Có đôi khi chỉ vì quá bất ngờ vì một câu nói, mà ta vô tình yêu cả người phát ngôn, cho nên, người ta thường gọi thứ tình yêu sét đánh là như vậy, chỉ cần một âm thanh đủ cường điệu làm màng nhĩ rung cảm, trái tim tự khắc cũng rơi mấy nhịp liền. *************************************Ngồi bên Đăng, An cảm thấy bản thân đã may mắn biết bao vì có được tình yêu của một người ưu tú như anh. Trước nay cô cứ nghĩ, chỉ cần có được một công việc tử tế, một ngôi nhà tử tế, một chiếc xe tử tế,…và một người đàn ông tử tế nữa, cuộc sống của cô cũng sẽ tư tế. Thế nhưng, giây phút này cô nhận ra rằng, chỉ cần có một tình yêu tử tế, những thứ còn lại dù có không tử tế đi chăng nữa, cuộc sống của cô mới thực sự hạnh phúc. Tình yêu của Đăng dành cho An hoàn hảo tới mức dù cô không nhận thêm được thứ gì từ anh nữa, trái tim vẫn trở nên giàu có và đầy ắp.
Một người đàn ông có tốt thế nào, có thành đạt thế nào, có giàu có thế nào, dù bạn có được anh ta đi chăng nữa, nhưng nếu như anh ta không dành cho bạn một tình yêu tử tế, bạn sẽ không bao giờ hạnh phúc.
Yêu một người cũng vậy, bạn càng rộng lượng bao nhiêu, tâm hồn bạn càng giàu có ngần ấy. Đừng chỉ nhìn vẻ bên ngoài bụi bặm mà cho rằng con người ấy có trái tim cằn cỗi. Đừng cho rằng con người ấy không có gì khi bắt gặp họ lang thang. Đừng nghĩ rằng trong cái đầu kia trống rỗng nếu bạn chưa bao giờ trông thấy họ suy nghĩ. Cuộc sống này vốn khác rất nhiều so với những gì ta tưởng. Nếu trái tim rung động vì một người, bạn nhất định phải yêu anh ta, đó là quy luật cuộc đời không bao giờ thay đổi.
Bây giờ, khi anh đã là một người đàn ông thành đạt và trưởng thành, khi anh đã có tất cả những gì cô cần, cô mới chợt nhận ra một điều, không phải cô mới bắt đầu yêu anh, mà thực ra cô đã yêu anh từ cách đây rất lâu, khi anh vẫn chưa có thứ gì.
Hôm nay, nghe Đăng nói mình chính là chủ nhân của bức ảnh kia, thay vì giận anh, không hiểu sao trong lòng An chợt nhẹ nhõm, thì cô hiểu, những gì anh nói chính là những điều trong thâm tâm cô mong đợi.
Trái tim cô mê muội anh từ bao giờ, đôi mắt cô đã hướng về anh từ bao giờ ? Dù anh là chàng trai phong tình, lãng mạn, thiếu tin cậy thì đã sao ? Dù anh không có gì hơn ngoài chiếc máy ảnh chứa đầy ắp những bức hình của cô cũng đã sao ? Làm bạn gái của anh, dù cô có cảm thấy thiệt thòi, như vậy thì đã sao ? An nắm chặt bàn tay, những chiếc móng đâm vào thịt nhưng không cảm thấy đau. Đăng thì lại tựa khuỷu lên đầu gối, ánh mắt nhìn ra xa xôi, trông thấy từng chiếc xe buýt lần lượt lướt qua.
Thời gian rón rén bước qua trên nét mặt mỗi người, mang theo từng giây phút tuổi thanh xuân tươi đẹp. Giá như khoảnh khắc ấy rực rỡ như một bông hoa hay chói chang như ánh mặt trời kia, hoặc chí ít là ngọn cỏ xanh mọc hai bên đường, Đăng nhất định sẽ lấy máy ảnh ra khỏi túi chụp lại vẻ đẹp ấy. Nhưng không, thời gian, tuổi thanh xuân là những thứ mãi mãi trôi đi không bao giờ trở lại, không bao giờ hiện hữu, không thể nào nắm bắt.
Bạn đang đọc truyện Hôn Em Đi !!! tại
https://webtruyenfreez.com/. Chúc các bạn online vui vẻ.