Yêu Hận Tựa Như Núi - Phần 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
348


Yêu Hận Tựa Như Núi


Phần 17


Nói rồi, anh ta lách qua tôi đi thẳng vào phòng, tôi vừa định mở miệng ngăn cản thì lại nghe tiếng giày cao gót gõ cồm cộp xuống sàn tàu. Liếc ra hành lang mới thấy gần chục cô gái mặc mỗi bikini, gò má ửng đỏ say khướt đang đảo mắt láo liên như tìm kiếm ai đó.
Chẳng hiểu sao đầu óc tôi lúc đó lại nảy số rất nhanh, lập tức đóng cửa lại rồi vặn chốt”
“Yêu quái mà anh nói là mấy cô gái đang đi tìm anh kia hả?”.
“Ám quẻ còn hơn yêu quái”. Nghiêm ngồi xuống chiếc ghế nhỏ duy nhất trong phòng, vẻ mặt vừa ngao ngán vừa bất lực: “Cứ ngủ tiếp đi, lát nữa tôi tự ra ngoài”.
“Thôi, đằng nào thì tôi cũng ngủ được một giấc rồi. Anh chơi ở ngoài boong tàu nãy giờ à?”.
“Ừ”
“Thế anh lên giường nằm một lúc đi, tôi ngồi ghế cho. Lát nữa bọn họ đi rồi thì tôi gọi anh sau”.
Vừa dứt lời thì căn phòng bên cạnh tôi vang lên tiếng đập cửa, sau đó là giọng lè nhè cùng uốn éo của mấy cô gái: “Anh Nghiêm, bọn em đến rồi đây. Anh mở cửa cho bọn em đi”.
“Người ta chờ mãi mới đến bây giờ, sao tự nhiên đang chơi vui mà anh lại biến mất không nói tiếng nào thế. Anh ra mở cửa đi nào”.
“Anh Nghiêm…”.
“Anh không mở cửa thì bọn em ở lì đây cả đêm đấy. Anh mở cửa đi, chúng ta chơi tiếp. Đêm nay bọn em dốc lòng phục vụ anh, đảm bảo kiểu gì anh cũng sẽ hài lòng”.
“Mở cửa đi anh Nghiêm”.
Tôi còn nghe bọn họ nói sẽ đi mượn chìa khóa dự phòng của thuyền trưởng, nếu không mượn được thì sẽ ở lì trước cửa phòng, đợi đến khi Nghiêm mở cửa thì thôi.
Mấy cô gái say rượu này dường như một khi đã quyết tâm ‘chơi tới bến’ thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, đêm nay nếu cửa phòng bên cạnh không mở ra thì bọn họ chắc chắn sẽ không đi. Chẳng trách Nghiêm lại trốn vào phòng tôi, còn gọi bọn họ là ‘yêu quái’.
Tôi vừa thấy thương lại vừa thấy buồn cười, đành bảo: “Tôi thấy hình như các cô ấy không tìm được anh thì không đi đâu. Hay là anh ra thương lượng thử xem”.
“Cô nghĩ có thể thương lượng được không?”
Tôi nghĩ nghĩ một lát, trong đầu hiện lên hình ảnh của cô gái tên Phi kia đeo bám tôi từ sáng đến đêm chỉ để chơi trò ‘hai nữ một nam’ với Nghiêm, nên lắc đầu: “Chắc là không”.
Anh ta liếc tôi: “Đi ngủ đi”.
“Anh định ngồi đây cả đêm hả?”.
“Phiền cô à?”
“Không. Tôi nói rồi, tôi ngủ được một giấc rồi mà”. Lúc này, tôi mới nhìn kỹ gương mặt Nghiêm, hình như đi cả ngày trời anh ta cũng mệt, đêm hôm lại không được ngủ nữa nên bọng mắt hơi thâm. Tôi mới bảo: “Anh lên giường nằm đi, tôi ngồi chơi con rắn một lúc”.
Anh ta vẫn không đi, chỉ nhìn tôi đăm đăm, tất nhiên ánh mắt đó không chứa chút nào dục vọng nên tôi không sợ, chỉ ngại ngùng cười: “Anh thấy đấy, buổi sáng tôi ngủ 3 tiếng ở trên xe, trưa lại ngủ quên trong rạp chiếu phim, tối cũng ngủ được một lúc rồi. Ngủ suốt như thế nên tôi không buồn ngủ nữa đâu, nhường giường cho anh đấy. Anh cứ lên đó ngủ một lát đi”.
“Không sợ tôi ăn thịt cô à?”.
“Sợ chứ. Nhưng tôi nghĩ bây giờ so với tôi sợ anh ăn thịt tôi, thì anh còn sợ mấy cô gái kia xông vào đây ăn thịt anh hơn. Thế nên nếu anh dám làm gì tôi, tôi sẽ kêu lên cho các cô ấy biết anh đang ở trong này ngay”.
Nghiêm hừ lạnh một tiếng: “Tôi có nổi thú tính cũng không thèm động vào cô”.
“Cũng phải”. Tôi cười: “Những người đẹp ngoài kia nóng bỏng thế mà anh còn phải trốn cơ mà”.
Anh ta không thèm nói với tôi nữa, chỉ đứng dậy khỏi ghế rồi bảo: “Đi nằm đây”
“Vâng”.
Chiếc giường trong phòng vốn không nhỏ, rộng khoảng 1m4, 1m5 gì đó, tôi nằm còn lăn lộn mãi chưa rơi xuống đất, thế mà khi Nghiêm nằm lên trên lại cảm thấy nó quá bé, nhìn kiểu gì cũng thấy không vừa vặn với anh ta.
Nghiêm nằm trên chăn gối tôi vừa dùng, xoay bên này bên kia một hồi, hình như vì trong phòng đèn đuốc sáng trưng, anh ta khó chịu nên tìm được một tư thế thích hợp xong lại đưa tay che mắt. Tôi thấy thương nên dù một nam một nữ trong phòng đã quá mờ ám, vẫn phải đứng lên tắt điện, còn cho độ sáng màn hình điện thoại về tối nhất rồi mới ngồi xuống ghế chơi game con rắn.
Bên ngoài hành lang vẫn có tiếng đập cửa và nói chuyện của các cô gái, lát sau còn có người đến gõ cửa phòng tôi. Thế nhưng lại có giọng Phi chen vào: “Anh Nghiêm chắc không ở trong đó đâu, con bé đó ấy à, còn không biết chơi some với dùng thuốc là gì, chán c.hế/t”
“Biết đâu anh ấy thích con gái nhà lành thì sao?”.
“Người trải đời như anh Nghiêm mà thích loại không có kinh nghiệm à? Đêm nay uống say thế, phải dùng loại có kinh nghiệm đầy mình, vỗ mông cái là biết đổi tư thế chứ. Tao nghĩ anh ấy vẫn ở trong phòng, chưa muốn ra thôi”.
Nói đến đây, bọn họ lại lục đục bỏ đi, còn tôi theo phản xạ ngước lên nhìn Nghiêm. Dưới ánh đèn mờ nhạt hắt vào từ ô cửa kính tròn trên cửa sổ, tôi dường như cảm nhận được ánh mắt của anh ta, giống như Nghiêm đang chờ đợi tôi lên tiếng trước.
Rút cuộc, tôi mới khẽ nói: “Ban nãy, cô gái tên Phi kia có đến tìm tôi. Cô ấy nói mỗi chuyến đi chơi thế này… anh đều dùng thuốc”.
“Cảm thấy không chấp nhận nổi à?”.
“Không, là không hiểu được. Cuộc sống của anh gần như đã có tất cả rồi, tôi nghĩ không cần phải tìm đến niềm vui bằng cách đó”.
“Cô hiểu thế nào là có tất cả?”.
Tôi mỉm cười: “Có gia đình, có sự nghiệp, có tiền, muốn gì được nấy”.
Nghiêm lặng lẽ xoay người nhìn lên trần nhà, im lặng một lúc rồi mới trả lời tôi: “Những thứ cô nhìn thấy chưa chắc là sự thật. Những điều cô nghĩ là niềm vui, lại chưa chắc là niềm vui với người khác. Giống như tôi, nhiều lúc, tôi cảm thấy cuộc sống như cô cũng rất tốt”.
“Tốt thế nào cơ?”.
“Không phải lo làm cách nào để tiếp tục tồn tại. Đặt lưng xuống là có thể thoải mái nhắm mắt ngủ”.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, cũng thấy phải. Tôi tuy nghèo nhưng lại có niềm vui của người nghèo, không phải lo người nào tìm cách hại tôi, đi làm về mệt đặt lưng xuống là có thể ngủ ngon, không vận động đầu óc nhiều nên không phải suy nghĩ xem làm thế nào để chèo lái cả một tập đoàn lớn cả.
Tôi đáp: “Cũng phải. Nhưng dùng những thứ thuốc đó không tốt, tôi nghe nói ảnh hưởng nhiều đến thần kinh. Anh còn phải giữ đầu óc tỉnh táo để điều hành tập đoàn nữa chứ”.
Lần này, tôi nghe thấy tiếng cười khẽ trầm thấp của anh ta: “Tưởng tôi ng.hiệ/n thật đấy à?”.
“Không, nhưng mà… tôi nghe nói dùng mấy thứ đó vào, dù ít hay nhiều cũng làm ra nhiều hành động khó coi lắm”.
“Ví dụ xem?”.
“Như… chơi… chơi…”. Hai chữ ‘chơi some’, hoặc ‘làm cùng với nhiều người’ tôi không thể nào nói ra được. Cảm thấy ngượng không sao mở miệng nổi. May sao ấp úng một hồi thì Nghiêm nói:
“Chơi some à?”.
Mặt tôi bỗng đỏ bừng: “Vâng”.
“Ai tiêm nhiễm vào đầu cô những thứ này thế? Con bé Phi đó hả?”.
Tôi chớp chớp mắt, ngước lên nhìn anh ta: “Không phải ạ?”
“Vớ vẩn”.
“Cô ấy nói dùng thuốc vào thì một người không đủ… với cả ban nãy thấy có 5, 6 cô đi tìm anh nữa, nên tôi tưởng…”.
“Tôi không có nhiều sức đến thế đâu”. Anh ta cười đầy bất lực: “Đủ sức thì cần phải sang bên này à?”.
“Cũng phải”. Tôi gật đầu: “Nhưng sao anh lại chơi với những kiểu bạn này vậy? Không phải tôi có ý chê bạn anh đâu, mà là tôi thấy phong cách của anh và phong cách của những người bạn của anh khác nhau. Mà hình như cũng không thân nữa”.
“Khác nhau thế nào?”.
“Thì kiểu một bên thì đồi trụy quá mức, một bên thì tạm thời tôi chưa thấy đồi trụy”.
Có lẽ câu trả lời của tôi quá ngây thơ, khiến Nghiêm không nhịn được bật cười thành tiếng, tôi lại càng xấu hổ nên gò má nóng ran lên, lúng túng nói: “Nếu tôi nói không đúng thì thôi, anh đừng để bụng”.
“Không phải là không đúng, mà là từ trước đến nay tôi chưa từng thấy ai thật thà như cô. Nhưng cô nói đúng đấy, đám bạn tôi trước giờ luôn nổi tiếng đồi trụy, chỉ là không có ai dám nói ra thôi”.
“Vậy tại sao anh vẫn chơi với những người đó?”.
“Vì mối quan hệ công việc”. Giọng của Nghiêm rất bình thản, chất giọng Hà Nội đặc trưng, nhẹ nhàng dễ nghe: “Ví dụ như cái người hay trêu cô, cậu ta là người thừa kế của tập đoàn Hoàng Hải, nhiều năm nay Vĩnh Nghiêm vẫn luôn có nhiều sản phẩm cần hợp tác với Hoàng Hải. Những người còn lại cũng đều là chủ doanh nghiệp, hoặc con trai của tổng giám đốc một công ty nào đó. Tất cả mối quan hệ đều có lợi cho việc phát triển của Vĩnh Nghiêm, mà Vĩnh Nghiêm cũng có thể giúp bọn họ phát triển. Đây là mối quan hệ có đi có lại”.
Tôi như vỡ lẽ ra, lập tức “Ồ” lên một tiếng: “Tôi hiểu rồi”.
Ngừng lại vài giây, tôi lại nói thêm: “Bọn họ toàn là con nhà giàu, thích cuộc sống thác loạn như thế, nên dù anh không thích cũng phải hòa nhập theo, một năm tổ chức tiệc trên du thuyền một lần để củng cố mối quan hệ. Chấp nhận để các cô gái kia theo làm phiền một vài ngày cũng vì lý do đó, tôi nói có đúng không?”.
“Thông minh ra một chút rồi đấy”.
“Thế còn việc dẫn tôi đi theo lần này. Có phải anh lại lợi dụng tôi để mấy cô gái kia đỡ làm phiền không?”.
Nghiêm không trả lời, chỉ hỏi ngược lại tôi: “Cô có chấp nhận không?”.
“Không sao cả. Dù gì tôi cũng được đi chơi ké du thuyền của anh, được câu cá, được nướng hải sản. Chúng ta cũng coi như lợi dụng lẫn nhau, có qua có lại”.
Hình như anh ta không ngờ tôi sẽ trả lời thế này nên im lặng nhìn tôi hồi lâu, nhìn đến mức ngay cả tôi đang có lý do để giận anh ta, cũng cảm thấy trong lòng bối rối.
Một lát sau, Nghiêm mới vỗ vỗ xuống đệm bên cạnh mình, bảo tôi: “Lên đây ngủ đi”.
“Gì ạ?”.
“Lên trên này nằm, ngồi ở đó một lúc kiểu gì cũng say sóng”.
Tôi lắc đầu từ chối: “Không sao đâu. Anh cứ ngủ đi”.
“Sao bảo không sợ tôi ăn thịt cô?”.
“Không sợ, nhưng nằm cùng như thế không tiện”.
“Đã gọi là có qua có lại, tội gì phải chịu thiệt về mình? Tôi nằm giường của cô, cô chịu say sóng nhường giường cho tôi ngủ, cô bị ngốc đấy à?”. Anh ta nằm dịch vào trong một chút, khẽ nghiêng người, nhường cho tôi nửa phần giường còn lại: “Mau lên, hai tiếng nữa trời sáng rồi. Không muốn ngày mai chỉ nằm bẹp trong phòng thì lên ngủ đi”.
Nghe anh ta nói vậy, tôi mới bắt đầu có cảm giác rõ rệt là mình say sóng. Ban nãy nằm trên giường không sao, nhưng ngồi ở ghế này lắc lư, còn ngược chiều tàu chạy nên tôi bắt đầu lâng lâng rồi.
Nhưng tôi vẫn cố chấp hỏi: “Lịch trình ngày mai của anh là gì thế?”.
“Cho cô chọn đấy”.
“Câu cá nữa được không?”.
“Được. Gần đây có một đảo nhỏ, khoảng 9h sáng mai sẽ dừng chân ở đảo chơi một lúc. Nếu cô muốn lướt bằng ca nô hay đi bơi, bắt cua trong hốc đá, thì giữ sức từ giờ đi. Sáng mai cho cô trải nghiệm”.
Đúng là chẳng có gì dụ dỗ được tôi ngoài việc ăn và chơi, nghe đến dừng chân ở đảo, đi chơi bằng ca nô rồi bắt cua các thứ, đầu óc tôi đã tưởng tượng ra đủ thứ tươi đẹp rồi. Tất nhiên tôi không muốn đêm nay thức trắng, còn say sóng nằm bẹp rồi sáng mai không đi được, nên đắn đo một lúc rồi cũng rón rén trèo lên giường, nằm cạnh Nghiêm.
Tôi xoay lưng lại phía anh ta, lẩm bẩm nói: “Chúng ta mỗi người một nửa giường, không ai động vào ai đấy”.
Anh ta hơi buồn cười, lại nhích vào trong một chút: “Ngủ đi”.
Sau đó, bởi vì thân tàu vẫn lắc lư lắc lư đạp gió rẽ sóng, nằm trên giường giống như được nằm trên một chiếc nôi đung đưa đung đưa, tôi bắt đầu thấy hai mắt mình rít lại, cơn buồn ngủ kéo đến, dần dần trở nên mơ màng.
Lúc đầu, tôi vẫn còn sợ Nghiêm sẽ động chạm gì đó nên không dám ngủ, nhưng rất lâu sau vẫn thấy anh ta không có động tĩnh, mà nghĩ tới bên ngoài nhiều người đẹp như thế mà anh ta cũng không cần, tôi còn phải lo gì. Thế nên sau một hồi đấu tranh tư tưởng tôi cũng an tâm chìm vào giấc ngủ.
Chắc vì mệt nên tôi ngủ rất say, ngày hôm sau khi nghe tiếng còi tàu réo một hồi rất dài mới mở mắt tỉnh dậy, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy chính là yết hầu đầy nam tính của một người đàn ông.
Rõ ràng đêm qua chính tôi là người tuyên bố mỗi người một nửa giường, không ai động chạm vào ai, nhưng cuối cùng chính tôi là người lấn sang phần giường của Nghiêm, còn chui vào giữa lòng anh ta, dù không ôm nhưng gần như dính sát vào ngực của người đàn ông kia rồi, nếu anh ta tỉnh dậy mà bắt gặp cảnh này thì chắc tôi nhục mặt không để đâu cho hết.
Thế nên, để không phải nhảy xuống biển cho đỡ xấu hổ, tôi đành rón ra rón rén lùi ra khỏi người anh ta, vừa lùi vừa thầm cầu trời khấn phật cho Nghiêm đừng mở mắt, nhưng vừa mới rời khỏi lòng anh ta thì còi tàu lại vang lên lần nữa.
Tim tôi gần như sắp nhảy vọt lên tận cổ họng, lập tức ngẩng phắt lên nhìn Nghiêm. Anh ta dường như cũng bị tiếng còi tàu đánh thức nên khẽ nhíu mày, sau đó ngái ngủ mở mắt ra, ánh mắt ngay lập tức chạm vào mắt tôi.
Lòng tôi vốn đã nhộn nhạo như bị hàng trăm con kiến bò vào, bây giờ lại vì lần chạm mắt này mà nhảy nhót như đ.iên, hai má nóng bừng, bối rối rất lâu mới nặn ra một nụ cười méo xệch: “Anh dậy rồi à?”.
Nghiêm có lẽ cũng phát hiện ra tôi xấu hổ nên không vạch trần, chỉ quay đi chỗ khác, khẽ nói: “Còi tàu kêu mấy tiếng rồi?”.
“Hai tiếng”.
“Thế thì khoảng 8 rưỡi rồi. Dậy đi, ăn sáng xong là vừa thời gian cập bến ở đảo”.
“À… vâng. Tôi dậy đây”.
Tôi nhanh như chớp bật dậy, lại lúng túng không biết đi đâu nên nhìn quanh một hồi rồi chạy vào phòng tắm. Ở trong đó giả vờ rửa mặt đánh răng rửa mặt hồi lâu, lát sau rón rén đi ra thì Nghiêm đã đi rồi. Chăn gối đã được anh ta gấp gọn lại sạch sẽ, ngay cả ga giường cũng được kéo lại phẳng phiu, gọn gàng y hệt như chưa có ai từng nằm trên đó vậy.
Tôi khẽ thở phào một tiếng, cảm giác kiến bò trong lòng rút cuộc cũng tan đi, nhưng lại cảm thấy có chút trống vắng khó tả. Tôi không thích cảm giác này nên lại quay vào phòng tắm rửa mặt thêm lần nữa, đến khi bình ổn lại mới thay một bộ quần áo đơn giản rồi ra bên ngoài.
Có lẽ đêm qua mọi người chơi rất nhiệt tình nên hôm nay ở phòng sinh hoạt chung chỉ có lác đác vài người ra ăn sáng, vẻ mặt ai cũng uể oải mệt mỏi. Tôi thấy Nghiêm đang ngồi uống cafe với Vũ rồi nói chuyện gì đó, trên bàn có hai đĩa thức ăn vẫn còn nguyên.
Anh ta cũng nhìn thấy tôi, nhưng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu tôi tự đi lấy đồ ăn. Tôi khẽ gật đầu, cầm bát đi lấy một tô cháo và một miếng bánh mì, ngồi yên lặng một góc ăn uống, xong xuôi thì thuyền cũng vừa vặn dừng ở trước một hòn đảo.
Vũ đi ra boong tàu, nhìn hòn đảo kia rồi quay sang nhìn Nghiêm: “Đảo này lạ phết anh Nghiêm nhỉ? Trông có vẻ sạch sẽ đấy”.
“Chưa nhiều người đến nên còn sạch sẽ, vài năm nữa đông khách đến rồi thì chắc cũng thành cái bãi rác thôi”
“Xa thế này chắc chẳng mấy mống đến đâu”. Gió thổi bay mái tóc xoăn xù xù của anh ta, Vũ nham nhở hỏi: “Giờ đi ca nô vào trong đảo hả?”.
“Ừ, cậu thích cái nào thì xuống chọn đi”.
“Có cần em gọi hội anh Tiến lần nữa không? Mấy ông này gọi sáng giờ 3 lần rồi mà vẫn không bò dậy được. Ai bảo đêm qua chơi hăng quá làm gì”.
Nghiêm đáp: “Chắc không dậy nổi đâu, thôi mặc kệ bọn họ đi. Khi nào dậy thì tự đi ca nô vào đảo”.
“Vâng”
Trên du thuyền có 4, 5 chiếc ca nô nhỏ, thủy thủ trên tàu thả xuống nước xong, Vũ và mấy người nữa trèo theo thang dây xuống dưới. Các cô gái chỉ mặc bikini nhanh nhẹn nhảy xuống, vừa mới đặt chân lên ca nô đã nhún nhảy hò hét, người đàn ông lái ca nô cũng cười vang, lập tức vặn ga lái thẳng đến hướng đảo.
Tôi với Nghiêm lên chiếc ca nô cuối cùng, anh ta trèo xuống thang dây trước, tôi trèo sau, nhưng vì tôi say sóng nên nhìn xuống dưới mặt biển một lúc đã thấy choáng váng hết cả người, phải lần mò từng bước. Lúc sắp đến gần mặt biển thì lại càng say sóng, tay chân bắt đầu bủn rủn, may sao đúng lúc này thì có một vòng tay ôm lấy eo tôi:
“Trông cô bình thường cũng có nhát c.hế/t thế đâu? Bảo biết bơi mà”. Người đàn ông kia rất khỏe, lại có thể giữ được thăng bằng trên ca nô. Anh ta chỉ cần nhấc đúng một cái là đã đặt được cả người tôi xuống ca nô rồi.
Tôi nhăn nhó chống chế: “Tôi bảo biết bơi là vì tôi chỉ bơi ở suối thôi. Ở biển rộng quá, lần đầu tiên đi thì ít nhiều cũng phải sợ chứ?”.
“Lát nữa đi ca nô có sợ không?”.
Tôi quay đầu nhìn hòn đảo hoang sơ xinh đẹp cách tầm mắt mình không xa, thấy ở đó có màu xanh của lá, màu xanh của trời, màu xanh của cả nước biển, cùng với sự yên bình của một nơi ít có ai đặt chân đến. Thật sự cảm thấy thích nhiều hơn sợ.
Tôi kiên quyết lắc đầu: “Không sợ. Chắc biển này không có cá mập đâu nhỉ?”.
“Rơi xuống thử là biết”
“Nếu rơi thì tôi cũng sẽ kéo cả anh rơi cùng. Anh nặng cân hơn tôi, đủ một miếng cắn của cá mập. Nó ăn thịt anh no rồi thì không thèm ăn thịt tôi nữa”.
Nghiêm hơi buồn cười, giơ tay vò mái tóc đã bị gió thổi rối tung của tôi: “Lắm lý lẽ. Ngồi vào ghế đi, tôi chở cô vào đảo”.
“Tuân lệnh sếp”.
Ca nô của chúng tôi có 4 chỗ, Nghiêm đeo kính đen ngồi vào ghế lái, ánh mặt trời trên cao rọi xuống gương mặt của anh ta. Ngoài làn da trắng và nốt ruồi đỏ nổi bật trước mắt tôi, còn có bộ dạng thanh niên phóng khoáng thoải mái, lại vô cùng đẹp trai khỏe mạnh, khác hẳn vẻ bề ngoài lạnh lùng khó tính tôi thường thấy.
Lúc này tôi mới công nhận là Hoài nói đúng, nó luôn miệng bảo Nghiêm là soái ca nhưng tôi không bận tâm, đến hôm nay đi cùng anh ta mới biết, đối với người khác thì Nghiêm soái ca thật. Ông trời hình như rất ưu ái anh ta nên không những cho anh ta sinh ra từ vạch đích, mà còn cho anh ta một gương mặt rất ưa nhìn, nếu không muốn nói thẳng ra là nhìn một lần liền có cảm giác đẹp trai c.hế/t đi được.
Nhưng đẹp trai thì liên quan gì đến tôi, tôi bận tâm làm gì nhỉ?
Mặt tôi phút chốc lại nóng lên, không dám nhìn bộ dạng cầm lái ca nô mạnh mẽ lướt sóng của anh ta nữa, chỉ quay đầu đi nơi khác. Ca nô của chúng tôi lướt đi trên mặt biển rộng lớn, sóng rẽ sang hai bên, từng mảng bọt trắng bắn tung tóe đem lại sự mát rượi cùng sảng khoái.
Tôi thích thú thò tay ra vợt nước, lại có cảm giác dưới đầu ngón tay mềm mềm cứng cứng, mát đến mức chỉ muốn hét lên một tiếng. Nghiêm ở bên cạnh thỉnh thoảng liếc sang tôi, thấy vẻ mặt tôi phấn chấn như nắng mới khẽ cười: “Thích à?”.
“Vâng, mát thế, đi ca nô thích thật đấy”.
“Cẩn thận cá mập cắn tay đấy”.
Tôi bĩu môi: “Còn lâu tôi mới sợ”.
Anh ta không nói nữa, lại tiếp tục lái ca nô đi trên biển, có điều, càng đi vào sâu thì càng nhiều đá ngầm, Nghiêm phải lách bên này tránh bên kia, ca nô cũng ngả nghiêng theo từng lần lắc vô lăng của anh ta.
Tôi sợ rơi xuống biển thật nên cứ giữ chặt lấy tay nắm bằng sắt bên cạnh, vẫn cảm thấy chòng chành không an toàn. Nghiêm thấy vậy mới nói:
“Ngồi dịch vào đây”.
Tôi ngoan ngoãn ngồi xích vào gần anh ta, nhưng vẫn ngả nghiêng theo từng lần chòng chành của ca nô. Cuối cùng, tôi phải vứt hết cả mặt mũi ôm ngang lấy eo Nghiêm, hét thật to:
“Tối qua anh chiếm giường của tôi, giờ tôi lợi dụng anh, chúng ta có qua có lại đấy”.
Thân thể anh ta khẽ cứng lại, Nghiêm cúi xuống nhìn tôi, hơi bật cười: “Khôn lỏi”.

Yêu thích: 4.4 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN