Ngày Anh Đến
Phần 8
Mẹ Hoa lôi tôi vào phòng, bên ngoài vú Quý và chị Hạnh lao vào nhưng không cản kịp, còn con Mai nở nụ cười nhếch mép nhìn tôi. Mẹ Hoa đóng sập cửa, ấn đầu tôi xuống dải lụa trắng rít lên:
– Chị nói cho tôi biết trước khi về đây chị ăn nằm với bao nhiêu thằng. Khai mau cho tôi.
Tôi cố giữ tay mẹ Hoa lại uất nghẹn đáp:
– Con không ăn nằm với ai cả, tại sao mẹ không tin con mà lại tin một đứa người ở?
– Chị không ăn nằm với ai tại sao khăn lụa không có một giọt máu nào? Chị còn định nguỵ biện rằng hai đứa chưa tân hôn, thứ đàn bà mưu mô, xảo trá. Chính nó sáng nay khi được hỏi nó trả lời hai đứa đã tân hôn rồi.
– Thế thì mẹ gọi cậu Thành về đây, mẹ gọi cậu Thành về ba mặt một lời, con trong trắng hay không không thể dựa vào dải lụa này chứng minh, chỉ có cậu ấy mới chứng minh được.
Tôi biết vì sao Thành lại nói chúng tôi tân hôn rồi. Bởi tôi và Thành lấy nhau, nghĩa vụ vợ chồng phải thực hiện, anh ta đáp như vậy cũng là muốn tốt cho cả hai. Chỉ là không ngờ con Mai lại lấy đó làm sơ hở để đâm chọt sau lưng. Mẹ Hoa không những không thèm nghe còn tát bốp vào mặt tôi quát:
– Chị câm mồm lại.
Nói đến đâu mẹ Hoa ấn đầu tôi vào dải lụa trắng đến đấy, rồi mẹ rút chiếc roi da trên cửa gằn giọng:
– Để tôi dạy cho chị biết lăng loàn đáng tội gì.
Tôi giữ roi da lại, tôi từng yêu Vũ nhưng tôi và anh chưa từng đi quá giới hạn, tôi lấy Thành tôi vẫn còn trinh nguyên, tôi không ăn nằm với ai cả. Mấy lời sỉ nhục của mẹ Hoa khiến tôi cảm thấy uất ức, nhục nhã giọng lạc đi:
– Con không lăng loàn, con không có tội…
Mẹ Hoa bị tôi túm lấy roi da, liền túm lấy tóc tôi tiếp tục chửi:
– Chị to gan, chị dám chống đối tôi.
Tôi bị đau, khẽ buông roi da, mẹ Hoa liền cầm lên định quất tôi. Bên ngoài chợt có tiếng đập cửa rầm rầm, tiếng Thành bên ngoài quát lớn:
– Mẹ, mở cửa ra.
Mẹ Hoa hơi khựng lại khi thấy tiếng Thành, nhưng rồi mẹ vẫn không buông tay tôi đáp lại:
– Mày để mẹ dạy lại nó, để mẹ dạy cái loại mất nết này làm gương cho cả cái nhà này. Nhà này không chứa chấp mấy loại đàn bà hư hỏng như vậy.
Thành bỗng gầm lên, cánh cửa rung như sắp bị phá vỡ không còn kiên nhẫn nổi:
– Con bảo mẹ mở ra! Mở ra! Đừng để con phải phá cửa.
Mẹ Hoa nghe giọng Thành mặt tái lại buông tôi ra rồi vội mở cửa. Thành lao vào, đẩy mẹ Hoa sang một bên rồi ngồi thụp xuống cạnh tôi. Tôi nhìn mẹ Hoa, kinh hoàng, sợ hãi, lời của mẹ như nhát dao chém vào lòng tự trọng của tôi, hai mắt tôi đỏ hoe, lúc này đây tôi không còn màng sĩ diện bấu vào Thành, tôi không còn biết phải dựa vào ai ngoài anh ta. Thành chợt kéo tôi ôm tôi vào lòng rồi bế xốc lên đi thẳng ra cửa, mẹ Hoa thấy vậy liền trừng mắt giữ lại nói:
– Thành, buông nó ra cho mẹ xử nó.
Thành đứng lại, nhưng anh ta không buông tôi lạnh nhạt hỏi lại:
– Cô ấy có tội gì mà mẹ xử?
– Tội gì? Mày còn giả vờ bao che cho nó à? Tội của nó là tội tày đình, đánh chết cũng không hết tội.
– Thì mẹ nói đi, mẹ nói xem tội gì mà đánh chết không hết tội?
– Tội nó là tội không trong sạch, là lăng loàn trước khi lấy mày.
Thành ngước lên nhìn mẹ Hoa hỏi lại:
– Mẹ ngủ với cô ấy à mà biết cô ấy không trong sạch?
Mẹ Hoa lộ rõ sự kinh ngạc, tôi cũng kinh ngạc không kém, tôi không nghĩ Thành lại nói vậy với mẹ Hoa, lời nói đầy ngoa ngoét và cả sự châm biếm. Mẹ Hoa giận dữ mắng Thành:
– Mày ăn nói với mẹ thế à?
– Con nói sai sao? Mẹ dựa vào cái gì mà nói cô ấy không trong sạch? Ai dám nói cô ấy không sạch? Ai có quyền nói cô ấy không trong sạch?
– Mày bị làm sao đấy hả con? Thế cái này là cái gì? Đây là cái gì đây?
Nói đến đâu mẹ Hoa cầm tấm lụa trắng đáp vào mặt tôi đến đấy. Tiếng mẹ rất lớn, tôi nhìn tấm lụa, không phải sợ hãi, chỉ thấy tủi nhục áp vào lòng Thành. Thành giật lấy dải lụa trắng gằn lên:
– Vì cái này mà mẹ bảo cô ấy không trong sạch? Vì cái này mà mẹ đánh người ta ra nông nỗi này?
– Tao đánh thế thì làm sao? Nó trong sạch tại sao dải lụa không có chút máu nào?
– Dải lụa này không có máu thì chứng tỏ cô ấy không trong sạch à? Đôi mắt nào của mẹ nhìn thấy con và cô ấy tân hôn trên dải lụa này? Đêm tân hôn mẹ đứng ở đầu giường nhìn chúng con hay sao mà mẹ dám khẳng định như vậy?
Mẹ Hoa nhất thời sững lại, không thể đáp được lời nào, môi mẹ mấp máy nhưng rồi chỉ có thể lặng im. Tôi biết mẹ đuối lý rồi, con Mai đứng ngoài run bần bật. Còn tưởng Thành cứ thế mà bế tôi đi nhưng không, anh ta nhìn mẹ Hoa, một tay vẫn bế tôi, một tay rút trong túi áo vest chiếc khăn mùi soa trắng có dính những vệt máu đã khô ném xuống đất giọng lạnh tanh:
– Như này đã đủ chứng minh cô ấy trong sạch chưa?
Mẹ Hoa nhìn chiếc khăn dưới đất. Không riêng mẹ mà cả tôi cũng kinh ngạc vô cùng, mẹ nhìn đi nhìn lại chiếc khăn rồi lại nhìn tôi rồi lí nhí đáp:
– Ừ… thế mà mẹ… thế mà mẹ lại cứ tưởng… cũng tại con Mai nó mang cái dải lụa lên, nó bảo dải lụa không có máu nên mẹ mới nghĩ Ngân không còn trong sạch.
Con Mai nhìn chiếc khăn lắc đầu:
– Không thể thế được. Bà, bà xem lại xem, có khi chiếc khăn ấy là máu giả, là mực đỏ cũng nên.
Lúc này cái Trúc liền lao đến cái khăn nhặt lên ngửi ngửi rồi nói:
– Đây là máu thật đấy bà ạ, mợ hai trong sạch, không tin bà ngửi mà xem, mùi máu còn tanh đây này.
Mẹ Hoa thấy vậy nhìn con Mai quát lớn:
– Con ranh con này mày giỏi thật, mày dám đâm chọt sau lưng để bà hiểu lầm mợ. Mày thấy chưa cái gì đây, cái gì đây, mợ Ngân trong sạch, vậy mà mày một hai bịa chuyện nói mợ lăng loàn. – Mẹ Hoa nói đến đâu cầm chiếc khăn máu ấn thẳng vào mặt con Mai. Con Mai quỳ xuống khóc lóc:
– Bà ơi, con xin lỗi, cũng tại con sợ cậu bị cắm sừng nên con mới vội vàng làm việc hấp tấp, bà tha cho con.
Thành liếc mắt về phía con Mai, hai tay anh siết chặt tôi hơn, tôi cảm giác anh ta đang rất giận, nếu không vì bế tôi có lẽ anh ta đã bóp chết con Mai ngay lập tức. Anh ta nhìn con Mai, khoé môi hơi nhếch lên lớn tiếng nói:
– Mày bôi nhọ thanh danh của mợ rồi mày nói xin lỗi là xong? Được. Con Trúc đâu, mày ra đây, cậu cho mày đánh con Mai, đánh xong mày xin lỗi nó, mày thích xin lỗi bao nhiêu lần thì mày đánh nó bấy nhiêu lần cho cậu.
Cái Trúc đang đứng bên trong phòng nghe vậy liền lao ra. Tôi còn chưa kịp nhìn đã thấy nó tát bốp một phát lên mặt con Mai. Con Mai bị choáng loạng choạng suýt ngã nhìn con Trúc rít nhỏ:
– Mày… mày dám đánh tao?
Cái Trúc mặt nhơn nhơn đáp lại:
– Xin lỗi nhé, ai bảo mày bôi nhọ danh dự của mợ, với lại đây là tao làm theo ý cậu thôi chứ tao cũng không muốn đánh mày đâu, rát tay lắm.
Nói rồi không kịp đợi con Mai lên tiếng nó lại bốp, bốp liên tục, sau mỗi tiếng bốp lại là một tiếng xin lỗi nhé đầy giả trân của cái Trúc. Đám người làm im re, Thành quay sang nhìn mẹ Hoa, nhìn vú Quý, chị Hạnh và cả đám người làm quát:
– Đây là vợ tao, tao có đối xử với cô ấy ra sao cũng là việc của tao. Nhưng bất kì ai đụng đến cô ấy, dù là một sợi tóc tao cũng sẽ không tha, nghe rõ chưa?
Ba chữ bất kỳ ai được Thành nhấn mạnh, anh ta lại quay sang mẹ Hoa hất hàm về phía con Mai nói:
– Mẹ muốn xử nó thế nào thì xử, miễn trong ngày hôm nay nó cút khỏi đây. Tiện thì mẹ cũng dạy lại cái đám người ở đi, chúng nó còn thiếu nước trèo lên đầu chủ mà ngồi thôi.
– Được rồi, được rồi, mẹ biết rồi.
Con Mai nghe đến đây vội lao về phía Thành túm lấy chân anh ra hai hàng nước mắt lã chã rơi:
– Cậu ơi đừng, đừng đuổi em ra khỏi đây. Em xin cậu, đánh em thế nào cũng được chỉ xin cậu đừng đuổi em ra khỏi nhà.
Thành không mảy may quan tâm, anh ta đá nó bế tôi thẳng ra ngoài. Bên trong con Mai lại van xin:
– Bà ơi con xin bà đừng đuổi con, vú Quý, con xin vú nói với bà, với ông, với cậu đừng đuổi con.
Khi về đến nhà, Thành đưa tôi vào phòng, anh ta đặt tôi lên giường không nói không rằng kéo tay áo tôi lên. Tôi ngượng ngùng chợt rụt tay lại. Thành thấy tôi như vậy động tác đang làm cũng bất chợt dừng lại, anh ta nhìn tôi, ánh mắt có chút thất vọng. Tôi biết mình làm vậy hơi thất thố rồi bèn nói:
– Tôi không sao, mẹ chưa làm gì tôi.
Thực ra mẹ Hoa chưa kịp làm gì tôi thật, mới chỉ tát vài cái với túm tóc chứ chưa gây thương tích gì trên người, thế nên thấy trên người tôi không có gì nghiêm trọng Thành cũng buông tôi ra đứng dậy. Tôi nằm trên giường nhìn Thành lấy hết can đảm nói tiếp:
– Cảm ơn anh.
Đây không phải lần đầu Thành bảo vệ tôi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nói cảm ơn anh ta. Thành không hề xấu xa như tôi nghĩ, không phải chỉ là việc mắng vốn đám người làm mấy câu, mà rõ ràng anh ta bảo vệ thanh danh, bảo vệ sự trong sạch của tôi trước tất cả mọi người. Rõ ràng anh ta chưa đụng vào tôi, rõ ràng anh ta còn không biết tôi còn trinh nguyên hay không nhưng vẫn một mực bảo vệ tôi trước lời bôi nhọ của con Mai. Chiếc khăn mùi soa dính mấy vệt máu khô ấy… tôi thật sự cảm thấy rõ rệt việc Thành bảo vệ tôi. Thế nhưng anh ta vẫn giữ thái độ lạnh nhạt nói:
– Cô không sao thì nằm nghỉ ngơi đi. Tôi để số điện thoại ở đây, có việc thì gọi.
Nói rồi không đợi tôi đáp Thành cũng đi ra ngoài. Tôi nằm trên giường, lấy tờ giấy có ghi số của Thành rồi lưu lại. Tự dưng tôi nhớ lại chiều nay Thành có tiết, thế mà không hiểu vì sao ban nãy anh ta lại về nhanh như vậy, rõ ràng nếu đi từ trường về nhà cũng phải mất tầm 40 phút, có điều từ lúc tôi lên nhà lớn đến lúc Thành về chỉ độ hai mươi phút, không biết ai báo tin cho anh ta, cũng không biết anh ta đi bằng cách gì mà nhanh như vậy. Tôi thực sự rất tò mò, nhưng lại không thể suy đoán được gì đành thôi. Thành đi được một lúc thì chị Hạnh cũng xuống. Chị Hạnh đưa cho tôi một tuyp kem trị sẹo rồi nói:
– Nãy chị thấy mẹ cầm roi da, chắc đánh cũng đau lắm à? Khổ thật, bị một con người ở nó đâm sau lưng mà mẹ hồ đồ đánh người như vậy. Chị với vú Quý cản không kịp luôn.
– Em không sao đâu, cảm ơn chị.
– Ơn huệ cái gì chứ, cổ có mấy vết xước kìa, bôi cái này vào cho nó lành nhanh không để lại sẹo, may mà mặt chỉ đỏ thôi không xước xi gì đấy. Mà chị bảo này, chị về nhà này cũng bốn năm rồi, em mới về chị khuyên thật, mẹ rất gớm và khắt khe, mọi chuyện em phải cẩn thận một chút nhé. Từ hôm em về chị không dám nói sợ em nghĩ chị đi nói xấu mẹ chồng, nhưng thật sự là mẹ nhiều lúc rất quá đáng, mấy lần không nhờ vú Quý là chị mục xương rồi đấy.
Tôi nghe chị Hạnh nói bất chợt cảm thấy sợ hãi. Ban đầu ấn tượng của tôi với mẹ Hoa rất tốt, nhưng sau trận đánh hôm nay tôi thấy sờ sợ mẹ. Tôi cảm giác mẹ rất khác, khác so với tưởng tượng của tôi. Nghe chị Hạnh nói tôi càng thấy sợ, nếu hôm nay không về kịp tôi e là tôi cũng mục xương như chị Hạnh nói. Chị Hạnh ngồi chơi thêm một lúc mới về, lúc chị Hạnh về cái Trúc cũng vào. Nó thấy lọ kem trị sẹo của chị Hạnh liền hỏi:
– Mợ hai, cái này của mợ Hạnh cho mợ hả?
– Ừ sao thế em?
Cái Trúc hơi nhíu mày đọc chữ rồi cười nói:
– Mợ có sẹo đâu mà mợ ấy cho mợ kem trị sẹo nhỉ? Em có cái sẹo ở chân to đùng, mợ cho em em bôi nhé.
Trên cổ tôi chỉ có một hai cái vết xước nhẹ không ảnh hưởng gì, thấy cái Trúc xin tôi cũng không nỡ từ chối nên đồng ý rồi hỏi nó:
– Trên nhà thế nào rồi em?
– Thì còn thế nào được nữa mợ, con Mai bị bà tống tiễn về quê rồi. Cậu hai đã nói vậy ai mà dám không nghe. Cũng tại vú Quý, cái tính vú thương người, đám người làm làm sai cái gì vú cũng không dám đánh mắng, chỉ nói nhẹ mấy câu nên chúng nó coi trời bằng vung. Sau đợt này có mà dám nữa, ở đây sướng, lương cao mà việc cũng không nặng nề gì, ai bảo nó ngu sướng không biết đường sướng cho chết.
Tôi nhìn cái Trúc nhớ đến ban nãy nó đánh con Mai liền hỏi:
– Em ghét con Mai lắm à?
– Sao mợ biết? Em ghét cay ghét đắng luôn chứ không phải ghét bình thường đâu.
– Sao em lại ghét nó?
– Mợ không biết chứ con này nó tinh tướng cực kì luôn, học thì ngu như bò nhưng mưu mô. Từ lúc nó về đây nó đã tính mồi chài cậu ba, nhưng cậu ba ứ thèm nó nên nó lại mồi cậu hai. Lúc cậu hai lấy mợ về hết lần này đến lần khác nó chơi đểu mợ, em nói nó nó còn sửng cồ lên cắn em, hôm trước nó còn chơi đểu em, nó làm rách áo bà rồi đổ cho em hại bà tát em mấy phát. Em cay lắm hôm nay mới được xả. Hôm nay vú Quý can em chứ không là em vả chết bà nó rồi.
Tôi nghe cái Trúc nói thì bật cười, con bé này cũng đáo để ra phết. Cái Trúc thấy tôi cười hỏi lại:
– Mợ cười gì? Mà mợ còn đau ở đâu không? À hôm nay vú Quý can bà đánh mợ mà bị xô ngã hả mợ? Em thấy tay vú ấy bị mảnh sành cắm máu me mợ Hạnh phải băng cho.
Ờ, cái Trúc nói tôi mới nhớ ra sáng cái ấm trà bị vỡ, vú Quý lao vào cản bị mẹ Hoa đẩy ngã cắm vào mảnh sành. Tôi đứng dậy định đi thăm vú thì cái Trúc cản lại:
– Vú ấy đi ra viện khâu rồi mợ. Mợ cứ nghỉ ngơi đi tối xuống thăm vú sau.
Lúc mới về tôi không ấn tượng nhiều với vú Quý cũng ít giao lưu tiếp xúc, tôi chỉ có ấn tượng vú là người làm nhưng rất ăn chơi, sành điệu, nhưng sau chuyện ban nãy tôi có thái độ khác. Theo lời kể của chị Hạnh thì vú Quý rất thương người, mà nãy vì tôi vú bị thương tôi thấy vú thật sự rất tốt. Tôi nhìn cái Trúc bất chợt tò mò hỏi:
– Vú Quý lương cao lắm hả em? Mợ thấy vú Quý toàn đồ đắt tiền thôi.
– Ui cao hơn bọn em chút thôi à, dựa vào lương mua được hai cái áo hàng hiệu là hết sạch. Em nghĩ vú ấy có tiền bên ngoài nhưng từ đâu thì em chịu, vú kín tiếng lắm, không ai biết đâu. Với lại mấy chuyện riêng tư bọn em không dám tò mò, vú cứ tốt với bọn em là được.
Tôi gật đầu không hỏi nữa, cái Trúc cũng lấy lọ kem trị sẹo rồi đi ra ngoài. Tôi nằm ở giường ở giường không ngủ được lấy sách ra đọc, đến gần chiều mệt quá mới thiếp đi, đến khi tỉnh dậy trời cũng sẩm tối, cái Trúc đi nấu cơm, tôi quyết định dậy đi thăm vú Quý. Lúc đi qua vườn qua tôi gặp mẹ Hoa, mẹ Hoa thấy tôi xách theo đống hoa quả thì dừng lại hỏi:
– Con đi đâu thế?
Chuyện trưa nay bị mẹ đánh tôi vẫn còn nhớ, nhưng mẹ là bề trên tôi cũng không thể láo, nên đáp lại cho phải phép:
– Con đi thăm vú Quý ạ.
Mẹ Hoa thấy tôi có vẻ không muốn chuyện thì thở dài:
– Vẫn giận mẹ chuyện buổi trưa nay à? Cũng tại con Mai nó thêu dệt nên mẹ mới cư xử thế. Mẹ đang định xuống xin lỗi con, thôi thì mẹ con trong nhà có gì bỏ qua cho mẹ nhé.
Mẹ Hoa đã nói như vậy tôi không bỏ qua thì thấy mình nhỏ mọn, dù sao cũng không hẳn lỗi tại mẹ nên tôi gật đầu. Mẹ Hoa thấy tôi gật đầu cười vui vẻ:
– Nãy mẹ thấy thầy Đăng bảo cha con ra viện rồi hả, chiều thầy vừa đi thăm cha con về, ngày mai con đi học xong bảo thằng Thành chở về nhà chơi vài hôm với cha mẹ cho đỡ nhớ
Tôi nghe mẹ Hoa nói thì quên hết ấm ức, nghĩ đến mai được về nhà vui mừng khôn xiết. Mấy ngày hôm nay tôi thật sự rất mong mỏi, mong mỏi được về nhà. Không phải chỉ bởi vì cha tôi được ra viện mà còn bởi mai là sinh nhật Vũ. Dù anh không còn, nhưng chỉ cần được về nhà, được ở gần anh một chút tôi cũng thấy bớt đau thương. Mẹ Hoa thấy tôi mừng thì bật cười, rõ ràng tôi thấy ánh cười của mẹ rất chân thật, rất giống với mẹ Hoa lúc bênh tôi ở vườn hoa hôm đám tang ông nội. Thế nhưng tôi lại không hiểu vì sao trưa nay chỉ vì tin lời con Mai mà mẹ lại đánh tôi. Tôi không giải thích nổi cuối cùng xách túi hoa quả lên phòng vú Quý. Vú Quý ở một mình một nhà nhỏ bên trái nhà lớn. Lúc thấy tôi vú ngạc nhiên lắm, biết tôi xuống thăm vú còn mắng:
– Mợ đúng là hấp, mợ bị đánh vú không xuống thăm thì thôi mợ còn lên thăm vú làm cái gì?
Tôi nhìn cái tay băng bó vết thương của vú đáp lại:
– Vú bị đau thế kia con không xuống thăm thì đúng là vong ơn. Vú còn đau nhiều không?
– Ôi giời, cái này mấy hôm là khỏi thôi mà, mợ đừng lo. Thế mợ bị đánh có đau không?
– Con không sao đâu.
– Ừ thôi không sao là tốt rồi. Vú cũng không sao đâu nên mợ cứ an tâm, mợ về ăn cơm đi không cậu Thành sắp về rồi đấy. À, hôm trước về quê người ta cho vú ít búp bụp giấm, mợ mang về nấu nước mà uống, cái này tốt cho da dẻ lắm.
Nói rồi vú Quý lấy cho tôi một túi hoa bụp giấm, bảo sao da vú lại đẹp như vậy. Tôi cảm ơn rồi chào vú đi về, lúc đi qua phòng ngủ vú tôi thấy phòng vú khép hờ, đột nhiên tôi thấy dưới chân giường vú có một chiếc áo bị cuộn lại, là một chiếc áo của nam nhân. Tôi hơi khựng lại, tự dưng trong đầu tôi đầy suy nghĩ hỗn tạp. Nhưng rồi tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vội đi ra khỏi nhà của vú Quý. Tôi biết tò mò chuyện của người khác là suy nghĩ không mấy tốt đẹp, nhưng thực sự ngay từ lúc về, gặp vú Quý tôi đã rất tò mò, tôi tò mò vì sao vú là vú nuôi lại trông có vẻ rất giàu có như vậy, tôi rất tò mò người nam nhân kia là ai mà vú có thể mang về đây mà không sợ phát hiện. Thế nhưng tôi vội gạt mấy suy nghĩ đó ra khỏi đầu, cái Trúc nói đúng, chuyện riêng tư của vú kệ đi, vú tốt là được.
Về đến nhà tôi thấy Thành đã về từ lúc nào, cái Trúc dọn cơm sẵn, thấy tôi liền nói:
– Mợ, mợ về ăn cơm đi, cậu chờ mợ một lúc rồi đấy.
Bình thường anh ta về rất muộn, hôm nay về sớm tôi thấy không quen lắm. Tôi vào rửa tay rồi ra ăn cơm, bình thường chỉ có hai chúng tôi Thành rất ít nói, tôi cũng ít nói thành ra bầu không khí rất ảm đạm. Thế nhưng hôm nay, lúc ngồi ăn cơm Thành đột nhiên cất lời:
– Chép phạt đến đâu rồi?
– Tôi… chưa chép chữ nào, chưa tìm được câu trả lời.
Thành liếc quyển giáo trình để trên giường hờ hững nói:
– Muốn có câu trả lời thì phải dùng cách tốt hơn, đọc quyển giáo trình dày cộp này tìm ra câu trả lời là cách ngu nhất vì nó vốn không có trong sách.
– Cách tốt hơn là cách gì?
– Hỏi tôi!
Tôi đang ăn chợt ho sặc sụa, đến khi ho xong liền đáp:
– Vậy anh nói cho tôi biết đáp án là gì đi. Tôi chưa học môn này, cũng chưa từng nghiên cứu đến nên thật sự chưa hiểu hết, tôi chỉ biết cơ cấu tổ chức kiểu trực tuyến phù hợp với mọi doanh nghiệp ở Việt Nam là sai, còn lý do tôi vẫn chưa tìm ra được đầy đủ.
– Cô chưa học một tiết nào để theo kịp các bạn cần phụ đạo thêm, không phải chỉ câu này mà cả kiến thức cả môn học.
– Vậy anh phụ đạo cho tôi được không?
– Ăn cơm xong tắm rửa lên giường tôi phụ đạo cho.
Nghe xong câu này tôi suýt phun cả cơm ra, nhìn Thành anh ta vẫn rất bình thường như cân đường hộp sữa.
Quả thật, anh ta phụ đạo tôi trên giường theo đúng nghĩa đen.
Ăn xong tắm táp ra tôi đã thấy anh ta vứt mấy quyển giáo trình cùng cái bàn học con con lên đó. Tôi không biết Thành ở ngoài thế nào nhưng với tư cách là một giảng viên anh ta đúng là một thầy giáo xuất sắc. Hôm qua tôi nghe cái Tâm nói anh ta giảng rất hay, không rập khuôn, mới lạ và linh hoạt, hôm nay ngồi trên chiếc giường này đúng là được mở mang tầm mắt. Đọc giáo trình khô khan nhưng nghe Thành giảng tôi cảm thấy rất dễ hiểu, dễ học. Chỉ có điều anh ta không dành nhiều thời gian để giảng bài cho tôi, chỉ giảng đúng một tiếng rồi đi ngủ trước khiến tôi lại phải vật lộn đọc giáo trình thêm hai tiếng nữa.
Vì phải chép phạt hai mươi lần nên dù có buồn ngủ tôi cũng không dám ngủ. Thế nhưng mới chép được bốn năm lần tôi đã ngáp dài ngáp ngắn cuối cùng được mười lần thì ngủ gật trên bàn học lúc nào chẳng hay. Tôi không biết mình ngủ bao lâu, sau đó bị tỉnh giấc vì có ai đó chạm vào người. Định thần một lúc tôi mới biết là Thành, hai tay anh ta chạm lên bụng tôi, vừa xoay ngang dưới ánh đèn ngủ tôi bắt gặp ánh mắt Thành đang nhìn mình. Bàn học, đèn học không còn trên giường, chỉ thấy tôi và Thành nằm đắp chung chăn. Khoảng cách… làm gì có khoảng cách.
Thành thấy tôi mở mắt nhưng anh ta không nói gì, bốn mắt nhìn nhau khiến tôi xấu hổ đỏ cả mặt. Nhưng giờ giả vờ ngủ thì giả trân quá nên tôi lại không biết phải làm gì. Đột nhiên bàn tay đang để dưới bụng của anh ta di chuyển lên trên, chạm thẳng vào ngực tôi. Dẫu biết sau khi kết hôn, dù là một cuộc hôn nhân không tình yêu thì chuyện vợ chồng là nghĩa vụ, thế nhưng tôi vẫn phản xạ co người lại. Thành thấy thế lại càng siết chặt tôi rồi nói rất nhỏ, giọng nói mang cả ý cười:
– Có cần tôi phụ đạo thêm môn khác không?
Tôi đỏ bừng mặt lí nhí đáp:
– Tôi… tôi không cần…
– Không cần tức là giỏi rồi đúng không? Vậy tôi nhờ cô phụ đạo lại cho tôi nhé, coi như trả nợ việc tôi phụ đạo cho cô ban nãy.
– Ý… ý tôi không phải vậy.
– Vậy ý cô thế nào? Hay chúng ta cùng phụ đạo cho nhau, ai thiếu chỗ nào người kia bù chỗ ấy, đôi bên cùng có lợi.
Lần này thì tôi im bặt không thể mở miệng nổi, tôi cảm thấy mình càng nói thì Thành càng vặn lại, thôi thì kệ anh ta, anh ta muốn làm gì cứ làm, nói nhiều lại mất sức nên nhắm nghiền mắt. Đằng nào cũng phải đến, không sớm thì muộn. Thế nhưng cuối cùng thì Thành lại không hề làm gì, anh ta buông tôi ra, xoay người ngược lại với tôi. Đến khi tôi mở mắt chỉ còn thấy bóng lưng anh ta. Lưng Thành rất ấm, nếu so với chiếc gối ôm thì ấm hơn nhiều, đặc biệt còn có mùi thơm nhẹ nhàng. Khi thấy anh ta ngủ rồi, tiếng thở đã đều đặn tôi mới yên lòng nhắm mắt lại. Đã từ rất lâu rồi tôi không ngủ say như đêm nay, suốt đêm tôi không hề bị tỉnh giấc, đến sáng hôm sau khi chuông báo điện thoại rung tôi mới mở mắt ra. Lúc mở mắt tôi mới phát hiện tư thế ngủ của mình vô cùng… đáng xấu hổ.
Tay tôi vắt qua ngực Thành, chân gác lên bụng anh ta, còn nước miếng thì chảy ướt một góc áo của Thành. Tôi sợ hãi vội vã nhân lúc anh ta còn đang ngủ lồm cồm rời khỏi người anh ta. Thế nhưng còn chưa kịp đi đã thấy anh ta mở mắt nhìn mình. Tôi nhất thời đơ ra không thể cử động, bởi tư thế của mình vô cùng khiếm nhã, hai tay tôi chống hai bên vai Thành, tóc tai rũ rượi, mặt tôi sát với mặt anh ta. Có lẽ Thành cho rằng tôi đang mồi chài anh ta nên anh ta nhìn tôi chằm chằm rồi nói:
– Sao vậy? Mới sáng sớm đã muốn trả bài à?
Tôi đành bịa ra:
– À, tôi chỉ muốn xem anh tỉnh hay chưa thôi, vì tôi chưa hoàn thành nốt bài anh giao.
– Tôi tỉnh một lúc rồi.
Tôi đơ ra vài giây rồi vội vàng leo xuống dưới đi đánh răng rửa mặt, không ngờ vào Thành đã đi ra ngoài. Cái Trúc vừa dọn đồ ăn sáng cho tôi vừa nói:
– Cậu đi lên nhà lớn vệ sinh cá nhân trên đó, cậu bảo em giục mợ ăn sáng rồi cậu chở đi học.
– Chở mợ đi học á?
– Vâng, cậu bảo thế mợ ạ.
Tôi vội vàng nhét bánh mì vào mồm, nhặt sách vở rồi thay bộ quần áo chạy lên nhà lớn. Cũng may Thành chưa đi, lúc lên mẹ Hoa với thầy Đăng có gửi cho tôi ít đồ để chiều tôi về thăm cha mẹ tôi, tôi cảm ơn thầy mẹ rồi vội vàng lên xe cùng Thành.
Lên xe tôi mở giáo trình ra đọc, Thành thì tập trung lái xe, khi xe gần đến trường tôi nói Thành cho tôi dừng ở trạm xe bus gần đó. Anh ta có lẽ cũng biết tôi ngại các bạn nên dừng xe lại cho tôi xuống rồi mới đi vào sân.
Năm nay là năm cuối rồi, các môn học khác ngoài Marketing tôi phải thi lại ra thì còn đúng duy nhất môn của Thành, thế nên sáng nay lại ba tiết của anh ta. Vừa vào lớp cái Tâm đã nói huyên thuyên đủ mọi chuyện trên đời, mãi đến khi Thành vào nó mới im bặt cái mồm.
Cái đám con gái lớp tôi rất thích học môn của Thành, tất nhiên tôi biết vì chúng nó háo sắc, mê trai chứ chúng nó cũng không phải ham học gì cho cam. Thành viết tên bài lên bảng, tôi còn tưởng anh ta bỏ qua cho tôi vụ chép phạt không ngờ anh ta ghi xong tên bài liền quay xuống lớp hỏi:
– Hôm qua bạn nào bị tôi phạt chép hai mươi lần câu trả lời sao hôm nay chưa thấy tự giác mang lên nhỉ?
U là trời, muốn nói tôi thì nhắc thẳng mẹ tên ra còn bày đặt bóng gió. Đêm qua tôi mới chép được có mười lần, vốn dĩ định đêm dậy chép tiếp mà ngủ quên xừ mất. Tôi mở cặp lấy tờ giấy ra, định khai thật không ngờ tờ giấy chép kín đầy, đủ hai mươi lần bốn mặt giấy. Tôi kinh ngạc hoá đá, dụi mắt mấy lần mới tin. Mười lần cuối cùng không phải chữ của tôi mà rất giống chữ trên bảng. Tôi nhìn Thành nảy sinh cảm giác cảm kích vô cùng, vội vàng cầm giấy lên đặt trên bàn giáo viên rồi nói:
– Dạ, em nộp ạ.
Thành gật đầu, ra hiệu cho tôi về chỗ, anh ta nhìn tờ giấy rồi bỗng dưng tôi thấy anh ta khẽ cười. Đây là lần đầu tôi thấy Thành cười, lúc anh ta cười tôi thấy trên má có một lúm đồng tiền rất sâu. Cái Tâm ngồi cạnh tôi chống tay lên cằm tiếc nuối:
– Này, thầy đẹp trai thế này lấy vợ phí nhỉ? Đến giờ tao vẫn không muốn tin thầy đã lấy vợ rồi đâu.
Từ hôm qua bị Thành bắt tôi rất sợ phải tiếp chuyện với cái Tâm. Con này được mệnh danh là bà chúa buôn chuyện nên nó nói được cả ngày. Nhưng nó cứ lèo nhèo bên tai, tôi đành ừ cho qua chuyện. Cái Tâm lại nói:
– Mày là lớp phó, lại là hoa khôi của trường, hay mày thử hỏi thầy xem có phải vợ thầy úp sọt thầy không? Nếu không sao thầy lấy vợ gấp thế?
– Mày điên à? Chuyện của vợ chồng thầy kệ thầy, liên quan gì đến tao với mà phải hỏi, hỏi gì không hỏi hỏi câu vô duyên vãi nồi. Trật tự đi không tí thầy lại mắng.
– Thì tao nghĩ mày xinh như thế, biết đâu thầy thương hoa tiếc ngọc lại kể mày nghe chuyện đời tư thì sao? À. Mày nhớ chị Lâm Anh học trên mình hai khoá, giờ ra trường rồi không? Hoa khôi cũ của trường mình giờ đang làm ở ngân hàng Hàng Hải, có một đợt tao nghe nói thầy và chị ấy yêu nhau, hình như thầy còn mua cho chị ấy một cái biệt thự cũng ở ngoại ô thành phố. Thế mà đùng cái thầy lấy vợ, bạn bè chị ấy nói thầy bị ép lấy thôi, con vợ thầy úp sọt thầy đấy, tao chắc chắn. Chị Lâm Anh sau khi thầy lấy vợ suy sụp lắm luôn.
Tôi nghe đến đây bất giác quay sang nhìn cái Tâm. Trước kia nghe nói Thành ăn chơi nhưng chỉ nghĩ vui chơi qua đường, giờ nghe cái Tâm nói tôi cảm giác mình như kiểu chen chân phá vỡ hạnh phúc của người khác, thế nhưng vì trong giờ học tôi vẫn không đáp, chẳng ngờ cái Tâm không tha, nó lại lại nói:
– Tao mò khắp các nick facebook mà mãi không tìm ra chút manh mối nào. Cái kiểu giấu kĩ thế này chắc chắn thầy không yêu gì vợ thầy đâu, mà vợ thầy cũng cao tay thật, úp sọt được hẳn thầy thì đỉnh, nhà siêu giàu, siêu đẹp trai, siêu giỏi.
Bên trên Thành đang giảng bài bất chợt dừng lại nhìn về phía tôi với cái Tâm hỏi:
– Hai em có chuyện gì mà nói từ nãy tới giờ thế?
Hai em? Trời ơi oan cho tôi quá, tôi nói được một câu còn toàn là cái Tâm nó nói thôi mà. Tôi thề từ lần sau tôi sẽ ngồi tránh nó ra. Thành thấy hai chúng tôi im lặng nghiêm mặt hỏi lại:
– Sao? Ở dưới nói chuyện to thế mà đứng lên lại im lặng? Được rồi tôi hỏi bạn Ngân trước, em và bạn học đang nói gì mà sôi nổi như vậy?
Tôi im lặng cúi đầu, cái Tâm thì mồ hơi ướt hết vầng trán, bên dưới chợt có tiếng cất lên:
– Thưa thầy em biết hai bạn nói gì.
– Hai bạn nói gì?
– Dạ. Thưa thầy, bạn Tâm bạn ấy giục bạn Ngân hỏi xem có phải thầy bị vợ úp sọt không mà sao lấy vợ gấp thế? Bạn ấy còn chắc chắn vợ thầy úp sọt thầy nên thầy mới giấu không công khai vợ thầy ra cho ai biết. À bạn ấy còn bảo vợ thầy đỉnh của chóp, úp sọt được hẳn thầy.
Tôi không ngờ bạn học bên dưới lại khai ra hết, cả lớp lại được một trận cười ồ lên nhìn xuống mới biết là cái Ly cũng là bạn cùng phòng kí túc xá của tôi và cái Tâm. Cái Tâm quay xuống, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cái Ly. Cái Ly liền lầm bầm :” Hôm nào cũng nghe mày nói đi nói lại chuyện này, thôi thì hỏi thẳng thầy luôn đi đỡ điếc tai”. Tôi quay xuống ra hiệu like, trên bục giảng mặt Thành đen kịt lại, tôi còn tưởng anh ta sẽ nổi giận, sẽ gọi cái Tâm xuống phòng gặp thế nhưng không, anh nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh đáp:
– Tôi hi vọng từ buổi sau bạn học Tâm sẽ không làm ảnh hưởng đến các bạn khác bởi những câu hỏi vô bổ thế này trong giờ học của tôi nữa. Tôi cũng xin trả lời riêng bạn Tâm: vợ tôi không úp sọt tôi, mong bạn từ sau không mang vợ tôi vào tất cả các câu chuyện của bạn nữa.
Giọng điệu nhàn nhạt, không cảm xúc của Thành khiến cái Tâm dở khóc dở cười. Cái Tâm thực ra rất tốt tính, chỉ là cái tính buôn chuyện nhiều thành ai ngồi với nó đều hay bị vạ lây. Lần này nó không dám nói gì nữa ngồi xuống là im thin thít, tiết học cuối cùng lại quay lại trở lại bình thường. Cái Tâm không nói, tôi ngồi lắng nghe, tập trung nghe Thành giảng bài cảm giác thật sự rất thú vị. Anh ta giảng không thèm nhìn giáo trình, lấy ví dụ cực kỳ thực tế và dễ hiểu khiến tôi mở mang tầm mắt, nếu biết tôi là vợ Thành ắt hẳn cái Tâm sẽ cho rằng tôi và Thành chính là kiểu chồng hát vợ khen hay.
Hết tiết tôi định ra ngoài bắt xe bus về nhà nhưng Thành đã nhắn tôi đợi anh ta ở ngoài trạm xe, anh ta đưa tôi về. Tôi biết chiều anh ta có tiết nhưng anh ta đề nghị như vậy tôi cũng không muốn từ chối. Dù sao cha mẹ tôi cũng sẽ vui hơn nếu anh ta cùng tôi về thăm họ.
Xe đi hơn một tiếng đồng hồ mới về đến nhà. Vừa vào cổng tôi đã thấy mùi khói hương, cha tôi đang thắp lên bàn thờ của Vũ một nén hương. Nhìn cha từ phía sau tôi thấy mũi mình cay cay, mẹ nói từ lúc ở viện cha đã biết chuyện Vũ mất, không giấu được nên mẹ nói với cha. Cha không khóc, nhưng tinh thần rất tệ, có mấy đêm tỉnh dậy mẹ thấy cha ngồi xem lại ảnh Vũ hồi nhỏ. Sau cuộc phẫu thuật cha gầy đi rất nhiều, tóc cũng bạc hơn. Thấy tôi với Thành về cha mới nở nụ cười. Mẹ bảo lâu rồi mới thấy cha cười, tinh thần cha mới khá hơn một chút.
Thành ở ngoài phòng khách nói chuyện với cha còn tôi vào bếp phụ mẹ. Mẹ hỏi tôi mấy chuyện ở nhà chồng, lúc này tôi bỗng sực nhớ đến chiếc vòng tì hưu liền kể cho mẹ nghe chuyện cái Trúc từng nói với tôi về chiếc vòng giống hệt thế này. Mẹ tôi nghe xong thì kinh ngạc nói:
– Chiếc vòng tì hưu của con quả thật là vàng đúc nguyên khối. Lúc mẹ mang ra chủ tiệm cũng từng nói đây là chiếc vòng rất đặc biệt, không phải ai cũng đúc được con tì hưu tinh xảo như vậy. Sao lại có đến hai chiếc vòng tì hưu như vậy nhỉ?
– Con cũng rất tò mò, chiếc vòng kia có chữ T.H dưới bụng, còn của con là chữ H.T. Rốt cuộc hai chữ này có ý nghĩa gì con vẫn không hiểu.
Mẹ tôi nhắm mắt, khẽ lắc lắc đầu rồi nói:
– Lúc cha mẹ đến cô nhi viện nhận nuôi con, khi ấy con mới hai tuổi, mẹ có nhớ lúc ấy các bác nói người đàn ông kia mang con đến, có gửi lại một mẩu giấy nhỏ, hình như có ghi tên mà cha mẹ ruột con muốn đặt tên con như vậy. Nhưng mẩu giấy ấy mất rồi, để mẹ nhớ lại… hình như H.T… H.T chính là chữ viết tắt của cái tên ấy. H.T
Mẹ nói đến đây tôi như có một tia hi vọng hỏi lại:
– Mẹ có nhớ ra chút nào không? Có nhớ cái tên ấy một chút không mẹ?
Mẹ day day trán rồi đột nhiên bất chợt à lên:
– Mẹ nhớ rồi, mẩu giấy ấy bị hoen ố, nhưng mẹ nhớ ra rồi, vì khi ấy các bác có nói mẹ phải ghi nhớ cái tên này cho con, H.T… H.T là Hạnh Trân, tên con là Hạnh Trân nhưng mẹ cũng không hiểu vì sao các bác ấy không đặt tên con là Hạnh Trân như mẩu giấy viết mà đặt là Hạnh Ngân, về sau lúc nhận nuôi con, cha con lại đổi tên con thành Khánh Ngân. Chuyện này có lẽ con phải tìm hiểu từ cô nhi viện.
Tôi nghe mẹ nói thì càng kinh ngạc, nhưng sự tò mò càng lớn. H.T là Hạnh Trân, là tên cha mẹ ruột muốn đặt cho tôi, vậy còn tì hưu vàng giống hệt có khắc chữ T.H có nghĩa là gì? Rốt cuộc nó có liên quan gì đến tôi không? Có khi nào có liên quan đến nhau thật, có khi nào người sở hữu chiếc vòng còn lại kia lại là người thân của tôi không? Mẹ tôi cũng không còn nhớ ra chi tiết gì nữa nên tôi cũng không biết phải điều tra từ đâu, thế nhưng tôi có một linh cảm, một linh cảm rằng chiếc vòng còn lại kia có liên quan đến tôi, rất gần tôi nhưng tôi chưa thể biết là ai.
Buổi trưa Thành ở lại ăn trưa cùng gia đình tôi rồi mới về trường, cha tôi có Thành đến nên tôi thấy thần sắc cha khá hơn nhiều. Cha tôi với Thành nói chuyện rất hợp, lại cùng có sở thích đánh cờ nên lúc Thành về cha tôi cứ nhắc anh lần sau thường xuyên đến chơi. Thành trước mặt tôi luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng nhưng với cha tôi anh ta lại rất nhiệt tình. Khi Thành đi rồi nhà chỉ còn mấy người chúng tôi. Hôm nay là sinh nhật Vũ, nhưng mẹ tôi sợ cả nhà đau buồn nên không nhắc gì đến sinh nhật anh nên chỉ đợi hương gần tàn lại thắp lên cho anh một nén hương cho đỡ lạnh lẽo. Cả nhà tôi tuy quây quần bên nhau, tuy ai cũng cố tỏ ra bình thường trước ngày này nhưng tôi biết sâu thẳm trong trái tim của mọi người đều là một nỗi đau không thể nào quên.
Buổi tối Thành phải đi đón giáo sư cùng thầy hiệu trưởng nên không về nhà tôi nữa. Ăn tối xong cái Chi học bài, tôi và mẹ ngồi bóp chân cho cha. Tôi vừa bóp chân cho cha vừa hồi tưởng lại những chuyện hồi nhỏ. Mọi năm năm nào đến sinh nhật Vũ trời cũng mưa. Thế nhưng năm nay trời lại không mưa. Tôi còn nhớ mỗi lần sinh nhật anh tôi đều gom tiền mua bánh kem. Vũ rất thích ăn bánh kem mà tôi mua. Tôi ngồi đó nhìn ra ngoài bầu trời tối tăm, cuối cùng một ngày sinh nhật của anh lại trôi qua lạnh lẽo như vậy.
Tôi ngồi đó, cảm thấy không cam tâm, cảm thấy nuối tiếc, cảm thấy vỡ vụn. Đợi cha mẹ đi ngủ, tôi liền nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài. Đêm rồi, sương xuống lạnh buốt, tôi chạy ra ngoài, đôi chân không tất chỉ đeo duy nhất đôi dép lê, chạy dọc mấy hàng bằng lăng, gió lạnh buốt thâm vào da thịt. Tôi chạy đến cửa hàng bánh kem gần nhà, nhưng đáng tiếc ở đó đã hết sạch bánh. Tôi vo viên mấy tờ tiền trong túi đi thêm mấy hiệu bánh nữa, nhưng vì tối rồi người ta đều đã bán hết sạch, mãi đến khi đi đến hiệu bánh cuối huyện người ta còn sót duy nhất một chiếc bánh cuối cùng.
Tôi mừng như điên, nhờ người bán hàng viết vài chữ rồi lấy nến, pháo bông và hai con số 2 và 8 rồi ôm bánh đi về. Trời gió, tôi sợ chiếc bánh bị đổ nên ôm chặt, không dám đi nhanh. Không biết tôi phải đi bao lâu cuối cùng khi sương càng lạnh buốt tôi mới ra đến mộ của Vũ. Lâu lắm rồi tôi không ra thăm anh, mộ của anh vẫn được mẹ dọn sạch sẽ, bia mộ được mẹ lau chùi cẩn thận. Tôi đặt bánh xuống, không khóc, lặng lẽ châm pháo bông rồi nói:
– Chúc mừng sinh nhật anh.
Anh không đáp lại, tôi biết anh sẽ không đáp lại, bản thân tôi giờ cũng đã đủ lý trí để chấp nhận chuyện anh không còn bên tôi. Trên trời bỗng có mấy hạt mưa bay bay, tôi ngồi xuống, lấy bật lửa ra châm vào nến, thế nhưng gió liên tục tạt, tôi đành cúi người che gió rồi đánh lửa lên. Cũng may cuối cùng nến cũng cháy, tôi cắm số hai và số tám lại. Hôm nay là sinh nhật tuổi hai mươi tám của anh. Mưa mỗi lúc một nặng hạt, tôi sợ nến sẽ bị tắt nên ra sức che lại nên dù mưa đổ ướt người nến vẫn kịp cháy hết. Cứ ngỡ rằng năm nay sinh nhật anh sẽ khác, không ngờ cuối cùng trời cũng mưa. Mưa chảy xuống ướt mái tóc tôi, ướt cả áo tôi, ướt cả chiếc bánh kem trên mộ. Tôi có chút thất vọng khẽ nói:
– Năm nào sinh nhật anh trời cũng mưa, năm nay cũng vẫn vậy, chỉ khác là năm nay anh không còn ở cạnh mọi người nữa.
Vẫn không có ai đáp lại lời tôi, vẫn là tiếng mưa gió. Tôi không khóc, nhưng mưa ướt nhoè mặt. Tôi thật sự rất buồn, buồn vô hạn, cả ngày hôm nay trước mặt mọi người tôi đã kìm nén nỗi buồn ấy, nhưng giờ ở đây tôi không kìm nổi. Tôi ngồi gục vào mộ, dựa đầu vào bia mộ kể cho anh nghe những chuyện từ sau lần tôi ra đây cuối cùng. Tôi biết vui hay buồn anh cũng vẫn sẽ lặng im, vẫn không như hồi nhỏ chỉ cần tôi muốn anh sẽ xuất hiện. Nhưng tôi mặc kệ, trút toàn bộ những điều không thể nói với ai ra với anh dù không lời hồi đáp.
Mưa lại lớn hơn, từng giọt mưa lạnh lẽo, cả người tôi ướt như chuột lột, run rẩy. Tôi co ro ôm lấy nấm mộ chỉ muốn được nằm đây với anh thật lâu. Đêm nay anh ở đây lạnh lẽo biết chừng nào. Tôi không biết mình có khóc không nhưng cảm thấy mắt không còn muốn mở ra, giọng khàn đặc đi. Tôi cứ ngồi đó rất lâu, rất lâu, tưởng chừng như từng thời khắc đi qua tôi đều nhìn thấy. Xung quanh tôi vẫn vắng lặng, tịch mịch.
Rất lâu sau khi tôi đã không còn sức ngồi dậy, tôi bỗng thấy có một bóng người bước đến, dưới ánh sáng lờ mờ của bóng điện xa xăm từ cổng nghĩa trang tôi ngước lên nhìn. Người đó rất cao, cầm chiếc ô che cho tôi, tôi vội vã ngồi bật, sững sờ nhận ra đó là Thành. Tôi ngàn vạn lần cũng không dám tin Thành lại ở đây, nhưng đây đúng là anh ta. Thành không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng như vậy. Tôi đứng dậy, loạng choạng, lảo đảo suýt ngã nhìn anh ta lắp bắp nói:
– Thành… sao anh lại…
Thế nhưng còn chưa kịp nói gì Thành đã buông ô, anh ta cúi xuống bế thốc tôi lên. Tôi không kịp phản ứng đã bị Thành siết chặt, anh ta siết chặt tôi đến mức tôi không thể nào phản kháng, cả người như muốn nghẹt thở. Mưa trút xuống, mưa ướt cả mái tóc, ướt cả bộ vest, ướt cả bờ vai Thành. Cả người Thành cuối cùng ướt sũng, từng giọt mưa trên tóc, trên mặt Thành chảy thành dòng xuống cằm rồi trượt dài lên người tôi. Dưới ánh sáng nhạt nhoà tôi thấy mặt Thành đẫm nước, đôi mắt anh ta trầm mặc, xen lẫn cả một nỗi buồn vô hạn. Tôi chưa bao giờ thấy Thành như vậy, anh vẫn không nói gì, bế tôi qua mấy vũng nước lạnh lẽo. Tôi không dám nhìn vào mắt Thành, trong tim chợt thấy rất khó chịu liền nói:
– Thành… sao anh lại ở đây, buông tôi ra tôi tự đi được
Nhưng anh ta căn bản không muốn nghe lời tôi, anh ta càng dùng sức ôm chặt tôi không buông. Đôi giày của Thành giẫm lên từng lớp đất, giẫm cả lên những vũng nước đi thẳng ra ngoài mặc mưa to gió rít, từng bước chân rất dài, rất nhanh. Bóng Thành đổ dài dưới làn mưa chất chứa một nỗi cô đơn khó nói. Tôi bỗng ngửi thấy mùi rượu phảng phất, còn thấy cả mùi quế xen lẫn bạc hà rất quen thuộc.
***
Lời tác giả: chương ngầu lòi còn dài thế này không tương tác xôm là hơi buồn đó nha các chị.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!