Vợ Thuê - Phần 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
483


Vợ Thuê


Phần 8


Bàn tay Huy cứ nắm chặt khư khư cổ tay tôi như thế buộc tôi phải ngồi hẳn xuống bên cạnh anh, nhìn vào gương mặt nhợt nhạt đổ mồ hôi liên tục vì sốt nhưng vẫn tỏa ra sức hút vô cùng. Tôi cứ ngồi ngắm anh mãi cho đến khi gục xuống ngủ quên lúc nào không hay, mãi cho đến sáng hôm sau, khi tia nắng chói chang xuyên qua khung cửa chiếu thẳng vào mặt mình, tôi mới cơ hồ thức dậy và chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh, Huy đã không còn nằm ở sopha nữa rồi, còn tôi, lưng và cổ có dấu hiệu hơi mỏi và khó chịu, có lẽ là do đêm qua ngồi ngủ suốt cả đêm đây mà. Tôi đứng dậy vươn tay cựa quậy cho dãn gân cốt, liếc thấy đồng hồ điểm 7h kém 15, tôi nhanh chóng đi lên phòng thay đồ chuẩn bị đi làm.

Khi vừa xuống tới nơi, tôi thấy Huy đang ngồi ở sopha, quần áo chỉnh tề, phong thái đạo mạo, anh ngồi dựa hẳn lưng vào thành ghế chậm rãi đọc báo. Tôi ú ớ nhìn anh không nói nên lời :

– Anh khỏe chưa ?

Huy liếc mắt nhìn tôi mấy giây, rồi nhanh chóng dời tầm mắt của mình xuống tờ báo đang đọc, anh không trả lời, cũng không phản ứng gì cả. Tôi chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt Huy, để ý làn da anh đã ửng hồng hơn chút, thần khí cũng có vẻ tốt hơn so với đêm qua, chắc mẩm rằng anh đã bớt đau bao tử và không sốt nữa, nên cảm thấy 1 chút an lòng. Tuy nhiên, tôi sực nhớ ra rằng vì mình ngủ quên nên sáng nay không kịp chuẩn bị đồ ăn sáng cho Huy ăn để anh đi làm, nên có lẽ đây là lý do mà gần 7h rồi mà anh ta vẫn ngồi ì ở đây, không chịu nhúc nhích, không thèm phản ứng gì với tôi cả. Tôi mấp máy giọng :

– Tôi xin lỗi, sáng nay tôi ngủ quên mất không chuẩn bị kịp đồ ăn sáng cho anh. Giờ cũng trễ rồi, tôi phải đi làm nên không thể nấu nướng gì cho anh được cả.

Huy chăm chú nhìn tôi một lúc, dường như chả mấy quan tâm đến lời xin lỗi của tôi, ngay sau đó, anh ta liếc mắt lên gói đồ để trên bàn bếp, cất giọng nhàn nhạt :

– Đồ ăn.

Tôi liếc thấy bịch đồ ăn trên bàn, nghĩ rằng sáng nay Huy đã đi mua rồi để đó, nên mau miệng đáp lời :

– Vậy anh ăn tạm đi rồi chiều tôi nấu ăn cho anh nhé.

– Tôi không ăn. Đổ đi.

Đứng tần ngần 1 lúc tôi mới chợt vỡ lẽ ra mọi chuyện, tính ông này đúng bướng, chắc để bụng chuyện tôi dậy trễ không nấu nướng gì nên mua đồ ăn về rồi trêu ngươi tôi đây mà, gặp tính tôi thì 10 lần như 1, tiếc của, tham tiền lại còn tô luyện được năng lực đánh mất liêm sỉ trước mọi chuyện, đặc biệt là chuyện ăn uống, nên tôi tiện mồm như mọi lần :

– Thôi để tôi gánh tội thay cho anh.

Nói rồi tôi đi tới bàn, cầm bịch đồ ăn bỏ vào túi rồi vội vã bắt xe bus lên công ty. Dạo gần đây công việc của tôi bắt đầu nhiều hơn, tôi có nhiều deadline công việc hơn nên tôi bận tối mắt tối mũi, có khi chỉ ăn được 1 bữa cho cả 1 ngày dài. Tôi sút gần 2kg, mặt tôi hốc hác hơn và cơ thể vốn đã mảnh dẻ nay lại còn mỏng manh hơn rất nhiều. Anh Minh thấy tôi vất vả ngược xuôi ôm dự án như thế thì cũng đề xuất tôi san bớt những đầu việc để anh hỗ trợ giúp cho, nhưng mà tính tôi trước giờ vốn dĩ rất rõ ràng, việc nào ra việc đó, tôi không muốn anh quan tâm tôi từ cuộc sống rồi đứng ra lo cho tôi trong cả công việc, tôi muốn tự tiến lên bằng chính đôi chân của mình nên mặc dù Minh tìm rất nhiều cách để hỗ trợ tôi, nhưng tôi cũng thẳng thừng từ chối.

Minh thấy thế liền giúp tôi bằng cách khác, anh thường xuyên mua cơm trưa rồi đặt sẵn trên bàn làm việc cho tôi, thỉnh thoảng còn order trà sữa, nước ép cho tôi uống, những hành động quan tâm tôi một cách trực tiếp và rõ ràng của Minh khiến chị em trong công ty tôi dường như xôn xao cả lên, một số người crush Minh trước đó thì quay sang xỉa xói mỗi khi gặp tôi, một số người khác thì ngọt nhạt với tôi, trước mặt chị chị em em nhưng đằng sau lưng thì nói xấu tôi không ra gì, đôi khi trong nhà vệ sinh chung, tôi vô tình nghe những đoạn hội thoại không tốt về tôi từ họ, và cho đến bây giờ tôi mới hiểu môi trường công sở đúng là môi trường cạnh tranh khốc liệt thật sự, có thể đấu đá nhau để được mọi thứ, chẳng hạn để được sếp để ý, để được quyền lợi nhiều hơn, hay để được mọi người tôn vinh hơn…

Tôi quyết định mặc kệ tất cả, chuyên tâm làm tốt công việc của mình và luôn tin tưởng rằng mọi sự cố gắng của mình sẽ gặt hái được kết quả xứng đáng trong tương lai, còn những vấn đề râu ria không đáng để tôi phải bận tâm vào. Công việc thì chồng chồng chất chất hơi đâu chú ý vào những câu chuyện ngồi lê đôi mách như thế.

Cho đến 1 ngày nọ, sau khi hoàn thành chiến lược tổng quan cho các dự án và gởi trực tiếp cho Sếp tổng, tôi nhận ngay được Email phản hồi từ sếp tổng yêu cầu họp trực tiếp ngay lập tức. Ban đầu, tôi nghĩ là chắc trong chiến lược tôi làm có gì đó sai sót hoặc chưa ổn nên tôi vẫn bình tĩnh lên phòng sếp để họp và tìm ra phương hướng giải quyết, nhưng mà mọi chuyện đâu có đơn giản như tôi nghĩ.

Lên đến phòng họp, tôi thấy Minh- Trưởng bộ phận, sếp tổng công ty và bạn trợ lý đã ngồi đó cả rồi. Nét mặt anh Minh thoáng căng thẳng còn nét mặt sếp tổng tôi có phần cau có khó chịu. Tôi nhìn một lượt cả 2 người rồi nhẹ nhàng cất giọng :

– Em đến rồi ạ, không biết có chuyện quan trọng gì liên quan đến chiến lược vậy anh ?

Sếp tổng ngước mắt nhìn tôi, ông ta cầm bộ tài liệu về chiến lược mà tôi đã gởi lên quăng thật mạnh xuống bàn rồi gầm giọng :

– Đến giờ này mà cô còn giả bộ được hả Linh ?

Tôi ngước mắt nhìn sự dận giữ của sếp, cất giọng :

– Có chuyện gì vậy ạ ? Em thực sự không hiểu.

Sếp tổng tôi nhếch miệng cười nhạt, giọng tỏ vẻ khinh bỉ :

– Cô gởi chiến lược cho dự án Marketing để tiến hành làm cho công ty này, trong khi đó cô gởi bản chiến lược tương tự cho công ty đối thủ để bán ăn chia phần trăm, cô còn nói được gì nữa không Linh ?

Lúc này, tôi dường như đã hiểu ra vấn đề, sếp tổng đang hiểu lầm tôi, ông ta cho rằng tôi cầm chiến lược Marketing của chính công ty mình đi bán cho công ty khác. Tôi bình tĩnh trả lời :

– Hình như có điều gì đó hiểu lầm ở đây rồi, em trước giờ chỉ làm việc cho công ty trang sức NOS, và chưa bao giờ cầm thành quả của mình để đi đổi chác bán buôn cho công ty đối thủ của NOS cả, Sếp có thể bình tĩnh nói rõ cho em biết vấn đề này được xuất phát từ đâu không ạ ?

Lúc này, Minh mới lên tiếng :

– Đúng rồi đó Sếp, Linh trước giờ làm việc rất nghiêm túc và có trách nhiệm, Linh không phải là người như vậy đâu anh.

Sếp tổng tôi quát lớn :

– Cả anh nữa, anh có mối quan hệ với cô Linh nên đang ra sức bảo vệ cô ta phải không ? Cả công ty đồn ầm lên chẳng lẽ tôi lại không biết.

Minh im lặng không trả lời. Tôi thấy vậy liền lên tiếng :

– Sếp An, em sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về việc này, Sếp cho em thông tin cụ thể và cho em xin 3 ngày để điều tra rõ mọi chân tướng của sự việc, nếu tất cả bằng chứng đều thể hiện em là người làm, em sẽ nghỉ việc ngay lập tức và đền bù mọi tổn thất nếu có. Còn nếu không, hy vọng sếp sẽ xem xét lại toàn bộ vấn đề, em cần nhận 1 lời xin lỗi rõ ràng từ sếp và em cũng mong sếp sẽ không dùng những đồn thổi xung quanh mối quan hệ cá nhân của anh Minh và em để đưa ra những lý lẽ mang tính cảm xúc như vậy.

Tôi nói xong Sếp tôi nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn 1 chút phẫn uất, anh Minh thì nhìn tôi chằm chằm và trong ánh mắt anh phản chiếu sự yêu thương, thán phục. Tôi đâu phải là cái Linh ủy khuất, yếu đuối, chịu uất ức, chà đạp như xưa, tôi biết trong chuyện này có người hãm hại tôi và tôi cũng biết chỉ có chính bản thân mình đối diện mạnh mẽ, kiên quyết thì mọi chuyện mới có thể được sáng tỏ và tôi mới được minh oan, và cũng chỉ có chính tôi, mới giúp được mình. Được ăn cả, ngã về 0, tôi cũng chẳng có gì để mất, nên sẵn sàng đương đầu với cuộc chơi chắc chắn phải chiến thắng như thế này mà thôi. Sếp im lặng một lúc, rồi gật đầu :

– Được, tôi cho cô 3 ngày giải quyết mọi vấn đề. Kết quả sau 3 ngày giải quyết, sẽ như đề xuất của cô.
– Vâng sếp. Sếp có thể cho em rõ hơn tình hình được không ạ ?

Sếp tôi bình tĩnh gật đầu, gương mặt dãn ra đôi chút và ông chia sẻ mọi thứ. Ông nói với tôi rằng 2 ngày trước, ông nhận được 1 email nặc danh, gởi toàn bộ chiến lược Marketing của công ty đối thủ của NOS trong giai đoạn tới, trong email này còn đề rõ ràng thông tin người làm chiến lược là cô Võ Nhật Linh, bên cạnh đó email này cũng chia sẻ việc cô Linh đã nhận số tiền 300 triệu đồng cho việc bán chiến lược marketing cho bên công ty đối thủ. Nếu không tin thì đợi cô Linh gởi trực tiếp chiến lược Marketing sắp tới cho NOS, sếp sẽ thấy rõ hơn. Và sau khi tôi vừa gởi tổng quan chiến lược kinh doanh, thì sếp tôi đã ngay lập tức triệu tập tôi vào phòng họp gấp.

Tôi gật gù nghe những chia sẻ của Sếp, rồi hỏi lại :

– Vậy tức là Sếp kết tội em chỉ dựa vào đúng 1 cái email báo lại ?

Sếp tôi sượng mặt, gật đầu, không quên bổ sung :

– Tôi nghi ngờ cô cũng có lý do, tuy đây là email nặc danh, nhưng lại biết rõ tình hình nội bộ của công ty và chiến lược marketing sắp tới do cô tạo ra, bằng chứng rành rành ra đó không thể không thuyết phục được.

Tôi gật đầu :

– Em hiểu rồi, vậy phiền sếp chuyển tiếp cái email đó qua mail cá nhân của em, em sẽ tự tìm hướng giải quyết và đòi lại công bằng cho chính mình.

Sếp nhìn ánh mắt cương nghị của tôi, khẽ gật đầu, không quên bổ sung :

– Trong 3 ngày sắp tới không cần nhận dự án mới nào cả, Minh sẽ chịu trách nhiệm phân bố lại công việc cho người khác, cô tập trung giải quyết vấn đề cho tôi đi.
– Vâng ạ, em cảm ơn sếp.

Nói rồi, tôi bình tĩnh bước ra khỏi phòng, đầu óc lúc này vẫn còn mòng mòng quay quay bởi những thông tin vừa rồi, trong 3 ngày tôi phải tìm ra được bằng chứng để chứng minh mình trong sạch, nhưng hiện tại thì dữ kiện quả là vô cùng ít, thật là 1 bài toán khó và đầy thử thách cho tôi đây mà. Đang mải ngẫm nghĩ thì Minh từ đâu đã xuất hiện bên cạnh, giọng cất lên ồm ồm :

– Em có tìm ra phương án nào để giải quyết chưa ?

Tôi nhún vai nhìn anh :

– Dữ kiện vẫn là quá ít ỏi, em đang suy nghĩ thêm.

Minh nhìn tôi cười hiền :

– Anh sẽ cùng em giải quyết chuyện lần này, em an tâm nhé.
– Sao anh lại tin em ?- Tôi hỏi lại.
– Tin thì tin thế thôi, không cần lý do.

Tôi gật đầu tỏ ý cảm ơn anh, rồi nhanh chóng bước chân về phòng làm việc :

– Trước tiên, chúng ta nên bình thường tỏ ra như không có chuyện gì diễn ra cả, em về phòng làm việc đã, tí nữa em sẽ nhắn tin cho anh, tối nay chúng ta cần gặp nhau để thảo luận 1 chút.

Minh gật đầu đồng ý :

– Anh biết rồi.

Nói rồi, chúng tôi chia tay nhau về phòng làm việc. Tôi lấy điện thoại nhắn tin cho Minh :

– Tối nay, 7h30 em gặp anh nhé.
– Ok em, ở đâu thế ?
– Ở quán café hôm bữa anh dẫn em đi.
– Cần anh qua đón không ?
– Em tự qua được, thế đã nhé.

Tôi tranh thủ giải quyết các đầu công việc còn lại, rồi nhanh chóng tan làm, ghé siêu thị mua ít đồ ăn rồi nhanh chóng ra về nấu nướng như những gì đã hứa với Huy hồi sáng. Đúng 7h xong xuôi tất cả thì cũng là lúc Huy trở về nhà, tôi nhanh chóng lên thay quần áo rồi chạy xuống thông báo anh ta 1 tiếng :

– Hôm nay tôi có công việc đột xuất cần giải quyết, nên anh ăn xong bỏ bát đũa đó rồi tí tôi về dọn dẹp sau, giờ tôi phải đi gấp.

Huy thấy tôi vội vã như thế, liền gật đầu, không quên hỏi thêm :

– Mấy giờ về ?
– Tôi chưa biết nữa, nhưng sẽ cố gắng về sớm.

Trong ánh mắt Huy thoáng tia nhìn khó chịu, nhưng rồi anh ta nhanh chóng thu về vẻ an tĩnh như thường, anh ta quay đi và không nói gì cả.

Tôi lao ra ngay bên ngoài, vẫy vội 1 chiếc taxi tới điểm hẹn với Minh. Vừa tới nơi thì Minh đã ngồi ở đó tự lúc nào, anh thấy tôi hớt ha hớt hải thì phì cười :

– Sao mà vội vội vàng vàng thế, cứ từ từ anh đợi được.
– À, em không thích trễ hẹn, với cả chúng ta có nhiều việc cần giải quyết trong hôm nay, bởi vì em chỉ có 3 ngày thôi.

Minh liếc nhìn tôi, gật đầu đồng ý, đồng thời tay anh đẩy ly cam vắt qua bên phía tôi, cười nhẹ :

– Uống miếng nước đi rồi chúng ta bắt đầu.

Chúng tôi ngồi lại với nhau cùng đưa ra những dữ kiện có liên quan về chiến lược Marketing vừa qua, Minh hỏi tôi 1 vài câu hỏi :

– Em xong chiến lược này khi nào ?
– Em xong từ 2 ngày trước, sau đó em dành 2 ngày còn lại để bổ sung và chỉnh sửa cho toàn vẹn, trùng khớp với thời gian mà chiến lược này được đưa qua cho công ty đối thủ trước 2 ngày đó.
– Trước giờ bên phòng Marketing, em hay làm việc với bạn nào nhiều nhất ?
– Em làm việc với tất cả các bạn.
– Vậy em có nghi ngờ ai không ?

Tôi lắc đầu. Khi bắt đầu công việc mới tại công ty này, tôi hầu như không quen hay chơi thân với bất kì ai cả, 1 phần là do tôi chỉ muốn chuyên tâm vào công việc, phần còn lại tôi bận tối mắt tối mũi ngoài công việc ra thì còn phải phục vụ cho Huy mỗi ngày, nên cũng chẳng có thời gian mà kết nối giao lưu các mối quan hệ khác nữa. Minh nhìn tôi đắn đo :

– Thế thì hơi căng. Vậy thì dữ liệu em thường lưu ở đâu ?
– Em lưu trong mail cá nhân và cũng chỉ sử dụng mỗi máy tính cá nhân khi làm việc thôi, làm xong là em mang máy tính về nhà mà.
– Thế trước giờ, có ai đụng vào máy tính của em hay không ? Em có cho ai mượn không ?

Tôi ngồi thẫn người ra nhớ lại rồi sau đó reo lên :

– À đúng rồi, trước đó cái Hiền có mượn máy em để in tài liệu.

Minh nhíu mày :

– Ngoài cái Hiền còn ai nữa không ?
– Không anh ạ.

Vậy là chúng tôi có thêm một dữ liệu nữa, người đụng vào máy tính tôi ngày hôm đó là cái Hiền, và có thể Hiền là đầu mối cho mọi chuyện chăng. Tôi tần ngần 1 lúc vì không nghĩ Hiền muốn hại tôi, Hiền là người được chọn cùng tôi làm việc chính thức sau ngày đầu tiên tuyển dụng, tính nó hiền như y như tên gọi, phải nói là như cục bột ấy, nó làm nhiệm vụ thiết kế hình ảnh cho các chiến lược khác nhau, tuy nhiên trong phòng làm việc ai sai gì làm đó, thậm chí là ai la mắng xéo xắt hay chả cheo, ăn hiếp nó cũng im re lẳng lặng ngồi làm việc, nó với tôi cũng không thân thiết gì cả, tôi với nó cũng chẳng có bất kì mối thâm thù nào, vậy sao nó hại tôi được. Minh thấy tôi cứ im lặng như thế thì khẽ lên tiếng :

– Em thấy cái Hiền sao ?
– Em không nghĩ là Hiền anh ạ, tính nó như cục bột thế kia, nó hại em để làm gì cơ chứ.
– Anh cũng không nghĩ là Hiền, nhưng giờ Hiền là manh mối duy nhất rồi.
– Vậy thì chúng ta bắt đầu từ Hiền thôi.
– Em tính như thế nào ?
– Đầu tiên, em cần nhờ anh hỗ trợ cho em mở 1 cuộc họp vào ngày mai để em trình bày chiến lược Marketing trong giai đoạn tới và anh phân công nhiệm vụ cho từng người như mọi khi, tuy nhiên về phần thiết kế hình ảnh lần này, anh phân cho người khác giúp em. Còn Hiền, anh phân cho nhiệm vụ khác. Nếu Hiền nhắn tin cho anh thắc mắc về vấn đề trên, thì chính Hiền là người làm ra chuyện này, còn nếu Hiền im lặng, thì không phải là cô ta làm.
– Sao em lại chắc chắn như vậy ?
– Tính Hiền trước giờ không thích tranh dành, ai sai gì làm đó, ai giao gì làm đó, lần này nếu Hiền không nhận nhiệm vụ đúng chuyên môn, cô ta phản kháng lên chứng tỏ có khuất tất trong lòng.
– Ừ, quyết định vậy đi, để mai chúng ta thử cách đó xem thế nào.

Nói rồi chúng tôi ngồi bàn với nhau 1 hồi nữa thì quyết định ra về, lúc này thì đã gần 11h rồi, taxi thì khó bắt nên Minh đề nghị chở tôi về cho an tâm. Về tới cổng nhà Minh bất chợt giang tay ôm lấy tôi, anh thở hắt 1 hơi nhẹ rồi cất giọng khàn khàn :

– Vất vả cho em rồi, cố lên nhé.

Người tôi sượng lại, không nghĩ là Minh có thể bày tỏ cảm xúc mạnh mẽ như thế, tôi cứ đứng đơ ra như trời trồng cho đến khi anh buông tôi ra và đẩy tôi bước vào nhà. Vừa bước chân vào phòng khách tôi đã thấy Huy ngồi lù lù ở đó, mặt mày xám xịt như vừa mới chửi nhau với ai đó, anh ta thấy tôi không nói không rằng hùng hùng hổ hổ kéo tay tôi ngã xuống ghế salong, hai đầu mày nhíu lại quát lớn :

– Cô bảo cô là ai trong cái nhà này ?

Yêu thích: 4 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN