ như kẻ mất hồn, khóc như mưa suốt mấy ngày mấy đêm. Về biệt phủ, nhìn đâu tôi cũng thấy bóng dáng Đậu, nhìn đâu cũng thấy con lại càng không thể nào vượt qua được nỗi đau ấy. Mỗi ngày trôi qua tôi thấy mình chỉ như tồn tại chứ không giống sống. Mặc cho mẹ Hoa, thầy Đăng hay cha mẹ nuôi khuyên nhủ, an ủi tôi vẫn không vượt qua nổi. Từ lúc Đậu xảy ra chuyện, Thành đã nghỉ không lương để đi tìm con, dù cho khi cảnh sát cũng đã không còn hi vọng, không còn kiên nhẫn để tìm anh vẫn cùng Duy đi khắp nơi để tìm, thế nhưng suốt một tháng không ngừng nghỉ cuối cùng tin tức về Đậu chỉ là con số không. Cảnh sát khẳng định nếu không phải một là Đậu không còn, thi thể bị đem đi đâu đó, hoặc mang ra biển… hoặc là con đã bị đem đi nước khác. Tôi còn nghe bọn thằng Lân nói cảnh sát đã bắt được tên đâm xe vào xe mẹ Hoa, hắn được mụ vú thuê để đâm xe nhưng còn việc bắt cóc thì hắn ta lại không phải người thực hiện. Mụ vú bị bắt sống ngay sau đó, hoá ra số tiền mụ ta thuê là số tiền mụ ta tích cóp từ khi ở nhà thầy Đăng, giấu giếm đi. Mụ ta hận mẹ Hoa nên mới đâm xe hòng để mẹ Hoa chết đi rồi bắt cóc Đậu để nếu mẹ Hoa không chết thì cũng phải sống day dứt cả đời. Hồi ấy mụ ta đi biệt tích mẹ Hoa cũng không biết mụ ta ở đâu không ngờ mụ ta lại nung nấu ý nghĩ trả thù, mặc cho con Mai có chửa cháu mụ ta được mẹ Hoa nuôi dưới quê, đến khi đẻ hàng tháng đều gửi sữa cho vì mẹ thương người nhưng mụ ta vẫn chẳng mảy may suy nghĩ lại lại còn trả thù tàn nhẫn thế này. Thế nhưng mụ ta không khai ra thuê ai bắt cóc, chỉ lặp đi lặp lại rằng Đậu đã chết rồi. Khi nghe tin ấy tôi vẫn chỉ ngẩn ngơ, đến ngay cả hận cũng không còn sức lực mà hận, thậm chí còn chẳng đủ sức để tìm hiểu bất cứ điều gì khác.
Thành không khuyên tôi, nhưng sợ tôi nghĩ quẩn đêm nào anh cũng không ngủ, ngày anh đi tìm Đậu, đêm về lại ngủ rất ít, anh thức đợi tôi ngủ anh mới nằm xuống bên cạnh, thậm chí anh còn sai người canh giữ từ phòng khách ra ngoài tránh tôi làm liều. Có mấy lần khi tôi mệt quá thiếp đi, tỉnh dậy lại thấy Thành đang ngồi, bóng lưng anh cô đơn dưới ánh đèn mờ hiu hắt, anh ngồi lặng yên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi. Mới hơn một tháng mà anh gầy đi rất nhiều, mắt trũng sâu. Còn có mấy lần, tôi ôm quần áo của Đậu khóc, lại thấy anh đứng lặng lẽ nhìn mình, anh không nói cũng không ôm tôi, chỉ buông thõng tay mắt cũng hằn lên những tia đau đớn. Dần dần tôi nhận ra không phải mình mình biết đau, Thành cũng rất đau, anh không khóc lóc như tôi, mà không phải, anh không thể khóc, bởi anh còn phải vừa tìm con, lại vừa chăm tôi cuối cùng tôi cũng cố gắng xốc lại tinh thần. Chưa tìm ra được Đậu… tôi còn hi vọng Đậu còn sống. Thế nên tôi lại cố gieo trong mình một hạt mầm nhỏ, biết đâu mai kia thôi tôi lại tìm được con. Mặc dù tôi biết hi vọng ấy mong manh, nhưng chỉ có nghĩ như vậy tôi mới có thể cố gắng tiếp tục sống. Mọi người trong nhà thấy tôi dần dần nguôi ngoai trở lại cũng mừng rỡ chỉ có Thành khi thấy tôi như vậy lại lo âu. Có lẽ anh nghĩ tôi đang cố tỏ vẻ như vậy nên anh không thể vui như mọi người. Thế nhưng tôi cũng biết không phải tôi nguôi ngoai, chỉ là nghĩ đến con, đến Thành tôi phải cố gắng mạnh mẽ. Tôi không nói chuyện nuôi hi vọng đi tìm con với bất cứ ai kể cả với Thành chỉ xin đi làm ở xưởng gỗ của cha tôi rồi âm thầm sai người tìm thử tin tức của Đậu. Về phía công an tôi tìm hiểu được tin tức mụ vú đã tự tử trong tù, thế nên đến tận bây giờ công an vẫn không thể tìm ra xem ai là người bắt cóc Đậu. Tôi giờ chẳng còn muốn để tâm đến chuyện mụ vú sống hay chết, tôi chỉ mong tìm thấy con thì dù mụ ta sống, thậm chí sống tốt tôi cũng mặc, mà chết tôi cũng thôi
Có điều dù đã cật lực tìm kiếm cuối cùng đến tận ba tháng sau vẫn không hề tìm được Đậu. Thành ở nhà, dù cho tôi đã mạnh mẽ trở lại nhưng anh vẫn vậy, đêm vẫn không dám ngủ trước tôi vì sợ tôi nghỉ quẩn, mặc dù tôi đã cố giải thích nhưng anh không nghe. Anh nghỉ việc hẳn ở trường để ở nhà chăm tôi, tôi biết chăm tôi một phần thôi nhưng anh cũng giống tôi, vẫn âm thầm đi tìm Đậu. Có điều cả tôi lẫn anh thực sự vẫn chưa thể có tin tức gì khác từ con khiến tôi dần dần trở nên hoang mang. Nếu con còn sống, tại sao tìm kiếm cả thời gian dài như vậy không thấy, nếu con đã mất, tại sao không tìm thấy thi thể. Tôi cố gắng kiên trì, nhưng mỗi ngày tôi dần thấy mình đang cố nhen nhóm thứ ảo tưởng xa vời chứ không còn là hi vọng nữa. Đến tận ba tháng tám ngày sau ngày Đậu mất tích khi đang ở xưởng gỗ thì mẹ ruột tôi tìm đến. Mấy tháng nay tôi giam mình trong nhà, đến khi cố mạnh mẽ trở lại thì lại đi tìm con, thậm chí tôi còn gần như quên tất cả mọi người xung quanh tôi kể cả chuyện mẹ ruột mới về. Nhìn thấy mẹ tôi có chút ngạc nhiên, lúc ở biệt phủ mẹ chưa từng tìm đến nên khi thấy mẹ ở đây tôi có chút sửng sốt. Mẹ nhìn tôi, khẽ đặt túi xuống, gương mặt mẹ khá tiều tuỵ, giống với lần trước gặp tôi. Mẹ đặt túi xuống, tôi và mẹ thậm chí còn chưa từng nhận mặt nhau, chưa từng kể cho nhau nghe chuyện ngày trước. Mẹ khẽ nói:
– Hơn ba tháng nay mẹ và cha cũng đi tìm Đậu. Nhưng có lẽ con bé đã thực sự không còn.
Tôi nhìn mẹ, chưa từng nghĩ câu đầu tiên mẹ nói với tôi sẽ là câu này, cũng không nghĩ suốt hơn ba tháng nay mẹ cũng vẫn nuôi hi vọng đi tìm Đậu. Trước mặt người mẹ ruột sau hai mươi ba năm xa cách, tôi khẽ cúi thấp đầy, bờ vai run lên. Mặc dù hơn hai tháng nay đi tìm con quả thật không có tin tức, quả thật tôi đã dần dần nhận ra hơi thở của mình cũng đang cạn kiệt, hi vọng sắp đứt nhưng tôi lại không dám thừa nhận. Mặc dù tôi cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng tôi cũng dần nhận ra mình thực ra đang cố gắng đi tìm để che đi nỗi đau trong lòng. Tôi thực sự dần dần lại nhận ra nỗi tuyệt vọng sâu sắc của mình đang mỗi ngày một lớn. Chính sự tuyệt vọng câm lặng ấy, không khóc lóc, cố nuôi tia hi vọng này mới là nỗi tuyệt vọng kinh khủng nhất. Mẹ thấy tôi như vậy lại nói:
– Mẹ đã từng trải qua cảm giác này giống con… nên mẹ hiểu… không có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau mất con. Mất chồng, mất cha mẹ còn có thể gọi thành tên dù nó cũng rất tuyệt vọng, nhưng nỗi đau mất con thì không thể dùng từ ngữ nào diễn tả được.
Tôi ngước lên nhìn mẹ, phát hiện mình đã khóc, không gào thét tuyệt vọng nhưng là những giọt nước mắt bất lực, thê lương, giọng nghẹn lại:
– Mẹ!
Lần đầu tiên tôi gọi mẹ, lần đầu tiên giữa hoàn cảnh khổ hạnh thế này tôi cất tiếng gọi mẹ. Tôi thấy mình như con chim lạc mẹ, ướt mưa, cả người trụi lông, đầy rẫy những vết thương. Mẹ nghe tôi gọi tiếng “mẹ” chợt khóc, mẹ khóc nấc lên, ôm lấy ngực đưa tay chạm vào má tôi, giọng lạc đi:
– Hạnh Trân. Hai mươi mấy năm nay mẹ mới được gặp con, mẹ còn tưởng con đã chết rồi, mẹ cũng từng nuôi hi vọng rồi lại bị dập tắt, nhen nhóm lên lại vụt mất. Thế nên dù cho hôn nhân của con là sai lầm, mẹ vẫn muốn tìm được cháu mẹ, mẹ đã đi khắp các cô nhi viện từ Nam ra Bắc, ba tháng nay vẫn hoàn toàn không thấy Đậu.
Tôi nhìn mẹ, bất chợt khựng lại, trong lời nói ấy hình như… có điều gì tôi cảm thấy không đúng. Mẹ lại khóc rất lớn, hình như khó khăn lắm mẹ mới nói được:
– Nếu Đậu đã không còn, thì cuộc hôn nhân của con cũng cắt đứt thôi.
Cuối cùng tôi cũng nghe rất rõ lại mấy chữ “cuộc hôn nhân của con”, sửng sốt hỏi lại:
– Mẹ nói gì cơ ạ?
– Hạnh Trân.
Mẹ gọi tên tôi, cuối cùng khóc rất lớn, khóc như khi tôi nghe tin Đậu mất tích. Mẹ ôm hai tay bấu chặt ngực hơn:
– Cậu của cậu ta… chính là giết chết cậu con. Gia đình mình và gia đình bà Hoa là kẻ thù không đội trời chung.
Tôi nghe mấy lời mẹ nói ra, bàng hoàng như bị ném thẳng xuống một vực sâu. Không thể nào! Không thể nào. Tôi biết Thành có một người cậu, đã mất khá lâu rồi, thế nhưng tôi không tin nổi. Mẹ tôi lại nói:
– Năm ấy ông ta là tay sai cho bà Hoà, khi mẹ vừa sinh con ra ông ta đã mang con đi, ông ta đã định giết con nhưng khi định ném con xuống vực đã bị một người đàn ông tốt bụng đánh ngất rồi đem con vào cô nhi viện, còn vứt áo quần con xuống dưới vực để người ta nghĩ con đã chết. Sau khi tỉnh lại, thấy quần áo con dưới vực ông ta vẫn lùng sục tìm, cậu con đi tìm con phát hiện ra ông ta nên đã truy hỏi không ngờ ông ta lại đẩy con cậu xuống vực ấy mà chết thảm. Sau đó vài ngày ông ta cũng tự vẫn mà chết.
Tôi nhìn mẹ, cổ họng cứng ngắc, cơ thể không nhúc nhích nổi, chỉ lắc đầu nói:
– Không thể nào… không thể nào…
– Hạnh Trân! Mẹ biết con không tin, nhưng chuyện này bà Hoa chắc cũng biết, con có thể về hỏi bà ta. Hận thù mẹ không thể buông, đó là cậu ruột con, là người em trai duy nhất của mẹ, đã bảo vệ con và mẹ suốt thời gian mang thai… cuối cùng lại bị cậu cậu ta hại chết, còn con cũng vì thế mà suýt chết rồi xa cách cha mẹ suốt hai mươi ba năm nay. Nhà ta và cậu ta chính là kẻ thù. Mẹ đã từng khổ sở bao nhiêu, hai mươi mấy năm sống trong dằn vặt, thương nhớ con, thương nhớ cậu…
Tôi nhìn mẹ khóc, tim tôi như có ai cắt, máu chảy từng giọt nơi lồng ngực ấy. Không cần mẹ kể… chính bản thân tôi cũng đang sống trong nỗi đau tột cùng, nỗi đau khi con gái bị bắt cóc, năm ấy ắt hẳn mẹ còn tuyệt vọng hơn tôi rất nhiều bởi đến cả em trai mẹ cũng bị chết thê thảm vì đi tìm tôi. Tôi không thể thở được, không thể thở nổi, từng tiếng rít lên ở phổi, tôi gần như muốn ngã quỵ xuống, nhưng lại chết sững mở mắt nhìn mẹ. Lần đầu tiên gặp mẹ, lại là cuộc trò chuyện man rợ đến như vậy. Tôi không muốn nghe, muốn gào lên khóc, Đậu đã mất tích, nơi tôi có thể dựa vào ngoài cha mẹ chỉ còn Thành. Vậy mà giờ mẹ nói với tôi tin này, giống như rút đi toàn bộ xương trên người tôi. Tôi đưa tay lên bàn, nhìn mẹ, gương mặt đau như muốn chết đi, mẹ túm lấy tay tôi như túm lấy sợi dây tơ để vịn vào nấc từng đợt:
– Đậu đã không còn, chẳng còn gì để luyến tiếc với cuộc hôn nhân ấy. Chia tay cậu ta đi… mẹ không thể nhìn được cảnh con gái mẹ lấy cháu gái của kẻ giết em trai mình, đày đoạ mình suốt hai mươi ba năm nay. Mẹ không thể, con gái… mẹ cầu xin con…
Mẹ còn nói gì đó, nói rất nhiều, mẹ kể hai mươi ba năm nay mẹ sống mà như chết, mẹ kể suốt thời gian tôi mất tích, cậu mất mẹ đã năm lần tự vẫn bất thành, mẹ còn điều trị tâm lý tận hai năm, thậm chí đến tận năm bảy năm sau cú sốc ấy vẫn khiến mẹ như điên dại mặc dù mẹ đã nhận con nuôi khác nhưng căn bản tôi đã không nghe lọt. Tôi chỉ biết mình khóc đến tê liệt, thậm chí còn không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào. Ngàn vạn lần tôi cũng không dám tin, tôi thật sự không dám tin.
Khi về đến nhà tôi không lên nhà lớn mà về phòng của mình, tôi muốn gặp Thành, tôi muốn gặp anh đã, chuyện mẹ nói… có thể là thật, hận thù cũng khó buông bỏ, huống hồ là một mối thù sâu đậm thế này. Thế nhưng khi đến cửa nhà con Đào nói Thành đã đi đâu từ sớm, nhận được nghe điện thoại hình như có nhắc đến Đậu thì anh đi mất, nhưng nó lại nói mẹ Hoa đang ở trong nhà chúng tôi, mẹ hình như có chuyện gì đó không ổn, hình như muốn gặp tôi.
Tôi đưa tay, cố quệt đôi mắt mọng nước mở cửa đẩy vào. Mẹ Hoa ngồi ở phòng khách, mẹ ngước lên nhìn tôi, đôi mắt mẹ hằn đầy những tia máu đỏ au. Thấy tôi mẹ khẽ nói:
– Con ngồi đi.
Tôi nhìn mẹ, dù tâm trạng tôi đang bất ổn cũng nhận ra thái độ của mẹ khá bất thường. Vốn định lên tiếng hỏi không ngờ thấy trên bàn là một sấp ảnh, một sấp ảnh của tôi và Vũ đang hôn nhau trên cầu, sấp ảnh khá cũ, dường như chụp từ lâu rồi. Tôi không hề nhận ra gương mặt mình đã méo mó mẹ lại nói:
– Chắc bà Lê Thanh Nga cũng đến tìm con rồi đúng không?
Tôi cố gắng hít một hơi, nhưng không hít nổi, lồng ngực phập phồng, vừa đau vừa muốn nổ tung. Mẹ lại dùng ánh mắt đỏ ngầu ấy nhìn tôi hơi cười, nụ cười mang theo rất nhiều khổ đau, giọng mẹ ngắt quãng:
– Nếu bà ấy tìm con rồi… thì mẹ không cần nhắc lại nữa. Những lời bà ấy nói là sự thật, khi con đi tìm hiểu về ông Đồng Thái Minh mẹ đã ngờ ngợ con là đứa bé năm ấy nhưng mẹ cũng không tin lắm con lại có thai nên mẹ không hề muốn tìm hiểu chuyện thân phận của con… phần vì mẹ sợ, phần vì mẹ không muốn khơi lại nỗi đau năm ấy. Không ngờ cuối cùng con đúng là con của bà ấy thật. Tất nhiên mẹ biết em trai mẹ sai… nhưng nó vẫn là em mẹ…
Không phải là một nhát dao… mà là một băng đạn nổ thẳng vào người tôi. Tôi vốn dĩ đã gạt đi rằng có hiểu nhầm gì thôi, tôi sẽ tìm Thành cùng tìm hiểu nhưng lời mẹ Hoa triệt tiêu toàn bộ mọi thứ, hoàn toàn khiến tôi suy sụp. Tôi không thể đáp trả nổi mẹ dù một câu chỉ ngồi sụp xuống nền nhà lạnh lẽo, mẹ nhìn sấp ảnh lại nói:
– Dù sao trong lòng con cũng có người khác, dù sao con cũng không yêu Thành, Đậu cũng không còn, con lại cắt một bên buồng trứng rồi… khả năng không thể sinh con cho thằng Thành nữa. Vậy thì con buông tay nó… đi cũng được. Hai đứa… duyên chỉ đến đây thôi. Mẹ dù sao cũng là mẹ thằng Thành, mẹ vẫn mong nó sau này vẫn có vài đứa con… em trai mẹ nợ mẹ con một mạng, nhưng mẹ cũng cứu con một mạng… chúng ta không ai nợ ai nữa.
Tôi không còn cảm nhận được gì, chỉ thấy tay mình lạnh như băng. Dường như đây mới chính là bức vào đường chết, ngay cả khi trong hang động tôi vẫn còn cố gắng sống, còn hi vọng sống… nhưng tất cả mọi thứ đến giờ khiến tôi như muốn bức tôi chết ngay lập tức. Tôi rất muốn gào khóc, ít ra gào khóc còn có thể khiến tôi đỡ đau nhưng tôi không gào nổi, tôi rất muốn nói mẹ hãy nói với tôi đây là cơn ác mộng đi nhưng tôi đã thực sự biết đây mới là sự thật, một sự thật mang nỗi đau kinh khủng nhất trong lúc tôi tuyệt vọng nhất. Điện thoại tôi bỗng có tin nhắn đến, trên màn hình… một dòng chữ từ trên tin nhắn hiện lên.
“Khách sạn Diamond phòng 2208”
Tôi nhìn tin nhắn là số điện thoại của Thành cảm giác như thế giới này hoàn toàn biến mất. Mẹ Hoa nhìn tôi không nói gì, tôi nghe tiếng hơi thở yếu ớt của mình loạng choạng đứng dậy, giống như cái máy, đi ra ngoài, không nghĩ ra bất cứ điều gì. Dường như tôi đã ra ngoài, bắt taxi đến địa chỉ ấy, cũng chẳng biết nói gì mà nhân viên khách sạn để tôi lên phòng 2208. Cửa phòng không khoá, tôi khẽ mở ra bước vào, chẳng cần phải đoán tôi cũng nhìn ra được cảnh tượng trên giường, Thành đang nằm cạnh chị Lâm Anh… hai người đều chẳng một mảnh vải che thân. Thành thấy tôi thì không hề tỏ ra bất ngờ, anh nhìn chị Lâm Anh, khoé môi nhếch lên điệu cười đầy khinh miệt rồi mặc lại quần nhìn tôi nói:
– Ngân! Chờ anh… anh sẽ giải thích với em.
Thực ra tôi biết Thành có lẽ nghĩ rằng tôi đủ thông minh để nhận ra là cái bẫy. Thậm chí có lẽ vẻ mặt anh chẳng có chút gì của sự hoảng sợ, hoàn toàn dùng ánh mắt tin tưởng nhìn tôi. Thế nhưng tôi cố gắng bình tĩnh nhìn anh, câu nói bật ra cũng như chọc thẳng vào yết hầu, cắt hết mạch máu, cắt đứt tất thảy mọi thứ trên đời:
– Vũ…
Thành nhìn tôi, chữ Vũ là tôi cố ý phát ra, chữ Vũ rất rõ ràng, chưa bao giờ tôi nhìn thấy vẻ mặt anh như vậy, vẻ mặt của sự bàng hoàng, sửng sốt và hình như cả sự thất vọng tột độ!

Yêu thích: 5 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN