Yêu Hận Tựa Như Núi - Phần 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
355


Yêu Hận Tựa Như Núi


Phần 16


Khi tôi tỉnh dậy thì bộ phim kia cũng đã chiếu xong từ lâu rồi, Nghiêm ngồi bên cạnh vẫn mải mê chơi Candy Crush. Tôi định mở miệng hỏi ‘Sao anh không gọi tôi’, nhưng lại phát hiện ra nãy giờ mình vẫn đang gối đầu lên vai anh ta, cuối cùng xấu hổ quá nên phải giả vờ ngồi thẳng dậy, dụi mắt tỏ vẻ ngơ ngác:
“Ơ, hết phim rồi ạ?”.
Anh ta bình thản ngước lên nhìn tôi: “Hết từ lâu rồi”.
“Nãy uống xong cocktail kia buồn ngủ quá nên tôi ngủ quên mất, sao anh không gọi tôi?”.
“Gọi cô nghe à?”. Nghiêm hừ lạnh một tiếng, tắt trò chơi trên điện thoại rồi lẩm bẩm mắng: “Chỗ nào cũng ngủ được. Trên đường đến bến cảng đã ngủ đủ 3 tiếng rồi, giờ xem phim cũng ngủ. Bảo bán cô cho lò mổ heo không sai mà”.
Tôi cười hì hì: “Thì lâu rồi mới có được ngày nghỉ, lại còn được đi chơi, tôi phải tranh thủ vừa ngủ vừa chơi chứ. Mấy giờ rồi ạ?”.
“Gần 2h chiều. Ra ngoài đi, chuẩn bị ăn cơm trưa”
“Vâng”.
Đám bạn bè của Nghiêm sau khi nhậu nhẹt ở ngoài boong tàu có lẽ cũng về phòng ngủ, lúc bọn tôi đi ra khu sinh hoạt chung mới thấy lác đác vài người ngáp ngắn ngáp dài đi ra.
Một người bạn của Nghiêm, tên Vũ lên tiếng trêu: “Anh Nghiêm đang chơi mà tự nhiên bỏ đi đâu đấy? Mất tích suốt 2 tiếng là hơi bị lâu rồi đấy nhé”
“Đi xem phim”
“Dẫn cả em gái kia đi cùng hả?”. Anh ta nháy mắt đầy ẩn ý: “Phim cấp 3 hay phim con heo? Có bộ 50 sắc thái không? Bọn em cũng muốn đi xem”.
“Muốn xem phim đó thì lát nữa bắt wifi rồi tự xem trong phòng đi, phòng chiếu phim không phục vụ những người có đầu óc như cậu”. Nghiêm mắng nửa đùa nửa thật, đi lại quầy bar rót một ly nước cam, đưa lên miệng uống xong mới nói: “Mấy người còn lại đâu rồi? Gọi ra ăn cơm đi. Cần mua thêm gì hay gọi thêm ai thì lên danh sách trước, lát nữa tàu sẽ quay lại bến cảng”.
“Ơ, em tưởng đi chơi 3 ngày cơ mà? Mới lên tàu lúc 11 rưỡi, giờ anh đã đòi quay về bến cảng luôn rồi. Đã kịp chơi gì đâu?”.
Nghiêm chỉ sang tôi: “Cô ấy có việc phải về. Quay lại cảng xong thì đi tiếp”.
Người bạn kia có lẽ chưa từng thấy du thuyền phải quay về giữa chừng, mà còn lại vì một kẻ mới đến chẳng có chút thân phận gì như tôi. Anh ta tròn xoe mắt kinh ngạc, lát sau mới đi lại hỏi: “Em gái, mới chơi được nửa buổi đã đòi về. Bố em không cho em đi chơi qua đêm à?”.
“À… không phải ạ. Em có ít việc, nhưng chắc là không về cũng được ạ”.
“Thật không? Không về cũng được tức là chiều nay không phải quay lại bến cảng nữa đúng không?”.
“Vâng ạ”
“Có chắc chắn là bố em không tét đít em vì tội đi chơi qua đêm không đấy? Hay là có cần anh Nghiêm gọi về nhà xin bố em một tiếng thay em không? Anh Nghiêm hơi bị uy tín đấy, ai chẳng biết đến tập đoàn Vĩnh Nghiêm, anh Nghiêm xin chắc bố em phải đồng ý chứ hả?”.
Tôi không biết phải trả lời sao nên chỉ gượng gạo cười, may sao lúc này Nghiêm lại quay sang tôi hỏi:
“Đằng nào từ đây quay về bến cảng cũng chỉ khoảng mấy chục hải lý, muốn về thì tôi đưa cô về, cũng không tốn bao nhiêu thời gian ”.
“Không sao đâu, lúc nãy tôi có nhắn tin về rồi, cũng không cần gấp phải về. Các anh không cần quay lại bến cảng đâu, cứ tiếp tục hành trình đi ạ”
“Nghĩ kỹ chưa?”.
“Rồi ạ, chỉ cần có wifi để liên lạc là được ấy mà. Trên này có wifi đúng không ạ?”.
“Ừ. Mật khẩu là từ 0 – 9. Có cả máy tính ở trên tầng 2, cô muốn dùng thì cứ lên đó dùng”.
“Vâng”.
Kết nối wifi xong, xác định có thể nhận được tin nhắn của Hoài bất cứ lúc nào, lòng tôi mới thật sự nhẹ nhõm và yên tâm ở lại.
Thực ra đi cùng Nghiêm thế này được trải nghiệm rất nhiều thứ mới mẻ, có những việc mà cả đời một người bình thường không bao giờ dám mơ tới. Cơ hội hiếm như thế tôi rất muốn tận hưởng, nhưng tôi và bạn bè anh ta vốn không cùng một thế giới, để hoà nhập được chắc là rất khó khăn.
Có điều tính đi tính lại thì để mọi người phải quay về một chuyến vì mình thì thật sự rất khó coi, mà cũng chỉ là đi chơi 3 ngày nên tôi vẫn quyết định ở lại. Hình như Nghiêm cũng biết tôi nghĩ gì nên khi Vũ đi gọi mọi người ra ăn cơm, anh ta mới đưa cho tôi một chai nước lọc mát:
“Ở đây cô thích đi đâu thì đi, muốn ăn gì thì ăn, không cần phải để ý đến người khác. Có gì không biết thì cứ hỏi tôi, hiểu không?”.
“Tôi biết mà”
Tôi nhận lấy chai nước, mở nắp uống xong mới nhớ lại lời Vũ nói ban nãy, lại thật thà hỏi Nghiêm: “À đúng rồi, ban nãy bạn anh bảo xem phim con heo là phim gì? Phim hoạt hình về heo à?”.
Vẻ mặt của anh ta hơi cứng lại, im lặng suy nghĩ một lát mới đáp: “Ừ, hoạt hình, chỉ có 2 diễn viên. Cô chưa xem bao giờ à?”.
“Chưa. Có hay không ạ?”
“Không biết, tuỳ cảm nhận của mỗi người”
“Hay là lúc nào rỗi anh lại dẫn tôi đến rạp chiếu phim xem thử nhé, tôi muốn thử xem phim con heo có hay không”
“Gì?”
“Đi xem phim con heo ấy, tôi với anh đi xem thử xem có hay không”
“Tìm người khác đi, tôi không rảnh”.
Nói xong, anh ta uống một hớp hết cốc nước cam rồi đi thẳng ra ngoài, tôi thì ngơ ngác chẳng hiểu mình nói sai cái gì mà tự nhiên cái gã này đang yên lành lại trở nên cau có. Tính tình cứ thất thường như kiểu thời tiết vậy.
Một lát sau, phục vụ trên tàu bắt đầu tấp nập bưng bê đồ ăn lên. Tiệc kiểu buffet nên có rất nhiều món, tôi thì rảnh rỗi ngứa chân tay nên cũng xuống bếp phụ. Chú đầu bếp thấy tôi lăng xăng bưng đồ ăn mới kinh ngạc nhìn tôi, sau đó lại vội vã xua tay:
“Ôi cô ơi, việc này để bọn tôi làm. Cô cứ lên trên kia ngồi đợi một chút, sắp xong hết cả rồi đây”.
“Cháu rảnh rỗi ấy mà. Cháu bưng lên cho nhanh. Các chú cứ xếp vào đi, cháu bưng cho”
Mọi người ai cũng bảo không cần tôi làm, nhưng tôi vẫn cứ phụ. Lúc bạn bè Nghiêm bắt đầu kéo đến, nhìn thấy tôi lẫn trong đám phục vụ thì đều tròn xoe mắt nhìn, người thì cười khẩy kiểu chán không buồn nói, người thì tò mò. Tất nhiên, vì Nghiêm bảo tôi không cần phải để ý đến người khác, mà cứ ngượng với đám bạn bè anh ta mãi thì cũng chẳng khác gì tự làm khó mình, nên tôi không quan tâm, chỉ làm việc mình muốn làm, ăn thứ gì mình muốn ăn.
Mấy cô gái trên tàu hình như muốn giữ cân nên ăn rất ít, chỉ chọn rau xanh và đồ thanh đạm, đàn ông thì uống rượu trò chuyện, nói đến kinh doanh và xe cộ. Bọn họ túm tụm lại một chỗ, còn tôi nhặt đầy đĩa xong lại chọn một bàn sát bên cửa sổ hướng ra biển, vừa nhâm nhi đồ ăn vừa uống nước gạo rang.
Lát sau, cô gái tên Phi ban nãy đi lại ngồi cạnh tôi: “Chị gái, tên là gì vậy?”.
Tôi suy nghĩ vài giây mới đáp: “Tôi tên Ninh. Bạn tên là Phi à?”
“Ừ. Chắc chị gái hơn tuổi tôi chứ? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi 22”
“À, hơn tôi 2 tuổi”. Cô ta cười cười, liếc đĩa thức ăn của tôi xong lại nói: “Sao mà chị quen được anh Nghiêm thế? Chị là quản lý công việc ở nhà anh ấy hay quản lý công việc ở công ty anh ấy?”.
“Sao thế? Công việc của tôi có vấn đề gì à?”.
“Không, vì tôi thấy lạ thôi. Bình thường người quản lý công việc cho anh Nghiêm phải là người nhanh nhẹn tháo vát, biết giao tiếp, tinh tế và thông minh. Những điểm này chị không có. Còn nếu là người quản lý công việc ở nhà thì chị còn hơi trẻ, làm việc ấy phải là người chín chắn, nhiều kinh nghiệm. Tôi thấy chị điểm nào cũng không phải, mà tôi quen anh Nghiêm lâu rồi, cũng không thấy anh ấy có bạn giống như chị. Chị nói cho tôi biết đi, chị là thế nào với anh Nghiêm?”.
Tôi cười: “Tôi nói tôi là người giúp việc thì cô có tin không?”.
“Cũng có thể. Nhưng người giúp việc đi theo anh ấy đến đây làm gì?”.
“Thì đi để lo việc ăn uống sinh hoạt đó”.
Lần này cô ta cau mày: “Trên tàu này thiếu gì người lo việc ăn uống sinh hoạt của anh ấy. Hay là…”. Phi hơi dừng lại, liếc tôi từ trên xuống dưới: “Chị lo việc trên giường?”.
Cô ta nói thẳng thừng như vậy làm tim tôi bất giác đập thình thịch: “Không phải”
“Nói thật với tôi đi. Tôi cũng thích anh Nghiêm, chuyện một nam hai nữ trên giường tôi không để ý đâu, càng thấy kích thích nữa là đằng khác. Nếu tối nay chị ngủ với anh ấy thì gọi thêm tôi, chúng ta chơi some cho vui, thế nào?”
Mặt tôi bỗng đỏ bừng: “Tôi không hiểu cô đang nói gì cả”
“Chị không cần phải giả ngây làm gì. Trước giờ ngoài chị Thuỳ Anh, anh Nghiêm chưa đưa phụ nữ khác đi cùng bọn tôi bao giờ. Lần này anh ấy đưa chị đến, chẳng cần đoán tôi cũng biết mục đích để làm gì. Chắc từ trước đến nay bên cạnh anh Nghiêm nhiều người nóng bỏng quá nên anh ấy nhàm rồi, giờ lại thấy chị mới mẻ hấp dẫn nên mới thử đổi gu. Dù sao cũng chỉ thoả mãn đôi bên thôi mà, tối nay chị trước, xong đến tôi, hoặc chúng ta chơi chung. Nghe tôi thử một lần đi, cái trò này một nam một nữ không thú vị bằng hai nữ một nam đâu”.
Tôi là kiểu phụ nữ truyền thống, chưa từng nghĩ đến những chuyện đồi tr.uỵ và có chút bệnh hoạn như vậy, thế nhưng Phi lại nói rất thản nhiên, giống như chuyện nam nữ chỉ như một trò tiêu khiển, chỉ cần đôi bên cùng vui là được, khiến tôi thật sự không chấp nhận nổi.
Tôi đáp: “Tôi không có hứng với chuyện này, nếu cô muốn thì cô bảo anh Nghiêm đi, hoặc tìm người khác. Tôi không tham gia đâu”.
“Ý chị là chỉ muốn 1 vs 1 ấy hả?”.
“Không”.
Chúng tôi vừa nói đến đây thì có vài người đã ăn xong, lục đục kéo nhau đi ngang qua chỗ này. Mấy cô gái gọi Phi ra tắm nắng, cô ta gật đầu xong, trước khi đi còn cố nói với tôi thêm một câu: “Thử một lần có khi nghiệ.n đấy, chị cứ suy nghĩ đi, nếu đổi ý thì nói với tôi”.
Tôi không trả lời cô ta, chỉ đứng dậy dọn đĩa đem xuống phòng bếp, xong xuôi lại ngồi nói chuyện với mấy người phục vụ đến tận chiều mới ra boong tàu hóng gió.
Du thuyền của Nghiêm vẫn rẽ sóng mạnh mẽ lướt đi trên mặt biển, lúc này, không gian trước mặt tôi đã bạt ngàn màu xanh của đại dương, mênh mông rộng lớn giống như không có điểm tận cùng, khiến tôi có cảm giác con người ở nơi này thật sự quá nhỏ bé.
Tôi đứng ở một nơi vắng vẻ giữa thân tàu, lẳng lặng nhắm mắt hít một hơi thật dài mùi gió biển. Lúc này, sau mấy năm xa quê hương, bỗng dưng tôi lại nhớ đến thôn làng hẻo lánh ở vùng giáp biên đó, nhớ hai người sinh ra chị em tôi nhưng không đối xử tốt với chúng tôi, nhớ cả cậu bé nhà bên thỉnh thoảng đi từ suối về sẽ lén lút cho tôi một xâu cá.
Chẳng biết bây giờ Huy đang ở đâu, anh còn sống hay đã c/hế.t, nếu anh còn sống thì có nhớ đến tôi không, có biết tôi và Hoài luôn mong ngóng anh trở về không? Tôi rất muốn gặp anh thêm một lần để nói với anh rằng: Bệnh tình của con bé Hoài mỗi lúc một nặng lắm, bác sĩ bảo nó chỉ còn sống thêm được một năm, tuy nó không dám nói ra với tôi, nhưng tôi biết trong lòng nó luôn mong mỏi trước khi nó ra đi, nó có thể chờ được anh về.
Vậy bao giờ thì anh mới về vậy?
Gió biển làm lay động khoé mi tôi, bất giác lúc này sống mũi cũng trở nên cay cay, mấy giọt nước trong veo lặng lẽ rơi xuống. Tôi mở mắt, lấy tay gạt đi nước mắt trên khoé mi, vuốt lại mấy sợi tóc bị gió thổi tung, đến khi bình ổn tâm trạng rồi mới quay người đi vào.
Lúc gần đến cửa vào trong tàu thì lại gặp Nghiêm, tay anh ta cầm theo một chiếc cần câu. Tôi thấy vậy mới hỏi: “Anh định câu cá à?”.
“Ừ, hoàng hôn là lúc dễ câu được cá nhất. Muốn thử câu không?”.
“Được ạ. Có cần tôi chạy vào lấy thêm cần câu không?”
“Cầm lấy cái này đi”. Anh ta đưa chiếc cần trên tay cho tôi: “Đi thẳng ra bên ngoài rồi rẽ trái, ở đó có sẵn ghế, ngồi ở đó đợi tôi chút”.
“Vâng”.
Tôi hớn hở cầm cần câu chạy đến ghế chờ Nghiêm, ở khu vực này khá vắng vẻ, không có đám bạn bè anh ta hay mấy cô gái ăn mặc thiếu vải lảng vảng bên cạnh. Tôi ngồi xuống ghế loay hoay một lúc, lại phát hiện ra chỗ này chỉ cần nhìn thẳng qua bên dưới là có thể thấy vị trí đứng lúc nãy của tôi. Nếu Nghiêm đã ngồi ở đây từ lâu rồi, vậy thì tôi khóc anh ta cũng thấy hết rồi à?
Đang nghĩ vẫn vơ thì Nghiêm xách theo một chiếc cần câu nữa quay lại, anh ta ngồi ghế bên cạnh tôi, cẩn thận móc mồi câu xong lại đưa chiếc cần đó cho tôi: “Cô câu cần này đi, đưa cần đó tôi móc mồi vào”.
Tôi lén lút nhìn anh ta, thấy vẻ mặt Nghiêm không cảm xúc gì mới khẽ thở phào một tiếng. Đưa cần xong, quăng mồi câu xuống biển, tôi lại hỏi: “Mồi câu này dùng để câu gì thế ạ?”.
“Câu cá bạc má”.
“Anh đi câu thế này nhiều rồi hả?”.
“Một năm đi biển 1, 2 lần. Có hứng thì câu”.
“Đã câu được cá bạc má lần nào chưa?”
“Nhiều rồi. Chỉ có cá ngừ là mãi chưa câu được. Nghe nói khu vực biển này cũng có cá ngừ”
Tôi cười cười: “Tôi hơi bị sát cá đấy, để hôm nay tôi dùng mồi cá bạc má câu cá ngừ cho anh xem”.
“Câu thi không?”.
“Chơi luôn. Phần thưởng là gì ạ?”
“Chưa nghĩ ra. Cứ câu trước, đợi đến lúc tôi nghĩ ra rồi tính”
“Được ạ”.
Ánh nắng hoàng hôn rọi xuống mặt biển, chiếu đầy lên gương mặt và mái tóc của hai người chúng tôi. Tôi với Nghiêm cầm hai chiếc cần câu ngồi câu cá, thỉnh thoảng có mấy người bạn của anh ta cũng ghé qua xem hai chúng tôi câu, thế nhưng câu cá là trò chơi phải cần nhiều kiên nhẫn, mà bạn bè của Nghiêm lại không có sức nhẫn nại nên chỉ đứng tán dóc và trêu chọc tôi vài câu rồi lại ngáp ngắn ngáp dài, khoác vai người đẹp bỏ đi.
Tôi miệng thì bảo mình sát cá, nhưng ngồi từ chiều đến tối cần câu vẫn cứ im re, còn Nghiêm ở bên cạnh thì giật cá liên tục. Đến khi mùi thức ăn từ trong phòng bếp bắt đầu toả ra ngào ngạt, mặt trăng trên biển cũng dần dần treo lên cao, chúng tôi đành phải đứng lên tổng kết buổi câu, kết quả lúc đổ xô cá của tôi ra thì cũng chỉ có 3 con cá nhép to bằng hai ngón tay, còn xô của Nghiêm thì đầy ắp cá đủ loại.
Mặt mày tôi méo xệch: “Chắc do tôi bên trái anh, dòng nước chảy qua chỗ tôi trước, mồi của tôi cũng tan trước. Cá ngửi thấy mới bơi xuôi dòng rồi cắn câu của anh đấy”
Nghiêm bình thản thu cần đứng dậy: “Thua là thua, không biện hộ”
“Tôi không biện hộ, tôi chỉ giải thích lý do hôm nay tại sao tôi câu thua thôi”
“Không cam lòng hả?”.
Tôi lập tức gật gật, vui như mở cờ trong bụng, vừa định nói ‘Hay là ngày mai thi câu lại lần nữa’ thì anh ta đã như đi guốc trong bụng tôi. Nghiêm lườm tôi một cái:
“Đừng mơ tưởng được thi câu lại. Tôi chỉ chơi đúng một lần, cô thua thì phải chấp nhận”.
“Thế… anh nghĩ ra phần thưởng chưa?”.
“Chưa”. Anh ta lắc đầu, xách xô cá vẫn còn nhảy lách tách của mình đi vào: “Vào tắm đi rồi ra ngoài mũi tàu ăn tối. Tối nay nướng hải sản ở ngoài đó”.
“Có hải sản nướng à? Mình được tự tay nướng ạ?”
“Ừ”. Nghiêm giơ xô lên: “Hải sản mới câu được đó thôi”
Tôi lập tức đổ 3 con cá nhép từ xô mình vào xô của anh ta, cười tít cả mắt: “Thế thì cho tôi góp cá nhé. Lát nữa tiệc hải sản nướng cũng có phần của tôi đấy”.
Nghiêm hơi buồn cười: “Ra biển hít nhiều khí trời nên có vẻ đầu óc nhanh nhẹn hơn rồi đấy. Cầm xô của cô đi vào đi”.
“Tuân lệnh sếp”.
Về đến phòng, tôi định lấy quần áo đi tắm, nhưng lúc cất ba lô vào tủ mới thấy ở trong đó được treo rất nhiều váy vóc, bộ nào cũng đều chưa cắt mác cả.
Lúc ấy, phản ứng đầu tiên của tôi là hoảng hốt, cứ sợ mình đi nhầm phòng, nhưng nhìn đi nhìn lại thì đây đúng là phòng Nghiêm dẫn tôi vào, còn có ba lô của tôi. Nhưng sao lại có số váy vóc này trong phòng tôi được nhỉ?
Tôi lập tức nhắn tin cho Nghiêm để thắc mắc chuyện này, nhưng anh ta chỉ bảo trên du thuyền mỗi phòng đều sẽ được treo váy vóc quần áo như vậy, ai muốn mặc bộ nào thì mặc.
Tôi cũng nghĩ người như Nghiêm không thiếu gì ngoài tiền, việc để sẵn váy vóc như thế này cũng là một phần đãi ngộ cho khách được anh ta mời lên tàu. Thế nên tôi cũng nhanh chóng rep lại:
“À, vâng. Tôi biết rồi”
“Cô muốn mặc bộ nào thì lấy đi. Đằng nào một năm nữa mới có kỳ nghỉ để đi biển thế này lần nữa, để sang năm thì lỗi mốt, cũng phải vứt đi”
“Tôi được lấy hả?”.
Người ở bên kia soạn tin hồi, ba dấu chấm hiển thị đối phương đang soạn văn bản cứ tắt rồi lại hiện lên, giống như Nghiêm cạn lời không biết phải nói gì với tôi. Sau đó chừng 5 phút, tôi nhận được một tin: “Thích thì lấy. Ấu trĩ”.
Tôi nghiến răng hừ lạnh một tiếng, không thèm nhắn lại nữa, chỉ ném điện thoại sang một bên rồi nhìn lại đống váy vóc trong tủ lần nữa.
Phải công nhận là váy ở đây cực kỳ đẹp, chất vải mềm mướt sờ vào như tơ, mặc dù không biết được giá bao nhiêu một chiếc, nhưng tôi đoán chắc hẳn chiếc nào cũng đắt tiền. Mà Nghiêm nói tận năm sau mới đi biển, bỏ không số váy này ở đây tận một năm nữa rồi lại vứt đi, tôi tiếc nên sau một hồi ngắm nghía cũng chọn tạm một chiếc.
Chiếc váy tôi chọn size S, màu trắng, khi mặc lên người thì vừa vặn như in. Đứng ngắm trước gương mới thấy nó mỏng dày vừa phải, phần nào cần hở, phần nào cần kín đáo cũng sẽ kín đáo một cách rất tinh tế, mặc vào xong lại có cảm giác át hết vẻ quê mùa của tôi, giống như tôi là một người khác vậy.
Có điều, tôi vẫn hơi ngại, phải đứng trước gương tập hít thở mấy lần mới dám ra ngoài. Lúc này, mọi người đã bắt đầu tụ tập ở boong tàu để nướng hải sản, khi thấy tôi đi ra, ai cũng quay đầu lại nhìn, nhưng lần này trong mắt không có vẻ khinh bỉ mà chỉ thoáng qua sự kinh ngạc.
Vẻ mặt của bọn họ càng làm tôi ngại, Tiến cũng đi đến, không giấu giếm ánh mắt thú vị nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt:
“Bình thường trông em được mỗi cái mặt là xinh, không biết cả người em cũng đẹp như thế đấy. Ông Nghiêm đúng là tinh hơn cú, nhìn kiểu gì mà trong đám cỏ dại lại phát hiện ra bông hoa thơm thế này nhỉ? Biết em xinh thế này kiểu gì anh cũng hốt trước ông Nghiêm rồi”.
Tôi nhăn mặt nói: “Anh có một rừng hoa vẫn chưa đủ à? Người đẹp của anh đang xếp hàng kia kìa. Đừng có trêu em”.
“Mấy cô em kia nhìn mãi chán rồi. Mặt thì sửa, ngực mông thì bơm, anh thích người có nét đẹp tự nhiên như em cơ”
“Nhưng gu của em lại không phải kiểu như anh. Em đi ra nướng hải sản đây”.
Tiến vẫn lẽo đẽo đi theo tôi: “Này, anh cũng giàu không kém lão Nghiêm đâu nhé. Đó là tại em chưa biết về anh nên mới bảo anh không phải gu em thôi. Em có nghe tên tập đoàn Hoà Hải chưa?”.
“Chưa ạ”
“Tra google đi. Anh là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hoà Hải, giá trị tập đoàn của anh trên sàn chứng khoán cũng ngang ngửa với Vĩnh Nghiêm của lão Nghiêm nhà em đấy”.
Thật ra tập đoàn Hoà Hải này cũng khá nổi tiếng, chuyên sản xuất đồ nội thất và đồ nhựa, rẻ tiền cũng có, đắt tiền cũng có, chỉ cần bước ra đường đều sẽ nhìn thấy thương hiệu của Hoà Hải.
Anh ta giàu như vậy, chẳng trách lại chơi cùng với Nghiêm. Nhưng tôi không quan tâm đến thế giới ngập trong nhung lụa của bọn họ, cũng không ham lấy lòng người giàu nên chỉ bảo:
“Vâng, để có thời gian rảnh em lên mạng tìm hiểu sau. Bây giờ em chỉ thích nướng hải sản thôi”.
“Em muốn ăn món gì, để anh nướng cho em?”
Tiến vừa nói dứt lời thì có một giọng nói vang lên ngay sau lưng: “Cậu rảnh lắm à?”.
Tiến quay đầu lại, cười cười: “Tôi chỉ đang muốn giúp người đẹp của cậu nướng hải sản thôi mà, đây là tôi thấy em Ninh bơ vơ nên có lòng tốt nói chuyện với em ấy trong lúc chờ cậu đến đấy”.
“Để lòng tốt của cậu cho mấy em người đẹp của cậu đi. Đừng có trêu con gái nhà lành”.
“Con gái nhà lành á?”. Tiến cười phá lên, lại bắt gặp ánh mắt sắc như d.a/o của Nghiêm rút cuộc đành ngậm miệng: “À à, đúng là con gái nhà lành. Ở trên tàu này cô ấy là lành nhất, con gái nhà lành”.
Vừa dứt lời thì Vũ í ới gọi Tiến, anh ta vội vã nói ‘Đợi một chút’ rồi chuồn đi luôn.
Lúc này, chỉ còn lại mình tôi với Nghiêm đứng ở chỗ nướng thịt. Anh ta hình như mới tắm xong nên đầu tóc vẫn còn hơi ướt, chẳng biết sao lúc này tôi lại hy vọng anh ta sẽ nhìn tôi và ngạc nhiên như mấy người đàn ông kia. Nhưng thật kỳ lạ, Nghiêm chỉ liếc tôi một cái, đáy mắt không cảm xúc:
“Gió thổi từ bên này sang, không muốn ăn hết muội than thì đứng sang trái đi”.
Lòng tôi có chút thất vọng, nhưng vẫn làm ra vẻ tươi cười như bình thường: “Để tôi nướng cho, anh cứ ra chơi với bạn đi”.
“Lại chuẩn bị khoe khoang cô nướng cá giỏi hơn tôi hả?”. Anh ta lại móc mỉa.
“Ngày trước thỉnh thoảng tôi cũng hay nướng cá thật mà. Ở quê tôi, thỉnh thoảng được một hôm đổi bữa thì chỉ có ăn cá suối nướng thôi đấy. Anh cứ tin tôi đi, để tôi nướng cho”.
“Biết nướng cua không?”
“Có mà. Chú đầu bếp để sẵn gia vị đây rồi, tôi đổ vào là xong. Anh cứ yên tâm, đi ra chơi đi, tý nữa kiểu gì cũng sẽ có món cua nướng ngon như nhà hàng năm sao”.
Nghiêm hơi buồn cười, đưa kẹp nướng trong tay cho tôi: “Thích nướng chơi chơi thì nướng, tý nữa việc nướng đồ ăn có phục vụ làm rồi”
“Tôi biết rồi”.
Nói là nói thế nhưng tôi vẫn nướng hết mấy con cua Nghiêm câu, lại lăng xăng đứng nói chuyện với mấy người đầu bếp, chỉ nửa tiếng sau đã có từng khay cua mực đầy ắp dọn lên.
Đám đàn ông mở tiệc ca hát trên boong tàu, phụ nữ thì tắm trong bia nhảy nhót, tôi với Nghiêm lặng lẽ ở một chỗ ngồi xem. Thỉnh thoảng có người đến chúc rượu anh ta rồi mời Nghiêm ra nhảy cùng, nhưng anh ta chỉ uống rượu, lắc đầu cười:
“Tôi xem là được rồi”
Tiến người ướt đẫm bia từ trên xuống dưới, nghe thế mới nói chen vào: “Ơ, dẫn cả người đẹp của cậu lên đây nhảy cùng, hai người ngồi ru rú ở đó thì có gì vui đâu, lên đây đi”.
Phi cũng bảo: “Chị Ninh ra tụ tập với bọn này cho vui này. Đi biển phải quẩy thế này mới đã”.
Tôi mỉm cười nhấp một ngụm cocktail, cũng nói một câu y như Nghiêm: “Tôi không biết nhảy, tôi xem mọi người nhảy thôi”.
Mọi người hò reo lôi bọn tôi lên không được, cuối cùng không để ý đến nữa, chỉ tập trung ăn uống nhảy nhót. Tôi ngồi ngoài boong tàu xem đến 11h đêm thì mắt bắt đầu rít lại, với cả cũng muốn về phòng để gọi điện thoại cho Hoài nên mới bảo Nghiêm:
“Các anh chắc còn chơi đến muộn phải không? Tôi về phòng đi ngủ trước nhé?”.
Anh ta gật đầu, lắc lư ly rượu trong tay: “Về ngủ đi. Buổi tối ở trên tàu có làm đồ ăn đêm, nếu đói thì cứ xuống phòng bếp bảo phục vụ làm món nào cô thích”.
“Tôi biết rồi. Tôi về trước đây”
Lúc về đến phòng, tôi gọi video cho Hoài để hỏi thăm nó, lại kể cho nó nghe cả ngày hôm nay tôi ở trên tàu thế nào. Kể xong thì con bé cũng rít mắt đòi đi ngủ, còn không quên bảo: “Eo, anh Nghiêm đúng là soái ca thật đấy. Cho chị đi xem phim, dặn chị không phải ngại với bạn anh ấy, ở trên tàu thích làm gì cũng được, còn câu cá cùng chị, chuẩn bị sẵn váy cho chị. Anh ấy đối xử với chị còn tốt hơn bố mẹ đối xử với chúng ta nữa”.
“So sánh thế mà cũng so sánh hả? Người ta nhiều tiền, mấy việc đó có khó khăn gì. Anh ấy đối xử với ai cũng thế thôi, phòng nào cũng có váy mà”
“Nhưng em vẫn cứ có cảm giác anh ấy là soái ca của soái ca”
“Ừ rồi, soái ca. Em ngủ đi, muộn rồi đấy”.
“Vâng”.
Dỗ Hoài ngủ xong, tôi cũng nhắm mắt ngủ, thế nhưng mới nằm được một lúc đã nghe có tiếng gõ cửa. Ban đầu cứ tưởng là Nghiêm, nhưng người đứng bên ngoài lại là cô gái tên Phi kia.
Cô ta người nồng nặc mùi bia, cười cười hỏi tôi: “Chị suy nghĩ chưa? Có muốn đêm nay chơi some không?”.
“Không. Tối nay tôi ngủ một mình, cũng không thích trò như cô nói đâu. Cô đi tìm người khác nhé”.
“Không muốn thật à? Đàn ông chơi thuốc vào khỏe lắm đấy, một mình chị có chịu nổi không?”
“Chơi thuốc gì cơ?”.
Cô ta cười phá lên: “Chị ngây thơ thật hay ngây thơ giả vờ thế? Không biết chuyến nào đi thế này bọn tôi cũng chơi thuốc à? Thuốc làm tăng hưng phấn ấy. H.ít vài hơi là có thể tỉnh táo suốt cả đêm, sung sức cả đêm, bay bay cả đêm. Chị nghĩ làm cả đêm thì có chịu nổi không?”.
Lúc này tôi mới hiểu là chơi thuốc là dùng loại thuốc kích thích như tivi vẫn hay nhắc đến. Cảm thấy không theo kịp mà cũng không hợp với những người giàu có tư tưởng lệch lạc thế này, nên tôi nói:
“Tôi không làm với anh ấy. Tôi ngủ đây. Tạm biệt”.
“Ơ… này”.
Tôi không đợi cô ta nói xong đã đóng sập cửa, Phi không thương lượng được với tôi thì hậm hực đá cửa mấy cái, sau đó mới bỏ đi.
Ban nãy tôi buồn ngủ đến ríu cả mắt, nhưng sau cuộc nói chuyện với cô ta thì cơn buồn ngủ bỗng dưng bay sạch biến. Nằm trên giường, lắng nghe những âm thanh huyên náo ngoài kia, tự nhiên tôi lại nghĩ đến người như Nghiêm nếu chơi thuốc vào sẽ như thế nào.
Anh ta bình thường đàng hoàng đạo mạo là thế, danh tiếng lẫy lừng là thế, khi thác loạn cả đêm với đám bạn kia, rồi một đêm có thể ‘xả đồ’ với cùng lúc bốn năm cô gái,… hình ảnh ấy sẽ đáng sợ và đáng ghê tởm ra sao?
Tôi không biết, thật sự không biết nữa. Chỉ thấy trong lòng tồn tại một nỗi thất vọng không tên, cắn xé tâm can tôi đến khó chịu không ngủ nổi.
Trằn trọc đến gần 2h sáng thì bỗng dưng lại nghe tiếng gõ cửa lần nữa, tôi tưởng là Phi nên cố ý không ra mở. Nhưng tiếng gõ cửa kia cứ dồn dập mãi, cuối cùng tôi phải lục đục đi ra, vừa định nói ‘Tôi không tham gia’ thì lại thấy Nghiêm.
Cảm giác ban nãy chưa tan hết, tự nhiên tôi lại thấy sợ anh ta: “Ơ… anh chưa ngủ à?”.
“Đánh thức cô à?”.
“À… Tôi mới ngủ được một lúc. Sao thế ạ?”.
“Có tiện không? Mượn phòng của cô một lúc”.
“Làm… làm gì ạ?”. Tôi bắt đầu cuống lên.
“Tránh yêu quái”.
***
Lời tác giả: Hôm nay đọc đoạn dài đã mắt đúng không chị em? Trước khi nghỉ cuối tuần để nạp thêm năng lượng, để chị em háo hức đoạn sau mới vui này. Hahaa. Đùa chút thôi, tớ không cố tình đâu nhé.
Tuần này tớ hơi bận nên xin phép nghỉ cả thứ 7 và chủ nhật, hẹn gặp lại chị em vào thứ 2. Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ!

Yêu thích: 4.4 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN