Yêu Hận Tựa Như Núi
Phần 15
Mấy chiếc xe khác cũng dừng lại ngay sau đó, cả một đoàn toàn cậu ấm cô chiêu cùng các cô gái ăn mặc thiếu vải bước xuống, trong tất cả bọn họ, chẳng có ai nhà quê lạc quẻ giống như tôi cả.
Tự nhiên tôi thấy vô cùng xấu hổ, vừa định nói ‘Tôi chỉ là giúp việc của Nghiêm’ thì anh ta đã lên tiếng trước:
“Người đẹp nào lôi từ hoa quả sơn? Ăn mặc đàng hoàng thế này mới giống người, chẳng lẽ phải hoa hòe lòe loẹt giống tắc kè như cậu đấy à?”
“Tôi mà lòe loẹt á? Đi biển phải mặc như này mới đúng là đi biển chứ”. Người đàn ông kia biết điều nên không trêu tôi nữa, chỉ hỏi: “Này, cậu cũng phải giới thiệu đi chứ, em này là em nào thế?”.
“Tên Ninh”. Nghiêm trả lời cộc lốc.
“À, tên đẹp phết nhỉ”. Anh ta lập tức quay sang tôi: “Chào Ninh, anh là Tiến, em có thể gọi anh là Tiến đẹp trai cũng được, tại anh đẹp trai thật mà”.
Cả đám người phía sau đều cười rộ lên, tôi cũng gượng gạo cười: “Vâng, chào anh ạ”.
“Sao mà em quen được cái lão Nghiêm này thế? Em là con cái của chủ tịch tập đoàn nào? Hay là con gái nhà lãnh đạo nào? Sao từ trước đến giờ anh chưa gặp em lần nào nhỉ?”.
“À… Em chỉ là người bình thường thôi ạ. Không phải con cái của tập đoàn hay lãnh đạo nào cả”
“Thật không đấy? Em đừng có giấu anh. Qua lại với Nghiêm mà lại không phải con nhà nào cả à? Hay là thân phận đặc biệt quá nên phải giữ bí mật đấy?”.
“Không phải thật ạ”
Nghiêm khẽ cau mày, thẳng thừng ngắt cuộc nói chuyện của chúng tôi: “Tàu đến rồi, lên đi. Lắm lời nữa tôi để cậu ở lại đấy”.
Tiến ngay lập tức cười ha hả: “Này, đừng có cậy đó là du thuyền của cậu mà đuổi bọn này nhé. Bọn này đã lên kế hoạch hết rồi đấy, ăn chơi phè phỡn thế nào cũng đã nghĩ hết rồi. Cậu mà dám để bọn tôi ở lại thì tôi cũng không ngại thuê người nhái lặn chọc thủng du thuyền của cậu đâu”.
Nói tới đây, anh ta vươn tay khoác vai người đẹp bên cạnh, còn không hề ngại mà hôn chụt một cái lên má cô gái đó: “Đi thôi em yêu, chúng ta lên tàu không bị đuổi thật đấy”.
Cô gái kia liếc tôi một cái, miệng ngọt ngào trả lời anh ta: “Vâng, anh yêu”.
Sau đó, cả đoàn người lục tục kéo nhau ra rìa bến cảng, mỗi người đàn ông đều có một người phụ nữ ngọt ngào nóng bỏng đi kèm, tôi cũng tạm coi như là đi cùng Nghiêm, nhưng người lững thững đi phía trước, người cúi đầu bước theo sau, kẻ mù mắt cũng đoán được bọn tôi chẳng phải cặp đôi gì cả.
Nhưng dù không có gì thì đi cùng thế này tôi cũng rất ngại, chỉ muốn quay về luôn, mỗi tội làm vậy thì vừa trẻ con vừa làm mất mặt Nghiêm nên tôi chỉ dám nhỏ giọng thương lượng với anh ta:
“Này, hay là để tôi về thôi. Đi với bạn anh tôi không quen, sợ làm phiền các anh”
“Đừng để ý lời bọn nó nói, bạn tôi thích đùa, cứ mặc kệ bọn nó. Mất công đến rồi thì lên tàu đi một vòng ngắm biển, chiều muộn tôi bảo thuyền trưởng đưa cô quay lại lại bến cảng”.
“Như thế có phiền anh không?”.
Anh ta dừng chân, lườm tôi một cái sắc lẹm: “Phiền thì tôi đưa cô đi làm gì? Đằng nào trên tàu cũng đổ đầy dầu rồi, đi mấy vòng cũng không hết được”.
Vừa nói đến đây thì một chiếc du thuyền nguy nga hoành tráng hiện ra trước mắt tôi, thân thuyền màu trắng muốt, ở trên đỉnh cắm một lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới, bên dưới thân tàu còn có dòng chữ: Vĩnh Nghiêm.
Lần đầu tiên thấy du thuyền, mà còn là du thuyền đẹp như trong tranh thế này nên tôi tròn xoe cả mắt: “Đây là du thuyền của anh à? Đẹp thế?”.
“Mượn đi lòe thiên hạ thôi”. Anh ta cười: “Ở trên đó có cả cano nhỏ, có chỗ ngồi câu cá, có phòng tập gym, phòng xem phim, phòng chơi các loại trò chơi. Cho cô một cơ hội lựa chọn đấy, muốn đi một vòng hay muốn về?”.
Tôi nuốt nước bọt, đấu tranh nội tâm một lát, cuối cùng vẫn không thể thắng nổi sự tò mò và háo hức nên lựa chọn đi một vòng. Nghiêm gật đầu, xách ba lô giúp tôi rồi lững thững đi lên du thuyền, mấy người thủy thủ đang đứng xếp hàng ở lối ra vào nhìn thấy anh ta thì ai cũng lịch sự cúi đầu chào, ngay cả thuyền trưởng cũng nói:
“Cậu chủ đến rồi đấy à?”.
“Cháu đưa bạn bè đến chơi, chú cứ gọi cháu bình thường thôi”
“Vâng. Mọi người lên tàu đi, mọi thứ đã chuẩn bị hết rồi, chỉ đợi mọi người lên là xuất phát thôi”
Nghiêm mỉm cười gật đầu, dẫn tôi đi theo lối đó bước vào trong du thuyền. Đám bạn bè anh ta thì hào phóng hơn, lúc đi qua thì ai cũng rút mấy đồng dollar tip cho thuyền trưởng, còn vỗ vỗ vai chú ấy:
“Lái cho tốt nhé chú thuyền trưởng. Bọn này khoái nhất là chú lái đấy. Mỗi tội nói mỏi cả mồm thì Nghiêm mới mời được một lần. Đúng là càng giàu càng ki bo mà”.
Chú thuyền trưởng nhận tiền, cười híp cả mắt: “Cậu Nghiêm bận mà. Các cậu cứ yên tâm, cứ ở trên thuyền chơi thoải mái, tôi sẽ đưa các cậu đi đến nơi về đến chốn”.
“Ok, ok”.
Bước vào bên trong mới thấy du thuyền rộng hơn tôi tưởng rất nhiều, đặt chân đến đầu tiên là phòng sinh hoạt chung, thoáng mát rộng rãi, có cả bục khán đài đặt đủ loại dụng cụ chơi nhạc, từ trống, ghita điện, piano, kèn trumpet,… tôi nhìn lướt qua một vòng, ánh mắt bỗng dừng lại ở cây đàn violin.
Nghiêm thấy tôi nhìn chăm chú mới hỏi: “Biết chơi loại nào không?”.
“Có biết sơ sơ một loại, nhưng lâu lắm rồi tôi không động đến, chắc là quên mất cách chơi rồi”.
“Loại nào?”
“Đàn violin”
Anh ta gật đầu, không nói nữa, lại tiếp tục dẫn tôi rời khỏi phòng sinh hoạt chung, đi hết một dãy hành lang, cuối cùng cũng đến một phòng nghỉ.
Nghiêm mở cửa, đặt ba lô của tôi lên giường rồi bảo đây là phòng nghỉ của tôi, cần gì hay muốn đi đâu thì có thể ấn chuông ở đầu giường để gọi người giúp việc đến.
Tôi không quen với sự đãi ngộ xa xỉ này nên không có ý định gọi người, chỉ hỏi: “Anh ở phòng nào?”.
“Phòng ngay bên cạnh”.
“Vâng”
“Muốn ra ngắm biển thì cứ đi hết hành lang này sẽ thấy một cánh cửa nối ra ngoài. Nhưng lát nữa tàu chạy sẽ lắc lư, không đứng vững được thì đừng đứng sát lan can, không đến lúc rơi xuống biển thì lại phí thịt làm mồi cho cá mập”
Tôi không thèm chấp cái gã độc miệng kia: “Tôi biết rồi. Anh yên tâm đi, người tôi toàn xương, cá mập ăn vào phải nhè ra ngay thôi”
Nghiêm ‘xùy’ nhẹ một tiếng: “Đi đây”.
Sau khi anh ta đi khỏi, tôi mới quay đầu nhìn một vòng quanh phòng. Không gian ở đây không quá rộng rãi, nhưng mọi đồ vật đều được bố trí sắp xếp rất hợp lý, trên bàn trà cắm một bình hoa sen đơn giản tinh tế, có trà có nước, có cả buồng tắm và nhà vệ sinh, còn có một cửa sổ tròn hướng ra biển. Cảm giác rất sạch sẽ và yên bình.
Tôi thích nên vội vàng chạy ra nhìn biển qua ô cửa kia, đúng lúc này tàu cũng kéo còi rền vang một tiếng, bắt đầu khởi hành ra khơi. Toàn thân du thuyền bắt đầu chòng chành theo từng nhịp sóng đánh, tôi nhìn nhìn bên ngoài một lúc, lại sợ cảm giác say sóng nên đành quay về giường, mở ba lô ra tìm một bộ quần áo thoải mái để mặc.
Trước khi đi biển, tôi có gọi điện thoại cho chị Nhung để mượn mấy bộ quần áo, chị ấy nghe nói tôi đi biển thì nhặt cho tôi một đống maxi dài, rồi cả váy voan và bikini 2 mảnh.
Tôi nhìn thấy bikini thì chỉ thiếu điều trợn lòi con mắt ra ngoài, cuống quít trả lại cho chị ấy: “Em không mặc đâu, mặc thế này se/x.y lắm, em mượn váy voan của chị thôi”
Chị Nhung dúi lại bộ bikini vào tay tôi: “Ôi cái con dở hơi này, đi biển thì phải mặc bikini chứ. Ra biển ai cũng ăn mặc thế, có gì đâu mà phải ngại. Đi biển chứ có phải đi hội thảo đa cấp đâu mà cần phải kín cổng cao tường. Người mày đẹp, mày cứ mặc cho tao, kiểu gì đàn ông cũng có trăm thằng xin c/hế.t”.
“Không, em không mặc thật mà. Em không quen đâu, ngại c/hế.t đi được ấy”.
“Tao bảo mặc thì cứ mặc, ơ cái con này, bảo mày không nghe à? Cầm lấy, mang cả đi mà mặc”.
Chị Nhung cứ khăng khăng như vậy nên tôi cũng đành nhét vào ba lô mang đi, nhưng không có ý định mặc. Ban đầu tôi cũng chỉ định mặc quần áo bình thường thôi, nhưng thấy mấy người đẹp đi cùng bạn Nghiêm ăn mặc diện quá, mình mà mặc quê mùa thì cũng ngại, thế nên sau đó tôi mới thử lấy một chiếc váy voan của chị Nhung mặc vào.
Mỗi tội người chị Nhung to hơn tôi, bình thường tôi chỉ mặc size S, mà chị Nhung size M nên vẫn có cảm giác hơi rộng. Tôi đứng trước gương ngắm nghía một hồi, thấy vẫn là lần đầu tiên mặc váy không hợp, mà cũng thấy ngượng ngượng sao sao ấy, rút cuộc lại quyết định cởi ra, mặc quần ngố áo phông đơn giản rồi đi ra ngoài ngắm biển.
Lúc này, trên boong tàu gió thổi mát lồng lộng, có mấy cặp đôi đang đứng ôm nhau nói chuyện, mùi nước hoa đắt tiền lẫn vào trong gió, bay đến cánh mũi tôi.
Mấy người đẹp ban nãy chỉ ăn mặc thiếu vải, bây giờ đã chuyển sang mặc bikini màu sắc sặc sỡ, ngực nở mông cong khoe mình dưới nắng, những người đàn ông bên cạnh cũng chẳng ngại ngần, vừa nói chuyện vừa động chân động tay, vuốt dọc từ lưng xuống eo rồi đặt trên bờ mông cong vút của người phụ nữ.
Tôi đỏ bừng mặt quay đi chỗ khác, lại thấy có thêm hàng loạt người đẹp mặc bikini từ đâu xuất hiện, lượn như cá cảnh quanh sàn tàu. Phục vụ bưng đến một khay đồ uống toàn rượu cho tôi, thấy tôi lạc quẻ ở đây thì ánh mắt cũng có hơi tò mò, nhưng vẫn lịch sự nói: “Mời cô dùng đồ uống”.
Tôi bối rối xua tay: “Tôi không uống rượu, cảm ơn”.
“Ở bên trong quầy bar còn có các loại cocktail, nước ép hoa quả. Cô có muốn dùng gì không?”.
“Vậy có nước ép chanh leo không ạ?”.
“Có. Để tôi mang cho cô”
“Cảm ơn anh”.
Vừa dứt lời thì có một người đẹp đi đến bên cạnh tôi, hất hàm nói: “Lấy cho một ly cocktail, loại hương vị biển xanh, nhiều rượu chút”.
“Tôi không làm việc trên tàu”
“Ăn mặc như thế mà không làm việc trên tàu à? Không làm việc trên tàu thì lên đây làm gì?”
“Tôi đi theo bạn đến đây”
“Bạn?”. Cô ta nhìn chòng chọc tôi từ đầu đến chân một lượt, ánh mắt lộ rõ vẻ không tin: “Người như cô thì có bạn nào trên tàu này được? Hay cô là trộm, lén lút trèo lên đây định kiếm chác phải không?”.
“Không phải, tôi…”
Còn chưa nói hết câu thì Tiến đã đi lại gần, bảo cô gái kia: “Người Nghiêm dẫn đến đấy. Trộm nào mà trộm. Tôi bảo em gái Phi này, đừng có chọc ngoáy người ta, coi chừng lại bị Nghiêm ném xuống biển bây giờ đấy”.
“Anh Nghiêm dẫn cô ta đến á?”. Cô gái kia vẫn không tin: “Anh Tiến có nhầm không đấy?”.
“Nhầm làm sao được mà nhầm. Bọn này vừa mới gặp ở dưới bến cảng mà. Đừng có thấy người ta ăn mặc đơn giản mà bắt nạt nhé, có khi người ta lại là con cháu nhà lãnh đạo cao cấp, cả ngày chỉ biết học, chưa được nếm mùi đời bao giờ nên mới ăn mặc thế đấy. Cô cẩn thận không đến lúc làm phật lòng người ta, 10 cái công ty cỏn con nhà cô cũng không trụ nổi đâu”.
Sắc mặt cô gái kia ngay lập tức biến đổi, không dám dùng ánh mắt miệt thị nhìn tôi nữa mà đổi thành vẻ xởi lởi tươi cười: “À… xin lỗi chị nhé. Em không biết chị là người anh Nghiêm dẫn đến. Ban nãy chỉ là hiểu nhầm thôi, chị đừng để bụng nhé?”.
Tôi thật thà trả lời: “Tôi nói rồi, tôi không phải con cháu nhà lãnh đạo cao cấp nào cả. Tôi chỉ làm ở nhà anh Nghiêm thôi”.
“Chị làm gì ở nhà anh Nghiêm cơ? Thư ký à? Hay quản lý công việc thay anh ấy”.
“Tôi quản lý công việc”.
“À…”.
Vẻ xởi lởi vừa mới xuất hiện trên mặt lập tức tắt ngấm, cô gái tên Phi kia không thèm phí lời với tôi nữa, chỉ phất tay một cái rồi quay người đi, quay ra tụ tập với đám phụ nữ khác trên boong tàu. Chẳng biết bọn họ nói gì mà cứ chốc chốc sẽ có người quay lại nhìn tôi, khoé môi nhếch lên, cười đầy giễu cợt và khinh miệt.
Tiến thấy thế mới nói: “Đám này bọn tôi mời đến đấy, lần nào cũng đến từ sớm chiếm chỗ. Đi ít người buồn chán c.hế/t đi được, đông người đẹp thế này ngắm mới vui”.
“Vâng”.
“Không làm phật lòng người đẹp Ninh đấy chứ?”
“Không ạ, bình thường thôi mà. Thôi, tôi vào bên trong đây. Mọi người cứ chơi đi nhé”.
Thật ra, là do tôi cảm thấy không hợp nên nói xong, không đợi Tiến trả lời đã đi thẳng về phòng.
Một lát sau lại nghe tiếng nhạc ầm ỹ ngoài boong tàu, ló đầu ra mới thấy mọi người đang mở tiệc, từng bàn dài chất đầy đồ ăn nhẹ cao cấp bày trước mũi tàu, đám thanh niên mở champagne reo hò ầm ỹ, rượu bắn đầy khắp nơi.
Tôi thấy Nghiêm bị mấy cô gái mặc bikini vây lấy, trong đó có cả cô gái tên Phi vừa nãy. Anh ta đeo kính đen, ngồi ở trên ghế lười, tay cầm một ly rượu màu vàng óng ánh, Tiến ngồi bên cạnh anh ta nói chuyện gì đó, thỉnh thoảng cả hai nâng ly lên chạm nhau rồi lại uống cạn. Đám phụ nữ cùng hùa theo, người thì bóp vai cho Tiến, người thì cố tình đặt mông lên thành ghế sofa của Nghiêm, bộ ngực căng tròn lấp ló sau bikini hai mảnh đung đưa đung đưa trước mặt anh ta.
Ở trên tàu này tôi chỉ quen mỗi Nghiêm, mà anh ta ngồi chơi với bạn bè như vậy, tôi lại không hòa nhập được với đám cậu ấm cô chiêu con nhà giàu nên càng lúc càng thấy lạc lõng. Tôi không ra ngoài tham gia tiệc tùng mà chỉ ngồi trong phòng, ngắm biển qua ô cửa sổ nhỏ chán rồi lại lấy điện thoại ra xem.
Lúc đó du thuyền còn gần bờ nên vẫn có sóng, tôi chụp ảnh phòng nghỉ trên tàu, chụp cả biển qua ô cửa kính rồi gửi cho Hoài. Con bé biết tôi đi biển, xem ảnh xong thì cứ xuýt xoa khen du thuyền đẹp thế, tôi mới bảo đây là du thuyền riêng của Nghiêm, nó mới rú lên:
“Ôi du thuyền của anh Nghiêm thật á? Một cái du thuyền chắc phải mấy trăm tỉ đấy chị nhỉ? Trông xịn thật. Chị được anh ấy xếp cho ở phòng nghỉ riêng luôn à?”.
“Ừ, phòng không rộng lắm, nhưng hình như trên thuyền thế này là rộng rồi đấy nhỉ?”.
“Chứ còn gì nữa. Lần này đi với nhiều bạn anh ấy không hả chị?”.
“Nhiều, có cả con trai cả con gái. Nhưng hình như toàn con nhà giàu, ăn mặc cũng se/x.y nữa, có mình chị là lạc quẻ nhất thôi”.
“Kệ chứ. Anh Nghiêm dẫn chị đi cùng thì chị cứ chơi cho thoải mái, thích ăn gì thì ăn, chơi gì thì chơi. Mặc kệ mấy bà ấy chứ. Mình có nhờ vả gì hay xin xỏ gì các bà ấy đâu mà phải sợ”
“Ừ, biết thế nhưng vẫn cảm thấy không hợp, nên chị chỉ ở trong phòng thôi. Nghe anh Nghiêm bảo trên tàu còn có phòng chiếu phim, phòng chơi trò chơi, rồi cả phòng tập gym nữa. Tý nữa chị phải đi tham quan một vòng mới được”
“Nhiều phòng thế, lại còn mất công đi biển nữa thì chị cứ ở trên đó đi. Buổi tối ở trên du thuyền ngắm biển cũng thích lắm. Không cần phải về vội. Hôm nay giường bên cạnh có một bạn mới chuyển đến, bạn ấy gần bằng tuổi em, bọn em nói chuyện cả ngày không biết chán. Chị đừng lo cho em, cứ đi chơi đi”.
“Thôi, chiều chị về chứ, em đang ốm, chị đi cả đêm sao được?”
“Mấy hôm nay em đỡ rồi mà, có chảy m/áu cam nữa đâu. Chị cứ đi đi, em nói thật đấy, chị cho em ở viện thoải mái một hôm xem nào. Nhé, nhé, cứ ở đó chơi đi, em ở một mình không sao đâu. Cứ chốc chốc lại có y tá vào kiểm tra, ở bệnh viện đây rồi chị còn sợ gì. Chị cứ ở lại với anh Nghiêm đi”.
Tôi định nhắn nữa, nhưng tin nhắn gửi mãi không đi được, nhìn lại vạch sóng mới thấy đã tắt ngấm từ bao giờ, chắc là tàu đã ra khỏi khu vực gần bờ nên mới không có sóng.
Chẳng còn việc gì để làm, tôi ngao ngán thở dài một tiếng, ném điện thoại xuống giường rồi nhắm mắt ngủ. Mỗi tội càng ra ngoài xa thì sóng lại càng mạnh, nằm trên thuyền lắc lư chòng chành nên đầu óc tôi cũng lâng lâng, nhắm mắt một lúc lại có cảm giác buồn nôn.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi lảo đảo ra mở mới thấy Nghiêm đứng ngoài. Anh ta thấy tôi cứ ở lì trong phòng mới nói:
“Làm gì mà cứ ru rú trong này mãi thế? Say sóng à?”.
“Hơi hơi thôi ạ. Lần đầu tiên được đi tàu nên tôi chưa quen”.
Nghiêm gật đầu, đưa cho tôi một vỉ thuốc: “Thuốc say sóng, uống vào đi, dễ chịu hơn đấy”.
Tôi nhận lấy, nhưng chẳng hiểu sao lúc này lại cảm thấy nghi ngờ viên thuốc, lúc ngẩng lên nhìn anh ta, dường như Nghiêm cũng đoán được trong lòng tôi đang nghĩ gì nên khẽ hừ một tiếng: “Bớt ảo tưởng viển vông đi, trên tàu không có lò mổ heo, tôi không bán cô ở đây đâu mà sợ”.
“Anh không ném tôi xuống làm mồi cho cá mập đấy chứ?”.
“Cô bõ một miếng đớp của cá mập à?”.
“Không”. Tôi lắc đầu, bỏ viên thuốc vào miệng rồi đi tìm chai nước, nuốt xuống: “Tôi uống rồi. Chắc không sao đâu. Anh không cần lo cho tôi, cứ ra ngoài chơi với bạn đi”.
“Muốn đi thăm các phòng trên tàu không?”.
“Phòng nào ạ?”.
“Cô muốn xem phòng nào thì xem phòng ấy. Phòng xem phim mới có mấy bộ phim mới đấy, cô thích thì đến xem thử”.
Hai mắt tôi lập tức sáng rực lên, không hẳn vui mừng vì lần đầu được đi xem phim, mà là người duy nhất mà tôi quen trên tàu này không bỏ rơi tôi, cảm giác bơ vơ lạc lõng ở nơi này cũng như được vỗ về an ủi.
Tôi gật đầu, dõng dạc nói “Có” một tiếng rồi đi theo Nghiêm. Chúng tôi đi hết một đoạn hành lang dài, lại rẽ qua ba khúc ngoặt, đi qua phòng trò chơi, phòng tập gym, đến tận đuôi thuyền mới là phòng chiếu phim.
Một người phục vụ mở cửa cho chúng tôi vào bên trong, bật đèn rồi hỏi Nghiêm muốn xem phim gì. Anh ta lại quay sang nhìn tôi: “Muốn xem phim gì thì chọn đi”.
Tôi lật qua lật lại danh sách mấy bộ phim, sau đó quyết định chọn một bộ phim hài. Người phục vụ gật đầu, niềm nở bảo chúng tôi cứ ngồi xuống đợi một chút, anh ta sẽ đi bật bộ phim tôi vừa yêu cầu.
Phòng chiếu phim trên du thuyền tất nhiên không rộng như ở rạp, nhưng cũng có 5 hàng ghế, chứa được khoảng 20 người. Nghiêm nói xem phim ngồi ở vị trí chính giữa rạp sẽ xem tốt nhất nên chúng tôi đến đó, vừa ngồi xuống đã thấy có một nhân viên phục vụ khác mang đồ uống và đồ ăn nhẹ đến, đặt ở chiếc bàn nhỏ ngay trước ghế chúng tôi.
Lần đầu tiên đi xem phim mà được tự chọn phim, còn được phục vụ đồ ăn và ngồi ghế êm mông thế này, tôi thích cực kỳ. Không nhịn được nên lỡ khen một tiếng: “Ở trên này thích thật đấy, cái gì cũng có”.
Nghiêm hơi buồn cười: “Ở đất liền mới gọi là cái gì cũng có. Trên thuyền chỉ có mấy phòng vớ vẩn, sao so được với đất liền?”
“Nhưng ở đất liền tôi có được đi đâu. Đi ké tàu của anh mới được đi xem phim, ngắm phòng tập gym, ngắm biển các thứ chứ. Có người cả đời còn chưa nhìn thấy du thuyền bao giờ, tôi được đi ké thế này là hạnh phúc lắm rồi đấy”.
“Thế sao còn chưa cảm ơn?”.
Tôi cười hì hì, cầm một quả cherry dưới bàn lên, hai tay dâng cho anh ta: “Cảm ơn anh nhé, tôi lấy cherry cho anh để cảm ơn đây này”.
Bình thường kiểu gì Nghiêm cũng sẽ hừ lạnh một tiếng, bảo cherry đó của anh ta, nhưng lần này anh ta lại bảo: “Chả có tý chân thành nào, đã cảm ơn thì phải dâng tận miệng”.
“Có ngay”.
Tôi lại giả lả tươi cười, lập tức đem quả cherry đó định đút tận miệng anh ta, lúc đầu chỉ nghĩ đơn giản là bỏ vào miệng Nghiêm là được. Nhưng đến lúc đưa tới gần môi Nghiêm mới thấy sai sai, mà có lẽ anh ta cũng nhận ra không khí giữa chúng tôi hình như có phần mờ ám nên quay đầu đi chỗ khác.
Nghiêm giật lấy quả cherry từ trên tay tôi, bỏ vào miệng, mặt mày bỗng dưng trở nên cau có: “Phim chiếu rồi, xem đi”.
“À…”. Hai má tôi bất giác nóng ran, cũng nhanh chóng quay mặt nhìn màn hình máy chiếu. Trên màn hình lớn bắt đầu hiện tiêu đề bộ phim, sau đó là nội dung.
Ban đầu tôi háo hức nên rất chăm chú xem phim, nhưng chắc do tay tôi chọn phim chẳng ra gì nên bộ phim hài kia không buồn cười chút nào, ngược lại, chỉ thấy buồn ngủ.
Nghiêm hình như cũng không hào hứng với việc xem phim nên cả buổi chỉ ngồi chơi game candy crush trên điện thoại, tôi thì ngại làm phiền anh ta nên thỉnh thoảng buồn ngủ quá lại lấy cherry ăn, thậm chí uống cả cocktail.
Nghiêm thấy thế mới nói: “Uống cocktail à?”
Tôi gật gật: “Ngon mà, vị lạ lắm. Ngon hơn nước ngọt nhiều. Anh có uống không?”.
“Uống ít thôi”
Thực ra những năm đó tôi có biết cocktail là gì đâu, thấy màu sắc xanh xanh đỏ đỏ dễ nhìn, cũng dễ uống, thấy ngon miệng nên quên luôn lời anh ta nói, uống mãi uống mãi cũng hết luôn cả cốc. Cộng với bộ phim hài kia làm tôi buồn ngủ nữa, lắc lư một lúc trong phòng chiếu phim thì ngủ quên mất, trong cơn mơ màng, tôi lờ mờ nhớ được mình có nghiêng đầu sang bên trái rồi gục vào vai một người đàn ông.
Thân thể người kia hơi cứng lại, anh ta cau mày nhìn tôi, lát sau lại đưa tay muốn đẩy ra, nhưng nghĩ ngợi thế nào rồi lại hạ tay xuống. Màn hình lớn trong phòng chiếu phim vẫn lấp loáng chiếu lên gương mặt của chúng tôi, âm thanh từ loa truyền đến rầm rì, nhưng tôi say cocktail nên chẳng thể nghe được gì cả, chỉ có bên mũi phảng phất mùi nước hoa nhẹ nhàng nhàn nhạt thân quen.
Có lẽ, vì hương thơm này dễ chịu nên tôi càng yên tâm chìm vào trong giấc ngủ, sau đó, tôi còn mơ một giấc mơ thật đẹp, mơ được đứng ở trước mũi thuyền ngắm chim hải âu trong hoàng hôn, sau lưng tựa vào khuôn ngực vững chãi của một người đàn ông.
Tôi có cảm giác đó là Huy, nhưng khi quay đầu thì lại là một gương mặt có nốt ruồi lệ đỏ ở khoé mắt. Anh ta nhìn tôi nói: “7 năm trước có phải tôi đã gặp em ở đâu đó rồi không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!