Yêu Hận Tựa Như Núi - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
203


Yêu Hận Tựa Như Núi


Phần 18


Giữa những tiếng ào ào của sóng, giữa mặt biển mênh mông, giữa bốn bề gió lộng, tôi ngồi bên cạnh ôm Nghiêm chặt cứng lướt đi trên ca nô. Ban đầu chỉ là sợ ngã nên muốn giữ thật chặt, nhưng sau đó tôi mới phát hiện ra sống lưng anh ta thẳng tắp dưới nắng, dù gặp mặt biển chòng chành hay đôi lần ngả nghiêng thì cũng chưa từng run sợ, mạnh mẽ kiên cường giống như có thể gánh đỡ được cả đất trời vậy.
Ở bên cạnh một người đàn ông như vậy, bất giác mọi nỗi sợ hãi trong lòng tôi cũng nhanh chóng dịu xuống, tôi không còn quan tâm đến bên dưới kia là cá mập hay thứ gì nữa, chỉ thấy đoạn đường này bỗng dưng trở nên thật dịu dàng đẹp đẽ, trái tim giấu trong ngực cũng nhẹ nhàng xốn xang.
Có điều, cảm giác ấy không tồn tại được quá lâu, chỉ 5 phút sau thì ca nô của chúng tôi cũng đến được bãi cát bên rìa đảo. Nghiêm từ từ giảm ga rồi dừng lại cách bãi cát chừng 4, 5 mét, sau đó, anh ta nhảy xuống bên dưới trước rồi vươn tay ra:
“Trèo xuống đây”.
Tôi nắm lấy tay anh ta để giữ thăng bằng, lại cảm thấy năm đầu ngón tay tê rần rần như có điện giật. Người đàn ông kia thì vẻ mặt vẫn bình thản như không, khi tôi chuẩn bị trèo xuống. anh ta lại dùng một tay nắm eo tôi rồi nhấc bổng xuống dưới, nhanh gọn y hệt như lúc đỡ tôi xuống từ thang dây vậy.
Mặt tôi bắt đầu nóng lên, cố kiếm chuyện để nói: “Bình thường có thấy anh tập gym đâu, sao anh xách tôi dễ thế?”.
“Người cô mỏng như tờ giấy, không xách nổi cô thì còn được tích sự gì?”
“Mỏng đâu mà mỏng, tôi 46kg đấy”.
“46kg à?”. Nghiêm cười cười: “Thế thì sắp đủ một miếng đớp của cá mập rồi đấy. Ăn nhiều vào, đủ 50kg thì ném cô xuống biển cho cá mập gặm mới bõ”.
Tôi hừ một tiếng, không thèm chấp anh ta nữa mà chỉ lõm bõm đi vào bờ. Chỗ ca nô chúng tôi dừng vẫn còn cách bãi cát khoảng 4, 5 mét, nước biển ngang bắp chân, bên dưới còn có đá ngầm, phải di chuyển thật chậm mới không bị san hô cứa rách thịt.
Nghiêm còn neo ca nô vào đá nên đi sau tôi, tôi đi được hai mét, thấy dưới chân toàn san hô mới quay đầu bảo anh ta:
“Ở dưới chân nhiều san hô lắm, anh đi cẩn thận đấy”.
“Ở dưới chân nhiều san hô, đi từ từ thôi”.
Cả hai không hẹn mà cùng đồng thời nói như vậy khiến tôi bỗng ngơ ra, sau đó mặt đã đỏ càng thêm đỏ. Nghiêm cũng ngẩn ra nhìn tôi một giây rồi bật cười: “Đi đi”.
Lúc vào đến nơi thì hội anh Vũ kia và mấy cô gái đang vui vẻ đuổi bắt nhau trên bãi cát. Tôi thấy tay trái Vũ cầm một xấp dollar dày, tay phải tung vài tờ lên trời: “Em nào đuổi kịp anh thì tiền này là của em ấy. Các em, đuổi theo anh xem nào”.
Mấy cô gái kia cười tươi rói chạy theo, hai bầu ngực nhấp nhô nảy lên dưới nắng. Vũ bị đuổi bắt, lại tiếp tục tung dollar lên trời, vài người có hứng thì nhặt, vài người dẫm lên tiền rồi cứ thế chạy theo anh ta, không khí trên bãi cát thoạt nhìn rất vui vẻ, nhưng tôi lại cứ cảm thấy khó mà nhìn nổi.
Những người bạn này của Nghiêm chỉ có tiền, những tờ dollar kia có khi bằng cả nửa đời lao động vất vả của người làm thuê như chúng tôi, nhưng đối với bọn họ thì có lẽ chỉ là vài tờ giấy vụn để đem ra làm trò tiêu khiển, nên tôi mới thấy thế giới của bọn họ khác mình thật, khác đến nỗi nhìn bọn họ dẫm lên tiền cũng thấy tiếc rẻ và khó chịu.
Đang đứng ngẩn ra nghĩ ngợi thì Nghiêm đã đi đến sau lưng từ khi nào, Vũ nằm dang rộng tay chân trên cát, ba cô người đẹp nằm đè lên người anh ta, vừa liếc thấy Nghiêm đi đến đã lên tiếng gọi:
“Anh Nghiêm, lại đây chơi đi. Lâu lắm mới chơi đuổi bắt, buồn cười c/hế.t đi được ấy”.
“Không rảnh”
“Ơ, được nghỉ mà không rảnh. Thế anh định làm gì?”.
“Tôi đi bơi”.
“Đi bơi á? Em cũng muốn đi”.
Vũ lập tức đẩy mấy cô em ra rồi đứng dậy, phủi phủi chân tay rồi cười toe toét chạy theo Nghiêm đi bơi. Lúc này, anh ta mới quay sang tôi:
“Có muốn bơi không?”.
“Ở đây luôn ạ?”. Tôi quay đầu nhìn ra biển, đáp: “Ở đây nhiều đá ngầm, sóng lớn lắm. Hay là đừng bơi ở đây”.
“Ban nãy lúc buộc ca nô tôi có xem rồi, phía bên phải đảo ít đá ngầm, biển nông, bơi ở đó chắc được”. Nói tới đây, Nghiêm lại liếc bộ đồ đang mặc trên người tôi: “Mang đồ bơi không?”.
“Không, nhưng tôi mặc đồ này cũng được. Trời nắng thế này lát lên bờ phơi nắng một chút là khô ngay ấy mà”.
“Đi thôi”.
Thế là cả đoàn lại rồng rắn kéo nhau đến bên phải hòn đảo, đúng như Nghiêm nói, ở đây có một vùng biển ít đá ngầm, sóng biển rất êm, độ sâu cũng không lớn, có thể bơi được.
Vũ lúc đầu thì hào hứng, nhưng lúc chuẩn bị bước xuống nước lại nhụt chí, dè dặt hỏi Nghiêm ở đây có cá mập không.
Nghiêm đáp nhẹ tênh: “Biển nào chẳng có cá mập, cậu sợ thì đừng bơi nữa, lên bờ chơi đuổi bắt tiếp đi”.
“Em mà sợ á? Em sợ gì?”. Vũ không muốn mất mặt trước mấy cô gái kia, lững thững đi xuống nước: “Gặp cá mập em còn bắt để lát nữa nướng luôn ấy chứ. Em hỏi có cá mập không để chuẩn bị sẵn tinh thần bắt đấy, anh đừng có khinh em”.
“Thế thì có tài sản gì để lại hết trên bờ đi, không lát nữa làm mồi cho cá mập lại không trăn trối kịp”.
“Ôi, độc miệng độc mồm nhất trên đời này chắc chỉ có mình anh thôi đấy. Sao bọn em lại đi cùng anh được không biết. Đồ độc miệng”.
Nói tới đây, Vũ lập tức quay đầu lại, vẫy vẫy tay với mấy cô em: “Đi thôi các em. Hôm nay anh đây sẽ cho các em thấy anh đây bơi giỏi thế nào. Lát nữa em nào chưa biết bơi thì cứ nói với anh, anh sẽ dạy các em tận tình chu đáo”.
Các cô gái hào hứng chạy ra biển: “Em chưa biết bơi anh Vũ ơi, anh Vũ dạy em đi”.
“Dạy em nữa”
“Từ từ, xếp hàng từ từ thôi, một lúc 7, 8 em thế này anh lấy đâu ra sức hả? Từng em một chạy lại đây”.
Có mấy cô gái chạy qua chỗ chúng tôi, thấy Nghiêm chưa xuống nước mới dừng lại chờ anh ta, lại hỏi tôi có xuống không, tôi gật gật đầu, cũng bắt đầu xắn quần áo lên để tắm biển.
Tôi hỏi đùa Nghiêm: “Anh có định dạy tôi bơi không đấy?”
Anh ta quay sang lườm tôi một cái: “Cô thấy tôi rảnh rỗi lắm à?”.
“Rảnh chứ. Ít nhất là hôm nay rảnh. Trước giờ tôi chỉ bơi ở suối thôi, chưa bơi ở biển bao giờ. Lát nữa anh bơi thì nhớ để ý tôi chút nhé, tôi sợ bơi ra ngoài rồi bị sóng cuốn không vào được, lại mất công mọi người phải đi tìm”
“Cần gì phải đi tìm, cứ neo thuyền ở đây, đợi đủ 3 ngày là tự khắc nổi lên”
Tôi bĩu môi: “Anh Vũ bảo anh độc miệng không sai mà. Độc miệng thế này mai sau trời mưa nhớ trốn cho kỹ đấy, thiên lôi dễ nhăm nhe anh lắm đấy”.
Nghiêm đưa tay vò mái tóc tôi, làm cho rối tung lên: “Mau xuống bơi đi”.
“Vâng”.
Tôi chạy ra biển trước rồi nhảy ùm một cái, chỉ vài giây sau cũng nghe một tiếng ‘ùm’ nữa, Nghiêm cũng nhảy xuống theo tôi. Trước giờ tôi chỉ bơi ở suối nên lần đầu ra biển liền bị ngợp bởi sóng, nhưng vì đã biết bơi từ trước nên chỉ tốn nửa phút là có thể lấy lại thăng bằng, bắt đầu duỗi tay thẳng lưng bơi ra ngoài xa.
Nước biển bao bọc thân thể tôi mát rượi, nước trong vắt có thể nhìn thấy được cả đáy cát cùng những sinh vật dưới chân, ánh mặt trời lấp lánh rọi xuống cũng như xuyên được qua nước, từng chiếc vảy bạc của những con cá bơi bên dưới như được phát sáng, đẹp và nên thơ đến nức cả lòng người.
Tôi thích thú giơ tay ra muốn quơ một con, nhưng cá bơi rất nhanh, chỉ một loáng là biến mất tăm mất dạng.
Nghiêm cũng nhanh chóng bơi song song với tôi, anh ta cũng quờ tay ra để hớt cá, nhưng động tác gãy gọn dứt khoát, chỉ một giây sau trong tay đã nắm được một con cá nhỏ bằng nửa ngón tay.
Hai mắt tôi sáng rực lên, không thể nói chuyện, chỉ cười toe cười toét. Nghiêm trông thấy mới chìa tay ra đưa con cá cho tôi. Tôi chụm cả hai tay định lấy, nhưng cá nhỏ chạy rất nhanh, vừa từ tay anh ta ra đã vội vàng bơi đi mất, tôi túm lại không được thì mặt mày lại lập tức tiu nghỉu.
Lúc này, không khí trong phổi đã hết nên tôi phải trồi lên để thở, Nghiêm cũng trồi lên theo. Tôi vuốt nước trên mặt, ngửa đầu lên trời ra sức hít thở xong mới nói: “Dưới này nhiều cá quá, nhưng không có dụng cụ thì không bắt được”.
“Hôm qua ăn cá vẫn chưa chán à?”.
“Chán rồi, nhưng nhiều cá nên tôi vẫn thích bắt”.
“Muốn thử bắt tôm với ốc không? Hai loại đó dễ bắt hơn cá nhiều”.
Tôi gật gật, ánh nắng trên cao phản chiếu xuống mặt biển làm tôi chói mắt, nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn thấy gương mặt của Nghiêm bên cạnh, tôi càng thấy chói mắt hơn: “Ban nãy tôi thấy có ốc ở khe đá, chắc trong đó cũng có tôm trốn đúng không?”
“Không rõ nữa”. Nghiêm lại hít vào một hơi thật sâu: “Xuống thử xem mới biết được”.
Hai chúng tôi lại lặn biển lần nữa, lần này rúc vào tận trong khe đá để bắt ốc biển. Biển ở đây còn rất hoang sơ nên có rất nhiều sinh vật hình thù kỳ dị xinh đẹp, có nhiều loại ốc to thật là to, có cả những con cua màu xanh chui lủi trốn dưới cát. Chúng tôi bắt được một nắm ốc, sau đó, tôi còn tóm được một con tôm hùm to bằng cổ tay, lần đầu tiên bắt được tôm hùm nên tôi sung sướng đến mức muốn hét lên, nhưng ở dưới nước không hét được nên tôi chỉ có thể cười tít cả mắt, cả người lắc lư nhảy nhót, cố ý chìa con tôm hùm ra khoe với người đàn ông kia.
Nghiêm cười cười, bơi lại gần tôi, lúc anh ta định cầm giúp con tôm thì bỗng dưng lại có một cơn sóng ngầm từ ngoài khơi dội đến. Dường như có một tàu lớn vừa qua vùng biển này nên sóng rất mạnh, đẩy anh ta lao lại phía tôi, đồng thời cũng xô tôi lao vào vách đá.
Tôi định bơi ngược chiều sóng đánh, nhưng Nghiêm cũng ngay lập tức kéo tôi lại rồi ôm tôi vào lòng. Đợt sóng ngầm kia nhanh như chớp đánh qua thân thể chúng tôi, không đau lắm nhưng lại có cảm giác áp lực của nước đè lên phổi, cơ thể cũng chòng chành trượt đi một quãng.
Bình thường chắc chắn tôi sẽ sợ, nhưng bây giờ được toàn thân anh ta bao bọc như vậy, lại nhớ đến lúc bị ngã xe đạp điện cũng không đau, cho nên tôi như một thói quen, chẳng còn lo sợ điều gì cả. Ngược lại, hai tay còn vòng ra sau, ôm chặt lấy Nghiêm.
Cơn sóng ngầm đến rất nhanh cũng tan đi rất nhanh, chỉ mấy giây sau là không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Khi bốn bề nước biển xung quanh yên bình trở lại, tôi mới ngước lên nhìn Nghiêm, thật tình cờ, lại bắt gặp ánh mắt của anh ta lặng lẽ quan sát tôi.
Có lẽ do mặt nước quá trong suốt, cũng có thể do mặt trời quá mạnh, đủ để soi rõ đôi đồng tử của người đàn ông có in hình bóng tôi.
Không rõ có phải tôi ảo tưởng hay không mà giây phút ấy, tôi có cảm giác ánh nhìn này của Nghiêm khác hẳn ánh nhìn lạnh lùng của mỗi lần trước đây, không có vẻ mỉa mai hay khinh miệt, không có cáu kỉnh hay lo lắng, không có thờ ơ hay lúng túng, chỉ có sự ấm áp mềm mại khó diễn tả thành lời.
Trái tim của tôi cũng cuống lên, đập như trống dồn trong ngực. Tôi ngẩn ra nhìn anh ta đến mức quên cả thở. Rất may trước khi phổi tôi sắp hết oxy thì Nghiêm đã ôm eo tôi kéo lên, vừa trồi lên được mặt biển thì tôi đã bị sặc, uống mấy ngụm nước thật to rồi ho như muốn trút hết cả gan ruột ra ngoài.
Người đàn ông kia đưa tay vỗ vỗ lưng tôi, đợi đến khi tôi ngừng ho mới rút tay về. Lúc này, tôi vẫn còn cảm thấy xấu hổ vì cảm giác vừa rồi, đành kiếm chuyện để nói với anh ta: “Tôm… con tôm của tôi đâu rồi?”.
“Sắp c.hế/t ngạt đến nơi mà vẫn nhớ đến tôm hả?”.
“Tôi bắt mãi mới được con tôm hùm đó đấy, đang yên đang lành thì tự nhiên lại gặp sóng ngầm, làm xổng con tôm của tôi rồi. Tôi phải xuống tìm lại mới được”.
“Này…”
“Tôi bắt lại xong lên ngay”.
Tôi vừa nói vừa định lặn xuống nước, nhưng Nghiêm lại ngay lập tức giữ vai tôi lại. Quay đầu mới thấy trên tay anh ta là con tôm hùm ban nãy tôi bắt, vừa rồi sóng ngầm mạnh là thế, vậy mà Nghiêm không những bảo vệ tôi, còn không quên giữ tôm cho tôi.
Đột nhiên tôi cảm thấy rất xúc động, nghĩ anh ta tuy độc miệng nhưng lại đối xử rất tốt với tôi, quan tâm đến tôi ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất. Mà chỉ cần như vậy thôi, trong lòng tôi Nghiêm đã khác hẳn những kẻ ăn chơi trác táng khác như Tiến hoặc Vũ rồi.
Tôi xòe tay ra nắm lấy râu con tôm hùm, nhìn anh ta nói: “Anh giữ lại cho tôi à? Cảm ơn nhé, thế mà tôi cứ tưởng làm rơi nó mất rồi”.
“Bắt được mỗi con tôm thôi mà mặt cô cứ như kiểu nắm được cả thế giới vậy”. Anh ta đưa tôm cho tôi, mặt mày lại trở về vẻ thờ ơ như cũ: “Thích lắm à?”.
“Thích chứ. Lần đầu tiên tôi được thấy tôm hùm ngoài đời thật đấy. Tý nữa còn phải làm món tôm hùm nướng nữa”.
“Hôm qua vừa ăn trên tàu còn gì?”.
“Nhưng hôm qua lúc tôi chạy ra thì tôm hùm đã chín rồi, lúc đó là màu đỏ chứ có phải màu xanh, còn nhảy như thế này đâu”.
Nghiêm lườm tôi, hơi buồn cười bảo: “Lắm lý do chống chế. Bơi vào bờ đi”.
“Vâng”.
Vào đến bờ, mấy đứa con gái chúng tôi đi loanh quanh nhặt củi để chuẩn bị nướng tôm. Hội anh Vũ cũng bắt được mấy con ốc to trong khe đá, hớn hở đem về góp, bảo với tôi là bọn họ cũng có phần.
Tôi cười cười, gật đầu: “Vâng. Ở dưới biển còn có cả cua càng xanh nữa, nhưng em chưa bắt được”.
“Cua càng xanh thì có khó gì, lát nữa anh lấy con ốc này làm mồi câu, kiểu gì cũng câu được một xâu cua, ăn tòe mỏ không hết”.
“Thế ạ?”.
“Chứ còn gì? Nhiệm vụ nướng hải sản giao cho các em đấy”.
“Vâng”.
Mấy cô gái kia không biết nhóm lửa, chỉ có tôi loay hoay xếp cây làm bếp, châm lửa rồi đặt tôm lên nướng. Đúng lúc này thì có một chiếc ca nô khác cũng cập biển, Tiến dẫn theo Phi và 2 cô gái nữa vào bãi cát, nhanh chóng hòa nhập cùng đoàn bọn tôi.
Thấy người ngợm tôi ướt sũng loay hoay nướng tôm, Tiến tiện miệng trêu chọc tôi vài câu rồi mới đi qua chỗ của Nghiêm và Vũ, 3 người đàn ông nói chuyện thêm một lát, lại nhảy xuống biển tiếp tục bơi. Ở trên bờ lúc này chỉ còn lại đám con gái đang nhởn nhơ tắm nắng.
Phi đi lại gần bếp lửa, nhìn con tôm hùm sắp chín trên tay tôi: “Sắp ăn được chưa?”.
“Một lát nữa, cái này phải nướng chín mới ăn được”. Tôi cũng liếc cô ta, thấy vẻ mặt Phi có vẻ rất uể oải, bọng mắt thâm quầng, dường như cả đêm qua chơi hơi quá sức.
Phi hỏi: “Tối qua anh Nghiêm ở bên phòng chị à?”.
“Không. Tối qua tôi đi ngủ sớm, anh ấy ở bên ngoài boong tàu chơi cùng mọi người mà”.
“Nửa đêm tự dưng không thấy đâu, bọn này đi tìm khắp cả tàu cũng không thấy. Tôi nghĩ anh ấy chỉ ở bên phòng chị thôi”.
Tôi cười cười, không trả lời mà chỉ nói: “Cô có vẻ quan tâm anh ấy nhỉ? Thích anh Nghiêm thật à?”.
“Anh ấy thì ai mà chẳng thích. So về tiền thì có thể ngang ngửa với lão Tiến, lão Vũ, nhưng tính cách thì hơn hẳn, anh Nghiêm không lấc cấc như hai lão kia, chơi biết điểm dừng, mà cũng không có tai tiếng nhiều như Tiến”. Phi ngáp dài một cái: “Nói chung, phụ nữ muốn trèo lên giường anh ấy đầy. Bọn tôi năm nào cũng chờ đến dịp nghỉ lễ này để được đi cùng, đứa nào cũng muốn thử xem trên giường anh ấy có đạo mạo như bề ngoài không”
“Trước giờ chưa có ai ngủ với anh ấy hả?”.
“Nghe nói có rồi. Thấy con bé đó khen nức nở nên bọn này mới ham”.
Chẳng hiểu sao ban đầu tôi không có hứng thú với chuyện này, nhưng giờ tôi lại tò mò muốn tìm hiểu sâu hơn: “Khen thế nào?”.
“Thì bảo X-Men này kia thôi. Bình thường chơi thuốc thì bọn đàn ông nào cũng thú tính cả, quần quật hành hạ cả đêm không nghỉ là chuyện quá bình thường. Nhưng con bé kia nói ông Nghiêm này có thuốc vào cũng không giống đám kia, dẻo dai sung sức, nhưng vẫn giữ được vẻ đàng hoàng đạo mạo”.
“Thế nên cô mới rủ tôi chơi some à?”
“Chứ sao?”. Phi bĩu môi nhìn tôi một cái: “Cô là người anh Nghiêm đem lên tàu, ai chẳng nói cô là gà của anh ấy”.
“Vớ vẩn. Tôi là người giúp việc bình thường thôi. Có chọn người ngủ cùng, anh ấy cũng sẽ chọn những người nóng bỏng như các cô. Thế nên đừng rủ tôi chơi some xiếc gì nữa, tôi không có cửa trèo lên giường anh Nghiêm đâu”.
“Nói thật hay nói dối đấy?”.
“Nói thật”.
Ánh mắt của cô ta vẫn không dời khuôn mặt tôi, dường như muốn nhìn thật kỹ xem tôi đang nói thật hay nói dối. Tất nhiên là tôi chưa từng nghĩ đến chuyện ngủ với Nghiêm nên chẳng sợ gì cả, Phi quan sát một lúc rồi cũng phải tin:
“Ờ, chắc là thế thật”.
Tôi không nói nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục nướng tôm, Phi ngồi bên cạnh thì vốc cát nghịch trong tay. Một lát sau, có lẽ vì trong đầu vẫn quanh quẩn chuyện trên giường của Nghiêm nên tôi không nhịn được, buột miệng hỏi:
“Người mà cô bảo khen anh Nghiêm nức nở ấy, là người tên Thùy Anh hôm qua cô nói à?”.
“Không. Thùy Anh là vợ chưa cưới của anh ấy”
Nói tới đây, Phi lại xua tay: “Trong hội này ông nào mà chẳng có vợ chưa cưới. Chẳng yêu đương gì đâu, nhưng hai nhà cảm thấy phù hợp nên sau này phải cưới thôi. Có đầy cặp cưới xong vẫn vợ đi cặp với thằng khác, chồng đi ngủ với con khác. Chuyện này quá bình thường”.
“Cuộc sống của mọi người lạ thật đấy”.
“Lạ gì. Giới nhà giàu nào cũng sống thế thôi. Không có chuyện hoàng tử cưới lọ lem, chỉ có hôn nhân vì lợi ích. Gặp được người tử tế thì sau này sẽ đối xử tốt, gặp phải người không tử tế thì đời ai nấy sống, cơm gạo góp chung, con sinh chung, có người thừa kế tài sản và có thêm cổ phần là được”.
“Ừ”.
Chúng tôi vừa nói đến đó thì đám đàn ông cũng quay lại, trên tay ai cũng xách theo ốc và cua, riêng Nghiêm cầm theo 4 con tôm hùm rất lớn.
Tâm trạng vui vẻ của tôi ban nãy sau cuộc nói chuyện với Phi đã bị dập tắt đi quá nửa, tôi nhìn Nghiêm, tự nhiên lại thấy lòng ngổn ngang phức tạp vô vàn. Không có tâm trạng thoải mái vui vẻ nữa, chỉ nói:
“Các anh về rồi đấy à?”.
Vũ ném cua xuống bãi cát ngay gần tôi, nhanh nhảu đáp lời trước: “Đấy thấy chưa? Anh đã bảo kiểu gì cũng câu được cua mà. Một đống cua thế này ăn tòe mỏ đúng không nào?”.
Tôi cười: “Vâng, cua to thế này đúng là ăn tòe mỏ thật”.
Tiến cũng ném một đống ốc xuống cạnh tôi: “Đây đây, còn có cả ốc nữa nhé. Nghiêm nó bắt được tôm hùm đấy, tưởng mỗi trên tàu mới có tiệc buffet hải sản, ai ngờ xuống đây còn có tiệc to hơn”.
“Dưới này chỉ có mỗi tiệc nướng thôi, nếu nướng không đúng ý các anh, ăn không ngon thì đừng chê đấy”.
“Yên tâm đi, bọn này đang đói sẵn rồi, tầm này bỏ ốc sống vào mồm vẫn thấy ngon ấy chứ”.
Tôi tủm tỉm gật đầu, lúc này, Nghiêm cũng xâu xong 4 con tôm hùm vào mấy nhánh cây nhọn đưa cho tôi. Tôi nhận lấy xong liền đặt lên bếp nướng, cũng tiện miệng khen: “Anh bắt được ở đâu mà nhiều tôm to thế?”.
“Bãi đá ngầm xa hơn chỗ ban nãy mấy chục mét”
“Có nhiều tôm không?”.
“Nhiều, nhưng ăn thế này đủ no rồi”.
Tôi gật gật, cảm thấy bắt hải sản chỉ nên bắt ăn đủ no, không tận diệt, như vậy thì hòn đảo hoang sơ này mới giữ được vẻ vốn có của nó. Nghiêm cũng không nói nữa, chỉ nhìn tôi vài giây rồi xoay người đi theo hai người kia đi phơi nắng.
Nướng hải sản xong, chúng tôi mỗi người ăn qua loa một xiên thịt tôm, vài con ốc và hai cái càng cua, no bụng rồi mới bắt đầu lên ca nô rời khỏi hòn đảo đó.
Đám phụ nữ vứt rác đầy ra bãi cát nên tôi cố ý đi cuối cùng, vừa đi vừa nhặt những đồ thừa đó, để gọn vào một góc. Nghiêm đi trước một quãng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi ngại anh ta chờ lâu nên nói: “Sắp xong rồi, đợi tôi chút”
“Cô thích làm mấy việc bao đồng này hả?”.
“Đâu có, tôi làm theo lời anh nói đấy chứ?”.
“Tôi nói gì?”.
“Ban nãy ở trên thuyền anh nói: ‘Chưa nhiều người đến nên còn sạch sẽ, vài năm nữa đông khách đến rồi thì chắc cũng thành cái bãi rác thôi’. Không muốn thành bãi rác thì phải nhặt đi chứ, cũng có ít thôi mà”.
Khi tôi nói xong câu này, ánh mắt của Nghiêm bất chợt biến đổi, giống như anh ta đã tìm ra một thứ gì đó thú vị ở tôi, cũng giống như trong đó ẩn giấu một vẻ hài lòng được cất giấu kín đáo.
Nghiêm khom người, cúi xuống nhặt mấy mẩu rác cuối cùng rồi đưa cho tôi, nụ cười như tan vào trong gió: “Cô để ý đến từng câu tôi nói đấy à?”.
“Không, tại vì câu nói của anh ấn tượng quá thôi”
“Ấn tượng thế nào?”
“Thì nghe xong một lần không quên được ấy”
Nghiêm bật cười:
“Mau đi thôi”
“Vâng”.
Quay về trên tàu cũng đã chiều muộn, chúng tôi tắm rửa xong lại ra ngoài boong tàu hát hò uống rượu. Đêm nay là đêm thứ 2 ở đây, tôi đã bớt cảm thấy lạc lõng như hôm qua nên vẫn ngồi xem bọn họ nhảy múa ca hát, thỉnh thoảng còn vỗ tay hưởng ứng.
Phi thấy vậy nên mới bảo tôi: “Chị Ninh có biết hát không?”.
Tôi lắc đầu nói: “Tôi không biết?”.
“Chơi nhạc cụ thì sao?”.
“Cũng không biết”.
Tiến nhanh chóng chen miệng vào: “Nói thật hay nói đùa đấy? Người có tài thường hay giấu lắm đấy nhé, em biết chơi cái gì thì đứng lên biểu diễn cho bọn này xem nào. Đừng có học ông Nghiêm, cả ngày chỉ biết ngồi một chỗ uống rượu rồi xem bọn này hát”.
Tôi quay đầu nhìn Nghiêm, thấy đúng là từ hôm qua đến giờ anh ta chỉ ngồi yên một chỗ uống rượu, vẻ mặt rất thưởng thức. Bắt gặp ánh mắt tôi nhìn đến, Nghiêm mới nói:
“Thích gì thì cứ chơi đi, chơi với mọi người cho vui”.
“Anh đừng nói là anh không biết hát, cũng không biết chơi nhạc cụ gì nhé?”.
“Tôi có tâm hồn thưởng thức. Thế đã đủ chưa?”.
Tôi bĩu môi lườm anh ta, tủm tỉm cười, Nghiêm cũng cười. Anh ta nhắc lại lần nữa, bảo tôi cứ thoải mái với mọi người cho vui. Tôi đắn đo suy nghĩ một lúc rồi mới quyết định nói tôi biết chơi đàn vĩ cầm, cả đám bạn bè của anh ta nghe xong thì lập tức ‘ồ’ lên, sau đó có một người nhanh nhảu gọi phục vụ mang đến một cây đàn violin.
Vũ uống cạn nửa ly rượu xong lại gào to: “Người đẹp Ninh chơi thử đàn violin đi anh nghe xem nào. Phụ nữ lúc chơi đàn violin là quyến rũ nhất đấy, đúng không anh Nghiêm?”.
Nghiêm khẽ cau mày: “Bớt nói nhảm đi. Để yên cho người ta chơi”.
“Ơ em nói thật mà”. Nói xong, Vũ lại quay sang nhìn tôi, làm động tác mời: “Mời người đẹp Ninh biểu diễn, bọn anh xin rửa tai lắng nghe”.
Tôi ngại ngùng ôm cây đàn violin bước lên, nhìn quanh mọi người một vòng, ánh mắt dừng ở vị trí của Nghiêm chừng hai giây rồi lại càng thấy căng thẳng hơn, rút cuộc phải quay đi chỗ khác.
Trong những âm thanh huyên náo cùng tiếng gió ngoài boong tàu, tôi lẳng lặng hít vào một hơi thật sâu rồi nâng đàn vĩ cầm lên, lẩm nhẩm nhớ lại những giai điệu mà trước đây tôi từng chơi ở bờ hồ, sau đó bắt đầu kéo đàn.
Tiếng du dương của đàn violin ngay lập tức vang lên như lẫn vào trong gió, bản nhạc của Bethoven réo rắt theo từng nhịp kéo đàn của tôi. Ban đầu, tôi cứ nghĩ đã qua lâu như vậy thì tôi cũng đã dần quên cảm giác chơi đàn rồi, nhưng thật kỳ lạ, ngón tay tôi giống như được gắn thêm một đôi cánh thần tiên vậy, cứ thế hòa mình vào tiếng nhạc rồi tăng giai điệu lên mãi, lên mãi, thân thể như hòa vào âm thanh. Đứng giữa bốn bề gió lộng ở mặt biển nhắm chặt mắt, cảm giác như mình đã cùng violin chu du khắp vũ trụ này vậy.
Đến khi bản nhạc kết thúc, tôi mở mắt ra thì thấy bên dưới im phăng phắc, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn tôi, chỉ có Nghiêm là vẫn lặng lẽ giữ nguyên ly rượu trên tay, gương mặt bình thản không một gợn sóng.
Sau đó, Vũ là người vỗ tay trước, tiếp theo là những âm thanh vỗ tay rần rần của mọi người trên tàu. Tiến cầm một ly rượu đầy nhanh chóng đi đến trước mặt tôi: “Anh chưa từng nghe ai chơi đàn violin mà hay như em đấy. Ngưỡng mộ quá, ly này thay cho hoa tặng em nhé”.
Tôi đỏ mặt nhận lấy ly rượu: “Cảm ơn anh”.
“Người đẹp cho anh xin chữ ký được không? Chơi hay thế này mà có người nâng đỡ kiểu gì cũng thành ngôi sao sáng chói, anh phải tranh thủ xin chữ ký từ bây giờ mới được”.
“Thôi anh đừng có trêu em”.
“Anh nói thật đấy”. Nói tới đây, Tiến quay đầu lại nhìn Nghiêm: “Cậu thấy tôi nói có đúng không?”.
Người đàn ông kia lặng lẽ cụp mắt xuống, tự ngửa cổ uống hết ly rượu trong tay rồi thờ ơ đáp: “Không biết”.
“Cái đồ tâm hồn khô như ngói, thế mà bảo có tâm hồn biết thưởng thức”. Tiến cạn ly với tôi, cười nham nhở: “Em cứ mặc kệ nó, nó không biết thưởng thức đâu, chỉ biết nói mồm thế thôi. Cạn ly”
“Vâng, cạn ly”.
Sau đó, có một vài người lên chúc rượu tôi, tôi không uống được nhiều nhưng nể nên không từ chối một ai cả. Người cuối cùng cầm ly cocktail đưa cho tôi là Phi, cô ấy nhìn tôi cười:
“Không nghĩ là chị chơi đàn hay như thế đấy. Tôi thấy anh Tiến nói cũng đúng, có người nâng đỡ thì kiểu gì chị cũng sẽ vụt sáng lên thành ngôi sao”.
“Tôi không dám mơ đâu, nghịch đàn chơi chơi thôi. Nhưng mà dù sao vẫn cảm ơn cô nhé”
“Không có gì”. Phi cười híp mắt, cụng ly của cô ta với ly của tôi: “Uống hết nhé?”.
“Cạn ly”.
Uống xong ly rượu đó thì mọi người lại tiếp tục ca hát, tôi thì bỗng dưng lại thấy lâng lâng chóng mặt. Nghĩ có lẽ do mình không uống được rượu mà tối nay uống tận 5, 6 ly nên mới có cảm giác như vậy, cho nên tôi chỉ ngồi thêm vài phút nữa rồi bảo với Nghiêm mình muốn về phòng.
Anh ta khẽ nhíu mày: “Mệt rồi à?”.
“Vâng, hơi mệt. Với cả buồn ngủ nữa. Tôi đi ngủ trước đây”.
“Ừ. Về phòng ngủ đi”.
“Lát nữa cần gì thì cứ gọi tôi nhé, tôi ngủ tỉnh lắm”. Ý tôi nói đến chuyện tránh yêu quái của anh ta.
Nghiêm dường như cũng hiểu nên chỉ phất tay: “Biết rồi, đi ngủ đi”.
Tôi lảo đảo về phòng, nằm lên giường nhưng chẳng hiểu sao rõ ràng vừa rồi mắt rít tịt là thế mà giờ đầu óc lại cứ căng ra, có cảm giác càng lúc càng tỉnh táo. Thân thể tôi bắt đầu có cảm giác bay bay, từng thớ thịt cũng ngứa ngáy như bị cả trăm con kiến đang bò tới bò lui, khó chịu không biết phải làm sao cả, thành ra cứ quay ngang quay dọc trên giường mãi.
Tôi có đưa tay gãi mấy lần nhưng không có tác dụng, lại thấy cảm người cứ từ từ nóng lên, cổ họng khô khốc. Bò dậy uống bao nhiêu nước rồi cũng không đủ, vẫn thấy khô nóng và dường như còn khát khao mong mỏi điều gì đó, nhưng tôi không định hình được rút cuộc là mình đang có vấn đề gì hay mong đợi điều chi.
Tôi nghĩ do mình say rượu nên mới có cảm giác như vậy, vật vã chịu đựng suốt gần một tiếng, rút cuộc khó chịu quá nên đành phải dậy mở cửa ra ngoài hóng gió.
Lúc này, tiệc rượu ở boong tàu hình như đã tàn, không còn nghe tiếng người huyên náo cười đùa nữa. Tôi muốn ra ngoài đó xem không khí thoáng đãng có làm mình dễ chịu hay không, không ngờ lúc ra tới nơi lại thấy một cảnh khiến tôi phải ân hận.
Ở ngay trước mũi tàu có lổm nhổm mấy người đang nằm trên sàn, nhờ ánh sáng trên đỉnh tàu chiếu đến, tôi có thể lờ mờ trông thấy Tiến đang nằm ngửa giữa ba người phụ nữ. Bọn họ đều không mặc quần áo. Một cô gái ngồi ở bụng anh ta ra sức lắc lư lên xuống, một cô gái khác thì uốn éo đưa ngực vào sát miệng anh ta, cô còn lại thì ngồi bên cạnh chăm chú nhìn bọn họ đầy vẻ thèm m/uốn, chốc chốc còn rên rỉ thay hai người kia.
Cảnh tượng hoan lạc đồi trụy như vậy khiến tôi có cảm giác muốn nôn ra luôn tại chỗ, nhưng thật kỳ lạ, ngoài sự kinh tởm, từ tận sâu trong đáy lòng tôi còn xuất hiện một loại hưng phấn không tên, từng thớ thịt lại thêm râm ran ngưa ngứa.
Cổ họng tôi càng lúc càng khô khốc, cơn nóng không được gió biển làm dịu bớt, ngược lại càng nóng hơn. Trong một giây không khống chế được bản thân, trong đầu tôi còn nghĩ đến một điều làm tôi khiếp sợ, tôi muốn chạy tới thử chạm vào Tiến, tham gia hoan lạc cùng đám người kia.
Nghĩ đến đây, tôi giật mình hoảng hốt, vội vàng cố dùng chút lý trí cuối cùng của mình để ép bản thân quay trở về phòng. Lúc tôi vừa xoay người thì Phi đã đứng sau lưng, cô ta liếc sắc mặt tôi, cười hỏi:
“Cảm thấy muốn rồi phải không?”.
“Cô nói gì cơ?”.
“Muốn chơi nhiều người”.
Tôi cau mày thật chặt, mồ hôi trán vã ra đầm đìa, lúc này mới lờ mờ đoán ra cảm giác kỳ lạ của tôi từ đâu mà có. Tôi nghiến răng bảo cô ta: “Cô bỏ thuốc tôi à?”.
“Yên tâm đi, liều nhẹ thôi. Mới lần đầu thì cho cô liều nhẹ, để cô từ từ thưởng thức khoái lạc nhân gian”. Phi thừa nhận một cách tỉnh bơ: “Bên kia đủ người rồi, cô có muốn chơi cùng tôi không? Với anh Nghiêm ấy”.
“Ai cho cô làm thế? Ai cho cô bỏ thuốc vào rượu của tôi? Cô bị điên à? Cô muốn thì chơi một mình, cô kéo theo người khác làm gì hả?”.
“Không có cô thì sao tôi trèo lên giường anh Nghiêm được? Đừng giả vờ thanh cao nữa, không ai chống được tác dụng của thuốc này đâu. Muốn thì cứ xõa đi, việc gì phải sợ. Đằng nào cũng sướng cả đôi bên, cô có thiệt đâu mà lo”.
“Cô…”. Tôi tức đến nỗi không nói được câu gì, mà người thì càng lúc càng nóng ran bủn rủn. Tôi sợ không khống chế được nên đẩy cô ta ra rồi lảo đảo đi thẳng về phòng. Lúc ngang qua phòng Nghiêm thì bỗng dưng lại thấy anh ta mở cửa ra, nhìn sắc mặt tôi, anh ta lập tức đoán ngay ra có chuyện:
“Có chuyện gì thế?”.
“Tôi…”. Tôi ấp úng nói không thành tiếng, mà thấy gương mặt của Nghiêm, má/u trên người càng lúc càng sôi sục hơn. Rút cuộc, tôi nổi đóa lên mắng anh ta: “Đừng để ý đến tôi”.
Phi cũng ngay lập tức chạy theo, giả vờ nói: “Chị Ninh, anh Nghiêm lo cho chị đấy. Chị nổi khùng lên làm gì. Vào phòng anh ấy đi, để anh ấy xem xem thế nào”
“Tránh ra”. Tôi gằn giọng.
Có lẽ, vở kịch của Phi không qua nổi mắt của Nghiêm, cũng có thể vì anh ta quá tinh tường trước những trò thế này nên không đợi Phi nói câu thứ hai, Nghiêm đã bảo: “Cô giở trò gì đấy à?”.
“Ơ… không, em có làm gì đâu. Em vừa đi ra thì gặp chị ấy ngoài này, em có giở trò gì đâu”.
Anh ta liếc Phi một cái sắc lẹm, sau đó nhanh chân đuổi theo tôi, khi tôi chuẩn bị đóng cửa phòng thì Nghiêm đã nắm lấy cổ tay tôi, nghiêm giọng quát: “Có chuyện gì?”.
Tôi run rẩy muốn vằng tay ra khỏi anh ta: “Đừng động vào tôi”.
“Cô uống nhầm thuốc rồi à?”.
“Tôi không biết, tôi không biết”. Tôi chỉ thiếu điều muốn ôm đầu hét lên, Nghiêm thấy tình hình không ổn mới đẩy tôi vào phòng, đóng cửa lại. Anh ta bảo tôi ngồi trên giường rồi rót cho tôi một cốc nước:
“Uống nước”.
“Anh đừng động vào tôi. Anh về phòng đi. Mặc kệ tôi. Anh còn ở đây nữa là tôi thành ch.ó dại luôn đấy”.
“Gì?”.
“Hình như tôi bị đ.iên rồi”.
Nghiêm giữ chặt lấy vai tôi, ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Ninh, nhìn tôi này”.
Tôi cố gắng ngước lên nhìn, nhưng gương mặt kia bình thường đã đủ làm mê hoặc người khác, lúc này lại như càng quyến rũ gấp bội, khiến tôi không nhịn được, dù cố gắng kiềm chế rồi tôi vẫn không nhịn được, lao vào lòng ôm chặt lấy anh ta:
“Tôi khó chịu. Anh ôm tôi đi, nóng lắm, anh ôm tôi đi”.

Yêu thích: 4.4 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN