Về Bên Anh - Phần 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
300


Về Bên Anh


Phần 21


Tôi mếu máo đánh rơi cả điện thoại, chân tay thì bủn rủn cả lên, vội vàng vẫy chiếc taxi bên đường đưa tôi đến bệnh viện X, Quân của tôi đang nằm ở đó. Vừa tới nơi thì đã thấy cả Trường, Hạnh, và một vài người bạn của Quân đang đứng ở đó rồi, tôi nhanh chóng chạy lại bên Hạnh giọng run run :

– Anh Quân sao rồi ?
– Tao cũng chưa biết nữa, đang đưa vào phòng cấp cứu.
– Nhưng sao lại tai nạn hở mày ? – Huhu…Tôi khóc nấc lên nước mắt ngắn nước mắt dài.
– Tao không rõ, lúc chạy đến thì nghe Trường bảo là bị xe đi ngược chiều đâm thẳng vào xe Quân, đầu bị chảy máu và Quân gục luôn ngay trên tay lái, kính xe vỡ cả mày ạ.

Tôi được thể nấc lên nghẹn ngào, cố gắng kìm để nước mắt không tuôn rơi nhưng càng cố gắng thì lại càng rơi nhiều hơn thế này, Hạnh thấy tôi như thế thì lại ôm lấy tôi và thủ thỉ :

– Thôi không sao, sẽ ổn thôi, Anh Quân sẽ không sao đâu mà.

Tôi im lặng, nghĩ về những gì đã qua, thật sự là em đã sai rồi sao anh ơi, em đau lòng quá anh ơi, em xin lỗi anh chỉ vì sự háo thắng, muốn trả thù cho bằng được mà em đã làm những điều không nên làm, em đã lợi dụng anh để có thật nhiều mối quan hệ, em đã lợi dụng người yêu em để đạt được mong muốn của mình, em đã quên quan tâm anh trong những ngày qua, đã quên rằng hằng ngày vẫn có người dù bận bịu cỡ nào vẫn dành thời gian để gọi cho em, nhắc em ăn uống, khuyên em giữ sức khoẻ, mới chặp trưa còn gọi cho em vậy mà lúc này đây lại đau đớn nằm trong kia thế này, Quân ơi em xin lỗi anh, Quân, em xin lỗi …

Tôi càng nghĩ, càng thấy đau lòng, càng thấy mình vô tình và bạc bẽo với anh quá, anh có mệnh hệ gì tôi phải làm sao đây ?

Tôi không biết nữa, tay chân lạnh ngắt cứ thế đứng như trời trồng, nhìn vào cánh cửa nơi phòng cấp cứu và tiếng lòng cứ mãi thổn thức lên.

Mãi gần 3h sau, các bác sĩ mới bước ra, anh Trường nhanh nhảu chạy lại hỏi tình hình, bác sĩ đứng chia sẻ :

– Tính mạng an toàn rồi nhé, chấn thương sọ não đã được phẫu thuật, giờ người nhà sau 24h có thể vào thăm, nhớ nhẹ nhàng không làm ồn ảnh hưởng đến bệnh nhân nhé.
– Dạ bác sĩ, nhưng mà bác sĩ ơi, khi nào thì bạn cháu có thể tỉnh lại được ạ ?
– Tầm khoảng sau 24h là tỉnh được, nhưng vẫn phải thở Oxy và không cử động được đâu nhé.
– Thế có ảnh hưởng gì về trí nhớ không ạ ?
– Cái này thì tôi không chắc, đợi khi bệnh nhân tỉnh thì chúng tôi sẽ xem xét tình hình, vì có chấn động ở não nên có thể là tình trạng mất trí nhớ tạm thời sẽ diễn ra.
– Cảm ơn bác sĩ.
– Không có gì.

Nghe xong tin mà tôi không biết nên vui hay nên buồn nữa, anh đã sống sót một cách kì diệu sau tai nạn vừa rồi, đó là may mắn, còn chuyện trí nhớ thì…tôi không chắc…

24h sau, Quân tỉnh lại, nhưng ko được gỡ ống thở ra, mọi người vào thăm anh, anh chỉ có thể giao tiếp bằng mắt, ai vào, anh đều giao tiếp bằng cái nhìn thân quen, nhưng riêng tôi, ánh mắt anh không còn sự bao dung và ấm áp như trước, tôi cảm nhận được điều gì đó không ổn, liền chột dạ lên tiếng :

– Anh ơi, anh nhớ em không ? Nếu anh không nhớ thì anh chớp mắt ba cái, còn nếu nhớ thì anh cứ nhìn em thế nhé…

Quân chớp mắt ba cái, vậy là, anh không nhớ mình tôi, nước mắt tôi lăn dài, bàn tay tôi đang nắm lấy bàn tay anh chợt cứng lại, nhịp tim giường như cũng đứng lại tại khoảnh khắc đó, Trường thấy thế liền ra hiệu cho Hạnh kéo tôi ra khuyên nhủ, còn anh thì hắng giọng lên tiếng :

– Quân mới tỉnh nên thể trạng còn yếu, đang còn mệt nên chưa giao tiếp được, thôi mọi người cứ về nhà nghỉ ngơi, nào Quân nói lại được thì chúng ta tiếp tục thăm Quân.

Xong anh quay sang tôi :

– An, em bình tĩnh đã, bác sĩ nói chỉ tạm thời thôi mà.
– Nhưng mà, anh Quân chỉ quên mình em. Sao lại vậy được ?
– Em đợi anh, để mọi người về nghỉ ngơi thì em và anh đi gặp bác sĩ luôn nhé, hỏi rõ tình hình xem sao.
– Vâng anh.

Tôi liếc nhìn Quân thì thấy anh đã ngủ tự lúc nào, gương mặt mới có 2 ngày thôi mà đã hốc hác xuống hẳn, đầu thì quấn băng trắng, miệng thì ụp máy thở, nhưng mà Quân của tôi vẫn toát lên vẻ phong độ như thường.

Một chặp sau, cả anh Trường, tôi và cái Hạnh đi đến gặp bác sĩ riêng của Quân, hỏi về tình trạng sức khoẻ của Quân và hỏi về việc vì sao Quân có thể nhớ tất cả ngoại trừ người yêu mình. Bác sĩ trả lời :

– Trường hợp này cũng không phải hiếm, rất nhiều người cũng gặp phải tai nạn và không nhớ đến người yêu/ hoặc vợ mình như Quân, nguyên nhân có thể là do cảm xúc với người đó quá sâu sắc nên lúc bị tai nạn đột ngột, chính việc va đập mạnh vào não khiến ấn tượng mạnh nhất bị xoá đi mơ hồ.
– Vậy thì khả năng nhớ lại có dễ dàng không bác sĩ ?
– Cái này tuỳ vào tình trạng của người bệnh nữa, có những người nhớ được và có những người cả đời cũng không.
– Vậy người nhà bệnh nhân có thể làm gì để bệnh nhân có thể hồi phục được ạ ?
– Trong giai đoạn này, tốt nhất là không nên làm gì để gợi nhớ cho bệnh nhân, để khoảng 2 tháng sau khi bệnh nhân hồi phục rồi thì chúng tôi sẽ chia sẻ quy trình để người nhà và bệnh viện giúp bệnh nhân được hồi phục trí nhớ trở lại. Trong giai đoạn này, tốt nhất là để bệnh nhân nghỉ ngơi và hồi phục lại thể trạng ban đầu đã.
– Dạ cảm ơn bác sĩ.

Tôi lần thần bước ra khỏi phòng, tự hỏi ông trời đang muốn thử thách mình phải không? Khi mình bên anh thì không chịu trân trọng, rồi khi anh quên mình thì lại lo lắng cuống cuồng, đáng lắm mà An ơi…

Thôi thì, ông trời muốn dạy cho em bài học này, muốn em trả lại những quả mà em đã gieo, vì anh, có như thế nào em cũng chịu, Quân, chờ em nhé …

Tôi quay sang anh Trường :

– Vụ tai nạn đó là vô tình phải không anh?
– Anh nghĩ vậy, khi công an đến hiện trường thì báo lại là người đi ngược chiều say xỉn và tông vào xe Quân.

Một chặp sau. Trường bảo :

– Thôi em về nghỉ ngơi đi. Hạnh đưa An về đi, mấy ngày nay mệt cả rồi ..

Yêu thích: 3 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN