Tên truyện: Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em
Tác giả: Phạm Vũ Anh Thư
Nguồn: FB Phạm Vũ Anh Thư
Thể loại: Thực tế
---------------------------
Trong bóng đêm tịch mịch của mùa thu tháng tám, tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, đến mở mắt ra vẫn thấy mình đang nằm trong khoang xe chật hẹp. Con xe xóc nảy trên đoạn đường đầy sỏi, đá. Chẳng có bất cứ âm thanh gì, chỉ có tiếng máy xe ù ù bên tai.
Xung quanh tôi còn có đến ba bốn cô gái bị trói lại, miệng dán chặt băng keo, đôi mắt lờ đờ bởi thứ thuốc an thần, ngủ gà ngủ gật. Tôi cố căng mắt lên để vượt qua cơn buồn ngủ, nhìn qua khe hẹp chỉ thấy con đường ngoằn ngoèo và tối tăm. Đây là đâu, tôi không biết, xe đã đi suốt bao nhiêu chặng, tôi không hay. Cố gắng thêm được vài ba phút cuối cùng lại thiếp đi.
Có lẽ, hai mươi tư năm trong đời, ngoài một biến cố năm tám tuổi ra thì đây là lần đầu tiên tôi ngủ một giấc ngủ dài đến vậy. Trong giấc mơ chập chờn tôi mơ thấy những ký ức trải dài, mơ thấy hồi mình còn nhỏ, tôi và anh trai cùng bố mẹ ăn cơm trong căn bếp. Tiếng cười nói rộn ràng cả một khoảng không. Mẹ tôi xinh đẹp, trẻ trung, bố tôi cao lớn, phong độ, anh trai vừa đẹp trai, vừa dịu dàng còn tôi là cô gái bé nhỏ, da trắng như bông bưởi, đang gắp miếng thịt mà anh trai gắp cho bỏ vào miệng cười khúc khích. Thế nhưng chẳng mấy chốc, bỗng dưng mọi thứ tan biến, tôi mơ thấy mình đang đứng bên vệ đường cùng mẹ, đôi mắt sưng mọng, u ám, rụt rè, sợ hãi núp phía sau lưng, hai tay tôi vẫn run rẩy bám lên vạt áo mẹ, mẹ tôi lặng lẽ tay xách túi đồ nặng, tay nắm chặt lấy tay tôi khẽ nói:
- An, đừng sợ, đợi bố về sẽ đi thăm anh trai con, sau đó cả nhà mình sẽ đi nơi khác ở, sẽ không sống ở đây nữa, được không nào?
Tôi ngước mắt lên nhìn mẹ, ánh mắt mẹ khổ đau và buồn rầu, còn tôi thì nước mắt lưng tròng ngây ngô hỏi mẹ:
- Mẹ ơi! Anh Thịnh bao giờ được về với bố mẹ và An hả mẹ?
- Sẽ sớm thôi, chớp mắt anh con sẽ về thôi.
- Mẹ ơi, sao anh Thịnh lại đi lâu như vậy, mẹ ơi anh Thịnh không làm gì sai, tại sao anh lại bị b.ắt? Là tại con hả mẹ? Có phải tại con làm sai gì không hả mẹ?
Nghe tôi hỏi đến đây, mẹ tôi cũng ngẩng mặt lên để ngăn cho mình không khóc, sau đó vuốt vuốt tóc tôi nói:
- Anh con không làm gì sai, con cũng không làm gì sai cả, ngoan đợi bố về con nhé!
Mẹ vừa nói đến đây, trong giấc mơ bỗng nhiên truyền đến những âm thanh loẹt xoẹt, rồi bỗng nhiên tiếng mẹ tôi kêu thất thanh:
- Mình ơi!
Tôi không kịp hiểu chuyện gì, chỉ thấy trước mắt là một vũng m.á.u đỏ, một chiếc ô tô đ.â.m trực diện vào bố, bố tôi nằm trên vũng m.á.u bất động. Toàn thân tôi run lẩy bẩy, quỳ sụp xuống, bên ngoài tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người nói xôn xao, tiếng mẹ tôi khóc nức nở vọng vào tai tôi:
- Sao mình lại làm thế, tôi không cần, tôi không cần số tiền ấy. Ba mẹ con tôi không có mình phải sống làm sao, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Mình ơi...
Bạn đang đọc truyện Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em tại
https://webtruyenfreez.com/. Chúc các bạn online vui vẻ.