Yêu Hận Tựa Như Núi - Phần 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
187


Yêu Hận Tựa Như Núi


Phần 19


Thân thể người đàn ông kia lập tức cứng lại, Nghiêm muốn đẩy tôi ra, nhưng tôi lại cứ như một con gấu Koala bám chặt lấy anh ta, tham lam hít hà mùi hương mát lạnh trên cổ người đó.
“Ninh”. Anh ta né tránh sự đụng chạm của tôi, khẽ cau mày.
“Người tôi nóng, khó chịu c.hế/t đi được. Người anh mát, anh ôm tôi đi”.
“Chịu đựng một chút. Ngủ một giấc là hết thôi”
“Không, tôi không ngủ được. Tôi khó chịu”
“Nghe lời”. Anh ta đỡ gáy tôi nằm xuống giường, lại mở nhiệt độ điều hoà xuống thấp một chút: “Ở trên tàu không tìm được bác sĩ, cũng không có cách nào để đưa cô đến bệnh viện bây giờ cả, cách duy nhất là cô phải tự chịu đựng, hiểu không?”
“Tôi có c/hế.t không?”
“Không. Không phải m.a t/uý, không số/c thu.ốc c/hế.t được. Dạng thuốc này chỉ làm cô không được tỉnh táo, không tự chịu đựng được thì sẽ mất lý trí thôi”.
“Nếu tôi không chịu được thì sao? Tôi không còn lý trí nữa thì sao?”.
Tay vẫn ấn chắc người tôi xuống giường, không cho tôi ngọ nguậy, Nghiêm im lặng nhìn tôi thật lâu, lát sau đó mới thở hắt ra một tiếng: “Dẫn cô đi theo nhưng lại để xảy ra việc này là lỗi của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm”.
“Bằng cách nào cơ?”.
“Tạm thời chưa nghĩ ra được”.
“Vậy bây giờ anh ôm tôi đi”.
Anh ta vẫn lạnh lùng từ chối: “Ngủ đi”.
Tất nhiên tôi không ngủ được, nếu đã ngủ được thì đã sớm ngủ từ lúc mới bắt đầu uống nhầm phải thuốc rồi, đâu cần vật vã đến tận bây giờ.
Người tôi lúc này giống như bị chia thành hai nửa, nóng lạnh đan xen, băng hoả cào xé khắp thân thể, bức bối đến không thở nổi. Tôi muốn cởi phăng quần áo, muốn được người đàn ông kia ôm ấp vỗ về, nhưng anh ta cứ mãi lạnh nhạt như vậy khiến tôi rất tủi thân.
Tôi mở to mắt nhìn anh ta, tròng mắt lóng lánh ánh nước. Nghiêm trông thấy thì hơi ngẩn ra: “Không muốn ngủ thì thôi”.
Tôi vẫn nhìn đăm đăm không nói, người đàn ông kia thì đột nhiên lúng túng không biết làm gì, rút cuộc đành cúi xuống ôm lấy tôi: “Được rồi, được rồi. Đừng có nhìn tôi kiểu đó nữa. Thích ôm thì ôm”.
Trái tim tôi bất chợt nóng lên, lý trí vốn đã trôi đi đâu mất một nửa, giờ lại tiếp tục bị bào mòn: “Anh phải chịu trách nhiệm đấy. Lỗi của anh lớn nhất, anh phải chịu trách nhiệm đấy”.
“Biết rồi”.
“Tôi nóng lắm”
“…”
Tôi ôm chặt lấy anh ta, môi dán lên cổ Nghiêm, khẽ thì thầm bằng hơi thở nóng rực: “Cởi áo cho tôi”
Trong đêm tối, tôi nghe tiếng anh ta hít vào một hơi, thân thể Nghiêm cũng dường như nóng lên, nhưng anh ta vẫn nói:
“Bình tĩnh đi”.
“Không… nóng lắm, cởi ra cho tôi”.
“Ninh…”.
Không đợi anh ta nói hết câu, tôi đã há miệng cắn lên yết hầu gợi cảm của người đàn ông đó. Lực cắn của tôi không nhẹ, thậm chí còn cảm nhận được vị m.áu tanh tanh ngòn ngọt nơi đầu lưỡi, thỏa mãn đến mức làm tôi ngất ngây.
Lẽ ra bị cắn đau như vậy thì Nghiêm phải lập tức đẩy tôi ra, nhưng anh ta không làm thế, chỉ có bàn tay ghì chặt lấy vai tôi, giống như đang ngầm nhắc nhở tôi hãy bình tĩnh.
Nhưng hành động đó không thể khiến tôi bình tĩnh, ngược lại, chẳng khác nào tiếp thêm dũng khí cho tôi làm càn. Tôi cắn xong, lại đưa lưỡi liếm qua vết thương của anh ta:
“Không cởi áo tôi thì cởi áo anh ra đi”. Tay tôi lần mò dọc theo cổ áo của anh ta, tham lam vuốt ve cơ ngực mềm mại mát rượi ở đó: “Tôi muốn sờ, cởi ra cho tôi sờ”.
“Buông tay ra”
“Không buông”
Nghiêm định nói gì đó, nhưng lúc này bên ngoài lại có tiếng gõ cửa. Phi muốn bám theo chúng tôi đến cùng nên nói vọng vào: “Chị Ninh, anh Nghiêm, hai người mở cửa cho em đi. Em mang nước lạnh vào cho hai người đây”
“…”
“Chị Ninh, chị không sao chứ?”.
“…”
“Mở cửa cho em với”.
Tôi ngừng tay sờ ngực Nghiêm, ngước lên nhìn anh ta. Đúng lúc này cũng bắt gặp anh ta cúi xuống quan sát tôi, Nghiêm không mở miệng, nhưng ánh mắt tựa như muốn hỏi ‘Tôi muốn giải quyết cô ta thế nào’.
Thực ra tôi cũng chẳng biết phải giải quyết cô ta thế nào, lúc này đầu óc tôi không thể nghĩ được chuyện cô ta đã bỏ thuốc tôi, tôi chỉ nhớ đến khi ở bãi cát dưới hòn đảo kia, Phi đã nói có người bảo Nghiêm ở trên giường rất đàn ông, dù làm chuyện ân ái cũng rất đàng hoàng đạo mạo.
Tôi nghĩ: Mình nhất định phải thử xem anh ta đàng hoàng đạo mạo thế nào, đàn ông ra sao. Cho nên trước khi Nghiêm kịp quyết định thì tôi đã kéo anh ta xuống rồi hôn lên bờ môi đó.
Anh ta lập tức hốt hoảng định lùi lại, nhưng tôi lại nhanh hơn một bước, không hôn được lại lồm cồm bò lên, đẩy anh ta nằm xuống giường rồi dang chân ngồi lên bụng Nghiêm.
“Này, Ninh, trèo xuống”.
“Tôi bảo anh cởi. Anh có cởi không? Anh không cởi thì tôi xé áo anh bây giờ đấy. Cởi ra”.
“Này…”
Câu tiếp theo anh ta còn chưa kịp thốt ra khỏi thì đã bị môi tôi chặn lại, tôi không những dùng hai tay giữ chặt lấy mặt Nghiêm, còn cắn môi anh ta một cách rất thô bạo.
Chẳng rõ có phải vì khi ngấm thuốc tôi sung sức, hay là vì anh ta không nỡ làm một kẻ đang lên cơn như tôi đau hay không, mà Nghiêm không hề thẳng tay lôi tôi xuống giường, chỉ quay hết bên này đến bên kia để tránh.
Hai chúng tôi giằng co kịch liệt trên giường nên tay và chân va vào vách khoang tàu rầm rầm, âm thanh này lọt ra ngoài cửa dễ khiến người ta liên tưởng mờ ám. Phi có lẽ cũng đoán được bên trong đang xảy ra chuyện gì nên càng sốt ruột đập cửa: “Chị Ninh, mở cửa”.
“…”
“Mở cửa ra đi, em có cách làm cho chị dễ chịu. Mở cửa ra em chỉ cho chị”.
Bên này không hôn được như ý, lại bị cô ta làm phiền nên tôi bắt đầu trở nên cáu kỉnh. Tôi vơ một chiếc gối ném thẳng ra cửa, gầm lên: “Cút đi”.
“Chị Ninh…”.
Tôi hừ lạnh một tiếng, lại giơ tay thô lỗ bóp miệng Nghiêm: “Há miệng ra để tôi hôn”.
Nghiêm thấy tôi nổi khùng lên thì cũng tròn xoe mắt nhìn, cũng quên cả phản kháng. Tôi thấy anh ta nghe lời mới tạm hài lòng cúi xuống hôn, nhưng từ nhỏ đến lớn tôi đã từng hôn ai đâu, ngay cả xem phim đến cảnh diễn viên hôn nhau cũng thấy xấu hổ quay đi. Giờ thực hành thật thì tôi lúng ta lúng túng, hết gặm lại cắn, cắn xong lại gặm, không biết làm sao để chạm được vào đầu lưỡi kia. .
Nghiêm bị cắn đau như vậy, rút cuộc đành phải lên tiếng, anh ta định nói, nhưng đầu lưỡi vừa vươn ra đã bị tôi bắt lấy. Tôi tham lam quấn lấy đầu lưỡi anh ta, vị ngọt ở trên đó khác hẳn với vị m.áu tanh trên cổ Nghiêm ban nãy, giống như một hồ nước mềm mại trong vắt, lại vương cả hơi thở nóng hổi riêng biệt của đàn ông, khiến cho tôi như một kẻ đã được thỏa mãn lại càng muốn được thỏa mãn hơn, tay chân bắt đầu không yên phận, lại vừa hôn vừa xé lung tung cúc áo Nghiêm.
Không biết từ lúc nào cơ thể người đàn ông kia đã không còn mát lạnh nữa, tôi không có cảm giác được mát mẻ, lại tự cởi áo mình rồi nằm đè lên người anh ta. Hai cơ thể nóng hôi hổi đè lên nhau càng làm cổ họng tôi khô khốc, cứ ngọ ngoạy lung tung trên thân thể người đàn ông kia, hết hôn lại sờ, hết sờ lại hôn.
Cứ thế qua một lúc thì anh ta hết chịu nổi, hít vào một hơi thật dài rồi lật người, đè tôi xuống dưới:
“Không bình tĩnh được nữa à?”
Tôi nhỏ giọng rên lên trong lòng anh ta, vẫn một câu: “Khó chịu quá”
“Biết đang đùa với lửa không?”.
“Lửa? Lửa nào cơ? Nóng lắm”
“Cô cứ thế này thì đừng có trách tôi, tôi không kiềm chế tốt như cô tưởng đâu. Muốn yên ổn qua đêm nay thì nằm yên đi”.
“Tôi không cần anh kiềm chế. Tôi khó chịu, anh làm gì đi. Anh dập lửa cho tôi đi”.
“Muốn tôi dập lửa phải không?”.
Tôi gật gật, lại đưa tay lần mò sờ xuống thắt lưng anh ta: “Muốn…”.
Gân xanh trên trán anh ta nổi lên từng đợt, mồ hôi cũng lấm tấm vã ra. Nghiêm nghiến răng nhìn tôi thật lâu, thật lâu, rút cuộc vẫn là nói:
“Thôi bỏ đi”.
Dứt lời, anh ta xoay người trèo xuống giường, nhưng tôi cũng ngay lập tức níu anh ta lại. Tôi như một kẻ mất sạch lý trí cầm ngón tay Nghiêm đưa vào miệng, nhẹ nhàng mút vào một cái. Lần này đến lượt người mất lý trí là anh ta, Nghiêm lẩm bẩm chửi bậy một tiếng, sau đó lập tức xoay người đè tôi xuống lần nữa, ngón tay rút nhanh ra khỏi miệng tôi, khi tôi còn chưa kịp cảm nhận sự hụt hẫng nơi đầu lưỡi thì môi anh ta đã hạ xuống, mạnh mẽ tàn sát cánh môi tôi.
Cảm giác được đáp lại hóa ra còn thỏa mãn gấp vạn lần so với việc ban nãy anh ta chịu nằm yên để tôi hôn. Tôi hài lòng rên lên một tiếng, lại ưỡn người lên cao để thân thể mình dán chặt vào thân thể của anh ta.
Trong bóng tối hỗn loạn, tôi cảm giác được từng ngón tay nóng rực của người đàn ông kia chu du khắp thân thể tôi, sau đó khóa quần jean của tôi bị kéo xuống, từng lớp quần áo còn sót lại nhanh chóng được cởi ra. Tiếp theo ở giữa hai chân có cảm giác buồn buồn không sao giải thích được.
Tôi đợi mãi, đợi mãi mà vẫn không cảm thấy lửa trong người được dập, trong lòng cảm thấy bực bội, lại lôi Nghiêm xuống rồi lặp lại hành động ban nãy, dang chân ngồi lên đùi anh ta.
Một cảm giác căng, trướng, đau lập tức xông lên não, tôi hoảng hốt thét lên một tiếng, người đàn ông kia cũng kinh hãi bật dậy, lập tức ngồi dậy ôm lấy thân thể tôi ghì chặt lại: “Đừng động đậy”.
“Không”. Tôi thở hổn hển, dù đau nhưng lại càng khát khao hơn nữa, cứ nhấp nhổm không yên: “Đừng dừng lại”
“Đau đấy”
“Nhưng khó chịu c.hế/t mất. Anh dập lửa đi, khó chịu c.hế/t mất”.
“Ninh… thả lỏng”.
Tôi không thể thả lỏng, chỉ muốn động. Người đàn ông kia im lặng vài phút, có tiếng hít thở cực lực kìm chế ở bên tai tôi, sau đó, vì tôi không thể ngồi yên nên anh ta đành phải từ từ buông eo tôi ra, để tôi tiếp tục luật động.
Khi những cảm giác khó khăn ban đầu tan đi, trong đầu tôi cuối cùng chẳng còn bận tâm đến bất kỳ sự đau đớn nào khác, tôi như một chú chuột nhỏ lần đầu được nếm thử viên kẹo ngọt, cứ thế tham lam cắn từng miếng rất to, vồ vập đến mức chỉ muốn nhanh chóng nhét đầy kẹo vào miệng mình.
Tôi ôm lấy cổ anh ta kịch liệt vận động mãi, dù Nghiêm không nhúc nhích, tôi vẫn cứ làm càn hết lần này đến lần khác, lúng túng lắc lư, bối rối lên xuống, mỏi mệt hôn môi. Cuối cùng, đến khi thân thể tôi bắt đầu vã mồ hôi đầm đìa vì lửa trong người càng lúc càng được đốt nóng lên, người đàn ông kia cũng đạt đến giới hạn.
Anh ta xoay người ôm tôi nằm xuống giường, bắt đầu tiến sâu vào thân thể tôi, từ chậm đến nhanh, từ nhấn nhá cho đến chạy nước rút, liên tục làm cho tôi thỏa mãn, liên tục làm cho tôi đạt đến đỉnh cao.
Bốn chân giường trong phòng nghỉ trên thuyền rất chắc chắn, nhưng bởi vì chúng tôi hành động quá kịch liệt nên lưng và tay chân vẫn đập rầm rầm vào vách thuyền. Người ở bên ngoài có gõ cửa nói gì đó, nhưng lúc này tôi chỉ nghe thấy tiếng rì rào của sóng vỗ vào thân tàu, tiếng va chạm da thịt hỗn loạn và những tiếng thở gấp gáp giữa mỗi lần người đàn ông kia mang đến đắm say cho tôi.
Tôi ôm lấy cổ anh ta hôn mãi hôn mãi, hôn đến khi mệt nhoài, làm đến khi bình minh trên mặt biển bắt đầu ló rạng và chiếu chút ánh sáng của ngày mới qua ô cửa kính nhỏ thì lửa mới từ từ được dập tắt, sự khát khao từ khắp tâm can cũng dần dần tan đi.
Người tôi lúc này đã mềm nhũn như biến thành một vũng nước, không còn sức lực tựa sát vào thân thể rắn chắc của người đàn ông kia. Anh ta nhẹ nhàng rút ra rồi ôm lấy tôi nằm xuống giường, nhìn vẻ mặt thoả mãn và mỏi mệt của tôi một hồi, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Tôi sợ anh ta đi mất nên lẩm bẩm nói: “Đừng đi”. Nhưng có lẽ vì cả đêm đã kêu rất nhiều nên mở miệng mới thấy cổ họng mình đã khàn đặc.
Cuối cùng, người đàn ông kia mới lặng lẽ hôn lên trán tôi, nhỏ giọng thì thầm: “Ngủ đi”.
***
Tôi ngủ thẳng đến khi mặt trời đã bắt đầu ngả về Tây mới tỉnh dậy, mở mắt ra thì không thấy Nghiêm đâu nữa, chiếc giường nhỏ cũng chỉ có mình tôi.
Cứ ngỡ chuyện đêm qua chỉ là một giấc mơ, nhưng cử động một cái đã thấy thân thể đau rã rời, bên dưới bỏng rát, thậm chí còn ngửi được cả mùi hoocmon ân ái giữa nam và nữ bên cạnh, còn có cả một vệt máu đỏ chói trên ga giường.
Kỳ thực, để phải đến bước đường này tôi sốc vô cùng, cũng cảm thấy thất vọng và ghê tởm bản thân mình vô cùng. Tất cả mọi tội lỗi đều là tại tôi, vì tôi ham chơi đi theo Nghiêm đến tận chỗ này, vì tôi biết rõ Phi có ý đồ không tốt nhưng vẫn uống ly nước cô ta đưa, vì tôi hiểu tôi và những người trên tàu này không cùng một thế giới, nhưng vẫn cứ cố ở lại để rồi xảy ra chuyện như vậy.
Có lẽ sẽ chẳng ai bận tâm đến đó là lần đầu tiên của tôi, cũng sẽ chẳng coi việc lên giường là chuyện lớn lao, bởi vì với những người như Nghiêm thì ân ái cũng chỉ là thứ tiêu khiển mua vui, chỉ cần thoả mãn đôi bên rồi không làm phiền nhau là được. Nhưng tôi thì không làm được điều ấy, tôi không chấp nhận được chuyện đó nên cứ ở lì trong phòng mãi.
Tôi nghĩ đến Huy, nghĩ tới một ngày nếu thật sự tôi chờ được anh quay trở về thì tôi sẽ không thể giành lần đầu tiên của mình cho anh nữa, nghĩ đến việc tôi dơ bẩn không thể đối diện được với anh, nghĩ đến cả chuyện chúng tôi không thể cùng mua chung cư và cưới nhau. Tự nhiên nước mắt lại cứ tí tách rơi từng giọt.
Tôi khóc một lúc, lại nghe thấy có tiếng gõ cửa vang lên. Giọng của người phục vụ trên tàu vọng vào: “Cô Ninh, cô đã dậy chưa? Tôi có mang đồ ăn đến cho cô đây”.
“Vâng, chờ cháu một chút ạ”. Tôi vội vàng quệt nước mắt, mặc quần áo lại tử tế rồi chạy ra mở cửa. Chú phục vụ thấy mắt tôi đỏ au thì có vẻ hốt hoảng: “Cô bị sốt à? Sao mặt mũi bơ phờ thế kia?”.
“Không ạ, cháu mới ngủ dậy. Đêm qua say sóng không ngủ được, gần sáng nay mới chợp mắt. Sao hôm nay chú lại mang thức ăn đến tận phòng cho cháu thế?”.
“À, mọi người dậy ăn sáng hết rồi, còn mỗi mình cô thôi. Cậu Nghiêm bảo tôi mang cháo đến cho cô”.
“Vâng”
“Tôi đặt vào trong phòng nhé? Cô xem có cần thêm gì không? Cần gì thì cứ nói với tôi”
Tôi liếc khay cháo, thấy ở đó có cả mấy viên panadol giảm đau, một tuýp thuốc dưỡng ẩm làm dịu da, tự nhiên lòng lại càng thấy đau đớn khó chịu. Tôi lắc đầu bảo:
“Không cần đâu ạ. Chừng ấy đủ rồi mà. À chú ơi, khoảng mấy giờ thì tàu cập bến cảng thế ạ?”.
“Chắc sắp rồi đấy, đang quay về rồi, chắc khoảng một tiếng hoặc tiếng rưỡi nữa sẽ cập bến thôi”
“Vâng, cháu cảm ơn chú ạ”.
Sau khi chú phục vụ đi khỏi, tôi không có tâm trạng ăn cháo nhưng ruột gan rất cồn cào, hơn nữa có khóc lóc tuyệt thực cũng chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn làm trò cười cho Nghiêm, thế nên dù ăn như bò nhai rơm thì tôi vẫn ngồi ăn hết. Xong xuôi thì uống một viên panadol rồi lại lên giường nằm.
Gần một tiếng sau thì có tiếng còi tàu báo hiệu sắp cập bến, tôi cũng lồm cồm bò dậy, gấp gọn đồ đạc bỏ vào ba lô rồi rửa mặt thật sạch sẽ, sau đó mới đi ra ngoài.
Lúc này, tất cả mọi người đã tụ tập ở phòng sinh hoạt chung trên tàu. Mấy cô gái không có ai để ý đến tôi, chỉ có mỗi Phi là nhìn tôi chòng chọc, ánh mắt vừa ganh ghét vừa căm phẫn, nhưng tôi không có hơi đâu để ý đến cô ta, chỉ tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Một lát sau, bỗng dưng có một cốc nước dừa mát đặt xuống trước bàn tôi, ngước lên mới thấy Nghiêm đang đứng đó. Vẻ mặt anh ta không một chút bối rối, chỉ nói:
“Uống nước đi”.
Tôi cũng cố làm ra vẻ bình thản như không: “Cảm ơn”.
“Còn khoảng 15 phút nữa mới cập bến, có muốn ăn thêm gì không? Tôi bảo nhà bếp làm”
“Không cần đâu, ban nãy tôi có ăn cháo rồi, không đói nữa. Anh cứ chơi với bạn đi”.
Nghiêm gật đầu: “Ừ”.
Lúc anh ta vừa quay lại chỗ mấy người bạn thì có tiếng Vũ hét ầm lên: “Ơ, cổ anh Nghiêm có gì thế? Vết gì mà như bị ai cắn xé thế kia?”.
Một người khác cũng hào hứng chen vào: “Tối qua em nào chơi ác cắn anh Nghiêm dã man thế? Em nào làm lên tiếng nhận đi xem nào”.
Mấy cô gái cũng chạy đến ngó nghiêng nhìn cổ Nghiêm rồi che miệng cười khúc khích, cô nào cô nấy thi nhau nhận là mình làm, chỉ có Phi vừa liếc sang tôi vừa khinh khỉnh nói: “Các cô mà đòi trèo lên giường anh Nghiêm à? Ảo tưởng thế? Người cắn ra được như thế chắc chỉ có một thôi”.
“Ai thế? Ai thế?”
“Còn lâu mới nói cho các cô biết”
“Chẳng lẽ là chị Phi à? Chị Phi được hưởng đãi ngộ đặc biệt thế mà không gọi bọn em, chỉ biết thưởng thức một mình nhá. Phải phạt, phải phạt”.
“…”
“Anh Nghiêm cũng chiều chị Phi quá, hai người dữ dội quá đi, haha”.
Phi cười cười không nói, cô ta không giải thích, cố ý xem Nghiêm sẽ phản ứng thế nào. Thế nhưng anh ta có lẽ cũng lười phân trần chuyện này, giữa những tiếng trêu đùa ầm ỹ, Nghiêm chỉ nói:
“Sắp đến bến cảng rồi, mọi người kiểm tra lại đồ đạc xem thiếu gì không”
“Quên người thì có được tính không anh Nghiêm?”.
“Quên thì ném xuống biển”.
“Ầy, cái anh này ác thế. Bọn em kiểm tra hết rồi, không thiếu gì cả. Nhưng chuyến đi lần này hơi ít, năm sau anh nhớ phải sắp xếp cho bọn này đi chơi 5 ngày đấy. Lúc đó em sẽ mang theo 20 cô em xinh đẹp làm quà biếu anh”.
Nghiêm lườm Vũ một cái: “Giữ lại dùng đi. Xem cậu có c.hế.t trên giường luôn không”
“Haha, c.hế/t làm sao được mà c.hế/t, em vẫn còn trẻ, còn sung sức dẻo dai hơn anh nhiều”. Nói rồi, Vũ lại quay sang nhìn tôi, nháy mắt đầy hàm ý: “Ninh bảo có đúng không em?”.
Tôi mỉm cười không cảm xúc: “Em không biết đâu”.
“Không biết thì phải thử mới biết, à ý anh không phải là thử anh đâu, mà là thử anh Nghiêm ấy”.
Anh ta vừa nói đến đây thì còi tàu vang lên 3 lần nữa, bến cảng đã ở ngay trước mắt, bờ càng lúc càng gần. Trước khi xuống tàu, Vũ rút danh thiếp của anh ta nhét vào tay tôi: “Trông anh lấc cấc thế thôi, nhưng xuống tàu thì anh là giám đốc công ty truyền thông đấy. Nếu em có nhu cầu trở thành nghệ sĩ violin thì cứ liên hệ anh nhé, anh sẽ dốc hết lòng biến em thành ngôi sao sáng chói”.
Tôi nhìn tấm danh thiếp trong lòng bàn tay mình, không muốn nhận nhưng vẫn lịch sự nói một câu: “Cảm ơn anh”.
“Có gì đâu, bạn của anh Nghiêm thì cũng là bạn của anh mà. Cần giúp thì cứ nói một tiếng, đừng ngại nhé”
“Vâng ạ”
“Xuống tàu thôi”.
Sau khi đặt chân xuống bến cảng, cả đoàn chúng tôi nhanh chóng chia tay rồi về thành phố. Lúc đi thì tôi đi cùng Nghiêm, khi về tôi cũng phải ngồi cùng với anh ta, có điều tâm trạng giữa lúc đi và về của tôi đã khác hoàn toàn, không thể thoải mái vô tư được như trước nữa.
Chúng tôi không nói chuyện, người đàn ông kia im lặng lái xe gần như hết cả đoạn đường, tôi thì mỏi mệt nhắm mắt, lòng phức tạp ngổn ngang. Ròng rã hơn hai tiếng như vậy, mãi đến khi sắp về đến thành phố thì Nghiêm mới mở miệng hỏi tôi:
“Cô muốn giải quyết Phi thế nào?”.
Tôi lưỡng lự một lúc mới đáp: “Tôi không có gan làm mấy việc hại người hay g.iế/t người, nhưng không bắt cô ta trả giá thì lòng tôi cũng không yên. Tôi không biết về cô ta nhiều bằng anh, thế nên anh thay tôi giải quyết đi. Nói cho tôi biết kết quả là được”.
Nói tới đây, tôi quay sang nhìn anh ta, ánh mắt lơ đãng rơi trên yết hầu vẫn còn vương vết m.áu khô của Nghiêm chừng một giây rồi quay đi: “Đây là trách nhiệm mà anh đã hứa với tôi, tôi yêu cầu như thế cũng không phải việc gì quá đáng chứ?”.
Nghiêm lắc đầu: “Không quá đáng”.
“Cảm ơn”
Cách trả lời xa cách khách sáo của tôi làm Nghiêm khẽ cau mày, nhưng anh ta không hỏi gì cả, chỉ liếc tôi qua gương chiếu hậu một cái rồi tiếp tục lái xe. Mãi tới lúc về tới biệt thự, Nghiêm mới nói với tôi một câu:
“Cô có muốn bắt đầu một mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, có qua có lại không?”.
Động tác mở cửa của tôi ngay lập tức khựng lại, tôi quay đầu nhìn anh ta: “Ý anh là sao ạ?”.
“Đi theo tôi, từ giờ về sau tôi sẽ chu cấp cho cô một cuộc sống không phải nghĩ đến tiền bạc. Đổi lại, cô cho tôi thứ tôi muốn. Chúng ta có qua có lại”.

Yêu thích: 4.6 / 5 từ (9 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN