Vợ Thuê
Phần 20
Chúng tôi nằm ôm nhau ngủ đến mãi sáng hôm sau, khi ánh nắng vàng vọt từ khung cửa sổ chiếu thẳng vào mắt, tôi mới vươn tay che mắt giọng lầm bầm :
– Nắng quá.
Tiếng nói trầm trầm cất lên từ trên đỉnh đầu tôi :
– Ừm, dậy thôi em.
Lúc này, tôi mới ý thức được là tôi đã ôm Huy ngủ cả 1 đêm dài, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi ôm người lạ mà ngủ say sưa mút chỉ cần câu như thế. Tôi đưa tay dụi mắt, toan lách người ngồi dậy nhưng mãi không được, vì vòng tay rắn chắc của ai đó vẫn cứ ôm siết tôi khư khư. Huy tiếp tục đưa tay xoa nhẹ Lưng tôi, giọng dịu dàng hẳn :
– Em còn đau không ?
– Tôi…À…em đỡ rồi.
– Từ từ ngồi dậy, tí về lại Hà Nội anh dẫn đi
khám cho chắc.
Tôi gật đầu, anh mỉm cười nhìn tôi đầy trìu mến rồi từ từ buông tay tôi ra, tôi liếc thấy sắc mặt anh có phần tươi tỉnh khỏe khoắn hơn trước, vết bầm trên mặt vì thế cũng giảm đi, tôi khẽ cất giọng :
– Hôm qua anh ngủ ngon đúng không ? Sắc mặt anh tốt hơn trước rất nhiều.
Huy gật đầu, tiện tay nắm lấy tay tôi mà vỗ nhẹ :
– Ngủ rất ngon, chắc do có hơi vợ anh nên mới thế.
Tôi liếc mắt nhìn anh, Huy lạnh lùng cáu bẩn của trước kia đâu rồi mà giờ đây là Huy ngọt ngào dễ sợ, tôi hắng giọng :
– Anh cũng biết nịnh đấy nhỉ, nghe mà em cảm thấy không quen.
Huy nhanh chóng ngồi hẳn dậy đối diện tôi, anh đưa mặt ghé sát tai tôi thầm thì, khóe miệng anh lúc này khẽ nhếch lên trông đểu vô cùng :
– Không quen rồi cũng sẽ quen, em cứ từ từ mà khám phá anh.
Nói rồi, anh hôn cái chụt vào má tôi rồi nhanh chóng đứng dậy đi mất hút sau cánh cửa, bỏ mặc tôi trong phòng với khuôn mặt đỏ ửng như quả cà chua chín. Thật không thể tưởng tượng nổi những gì vừa diễn ra.
Chúng tôi nhanh chóng ăn uống, rồi chào bác Mơ để trở về Hà Nội, trước khi về, tôi tranh thủ nói chuyện với bác Mơ 1 chút, tôi bảo với bác là mọi chuyện đã giải quyết xong và Huy đã giúp tôi xử lý tất thảy những vấn đề đó, bây giờ tôi không cần phải kết hôn với Duy nữa, bác Mơ nghe tôi nói xong thì thở phào nhẹ nhõm ngay lắp tự, cơ mặt bác có đôi phần dãn ra và bác nhìn tôi chăm chú mãi, một lúc sau bác mới nở nụ cười yêu chiều mà cất giọng :
– Vậy là tốt quá rồi, làm bác cứ lo.
Tôi cười hì hì nhìn bác, bác vươn tay xoa đầu tôi, rồi bác bảo :
– Thằng Huy, nó thương cháu lắm đấy. Sáng hôm qua khi cháu vừa lên xe đi với thằng Duy thì Huy tới, gương mặt nó lúc này trông phờ phạc có lẽ là do thiếu ngủ, nó hốt hoảng đập cửa nhà bác để tìm cháu, nói mãi nó mới chịu ngồi đợi cháu trở về.
– Anh Huy bảo rằng bác kể với anh ấy mọi chuyện phải không ạ ?
– Ừ, bác mà không kể cho nó nghe thì có khi nó nổi điên luôn với bác, cháu nhìn nó thế thôi chứ lúc nó đến đây tìm cháu trông nó mất bình tĩnh cực. Nó bảo bác là nó lục tung hết cái làng chài này rồi mới biết cháu ở đây, hôm nay nhất định nó phải gặp được cháu để đón cháu về. Bác hỏi Linh nhé, 2 đứa mày yêu nhau nhưng trước đó dỗi nhau gì phải không ?
– Không ạ. Chúng cháu trước đó bình thường thôi, cháu cũng có chút tình cảm với anh Huy nhưng cháu nghĩ anh ấy không thích cháu, vả lại gia cảnh nhà anh ấy tốt lắm, chẳng môn đăng hậu đối với gia đình cháu, nên cháu cũng e ngại và chẳng mơ tưởng tới việc trèo cao thế đâu, cháu nói thật bác nghe, trên Thành Phố cháu đang làm giúp việc cho nhà anh Huy đấy ạ.
Bác Mơ trợn mắt nhìn tôi :
– Giúp việc ? Cháu nói thật không đấy, sao lại học hành đàng hoàng tử tế rồi đi làm giúp việc ?
Tôi tiếp tục kể bác nghe đầu đuôi mọi chuyện, bác nghe xong thì gật gù :
– Thôi đừng e ngại gì nữa, chúng mày gặp nhau là cái duyên đấy. Không dưng dưng mà Huy nó đến tận đây để giúp mày rồi đón mày về thế đâu, liệu mà giữ gìn. Duyên đến thì nhận chứ không việc gì phải chối bỏ, nếu mà 2 đứa yêu nhau thì thử thách cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, ráng mà vun vén trong mối quan hệ này, bác là bác thấy được đó.
Tôi gật đầu, ánh mắt xúc động nhìn bác tỏ ý cảm ơn.
Một lúc sau, chúng tôi lên đường về lại Hà Nội.
Huy không đưa tôi về nhà mà đến thẳng bệnh viện nơi ông bác sĩ già làm việc, đến nơi thì ông bác sĩ già nhìn chúng tôi với ánh nhìn ngạc nhiên xen lẫn sự bất ngờ, liếc nhìn Huy rồi lại nhìn sang tôi, cất giọng nhẹ nhàng :
– Sao thế ?
– Linh bị thương ở lưng, bác xem thử tình hình như nào.
Bác sĩ nhìn Huy tủm tỉm cười, rồi ông bảo :
– Sao suốt ngày để người yêu bị thương thế ? Rồi mặt mũi cháu làm sao mà tím bầm thế kia ?
Huy nghe xong đen mặt, anh làu bàu :
– Bác xem Linh thế nào đi.
Ông bác sĩ thấy Huy cau có thì không trêu nữa mà quay sang tập trung vào tôi, ông hỏi nhỏ :
– Nó lại đi đánh nhau hả cháu ?
Tôi liếc sang Huy thấy anh không để ý mới len lén nhìn ông bác sĩ già mà gật đầu. Ông bác sĩ lần này có vẻ nhiều chuyện hơn trước, ông tiếp tục hỏi :
– Sao mà lại đánh nhau ?
Tôi cũng tính kể cho ông bác sĩ nghe rõ sự tình nhưng có vẻ câu chuyện của chúng tôi dài lê thê như thế nên tôi ngẫm nghĩ 1 hồi rồi tóm tắt cho ông nghe bằng 2 câu rút gọn :
– Cháu nói chuyện với bạn kia, Huy lao ra rồi 2 người đánh nhau.
– Thế thôi á ? Vậy sao lưng cháu bị thương ?
– Do cháu vô ý nên bị té ngã ạ.
Ông bác sĩ già chau mày ra điều suy nghĩ, ông quay người kéo vạt áo tôi lên để khám lưng cho tôi, vừa kéo lên được chút thì Huy đã cất giọng :
– Tình hình sao rồi, có sao làm sao không bác ?
– Có vẻ nghiêm trọng, chấn thương nặng.
Linh, cháu bị té bao lâu rồi ?
– Dạ 2 ngày.
Ông tặc lưỡi nhìn tôi :
– 2 Ngày qua cháu có uống thuốc giảm đau hay bôi thuốc gì không ?
Tôi lắc đầu, ông tiếp lời :
– Chấn thương này đau khủng khiếp, nhiều người còn khóc ra nước mắt thế mà cháu chịu đựng được những 2 ngày, cháu giỏi thật.
– Ơ, nặng vậy hở bác ? – Tôi ngu ngơ nhìn bác cất giọng hỏi.
Bác sĩ già chưa kịp trả lời thì Huy đã đứng sát bên tôi, bàn tay đặt lên vai tôi gõ nhẹ như để trấn an, rồi anh bảo :
– Bác ra phác đồ điều trị cho vợ cháu đi, kiểu gì thì kiểu cũng phải chữa cho hết sớm, tháng sau chúng cháu cưới rồi.
Đến nước này thì ông bác sĩ già ngước nhìn Huy trong trạng thái ngạc nhiên tột độ, ông lắp bắp mãi có mỗi 1 câu nói :
– 2 đứa cưới ? Thế còn gia đình…cháu thì sao ?
Huy khẽ nhếch miệng cười, đáp lời :
– Cháu đáp ứng mong mỏi cho gia đình cháu rồi còn gì.
– Thế cháu đã bảo với ba mẹ cháu chưa ?
– Việc gì phải bảo, ông bà ấy cần con dâu, cháu đem con dâu về cho. Ông bà ấy đòi cháu cưới trong năm nay, tháng sau cháu cưới luôn rồi, đợi chuẩn bị xong xuôi rồi cháu mời ông bà bay về dự luôn 1 thể.
Bác sĩ già nhìn Huy chăm chăm, rồi cất giọng :
– Cháu làm vậy để dằn mặt gia đình cháu phải không. Đâu nhất thiết phải vội vàng như thế.
Huy nhếch miệng :
– Cháu cưới vợ cho cháu, chả liên quan đến gia đình, nhân thể gia đình cứ thúc ép, lại tìm được cô vợ xinh đẹp thế này, thì cháu phải cưới thôi.
Bác sĩ già nghe xong thì không nói gì nữa cả, ông quay lại sơ cứu vết thương cho tôi, ghi 1 toa thuốc dài mấy trang đưa cho y tá, rồi vẫy Huy lại gần :
– Lại bác xem vết thương trên mặt như nào để xử lý luôn.
Huy lạnh lùng nhìn bác :
– Không cần. Để cho cô ấy về chăm sóc.
Tôi nghe thế thì tức điên trong người, cái tính quái gở của anh chả bao giờ chịu bỏ, đến tận cả bệnh viện, ngồi ngay trước mặt bác sĩ mà không chịu khám, lại còn bảo để tôi về chăm sóc mới vừa lòng nhà anh, tôi chau mày nhìn Huy, giọng hậm hực :
– Em bị ốm thế này, sức đâu mà chăm sóc cho anh, anh bướng nó vừa.
Huy khẽ cười nhìn tôi :
– Vậy thì khỏi, cứ để đó cho nó tự hết. Anh chỉ muốn chính tay vợ chăm sóc cho anh thôi.
Tôi quay sang nhìn ông bác sĩ già mà thở dài thườn thượt, lão này có nói thế nói nữa cũng sẽ không chịu để bác sĩ thăm khám, thế thì vết thương trên mặt đến khi nào mới lành lại được, có mỗi gương mặt đẹp trai rạng ngời như thế mà còn lỳ lợm chả chịu nghe lời, tôi bất lực cất lời với ông bác sĩ già :
– Bác xem cháu về cần phải làm gì để vết thương trên mặt anh Huy lành nhanh ạ ?
Bác sĩ nhìn tôi tủm tỉm cười, bác khẽ giọng nói nhỏ để Huy không nghe được :
– Nó lỳ từ bé, cháu ráng mà chiều nó nhé.
Tôi gật đầu, gương mặt tỏa ra sự cảm thông thấu hiểu, nói gì thì nói tính bướng của anh tôi đã hiểu rõ ngọn ngành và đã được anh tô luyện cho hiểu sâu hiểu sắc trong suốt gần 5 tháng trời rồi, nên tôi nháy mắt đáp lại bác ngay :
– Cháu biết rồi ạ, thế giờ cháu cần về chăm sóc như thế nào hả bác ?
Ông bác sĩ già dặn dò tôi 1 tràng, rồi một lúc sau, y tá mang cả thuốc cho tôi và cho Huy vào phòng, ông bác sĩ già lại tỉ mỉ dặn dò thêm 1 hồi nữa, khi đã cảm thấy chắc chắn rằng tôi đã ghi nhớ mọi thứ, thì ông mới an tâm gật đầu :
– Thôi 2 đứa về nghỉ ngơi đi, 2 tuần sau quay lại tái khám.
– Dạ, cháu cảm ơn bác nhiều lắm – Tôi hồ hởi đứng dậy toe toét cười nhìn ông bác sĩ.
Huy lúc này cũng đứng dậy theo, 2 tay anh bỏ vào túi quần, thủng thẳng quay lưng bước ra khỏi phòng, trước khi bước ra còn ngoái đầu nhìn bác sĩ già 1 lần rồi lạnh lùng cất giọng :
– Cuối tháng sau cháu cưới, bác thu xếp việc họ hàng giúp cháu.
Rồi anh quay sang nhìn tôi chau mày ra lệnh :
– Em còn đứng đó làm gì, đi về.
Tôi nghe anh nói thì nhanh chóng cúi đầu chào bác rồi chạy theo bóng lưng Huy. Anh cao to đã đành, chân dài lại còn đi nhanh kinh khủng, làm tôi chạy mãi mới theo kịp, thấy tôi thở hồng hộc thì Huy mới đi chậm lại, anh vẫn im lặng chẳng nói gì, tôi thấy thế liền cất giọng mở lời :
– Ông bác sĩ già là họ hàng với anh hả ?
Huy gật đầu, tôi tưởng anh im luôn thì anh cất giọng :
– Ông ta là anh trai của mẹ tôi.
Tôi tiếp tục tò mò :
– Mà này, sao em thấy anh cư xử lạnh lùng với ông bác sĩ quá vậy, lần nào đến đây anh cũng vác 1 biểu cảm gương mặt khiến người khác cảm thấy khó chịu vô cùng.
Huy nghe thế thì quay ngoắt sang tôi, anh trừng mắt rồi bảo :
– Em nói em khó chịu vì tôi á ?
Tôi xua tay giải thích :
– Không phải, em thì em quen rồi, anh trước giờ lúc nào chả cau có với em, ý em nói là cách cư xử của anh với ông bác sĩ cơ.
Huy nhìn tôi mãi, ánh mắt đen sâu lay láy chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt tôi, anh cũng chẳng thèm để ý tôi nói gì thì phải, chỉ nhàn nhạt cất giọng :
– Trước giờ, tôi hay cau có với em lắm hả ?
– Chứ sao, khó chịu cực – Tôi nhún vai bày tỏ cảm xúc của mình.
Huy nghe thế thì kéo tôi vào lòng, anh siết nhẹ bờ vai tôi, giọng khản đặc :
– Thế thì giờ, tôi không khó chịu như thế nữa nhé. Em có sợ tôi không ?
– Trước có, giờ không – Tôi đáp lời tỉnh rụi.
Tôi nghe tiếng Huy bật cười trên đỉnh đầu tôi, rồi giọng nói trầm ấm cất lên :
– Sao giờ lại không ?
– Vì em cảm nhận được anh quan tâm em á- Tôi cười hì hì.
Huy buông tôi ra, đưa 2 bàn tay to lớn giữ hai bầu má tôi, mắt chăm chăm nhìn tôi ánh lên vài tia nhìn yêu chiều, anh bảo :
– Làm vợ anh, thì anh phải quan tâm chứ.
Dứt lời, anh hôn chụt lên trán tôi thật lâu.
Cách cư xử của Huy đối với tôi thay đổi chóng mặt, lúc nóng, lúc lạnh, lúc cưng chiều, lúc lại cáu gắt, nhưng trong giai đoạn gần đây có lẽ anh dịu dàng và đáng yêu hơn hẳn, tôi cảm thấy thích anh nhiều hơn cũng bởi những hành động nhẹ nhàng mà soái không tưởng này. Ước gì chúng tôi cứ mãi thế này thì hay biết mấy nhỉ. Nghĩ miên man 1 hồi, Huy đưa tay cốc nhẹ trán tôi cất giọng yêu chiều :
– Ngây ra thế, taxi đến rồi, lên xe về nhà nào.
Tôi ngoan ngoãn theo anh, ngồi trong xe mới sực nhớ câu chuyện hồi nãy vẫn chưa được giải đáp, tôi buột miệng :
– Anh chưa trả lời em chuyện của bác sĩ.
– Thì anh nói rồi đó, ông ta là anh của mẹ anh.
– Thế sao anh lại cư xử lạnh lùng với ông bác sĩ, em cảm thấy ông ta là người tốt.
Huy nhếch miệng mỉm cười, tiện tay đưa lên xoa đầu tôi :
– Em thì nhìn ai mà chả thấy tốt.
– Chứ sao – Tôi chu miệng hỏi lại.
– Ừ, ông ta tốt, nhưng tốt quá rồi cũng thành xấu, em hiểu không ?
Tôi nghe đến đây thì không hiểu thật. Cái gì mà tốt quá rồi cũng thành xấu, sao lại có chuyện lạ lùng đến như vậy, Huy thấy tôi nhăn nhó mặt mày thì bật cười thành tiếng :
– Có thời gian, anh sẽ kể cho em nghe,
chuyện dài lắm.
– Sao anh không kể luôn đi.
– Giờ về nhà, anh có ít việc ở công ty phải đi giải quyết, chuyện thì dài, em lại ngốc nữa, kể 1 hồi em không hiểu hỏi lại anh thì lại mất thời gian ra, nên anh sẽ chừa lúc anh có nhiều thời gian rảnh, kể cho em 1 lần luôn.
Tôi hít hít cái mũi, ra chiều không hài lòng với câu trả lời của Huy, ai lại chê vợ mình ngốc bao giờ :
– Em ngốc thì kệ em, anh lấy em làm gì, sao không chọn mấy cô thông minh mà lấy.
– Vì em ngốc, nên anh lấy em về để anh đào tạo cho em khôn ra, em được lời quá rồi, thế mà còn ngồi đó ý kiến ý cò.
Tôi ngẫm nghĩ 1 lúc, thấy Huy nói cũng đúng, nên im lặng nhìn anh cười toe, tỏ ra là mình vẫn ổn nhưng thực chất trong lòng tức gần chết.
Xe vừa chạy về tới nhà, tôi đã nghe tiếng người xôn xao từ bên trong, đặc biệt tiếng cười lanh lảnh của Hoa thì không giấu vào đâu được, cô ta đang nói chuyện với ai mà trông có vẻ vui lắm, thấy chúng tôi vừa bước vào nhà, cô ta đã ngọt nhạt lao ra, ôm chầm lấy Huy :
– Anh đi đâu 3 ngày trời em chẳng liên lạc được, anh làm em lo muốn chết.
Huy im lặng không nói gì, chậm rãi gỡ tay Hoa ra làm sắc mặt cô ta ít nhiều khó chịu. Cô ta liếc mắt nhìn tôi tỏ rõ thái độ không vừa lòng, tôi cũng phát cho cô ta vài ánh nhìn khiêu khích thấy rõ, thậm chí tôi còn cố tình đứng gần sát bên Huy rồi cười nửa miệng với Hoa.
Khi chúng tôi đang đưa mắt nhìn nhau thì 1 người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng bước ra, bà ta liếc nhìn tôi và Huy một lượt rồi nhẹ nhàng cất giọng :
– Huy, con về rồi à ?
– Nhà tôi phải về chứ. Dì về đây từ lúc nào ?
– Ba mẹ và thằng Hải mới xuống sân bay lúc sáng nay, định gọi thông báo cho con 1 tiếng mà lu bu rồi quên mất.
Huy cười nhạt, mẹ kế anh tiếp tục :
– Con sao thế, đi đâu mà mặt mũi tím bầm thế kia ?
– Không phải lo.
– Thế cô bé này là ai ?
Huy chưa kịp trả lời thì Hoa đã nhanh nhảu chen vào :
– Giúp việc nhà mình đó Dì.
Rồi cô ta liếc mắt sang tôi :
– Cô còn không mau mau vào bếp làm cơm cho cả nhà mà đứng ngây ra thế.
Tôi rụt rè liếc mắt sang Huy, thấy anh cũng đang chăm chú nhìn mình, anh cũng chẳng nói gì, cũng chẳng mở lời để bảo vệ tôi lấy 1 tiếng, vậy mà đòi 1 tháng nữa cưới tôi, đúng là đừng bao giờ tin vào những lời trót lưỡi đầu môi của đàn ông, sao tôi lại ngu ngốc tin anh ta vậy nhỉ ?
Huy buông thõng hai tay bỏ vào túi quần, quay sang tôi bảo :
– Em vào bếp nấu nướng đi, nói chuyện với em sau.
Nói rồi anh bỏ thẳng 1 mạch lên phòng, Hoa thấy Huy đi lên cũng hấp tấp chạy theo :
– Này, đợi em với, mấy ngày qua anh đi đâu, còn chưa chịu trả lời em cơ mà.
Tôi nghe tiếng cửa phòng anh đóng lại, không còn nghe tiếng Hoa làu bàu nữa, có lẽ 2 người đã vào phòng đóng cửa nói chuyện rồi. Tôi thở dài thườn thượt, trong lòng dâng lên 1 cảm xúc tủi thân nghẹn ngào. Bà Dì Huy lúc này mới nhìn tôi cau mày lên tiếng :
– Cô còn đứng đó mà nhìn cái gì, vào bếp nấu nướng ngay cho tôi.
PS : Tình hình căng như dây đàn mọi người nhờ ? Mọi người nghĩ xem sắp tới sẽ xảy ra những gì đến với Linh của chúng ta đây ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!